Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi
Chương 2: “Tiện nhân” chính là già mồm cãi láo
Da tay của cậu ta trắng nõn như trứng gà bóc, ngay cả ánh mặt trời chói chang rọi xuống dường như cũng không cách nào gây được một tì vết, ánh mắt khiến cho người ta có cảm giác rất bình lặng, đạm mạc, con người đen gần như màu mực giống như có một tầng sương mù mỏng che phủ, sống mũi thẳng xinh đẹp, góc cạnh giống như một pho tượng cẩm thạch, môi hơi mím, bộ đồ quần đội xanh biếc khiến dáng người anh ấy có vẻ càng cao gầy mà hoàn mỹ, giữa ngày hè nóng bức mà lại làm cho lòng người mát lành như vừa qua trời mưa.
Thì ra là, chính là cậu học sinh lớp bên cạnh…
Trên giường bệnh của phòng y tế, cô từ từ ngồi dậy, quay sang hỏi cậu ta: “Tôi bị làm sao vậy?”
Trình Hòa hơi nhìn qua cô một chút, lạnh nhạt nói: “Cậu bị cảm nắng.”
“Là cậu đưa tôi vào đây phải không, cảm ơn cậu.” Hoa Nguyệt Nguyệt nháy mắt một cái với cậu ta. Cô có một đôi mắt dài và hẹp, khi cười làm cho người nhìn có một cảm giác rất ấm áp vui tươi.
Trình Hòa ngẩng đầu, vừa đang định nói gì đó.
Đúng lúc ấy, y sĩ trường cầm một cốc nước đi đến, đưa cho Hoa Nguyệt Nguyệt, dặn dò: “Uống đi này, bỏ thên đường vào, từ nay về sau nhớ không được đi tập quân sự mà không ăn sáng, không tốt cho dạ dày đâu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm quay sang nói với y sĩ: “Được ạ, cháu biết rồi.”
Trình Hòa vừa định đứng dậy rời đi, vóc người cậu có lẽ khoảng trên dưới 178, rất cao ráo.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn theo cái gáy của cậu, cái cổ trắng bóc, cùng vành tai như cẩm thạch, thật đẹp, đột nhiên gọi với: “Cậu ơi, cậu tên gì nhỉ?”
Trình Hòa người hơi khựng lại, giọng nói không có một chút cảm xúc, nhưng vẫn vô cùng dễ nghe.
“Trình Hòa.”
Hoa Nguyệt
Nguyệt nheo mắt lại cười, “Tôi là Hoa Nguyệt Nguyệt, lớp bên cạnh lớp cậu.”
Trình Hòa không trả lời, đi ra ngoài.
Hoa Nguyệt Nguyệt nắm chiếc cốc trắng trong tay, nhìn nước trong suốt chảy bên trong, đưa lên bên miệng, cảm giác mát lạnh trượt vào cổ họng, giống như tâm tình của cô bây giờ vậy.
Cô đã làm quen với cậu ấy.
Cô đã quyết định rồi.
Chỉ là, cô không biết rằng, đây mới là khởi đầu, còn một ván đấu dây dưa suốt mười năm bắt đầu từ đây.
Cô vẫn cho mình là thiên hạ vô địch, rồi đến cuối cùng, mới phát hiện ngay từ điểm bắt đầu cô đã thua trận thảm bại.
…
Hoa Nguyệt Nguyệt từ trong ghế sofa kéo người ngồi dậy, xoa xoa mắt, hơi ướt.
Đã qua mười năm, cô vẫn không quên được lần đầu tiên gặp hắn ta như thế nào.
Cũng là cái tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân thật nhàm chán, chỉ tiếc, cô không phải là mỹ nhân kia.
Điện thoại reo, cô mới nhớ ra, chiều nay mình còn phải đi xem mặt.
Khốn nạn, thế mà cô lại ngủ quên.
(nguyên văn: ngọa tào, cái này cũng là một câu chửi, kiểu shit, f**k,… ở đây tớ dịch là shit, vì thực sự là từ này cũng không phải là tự bị cấm, nhỉ)
Cô vội vàng đi rửa mặt, cầm theo túi da chạy đến chỗ hẹn.
Mấy hôm trước, cô tìm đến một công ty môi giới hôn nhân khá có danh tiếng, sau đó ngay lập tức nhân viên công ty đó đã sắp xếp cho cô buổi hẹn hôm nay.
Trước đã tìm hiểu qua, người kia chính xác là Kim cương Vương lão ngũ trong truyền thuyết, sự nghiệp tốt, mặt mũi được, nhân phẩm cũng tốt.
Tất nhiên đây là lời công ty môi giới nói.
Mức độ tin cậy vẫn còn gây tranh cãi.
Có điều, coi như là thế, cô vẫn vô cùng kì vọng được gặp người này.
Nếu như hàng kém chất lượng, cô có thể lấy hết sức lực tới nôn vào người anh ấy ta, đúng dịp hôm nay tâm tình không tốt, vừa đúng lục có chỗ xả.
Điểm hẹn, người kia còn vô cùng phong cách mà chọn quán “Kaki”, quán này tuy nhìn ngoài thì không phải cực kì xa hoa, nhưng vừa vào, đã có thể phát hiện màu sắc trong quán được sắp xếp rất hài hòa với không khí, đều hết sức nhẹ nhàng thư thái, nhạc nền là những khúc nhạc dân dã không rõ tên, ngay cả không khí cũng dường như tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là cà phê trà sữa của quán này đều rất ngon, cho dù là giá có phần đắt, cũng không phải không có người tình nguyện bỏ tiền ra.
Hoa Nguyệt Nguyệt cầm theo túi xách đi vào, cô nhìn một vòng, mục tiêu đặt trên một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Nhìn lưng người nọ rất có vẻ phù hợp với một vị kim cương vương lão ngũ tuổi trung niên, người đó đặt một cái áo khoác đen trên ghế, Hoa Nguyệt Nguyệt vừa nhìn mắt chó đã sáng quắc.
Shit, cái áo khoác này hơn vạn một cái, cứ tùy tiện để như thế à.
Đây mà không phải kim cương vương lão ngũ thì là gì!
Hoa Nguyệt Nguyệt xoạch một cái cười, đi tới, vỗ vai Vương lão ngũ, hỏi: “Xin hỏi, ngài có phải là Tề tiên sinh?”
Vương lão ngũ vừa quay sang một cái, Hoa Nguyệt Nguyệt lòng thầm mặc niệm một người nào đấy “Đệch”!
(ở đây vẫn là ngọa tào, nhưng mà để shit không đủ mạnh, ờ)
Quả nhiên, bóng lưng gì đó, thực sự không thể tin.
Vì sao rõ ràng sau đầu tóc dày như vậy, thế mà đằng trước lại không có cọng nào thế này? Vì sao sau gáy coi như chẳng qua là hơi nhiều thịt, thế mà đằng trước lại sưng như đầu heo là làm sao? Tại sao cái gáy da dẻ thoạt nhìn coi như có thể chấp nhận, mà cái mặt lại mọc đầy mụn trứng cá to như móng tay?
Vương lão ngũ gảy gảy đầy chán ghét chỗ vãi bị Hoa Nguyệt Nguyệt vỗ vào, quay về phía cô nói: “Tôi không phải họ Tề, còn nữa, bà chị, tôi đã thấy rất nhiều người cố bắt chuyện với tôi, chỉ có chị là cách làm thấp kém nhất, hơn nữa, bà chị ra cửa không soi gương sao? Chỉ bằng cái mặt này mà đòi bắt chuyện với người ưu tú như tôi?”
Hoa Nguyệt Nguyệt siết chặt nắm đấm, mỉm cười: “Vị tiên sinh đầu heo này, ngài nói xong rồi đúng không? Nếu thế thì tôi nên đi thôi. Loại người như ngài, tôi đã gặp nhiều. Tưởng mình có tiền thì liền nhìn người bằng nửa con mắt sao? Ngại quá, vậy hẳn ngài rất ít khi nghe được người khác thực sự đánh giá ngoại hình của ngài thế nào rồi. Đầu tiên, chúng ta nói cái tóc “dày khỏe mạnh” của ngài kia, tôi nghĩ có con rận nào ở trên đầu ngài thì hoang mang lắm, sợ ở trên đấy trơn quá không đi được chứ còn gì nữa? Lại nói, cái mắt ngài bị làm sao thế? Sao lại sưng lên trông như *beep* vậy hả? Đàn ông mọc *beep* trên mặt, tôi cũng là lần đầu nhìn thấy đó, có khi phải đi thông báo cho Guiness ghi ngài vào sách kỉ lục, chắc chắn được chọn. Còn nữa, da ngài bị làm sao thế kia? Lần đầu tiên tôi biết trĩ cũng có thể phát triển trên mặt. Nha, tiên sinh, khi nói chuyện với phụ nữ không nên quay mông về phía họ đâu, đây là hết sức không tôn trọng đấy thưa tiên sinh.”
(*beep* là một từ có vần với “ồn”, đúng là vô sỉ mà, chửi người toàn bằng các từ đầy tính sức khỏe sinh sản)
Vương lão ngũ tức run người đứng lên, “Cô kia, cô không muốn sống đúng không?”
Hoa Nguyệt Nguyệt mím mím môi, mắt hồ ly nhướng lên, cười nói: “Vừa hay lại ngược lại, tôi còn muốn sống đến một trăm tuổi cơ.”
Vương lão ngũ rút điện thoại, quay sang quát Hoa Nguyệt Nguyệt: “Cô tên là gì, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cấp trên của cô, ngày mai cô khỏi phải đi làm.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ý cười càng đậm. “Đúng vậy sao? Tôi thật mong đợi. Tôi là nhân viên DUO International, Hoa Nguyệt Nguyệt.”
Vương lão ngũ cười ha hả: “Cô thảm rồi, trưởng bộ phận tuyên truyền của DUO chính là huynh đệ kết nghĩa của tôi, cô chờ bị đuổi việc đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghe vậy ngồi lên ghế bên cạnh, lấy từ trong túi xách ra một bọc giấy gì đó.
Mở ra, thì là hamburger không biết là của hãng nào.
Cô tự nhủ: “Vội vã chạy đến, thế mà còn quên ăn trưa nữa, tạm thời ăn cái này chống đói vậy.”
Vương lão ngũ nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt mặt mày bình thản, càng tức hơn, điện thoại gọi liền mấy cuộc, cuối cùng cũng được.
Ông ta khinh miệt nhìn cái kẻ ăn hamburger đầy vui sướng Hoa Nguyệt Nguyệt, nói vào điện thoại: “Chương Trình hả? Đúng đúng, đã lâu không gặp. Tớ có việc nhờ đằng ấy một tí, cấp dưới đằng ấy có một nhân viên có ít qua lại với tớ, đằng ấy giúp tớ xem lại một tí.”
“Tên là gì hả? Cô ta nói cô ta là Hoa Nguyệt Nguyệt.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây.
Vương lão ngũ cảm giác có vấn đề, liền vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh ạ, có lỗi quá, cái Hoa Nguyệt Nguyệt mà anh nói ở công ty là quản lý cấp cao, nghe nói cô ta có người ở trên bao bọc, người anh em, tốt nhất anh vẫn nên xin lỗi người ta đi.”
Vương lão ngũ kinh hoàng nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, ông ta làm sao ngờ được, cái người mặc quần áo rẻ tiền, xách theo một cái túi xách của hãng nào đó không biết tiến, trước mặt người ta vui vẻ ăn burger, lại còn nói năng dung tục này là là quản lý cấp cao của DUO được!
Đùa gì vậy.
Hoa Nguyệt Nguyệt tìm trong túi xách lấy ra giấy ăn, lau sạch mỡ màng trên tay xong, đứng lên, nở nụ cười với đồng chí Vương lão ngũ, nói: “Sao rồi? Cái vị bạn bè thân thiết làm trưởng bộ phận kia nói thế nào?”
Vương lão ngũ nghẹn đỏ mặt, vội vàng bỏ lại tờ hai trăm tệ, rồi chạy mất.
Bồi bàn phía sau còn gọi theo: “Tiên sinh đưa thừa tiền rồi, còn thừa một trăm ba mươi tệ.”
Đồng chí Vương lão ngũ làm như điếc, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chay ra khỏi “Kaki”.
Hoa Nguyệt Nguyệt gọi bồi bàn, mắt hồ ly lóe lên, bình tĩnh nói: “Người vừa rồi là bạn tôi, còn một trăm ba mươi tệ tiền thừa kia, cho tôi một ly Mocha.”
Phải người không biết xấu hổ đến mức nào mới nói được những lời này hả?
Lúc đó bồi bàn đúng là nghĩ như thế.
Hoa Nguyệt Nguyệt bình tĩnh ngồi vào chỗ ngồi của Vương lão ngũ khi nãy, tiếp tục nhìn xung quanh, vẫn không tìm được người mình muốn tìm.
Không phải là bị leo cây đấy chứ?
Hoa Nguyệt Nguyệt lấy điện thoại ra, đồng hồ trên đó chỉ đã quá bảy giờ đến năm phút rồi, muộn hơn giờ hẹn tròn một tiếng năm phút.
Cô quyết định, nếu như uống xong ly cà phê này, mà người kia vẫn chưa thấy đâu, cô sẽ đi ngay.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn điện thoại báo có cuộc gọi đến, là một dãy số nhìn rất lạ, cô chưa từng thấy, cũng không có vẻ là điện thoại lừa đảo, cô ấn nút trả lời.
Vừa lúc ấy, từ loa điện thoại cô nghe được một tiếng hít thở rất nhẹ, rất tinh tế.
Đầu kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng rất rõ ràng, mềm mại, ôn hòa, nếu nói là giết người bằng giọng nói cũng không sai.
“Hoa tiểu thư.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhíu mày, khóe mắt hẹp dài theo phản xạ hơi nhương lên, “Anh là?”
“Năm năm không gặp, cậu vẫn mạnh mẽ như thế, không phải tôi nói rồi, phụ nữ là cần phải trốn ở sau lưng đàn ông tìm sự bảo vệ sao?” Giọng nói hơi có ý cười, mang theo một cảm giác quen thuộc.
Trong đầu Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức hiện lên một bóng dáng, cô còn nhớ rõ, năm năm trước, đã từng nói những lời như vậy với cô.
Đó là lúc mà cô vì theo đuổi Trình Hòa đến thương tích đầy mình, tên ấy đã nói với cô như thế.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn viết về một bạn nam chính bỉ ôi mà lại vô cùng yêu cô gái thích cậy mạnh == meo. Mọi người cảm thấy nên cho nam cặn bã quay đầu, hay là quay về với trung khuyển đây?
Thì ra là, chính là cậu học sinh lớp bên cạnh…
Trên giường bệnh của phòng y tế, cô từ từ ngồi dậy, quay sang hỏi cậu ta: “Tôi bị làm sao vậy?”
Trình Hòa hơi nhìn qua cô một chút, lạnh nhạt nói: “Cậu bị cảm nắng.”
“Là cậu đưa tôi vào đây phải không, cảm ơn cậu.” Hoa Nguyệt Nguyệt nháy mắt một cái với cậu ta. Cô có một đôi mắt dài và hẹp, khi cười làm cho người nhìn có một cảm giác rất ấm áp vui tươi.
Trình Hòa ngẩng đầu, vừa đang định nói gì đó.
Đúng lúc ấy, y sĩ trường cầm một cốc nước đi đến, đưa cho Hoa Nguyệt Nguyệt, dặn dò: “Uống đi này, bỏ thên đường vào, từ nay về sau nhớ không được đi tập quân sự mà không ăn sáng, không tốt cho dạ dày đâu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm quay sang nói với y sĩ: “Được ạ, cháu biết rồi.”
Trình Hòa vừa định đứng dậy rời đi, vóc người cậu có lẽ khoảng trên dưới 178, rất cao ráo.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn theo cái gáy của cậu, cái cổ trắng bóc, cùng vành tai như cẩm thạch, thật đẹp, đột nhiên gọi với: “Cậu ơi, cậu tên gì nhỉ?”
Trình Hòa người hơi khựng lại, giọng nói không có một chút cảm xúc, nhưng vẫn vô cùng dễ nghe.
“Trình Hòa.”
Hoa Nguyệt
Nguyệt nheo mắt lại cười, “Tôi là Hoa Nguyệt Nguyệt, lớp bên cạnh lớp cậu.”
Trình Hòa không trả lời, đi ra ngoài.
Hoa Nguyệt Nguyệt nắm chiếc cốc trắng trong tay, nhìn nước trong suốt chảy bên trong, đưa lên bên miệng, cảm giác mát lạnh trượt vào cổ họng, giống như tâm tình của cô bây giờ vậy.
Cô đã làm quen với cậu ấy.
Cô đã quyết định rồi.
Chỉ là, cô không biết rằng, đây mới là khởi đầu, còn một ván đấu dây dưa suốt mười năm bắt đầu từ đây.
Cô vẫn cho mình là thiên hạ vô địch, rồi đến cuối cùng, mới phát hiện ngay từ điểm bắt đầu cô đã thua trận thảm bại.
…
Hoa Nguyệt Nguyệt từ trong ghế sofa kéo người ngồi dậy, xoa xoa mắt, hơi ướt.
Đã qua mười năm, cô vẫn không quên được lần đầu tiên gặp hắn ta như thế nào.
Cũng là cái tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân thật nhàm chán, chỉ tiếc, cô không phải là mỹ nhân kia.
Điện thoại reo, cô mới nhớ ra, chiều nay mình còn phải đi xem mặt.
Khốn nạn, thế mà cô lại ngủ quên.
(nguyên văn: ngọa tào, cái này cũng là một câu chửi, kiểu shit, f**k,… ở đây tớ dịch là shit, vì thực sự là từ này cũng không phải là tự bị cấm, nhỉ)
Cô vội vàng đi rửa mặt, cầm theo túi da chạy đến chỗ hẹn.
Mấy hôm trước, cô tìm đến một công ty môi giới hôn nhân khá có danh tiếng, sau đó ngay lập tức nhân viên công ty đó đã sắp xếp cho cô buổi hẹn hôm nay.
Trước đã tìm hiểu qua, người kia chính xác là Kim cương Vương lão ngũ trong truyền thuyết, sự nghiệp tốt, mặt mũi được, nhân phẩm cũng tốt.
Tất nhiên đây là lời công ty môi giới nói.
Mức độ tin cậy vẫn còn gây tranh cãi.
Có điều, coi như là thế, cô vẫn vô cùng kì vọng được gặp người này.
Nếu như hàng kém chất lượng, cô có thể lấy hết sức lực tới nôn vào người anh ấy ta, đúng dịp hôm nay tâm tình không tốt, vừa đúng lục có chỗ xả.
Điểm hẹn, người kia còn vô cùng phong cách mà chọn quán “Kaki”, quán này tuy nhìn ngoài thì không phải cực kì xa hoa, nhưng vừa vào, đã có thể phát hiện màu sắc trong quán được sắp xếp rất hài hòa với không khí, đều hết sức nhẹ nhàng thư thái, nhạc nền là những khúc nhạc dân dã không rõ tên, ngay cả không khí cũng dường như tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là cà phê trà sữa của quán này đều rất ngon, cho dù là giá có phần đắt, cũng không phải không có người tình nguyện bỏ tiền ra.
Hoa Nguyệt Nguyệt cầm theo túi xách đi vào, cô nhìn một vòng, mục tiêu đặt trên một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Nhìn lưng người nọ rất có vẻ phù hợp với một vị kim cương vương lão ngũ tuổi trung niên, người đó đặt một cái áo khoác đen trên ghế, Hoa Nguyệt Nguyệt vừa nhìn mắt chó đã sáng quắc.
Shit, cái áo khoác này hơn vạn một cái, cứ tùy tiện để như thế à.
Đây mà không phải kim cương vương lão ngũ thì là gì!
Hoa Nguyệt Nguyệt xoạch một cái cười, đi tới, vỗ vai Vương lão ngũ, hỏi: “Xin hỏi, ngài có phải là Tề tiên sinh?”
Vương lão ngũ vừa quay sang một cái, Hoa Nguyệt Nguyệt lòng thầm mặc niệm một người nào đấy “Đệch”!
(ở đây vẫn là ngọa tào, nhưng mà để shit không đủ mạnh, ờ)
Quả nhiên, bóng lưng gì đó, thực sự không thể tin.
Vì sao rõ ràng sau đầu tóc dày như vậy, thế mà đằng trước lại không có cọng nào thế này? Vì sao sau gáy coi như chẳng qua là hơi nhiều thịt, thế mà đằng trước lại sưng như đầu heo là làm sao? Tại sao cái gáy da dẻ thoạt nhìn coi như có thể chấp nhận, mà cái mặt lại mọc đầy mụn trứng cá to như móng tay?
Vương lão ngũ gảy gảy đầy chán ghét chỗ vãi bị Hoa Nguyệt Nguyệt vỗ vào, quay về phía cô nói: “Tôi không phải họ Tề, còn nữa, bà chị, tôi đã thấy rất nhiều người cố bắt chuyện với tôi, chỉ có chị là cách làm thấp kém nhất, hơn nữa, bà chị ra cửa không soi gương sao? Chỉ bằng cái mặt này mà đòi bắt chuyện với người ưu tú như tôi?”
Hoa Nguyệt Nguyệt siết chặt nắm đấm, mỉm cười: “Vị tiên sinh đầu heo này, ngài nói xong rồi đúng không? Nếu thế thì tôi nên đi thôi. Loại người như ngài, tôi đã gặp nhiều. Tưởng mình có tiền thì liền nhìn người bằng nửa con mắt sao? Ngại quá, vậy hẳn ngài rất ít khi nghe được người khác thực sự đánh giá ngoại hình của ngài thế nào rồi. Đầu tiên, chúng ta nói cái tóc “dày khỏe mạnh” của ngài kia, tôi nghĩ có con rận nào ở trên đầu ngài thì hoang mang lắm, sợ ở trên đấy trơn quá không đi được chứ còn gì nữa? Lại nói, cái mắt ngài bị làm sao thế? Sao lại sưng lên trông như *beep* vậy hả? Đàn ông mọc *beep* trên mặt, tôi cũng là lần đầu nhìn thấy đó, có khi phải đi thông báo cho Guiness ghi ngài vào sách kỉ lục, chắc chắn được chọn. Còn nữa, da ngài bị làm sao thế kia? Lần đầu tiên tôi biết trĩ cũng có thể phát triển trên mặt. Nha, tiên sinh, khi nói chuyện với phụ nữ không nên quay mông về phía họ đâu, đây là hết sức không tôn trọng đấy thưa tiên sinh.”
(*beep* là một từ có vần với “ồn”, đúng là vô sỉ mà, chửi người toàn bằng các từ đầy tính sức khỏe sinh sản)
Vương lão ngũ tức run người đứng lên, “Cô kia, cô không muốn sống đúng không?”
Hoa Nguyệt Nguyệt mím mím môi, mắt hồ ly nhướng lên, cười nói: “Vừa hay lại ngược lại, tôi còn muốn sống đến một trăm tuổi cơ.”
Vương lão ngũ rút điện thoại, quay sang quát Hoa Nguyệt Nguyệt: “Cô tên là gì, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cấp trên của cô, ngày mai cô khỏi phải đi làm.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ý cười càng đậm. “Đúng vậy sao? Tôi thật mong đợi. Tôi là nhân viên DUO International, Hoa Nguyệt Nguyệt.”
Vương lão ngũ cười ha hả: “Cô thảm rồi, trưởng bộ phận tuyên truyền của DUO chính là huynh đệ kết nghĩa của tôi, cô chờ bị đuổi việc đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghe vậy ngồi lên ghế bên cạnh, lấy từ trong túi xách ra một bọc giấy gì đó.
Mở ra, thì là hamburger không biết là của hãng nào.
Cô tự nhủ: “Vội vã chạy đến, thế mà còn quên ăn trưa nữa, tạm thời ăn cái này chống đói vậy.”
Vương lão ngũ nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt mặt mày bình thản, càng tức hơn, điện thoại gọi liền mấy cuộc, cuối cùng cũng được.
Ông ta khinh miệt nhìn cái kẻ ăn hamburger đầy vui sướng Hoa Nguyệt Nguyệt, nói vào điện thoại: “Chương Trình hả? Đúng đúng, đã lâu không gặp. Tớ có việc nhờ đằng ấy một tí, cấp dưới đằng ấy có một nhân viên có ít qua lại với tớ, đằng ấy giúp tớ xem lại một tí.”
“Tên là gì hả? Cô ta nói cô ta là Hoa Nguyệt Nguyệt.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây.
Vương lão ngũ cảm giác có vấn đề, liền vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh ạ, có lỗi quá, cái Hoa Nguyệt Nguyệt mà anh nói ở công ty là quản lý cấp cao, nghe nói cô ta có người ở trên bao bọc, người anh em, tốt nhất anh vẫn nên xin lỗi người ta đi.”
Vương lão ngũ kinh hoàng nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, ông ta làm sao ngờ được, cái người mặc quần áo rẻ tiền, xách theo một cái túi xách của hãng nào đó không biết tiến, trước mặt người ta vui vẻ ăn burger, lại còn nói năng dung tục này là là quản lý cấp cao của DUO được!
Đùa gì vậy.
Hoa Nguyệt Nguyệt tìm trong túi xách lấy ra giấy ăn, lau sạch mỡ màng trên tay xong, đứng lên, nở nụ cười với đồng chí Vương lão ngũ, nói: “Sao rồi? Cái vị bạn bè thân thiết làm trưởng bộ phận kia nói thế nào?”
Vương lão ngũ nghẹn đỏ mặt, vội vàng bỏ lại tờ hai trăm tệ, rồi chạy mất.
Bồi bàn phía sau còn gọi theo: “Tiên sinh đưa thừa tiền rồi, còn thừa một trăm ba mươi tệ.”
Đồng chí Vương lão ngũ làm như điếc, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chay ra khỏi “Kaki”.
Hoa Nguyệt Nguyệt gọi bồi bàn, mắt hồ ly lóe lên, bình tĩnh nói: “Người vừa rồi là bạn tôi, còn một trăm ba mươi tệ tiền thừa kia, cho tôi một ly Mocha.”
Phải người không biết xấu hổ đến mức nào mới nói được những lời này hả?
Lúc đó bồi bàn đúng là nghĩ như thế.
Hoa Nguyệt Nguyệt bình tĩnh ngồi vào chỗ ngồi của Vương lão ngũ khi nãy, tiếp tục nhìn xung quanh, vẫn không tìm được người mình muốn tìm.
Không phải là bị leo cây đấy chứ?
Hoa Nguyệt Nguyệt lấy điện thoại ra, đồng hồ trên đó chỉ đã quá bảy giờ đến năm phút rồi, muộn hơn giờ hẹn tròn một tiếng năm phút.
Cô quyết định, nếu như uống xong ly cà phê này, mà người kia vẫn chưa thấy đâu, cô sẽ đi ngay.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn điện thoại báo có cuộc gọi đến, là một dãy số nhìn rất lạ, cô chưa từng thấy, cũng không có vẻ là điện thoại lừa đảo, cô ấn nút trả lời.
Vừa lúc ấy, từ loa điện thoại cô nghe được một tiếng hít thở rất nhẹ, rất tinh tế.
Đầu kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng rất rõ ràng, mềm mại, ôn hòa, nếu nói là giết người bằng giọng nói cũng không sai.
“Hoa tiểu thư.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhíu mày, khóe mắt hẹp dài theo phản xạ hơi nhương lên, “Anh là?”
“Năm năm không gặp, cậu vẫn mạnh mẽ như thế, không phải tôi nói rồi, phụ nữ là cần phải trốn ở sau lưng đàn ông tìm sự bảo vệ sao?” Giọng nói hơi có ý cười, mang theo một cảm giác quen thuộc.
Trong đầu Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức hiện lên một bóng dáng, cô còn nhớ rõ, năm năm trước, đã từng nói những lời như vậy với cô.
Đó là lúc mà cô vì theo đuổi Trình Hòa đến thương tích đầy mình, tên ấy đã nói với cô như thế.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn viết về một bạn nam chính bỉ ôi mà lại vô cùng yêu cô gái thích cậy mạnh == meo. Mọi người cảm thấy nên cho nam cặn bã quay đầu, hay là quay về với trung khuyển đây?
Bình luận truyện