Cờ Lê Số 14

Chương 4



Anh hai cầm bàn chải đánh răng đạp cửa phòng xông vào không thương tiếc…

- Nè!!! 6h30 rồi em còn không dậy hả?

- Em không đi học đâu!!!  –  Diệu Hằng chui rút trong chăn, cuộn thân trên giường còn hơn con cuốn chiếu. Ông anh trai bạo lực vào dùng chân đá em gái khi miệng chửi.

- Có bị bệnh đâu mà không đi. Gần thi học kì II rồi mà lười biếng hả? Dậy mau nhóc con!

- Ahh … em không muốn đến trường đâu ak!

Phong bạo lực nắm chân lôi em gái ra khỏi giường. Diệu Hằng đâu phải lười đi học mà là sợ phải đến cái nơi có thể gặp “gã đó” nha.

Cả Thanh Hải mối tình đầu không có hồi kết mà nàng còn không ngại gặp thế nhưng tên đầu gấu nọ hại nàng… Hắn đã nói cái gì đó kinh khủng đến mức nàng không còn buồn nổi việc Hải không thích mình.

Anh hai dừng xe trước cổng trường thì Diệu Hằng ũ rũ bước xuống không chút sức sống. Ông anh kí vào đầu nàng một cú muốn nát sọ…

- Học cho tốt vào đồ lười biếng. Chiều kêu Hải chở về anh không rước em đâu!  –  Anh trai nàng có kiểu yêu thương em hơi quái đảng nhưng Diệu Hằng biết là mình được quan tâm nhiều đành ngoan ngoãn.

- Dạ! Bye bye anh hai!

Gã anh chờ em gái vào trường mới chạy đi. Nàng vào lúc chuông vừa kêu không bị đi trễ. Diệu Hằng nhìn trời trong xanh mà thở dài sao đời mình lại đột nhiên éo le như thế chứ?

Giờ nghỉ trưa, mấy con bạn thân nhìn nàng hỏi…

- Cơm của pà đâu?

- Àh… sáng dậy trễ, anh hai chở đi học nên không có đem cơm!

- Vậy ăn chung với tụi tui nè!  –  Ba đứa bạn cùng đưa cơm ra làm nàng cười, ít ra trong lúc tâm trạng khổ sở thế này nàng còn có bạn tốt.

- Thôi! Tui uống sữa no rồi!

Diệu Hằng cắm ống hút ngồi uống hộp sữa trái cây với mấy nhỏ bạn. Nàng cố tập trung nghe và nói chuyện phiếm để đầu óc bớt stress.

Bỗng nhiên hai cửa lớp đều bị chặn lại phong toả.

Cả lớp run lên nhìn đám hoc sinh quậy phá cá biệt nổi tiếng do Tuấn Kiệt cầm đầu đứng đó. Mặt nàng không còn hột máu vội chui xuống gầm bàn vừa trốn vừa niệm kinh cầu khẩn cho mạng nhỏ của mình.

Mấy con bạn của con này nuốt cơm không nổi nhìn hotboy quậy phá của trường ung dung bước vào. Hắn nhởn nhơ đến thẳng chổ rồi gõ xuống bàn mấy cái…

- Ra đây hay muốn cả cái lớp này nhìn cảnh án mạng!

- Woa! Lại gặp nhau rồi bạn “thân iu”! Sao trùng hợp vậy?

Nàng chui ra cười nói thiếu điều trào ra huyết lệ. Tuấn Kiệt cười vì biểu tình khốn đốn trên mặt nàng sau đó nắm sau cổ áo đồng phục của nàng lôi đi. Diệu Hằng kêu cứu nhưng không ai sẵn sàng can đảm làm anh hùng cứu nữ sinh yếu đuối cả.

Thêm mấy con bạn thân “ tình nghĩa” đến mức chỉ lôi điện thoại ra chụp hình Tuấn Kiệt vì hiếm khi thấy được đại ca ở cự ly gần và còn tàn nhẫn vẩy tay vĩnh biệt nàng. Đúng là hoạn nạn mới biết chân tình, Diệu Hằng không muốn ngày này năm sau là đám giỗ của mình đâu.

Cả dãy hành lang khối 11 ai cũng ra nhìn tình cảnh có một không biết có xảy ra lần hai không đây. Anh Tú học lớp 111 đầu khối cũng ra nhìn Tuấn Kiệt. Hải cũng ra nhìn người bị Tuấn Kiệt lôi đi tàn bạo là Diệu Hằng nên chạy theo…

- Diệu Hằng!!!

- Hải ơi cứu tui với!  –  Nàng kêu gào thê thảm mong Hải cứu mình khỏi tên đầu gấu này.

Cuối cùng anh hùng xuất hiện rồi hi vọng Hải đủ “can đảm” nha. Tuấn Kiệt ngừng sải chân cả thước của mình, xoay lại vẫn không buông cổ áo sau của Diệu Hằng ra.

Thanh Hải nhìn đối diện gã đầu gấu cũng sợ muốn chết. Gần như cả trường đều chạy lại coi hết rồi.

Nàng tự dưng căng thẳng khi đứng giữa, cảm tưởng sắp có đánh lộn đến nơi. Và Tuấn Kiệt nhẹ nhàng nhếch môi nở một nụ cười hoàn hảo cực đểu…

- Mày là Thanh Hải phải không? Muốn anh hùng cứu con nhỏ này thì trước hết anh đây nói cho nghe một chuyện hay lắm. Có một người yêu đơn phương luôn muốn bày tỏ với mày nhưng… ưhm

Hải giật mình, mọi người muốn yếu tim nhìn Diệu Hằng liều chết lấy tay chụp miệng Tuấn Kiệt. Giờ thì nàng mới là kẻ đáng sợ gầm gừ với gã đại ca…

- Ông nói tui giết ông đó!!! … Không có gì đâu Hải, tạm biệt nha!

Đến phiên Diệu Hằng lôi Tuấn Kiệt đi. Mọi người bị đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác suýt đau tim.

Tuấn Kiệt chỉ cười khoái chí bị nàng dắt đi không quên xoay nhìn Thanh Hải như ta đây là người chiến thắng. Hải đờ đẫn không hiểu nổi. Anh Tú bước trở vào lớp trên môi lại nở nụ cười nhạt.

Vừa lên đến sân thượng nàng đã hét ầm hung hăng…

- Ông dám nói với Hải hả?

- Cô không nói được anh đây chỉ nói giúp làm việc tốt thôi mà.

- Đồ xấu! Tui có đủ bộ cờ-lê từ 8 đến 24 đã “phan” cho đầu ông nứt ra làm 14 mảnh luôn rồi. Sao lại làm trò giữa biết bao nhiêu người vậy chứ hả?

Diệu Hằng ngồi xuống ôm đầu thể hiện khổ sở. Cuộc đời nữ sinh êm ả nay còn đâu. Nàng sẽ thành tâm điểm của cả trường vì đi gây hấn, sinh sự với tên đầu sỏ rắc rối này đây. Chắc họ sẽ nghĩ nàng bán hàng cấm hoặc làm gì đó bất lương mới dính vào gã ta.

Hắn nhìn nàng như vậy chỉ cười thích chí rồi má hơi đỏ húng hắng ho trước khi nói…

- Tui nói tui sẽ yêu đơn phương cô mà dĩ nhiên không thể để cô có cơ hội đi với người cô thích rồi!

Mặt nàng cũng nóng lên nghe hắn lại nói “điều đó” lần nữa nhưng không đủ át nổi lửa giận của nàng. Diệu Hằng hét lên chỉ vô cái mặt đẹp vô nhân đạo của hắn…

- Yêu đơn phương kiểu gì tức cười vậy?

- Gì mà tức cười? Phải cản trở cô và người khác đúng rồi còn gì?

Tuấn Kiệt nói tỉnh bơ, mặt còn có chút ngây thơ chân thật nữa càng khiến Diệu Hằng muốn hộc máu chết vì tức…

- Nói yêu đơn phương thì phải âm thầm ai lại làm trò lộ liễu như ông chứ? 

- Cô rắc rối thật! Vậy chúng ta cứ chính thức quen luôn là được chứ gì?!

Tuấn Kiệt nói làm nàng bước lùi ba bước sợ hãi. Hắn nhìn biểu tình trên mặt nàng như hắn là quỉ không bằng mà tức lên…

- Phản ứng kiểu gì vậy?

- Ông bị khùng rồi hả? Sao tui với ông phải như thế chứ?

- Tui thấy thích cô!  –  Tuấn Kiệt thẳng thắng thú nhận, có gì phải giấu cho khổ chứ.

Diệu Hằng nhận ngay một cú knockout xém tí té ngửa với lời tỏ tình hiên ngang, bất khuất, đầy tính chất khủng bố, kích động của hắn.

Tuấn Kiệt là con người thẳng tính, nghĩ gì làm đó bởi vậy mới bị kỉ luật vì tội đánh nhau mãi do đánh xong mới suy nghĩ lại. Giờ hắn tấn công trực diện, thấy thích nói trước rồi còn vấn đề râu ria bên ngoài nghĩ sau.

Chỉ tội nghiệp cho nàng bị doạ đến sợ lắm luôn.

- Không thể nào!?! 

- Ừh, anh đây cũng không tin nổi nhưng thấy thích vậy đó. Vậy bây giờ muốn tui yêu đơn phương hay quen chính thức?

Tên chết tiệt nói không ngượng mà thậm chí tỉnh như sáo làm nàng ôm đầu gào lên…

- Ah… ông khùng rồi! Tui chẳng chịu cái nào hết ráo. Tui còn đang di chứng hậu thất tình sao mà quen ông, tui lại còn chẳng thích ông nữa kìa!

Diệu Hằng nói một lèo rồi nhận ra mình đang nói chuyện với gã đại ca bạo lực của trường. Mặt Tuấn Kiệt khó coi ngay thật là đáng sợ.

Nàng sợ sệt bước lùi sát cái hàng rào thì hắn hình sự tiến đến dồn lại. Kiểu này sắp có án mạng là 99%. Diệu Hằng nhắm mắt la lên…

- Dùng bạo lực ép tui cũng không có ý nghĩa gì đâu nha!

Tuấn Kiệt nhìn nàng run lẩy bẩy vì sợ mình thì xìu ngay. Diệu Hằng hé mắt nhìn trông hắn như lực bất tòng tâm…

- Thôi được rồi!

- Đúng vậy, tình cảm miễn cưỡng không tốt đâu!  

Diệu Hằng mừng rỡ, lòng thầm xin hắn ta đừng có khùng điên nữa. Nhưng Tuấn Kiệt lại nói ngay làm nàng đau đầu.

- Tui sẽ chỉ yêu đơn phương thôi!  

- Sao kì vậy? 

Diệu Hằng gục ngã vì tự dưng có người thích mình lại kinh khủng, tồi tệ như vậy. Hắn mau chóng lấy lại tinh thần cười toe toét ngồi nhìn không quan tâm nàng bi lụỵ, khốn khổ vì mình…

- Cơm đâu?

Nàng đang khóc trong tim thật là đau lòng nhưng vẫn trả lời…

- Àh… Sáng tui ngủ dậy trễ nên không nấu kịp. Ông xuống căn tin ăn đi! 

- Cái con nhỏ này…  –  Hắn tức quá nên giơ cao nấm tay dọa làm nàng co ro nói nhanh.

- Đừng đánh, mai tui sẽ nấu mà!

Diệu Hằng cứ như con gà bị sói vờn sợ muốn chết. Tuấn Kiệt hài lòng nhìn nét mặt đáng thương đến dễ thương của nàng đang sợ chỉ giơ tay ra.

Nàng bị kéo đứng dậy mà bỡ ngỡ vì hắn có một tay đã như xách cả người nàng lên. Hắn vui vẻ đe doạ…

- Mai trễ tui xuống lớp tìm nữa đó!

- Đừng… tui sẽ đúng giờ.

- Có di động không cho mượn đi!

Diệu Hằng ngơ ngác ngây thơ đưa điện thoại cho hắn. Tuấn Kiệt bấm gì đó gì ôm cổ nàng kéo lại chụp hình tự sướng hai đứa một cách đột ngột làm nàng bất ngờ đến không phản ứng gì nổi ngoài xô hắn ra mắc cỡ.

Nhưng Tuấn Kiệt đã cười vui vẻ xem hình, nàng sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài luôn mà tên chết tiệt đó cười thích thú lắm

- Ảnh người gọi dễ thương nè! Số 1 là gọi cho tui, tui bỏ số của ba cô khỏi vị trí đó rồi!

- Hả?  –  Vi trí số 1 cho người quan trọng nhất mà cái tên này to gan tự ý hết nói nổi.

- Tui lưu sẵn cho cô là “Ông xã” nè!

Nàng giật nhìn vào danh bạ lại tá hoả la lên…

- Gì mà ông xã? Hình này phải xoá ngay!

- Anh đây sẽ kiểm tra nếu cô dám bỏ hay thay đổi gì thì anh đánh cho mà biết! –  Không phải doạ chơi đâu.

- “Em” sẽ để nguyên không đổi gì cả!  –  Nàng vẫn là hèn nhát.

- Ngoan! Mai gặp!

Nàng nhìn điện thoại của mình có hình hai đứa là ảnh người gọi số của hắn. Tấm hình chụp mặt hắn cười dễ thương còn con này quá bất ngờ nên xấu như quỉ. Sau này đem hình này đi làm poster phim “Mỹ nam và quái vật” là bắt mắt lắm luôn. Diệu Hằng nhăn nhó, cứ đà này thì nàng chết mất.

Tuấn Kiệt đi xuống cầu thang cũng lấy điện thoại ra đã nhận tấm hình qua tin nhắn và lưu số của Diệu Hằng là “Cờ-lê cơm hộp”. Hắn cười thật tươi. Từ giờ cả hai sẽ có nhiều chuyện vui đây.

Diệu Hằng đi về lớp một bước đã thành người nổi tiếng trong trường rồi. Ai cũng lén nhìn cho được nàng và xì xầm. Ba con bạn túm lấy con này…

- Pà có bị đánh không?

Nàng trả lời không nổi chỉ lắc đầu chối chết thật thê thảm. Thảo đoán mò…

- Có phải vì cái lần pà nói chọc trúng Tuấn Kiệt nên bữa nay hắn tính sổ có đúng không Hằng?

- Ahhh… tui chắc chết sớm quá!

Hằng rên hừ hự không biết làm sao thoát khỏi gã đó nữa. Giờ hắn lại đột nhiên “khoái” nàng làm nàng không khó xử chỉ là khổ sở cùng cực.

Chiều ra trạm xe buýt con này vẫn còn ngồi ngơ ngơ ngác ngác như bị bại não chưa hồi phục nổi. Thanh Hải ngừng xe ngay khi thấy con bạn thân…

- Pà có sao không?

- Ủa?…. Tui không sao hết!

Diệu Hằng cười cố ra vẻ bình thường với Hải. Giờ nàng không muốn Thanh Hải phát hiện ra tình cảm đó của mình đâu. Tên bạn nhăn nhó nói…

- Sao pà quen biết loại người đó vậy? Tên đó thật đáng sợ!

- Tui đang cố quên hắn ta đây… nhưng không sao hết ông đừng có lo!

Nàng nói làm Hải muốn hỏi về điều mình từng thấy Tuấn Kiệt cùng một nữ sinh rất giống nàng. Thế nhưng rồi lại thôi không dám hỏi ra. Và Thanh Hải nhìn trạm xe buýt với chút ngạc nhiên…

- Sao bữa nay đi xe buýt?

- Sáng ngủ dậy trễ nên anh hai chở đi học.

- Vậy sao không nói tui nghe? Lên tui chở về đỡ tốn tiền xe!

Thanh Hải cười toe toét quá là vô tư. Diệu Hằng định từ chối rồi cảm thấy như vậy thật không bình thường. Cả hai vốn thân làm sao có thể từ chối.

Nàng cười ra vẻ phấn khởi lên ngồi sau rồi sau đó mới buồn hiu. Tên bạn vui vẻ nói quá trời chở nàng về. Diệu Hằng cũng cố nói chuyện nhưng mắt hơi nhoè cay.

Làm bạn thế này có lẽ tốt hơn. Nàng sẽ cố giấu cảm xúc ấy, mãi để nó ngủ say trong tim không cho Hải phát hiện ra.

#Hết hồi 4#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện