Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

Chương 47



Trần An An không nghi ngờ gì cả, còn tưởng rằng Diệp Lương Nhất thích cô cắt chữ hỉ, trong lòng vui mừng không thôi, cầm lấy kéo xoèn xoẹt cắt một cái chữ hỉ lớn cộng thêm vô số chữ hỉ nhỏ, thích thú hài lòng đưa toàn bộ cho Diệp Lương Nhất.

Diệp Lương Nhất đem mấy chữ hỉ này xếp cẩn thận lên bàn ở đầu giường, dùng một quyển sách Trần An An mang tới để đè lên, thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái, trong mắt lóe sáng, nhìn vô cùng giống sói đói trong đêm tối!

Gần tối, Trần An An theo thường lệ về nhà nấu cơm, để Diệp Lương Nhất ở lại phòng bệnh chăm sóc ba cô. thật ra theo ý kiến của Diệp Lương Nhất, Trần An An cứ một ngày chạy hai lượt như vậy rất vất vả, muốn ăn cái gì hoàn toàn có thể kêu bên ngoài, nhưng Trần An An lại ngại như vậy quá lãng phí, nói gì cũng không nghe. Diệp Lương Nhất không lay chuyển được cô, đành trơ mắt nhìn thịt trên mặt cô càng ngày càng ít, lúc trước khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trẻ con phúng phíng, bây giờ cằm đã nhọn ra rồi.

Hắn đau lòng không thôi, tay vừa vô thức đùa nghịch mấy chữ hỉ, trong đầu vừa suy nghĩ cách để Trần An An bớt mệt mỏi, ba Trần liền tỉnh lại.

“Ba, ba tỉnh à, muốn đi WC sao?” Diệp Lương Nhất đi đến đầu giường ba Trần, cúi người hỏi, trên tay không biết là đã quên hay là như thế nào vẫn còn cầm cái chuỗi dài chữ hỉ đỏ chói mắt kia.

Ba Trần không muốn đi WC, trên thực tế, ông đang toàn lực chú ý đến mấy chữ hỉ đỏ rực trong tay Diệp Lương Nhất kia, ngay cả chữ ba Diệp Lương Nhất nói cũng xem nhẹ. Theo những đường cắt vô cùng quen thuộc kia, ba Trần liếc mắt một cái có thể nhận ra đó tuyệt đối là kiệt tác của con gái nhà mình.

Diệp Lương Nhất theo ánh mắt ba Trần chuyển qua trên tay mình, hắn đẩy kính mắt, đem mấy chữ hỉ kia lại gần ba Trần, “Đây là An An đưa cho con.”

Quả nhiên! Ba Trần mím môi, trên khuôn mặt đầy tang thương hiện lên một tia bất đắc dĩ, đứa bé ngốc này sao lại đưa thứ này cho Diệp Lương Nhất, đây không phải là tuyên bố phải gả cho người ta sao?! thật là một chút thẹn thùng con gái cũng không có! Hơn nữa, tên tiểu tử này vì sao cứ kêu ba trôi chảy như vậy? Ông cũng không phải là ba cậu ta!

“đã có gì đâu, cậu đừng có gọi tôi là ba!” Ba Trần vất vả bày ra một bộ mặt nghiêm khắc, nhưng ông vừa mới phẫu thuật xonng, thân thể suy yếu, ngay cả nói lớn cũng không được, huống chi là muốn tăng khí thế.

Diệp Lương Nhất nghe vậy, sắc mặt cũng không hề thay đổi, hắn nhướn mày nhìn thoáng qua chữ hỉ trên tay mình, lại giơ bàn tay đeo nhẫn ra trước mặt ba Trần, “Ba, không thể nói như vậy, An An đã là vợ con, cô ấy gọi ba là gì đương nhiên con cũng phải gọi theo.” hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Da mặt An An mỏng, vẫn ngại nói với con, chỉ đưa mấy chữ hỉ, ba, ba cũng hiểu được ý An An chứ?”

Ba Trần nhìn vài cái chữ hỉ kia, lại nhìn cái nhẫn, nhất thời một chữ cũng không nói được, con gái mình mình biết, tuyệt đối là một đứa cố chấp bảo thủ, như vậy chắc chắn là nó đã chấp nhận người đàn ông này rồi!

Công việc của Diệp Lương Nhất tốt, dáng vẻ cũng ưa nhìn, mẹ cậu ta ông cũng đã gặp, nhìn khá hòa nhã. Theo lẽ thường thì việc hôn nhân này ông hẳn là không nên phản đối, nhưng mà tiểu tử này tuy rằng tính tình lạnh lùng, lại đầy một bụng xấu. Nếu An An thật sự gả qua đó, còn không bị người ta ăn hiếp sao?!

Bởi vậy ba Trần tuy rằng biết Diệp Lương Nhất tốt nhưng cũng không biểu hiện ra mặt quá nhiệt tình, vẫn thản nhiên, thái độ thậm chí còn kém xa với Chu Tề.

Ba Trần im lặng không nói lời nào, Diệp Lương Nhất cũng không mở miệng. không phải hắn không muốn nói, mà là thật sự không có gì để nói, ngày đó ở bệnh viện, hắn đã tìm mọi cách lấy lòng ba Trần, cái gì có thể làm đều làm, nhưng mà lại không chiếm được một nụ cười của ông.

Lúc này, thật ra trong lòng Diệp Lương Nhất cũng rất căng thẳng, nhưng mặt hắn trước sau vẫn lạnh tanh, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì.

Còn ba Trần, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần, trăm loại cảm xúc ngổn ngang, quả thực giống như rơi vào chai ngũ vị hương. Con gái mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, nay mắt thấy sẽ không giữ lại được, biến thành vợ người ta. Trước đây không bao giờ nghĩ tới thời điểm này, nên không cảm thấy gì, nhưng mà hiện tại, mỗi khi nghĩ đến đứa con gái duyên dáng đáng yêu mình nuôi từ bé sẽ lập gia đình, trong lòng liền chua xót không thôi.

Vì thế, chờ khi Trần An An mang hộp cơm giữ ấm tới phòng bệnh, liền cảm thấy không khí có gì đó quái dị. May mắn cô luôn là thần kinh thô, cũng không nghĩ nhiều, đem hộp cơm nhét vào trong lòng Diệp Lương Nhất, rồi đẩy hắn ra khỏi phòng bệnh, để hắn về văn phòng ăn. Ba cô hiện giờ ngay cả cháo cũng không thể ăn, nếu ngửi thấy mùi cơm, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Diệp Lương Nhất đi rồi, Trần An An liền chạy đến ngồi cạnh giường ba Trần, thật cẩn thận kéo chăn của ba cô lên, nhẹ nhàng sờ sờ bụng ông, lại không dám tiếp tục sờ lên trên nữa, “Ba, còn đau không?”

Tuy rằng ngoài miệng ba cô không hề hé răng, nhưng mà Trần An An biết, buổi tối ông đau đến nỗi không ngủ được, vì không muốn quấy rầy cô ngủ nên mới gắng gượng, cho nên ban ngày ông mới ngủ nhiều như vậy.

“không đau.” Ba Trần thấy con gái mở to đôi mắt trong veo như nước lo lắng nhìn mình, cho dù là đau cũng không cảm nhận được, trong lòng tràn đầy yêu thương trìu mến. Nhưng mà nghĩ đến con sắp trở thành con nhà khác, lại không cam lòng.

“An An, Diệp Lương Nhất kia có đối xử tốt với con không? Con nói thật cho ba nghe.” Ba Trần thử thăm dò, dù sao ông cũng là ba, không phải mẹ, có một số việc không thể nào hỏi quá chi tiết được.

Trần An An nghe thấy ba cô hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ngượng nghiụ túm túm góc áo, ấp úng nói: “Rất, rất tốt ......”

Ba Trần vừa thấy cô như vậy, làm sao mà không hiểu được, lại thấy chiếc nhẫn chói mắt trên tay cô kia, trong lòng thở dài một tiếng, “Vậy chữ hỉ cũng là con cắt?”

Trần An An mở to mắt, không rõ vì sao ba cô lại chuyển đề tài nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu, vui vẻ thừa nhận, “Đúng vậy!” cô chỉ chỉ chữ phúc thật to dán trên đầu giường, nói: “Ba, chờ thêm vài ngày con đỡ ba ngồi dậy xem, con còn dán ở đầu giường ba chữ phúc thật to đấy!” Khóe mắt cô cong lên, “Chờ ba khỏe lại, con đưa ba ra ngoài đi dạo một vòng!”

“Chút bệnh này thì tính là gì!” Ba Trần kiêu ngạo lờ đi nói: “Chờ ba khỏe lên, trở về nhà, sắp đến vụ xuân rồi, trong nhà còn hai mẫu đất chưa cày, ở thành phố lâu cả người cũng không quen!” Ông dừng dừng, thở dài thật mạnh, “Chỗ vàng chỗ bạc, không bằng cái nhà tồi tàn của mình!”

Lời này làm Trần An An đau xót không thôi, cầm tay ba cô mà mãi không nói được thành lời, cũng may ba Trần không phải người đa cảm, cảm thán một chút rồi thôi.

Ông nhìn Trần An An từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá một hồi, đứa bé ngày nào nay đã trở thành một cô gái, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nhất là đôi mắt to kia, giống như mã não đen ngâm vào nước, vừa sáng vừa trong.

“Gả cho Diệp Lương Nhất thì phải hòa thuận mà sống, nếu cậu ta bắt nạt con, con cứ tìm ba, ba cho dù liều cái mạng già này cũng không tha cho cậu ta!”

“Ba, ” Trần An An nghe ông nói xong nước mắt lưng tròng, ba cô luôn dạy dỗ cô vô cùng nghiêm khắc, chưa bao giờ nói với cô những lời thâm tình như vậy, Trần An An ăn nói vụng về, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nói được.

Ngay lúc đó, Diệp Lương Nhất ăn xong cơm trở lại, vừa đẩy cửa đi vào đã thấy hai mắt Trần An An hồng hồng, trong lòng nhất thời căng thẳng, tưởng ba Trần không đồng ý chuyện hắn và Trần An An.

Hắn đi lại gần, vừa định nói gì với ba Trần, chợt nghe ba Trần thấp giọng nói: “Đợi một thời gian nữa, muốn làm việc gì thì cũng phải sau ngày mồng một tháng năm.”

Đầu Diệp Lương Nhất ông một tiếng, chân sau va phải chân trước, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã về phía trước.

Với sự thông minh của hắn, đương nhiên biết hai chữ làm việc mà ba Trần nói có ý gì. Bác sĩ Diệp luôn vui buồn không hiện ra mặt, lúc này kích động mặt đỏ rần, làm việc! Làm việc! Ba Trần rốt cuộc đồng ý chuyện của bọn họ rồi!

“Cám ơn ba!” Diệp Lương Nhất ổn định bước chân, nhìn thoáng qua sắc mặt ửng hồng của Trần An An, nụ cười ngây ngô trên mặt làm thế nào cũng không kìm lại được.

Suốt một buổi chiều, Diệp Lương Nhất luôn ở trong trạng thái lâng lâng, khóe miệng vẫn giương cao, ngay cả kính mắt trượt xuống mũi cũng không thèm nâng lên.

Cuối cùng ngay cả Trần An An cũng không nhịn được, lấy cớ ăn cơm tối, túm hắn ra khỏi phòng bệnh. Lúc này Diệp Lương Nhất mới nhận thấy mình thất thố, điều chỉnh một chút, khôi phục dáng vẻ lạnh băng bình thường, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Trần An An, nóng rực giống như tẩm lửa.

Dọa Trần An An buổi tối cũng không dám cùng hắn ngủ, nhưng chung quy vẫn không chịu nổi da mặt dày của Diệp Lương Nhất, cởi áo khoác lên giường nằm, Trần An An không có cách nào. Lại không thể ở trước mặt ba cô cùng hắn giằng co nên đành phải thỏa hiệp.

Kỳ thật ba Trần vô cùng không muốn con gái mình cứ như vậy ngủ chung với Diệp Lương Nhất, nhưng mình đang sinh bệnh nằm trên giường, chỉ một mình con gái chăm sóc ngày đêm rất vất vả, ông không nỡ. Bởi vậy không thể không chấp nhận chuyện Diệp Lương Nhất và con gái mình chung giường chung gối.

Nửa đêm đang lúc mơ mơ màng màng, Diệp Lương Nhất bị người trong lòng không ngừng vặn vẹo mà tỉnh, hắn mở mắt, nhỏ giọng hỏi: “An An, em làm sao vậy?” Trần An An luôn ngủ rất ngoan, lúc này lộn xộn như vậy thật không bình thường.

“Diệp Lương Nhất, em hơi khó chịu.” Giọng Trần An An hơi khàn, trong bóng đêm nghe đặc biệt khó khăn, “Xin lỗi, làm anh tỉnh, nhưng mà em nóng quá, đầu cũng đau......”

Diệp Lương Nhất nhíu mày nghiêng nửa người dậy, trong bóng đêm sờ lên trán cô, ai ngờ vừa sờ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Trần An An lên cơn sốt, lại là sốt cao, muốn phỏng cả tay!

“Phải ra ngoài ngay!” Diệp Lương Nhất lập tức xoay người xuống giường, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, trực tiếp ôm lấy Trần An An đi thẳng ra ngoài phòng bệnh.

Tuy rằng đầu Trần An An choáng váng nhưng bị hắn ôm như vậy cảm thấy rất không tự nhiên, lập tức giãy dụa muốn xuống.

“Đừng nhúc nhích, bây giờ phải lập tức rời khỏi phòng bệnh, nếu không lây bệnh cho ba em thì không xong đâu!” Diệp Lương Nhất nói nghiêm túc, dọa Trần An An nhất thời một cử động nhỏ cũng không dám, ngoan ngoãn co rụt vào lòng Diệp Lương Nhất.

Diệp Lương Nhất ôm cô đến văn phòng của mình, đặt lên sô pha nhỏ bằng da, đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi chín độ tám, thiếu chút nữa là bốn mươi! Đây không phải chuyện đùa!

Động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, cầm lấy chìa khóa, đi nhanh đến phòng thuốc, lúc trở về, một tay cầm ống tiêm, một tay cầm lọ cồn. Nhìn Trần An An ra lệnh: “Cởi quần!”

Tiêm thuốc không thể dùng thường xuyên được, tiêm càng nhiều thì cơ thể sẽ càng kháng thuốc, vẫn nên tiêm mũi nhỏ thì hơn.

Mặc dù Trần An An có hơi sợ tiêm, nhưng mà biết bây giờ không phải lúc kì kèo, lập tức cắn răng cởi quần, lộ ra cái mông nhỏ.

Vẻ mặt Diệp Lương Nhất bình tĩnh, dùng cồn xoa lên trên để khử trùng, ống tiêm trên tay vững vàng đâm xuống! Trần An An đau buốt run lên, cơ trên mông cũng co thắt lại.

“Thả lỏng!” một tay Diệp Lương Nhất nhẹ nhàng vuốt ve mông cô, muốn giúp cô thả lỏng, nếu cơ quá thít chặt, sau khi rút kim tiêm sẽ bị chảy máu nhiều hơn.

Mông Trần An An vốn mẫn cảm, bị hắn vuốt ve như vậy làm sao còn có thể thả lỏng, cái loại cảm giác hơi hơi tê dại này thậm chí vượt qua cả sự đau đớn, làm cho đầu óc Trần An An lâng lâng dập dềnh.

Diệp Lương Nhất thấy cô vẫn không thể nào thả lỏng được, lại không thể ép cô, đành cứ như vậy đẩy nước thuốc vào, rút kim tiêm ra, dùng bông thấm cồn đặt lên chỗ tiêm, ước chừng sau năm phút mới đem miếng bông ném vào thùng rác.

“Có đau không?” Lúc này Trần An An đang vểnh mông nằm bò trên bàn, sau khi bỏ bông sát trùng đi, Diệp Lương Nhất thuận thế lật người cô lại, nửa ôm vào trong ngực, dịu dàng hỏi.

“không sao.” Trần An An chột dạ, mắt to chớp chớp không dám nhìn vào mắt Diệp Lương Nhất, chỉ có thể lắp bắp trả lời.

Lại không ngờ bộ dáng cô vợ nhỏ như vậy lọt vào mắt Diệp Lương Nhất thật sự quá ngon miệng.

Bởi vì phát sốt, hai má Trần An An đỏ bừng, đôi mắt sáng mênh mông sương mù, khóe mắt còn vương vệt phấn mờ mờ, cực kỳ giống bộ dáng đêm hôm đó ở khách sạn......

Diệp Lương Nhất giật mình, đầu ngay lập tức cúi xuống, muốn hôn Trần An An, lại bị Trần An An nghiêng đầu né tránh.

Cô đỏ mặt ấp úng nói: “Em, em bị cảm, không, không thể hôn......”

Diệp Lương Nhất cong môi, chạm vào trán cô, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, “Bị cảm phải lây sang cho người khác mới có thể mau khỏi, anh muốn em nhanh hết bệnh......” nói xong, trực tiếp bắt lấy làn môi ấm nóng của cô, âm cuối cũng biến mất ở giữa khe hở hai đôi môi triền miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện