Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 13



Vì thế Bành Kỳ quay trở lại.

Ánh mắt dính chặt vào con thỏ bông trên giường:”Chính là con đó, ở cổng trường em có bán.”

Hà Tân:”Giống hệt?”

Cánh tay nhỏ đầy thịt cầm lấy con thỏ, nhìn kỹ:”Cái này của anh là hàng nhái, bọn em bán hàng xịn cơ, đẹp hơn nhiều.”

Hà Tân giật lại con thỏ trắng từ trong tay cậu nhóc:”Ngày mai mua một con về cho anh nhìn thử.”

“Ngày mai làm sao mua được, đã đi học lại đâu?”

Hà Tân cũng thấy không ổn:”Sau khi đi học lại mua cho anh.”

Tiểu Bành Kỳ nhìn cậu:”Được thôi, nhưng anh phải đưa tiền cho em trước.”

Hà Tân nhìn chằm chằm cậu nhóc, Tiểu Bành Kỳ cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng.

Hà Tân xuống giường lấy ví tiền.

“Hết bao nhiêu?”

Đầu nhỏ thò tới, nhìn cả xấp giấy đỏ hồng trong ví:”Vậy… đưa trước 100 đi.”

“100?”

Một cái ví đánh ‘bộp’ xuống trán, Bành Kỳ nhanh tay che đầu lại:”Đã nói người ta bán hàng xịn rồi mà.”

Bỗng, tờ một trăm mới cứng xuất hiện trước mắt, Bành Kỳ sửng sốt, sau đó mau chóng nhận lấy, cái đánh vừa rồi hoàn toàn quên béng, ngẩng đầu nói:”Anh, khi đi học lại em sẽ mua ngay cho anh.”

Lũ học sinh đều cho rằng, chúng có thể thoát xác tái sinh trong học kỳ mới.

Chỉ vừa mới bắt đầu đi học lại, làm cách nào để chứng minh tinh thần quyết tâm chiến đấu? Rất nhiều người thông qua việc mua bút, sách, bọc vở, thể hiện rõ mình đã trang bị đầy đủ vũ khí trước khi ra chiến trường. Vì thế sau khi bắt đầu kỳ học mới, cửa hàng trước cổng trường cả tuần đều kín người.

Tôn Tâm Nghiên cũng mua rất nhiều đồ dùng học tập mới.

Sau khi đi học lại cô mới biết được, thành tích cuối kỳ của cô so với lớp khá tốt, nhưng vì thành tích của cả lớp không tốt, nên cô không thể lọt vào top 100 của khối.

Nhìn vào top 10 của khối, Tôn Tâm Nghiên phát hiện, có khá nhiều cái tên mọi người đã quen thuộc.

Nói cho cùng, Giang Cao vẫn là nơi đề cao về thành tích.

Bạn là người xuất sắc? Nơi này có người vừa xuất sắc, thành tích lại tốt.

Nhà bạn giàu? Nơi này có người nhà vừa giàu, thành tích lại tốt.

Vườn trường cũng chính là một xã hội thu nhỏ, bạn phải biết tự lo cho bản thân.

Tuy nhiên, hai tuần sau khi vào học, sinh hoạt bận rộn của trường cấp 3 đã tiêu diệt sạch sẽ ý chí chiến đấu của đám học sinh, hết thảy đâu lại về đó. Hai ngày nay, trong lớp có một nữ sinh tranh thủ trong tiết tự học buổi tối đọc tạp chí thời trang, bị Lý Ái Trân bắt được, nghiêm khắc phạt làm gương cho cả lớp, hôm sau bị phạt đứng một tiết. Đây chỉ là chuyện nhỏ, để Lý Ái Trân nhân cơ hội chỉnh đốn lại nề nếp của lớp, áp suất trong lớp đột ngột xuống thấp.

Buổi sáng, sau khi kết thúc tiết học thứ ba, Tôn Tâm Nghiên nói chuyện với hai cô bạn bên cạnh một lát, thu dọn mặt bàn, lôi sách giáo khoa tiết sau ra để chuẩn bị. Kết quả, tìm nửa ngày vẫn không thấy sách giáo khoa hóa trong cặp đâu.

Lý Địch nhìn cô tìm tới tìm lui:”Không thấy sao?”

Tôn Tâm Nghiên cố gắng nhớ lại, sau đó thở dài một hơi:”Hình như tớ quên mang sách hóa rồi.”

“Không phải chứ?” Cô giáo dạy hóa của lớp 17 cũng là chủ nhiệm của một lớp khác, vô cùng nghiêm khắc.

Lý Địch:”Vậy cậu đừng tìm nữa, mau chạy sang lớp khác mượn thử, biết đâu họ có mang.”

Tôn Tâm Nghiên:”Ừ, không nói với cậu nữa, tớ đi mượn sách đây.”

Tôn Tâm Nghiên cũng không đi xa, cách một cánh cửa cầu thang là lớp 15, ở đó có một bạn nữ là bạn học cấp 2 của cô.

Đang giờ ra chơi, trên hành lang đều là các học sinh vui đùa ầm ĩ. Ngoài lan can có bốn năm cậu con trai cao cao đứng dựa, Tôn Tâm Nghiên vừa lại gần, rất nhanh đã có người chú ý đến cô, tốp năm tốp ba cứ quay đầu lại nhìn cô.

Hà Tân và Trận Ngạn Kỳ vừa hay cũng ở đây nói chuyện với hai, ba nam sinh lớp 15. Trần Ngạn Kỳ nhìn thấy Tôn Tâm Nghiên, không suy nghĩ nhìn luôn Hà Tân. Hà Tân quay đầu lại, Tôn Tâm Nghiên thấy cậu, cũng không có chào hỏi gì.

Mấy nam sinh thấy cô đến gần cửa sổ, nhìn vào trong lớp học, lại nói gì đó với người ngồi cạnh cửa sổ.

Mùa xuân tháng ba, trời vẫn lạnh, mấy học sinh cấp ba xem trọng vẽ bề ngoài đã không thể nhịn nổi mà cởi áo khoác bông dày cộp ra. Tôn Tâm Nghiên mặc một chiếc áo trắng đồng phục xanh nước biển, váy xếp li, đầu buộc tóc đuôi ngựa cong cong, chân vừa trắng vừa thẳng, rất giống mấy cô thiếu nữ trong các bộ phim thanh xuân của Nhật.

Nữ sinh ngồi gần cửa sổ này Tôn Tâm Nghiên không quen biết, cô nhờ cô ấy gọi hộ Hoa Hiểu Đình. Nữ sinh quay đầu lại nhìn khắp phòng học, không thấy Hoa Hiểu Đình, lại đi hỏi bạn nữ ngồi bàn bên.

Nữ sinh ấy nói Hoa Hiểu Đình đi WC.

Đi WC? Tôn Tâm Nghiên đang nghĩ xem nên đợi cô ấy một lát hay là mượn sách của người khác, phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

“Tới làm gì thế?”

Cô ngẩng đầu, nhìn Hà Tân, không hề ngạc nhiên:”Mượn sách.”

Những sọc kẻ xanh dương trên chiếc sơ mi trắng khiến Tôn Tâm Nghiên hôm nay nhìn đặc biệt thuần khiết, trong sáng.

Hà Tân nhìn đôi tay trống trơn của cô:”Mượn được chưa?”

“Chưa, bạn tôi vẫn chưa về.”

Hà Tân:”Mượn sách gì?”

“Hóa.”

Hà Tân nhìn cô, bỗng hướng về phía hành lang, hô một tiếng:”Đầu to!”

Nam sinh đang chơi vui vẻ, bỗng bị phá đám, lười biếng đi tới:”Chuyện gì?”

“Cho tôi mượn một quyển sách hóa.”

Nam sinh cười cười nhìn bọn họ, cũng không hỏi cái gì, đi từ cửa sau của lớp vào lấy cuốn sách, ném cho Hà Tân, rất thức thời mà chạy lại chỗ kia chơi. Không biết cậu ta về bên đó nói gì, mấy cậu nam sinh bỗng quay sang nhìn bọn họ cười.

Lỗ tai Tôn Tâm Nghiên đỏ bừng, cho nên Hà Tân đưa sách cho cô, cô cũng không dám nhận.

Hà Tân cứ giơ tay ra như vậy, dừng một chút, cúi đầu nhìn cô, không kiên nhẫn nói:”Cầm lấy.”

Đúng vậy.

Tôn Tâm Nghiên nghĩ, cậu chính là như vậy, lấy việc trêu trọc cô làm niềm vui.

Cầm lấy sách, Tôn Tâm Nghiên ném cho cậu một ánh mắt lạnh lùng, không nói một câu đã quay người rời đi.

Mặc dù Hà Tân cảm thấy cái ánh mắt lạnh lùng này chẳng thể hiểu nổi, nhưng nhìn bóng dáng cô cậu vẫn ngây ngô cười. Sao bây giờ cậu lại thấy cô thuận mắt thế nhỉ, đến cả trợn mắt cũng đáng yêu.

Một cánh tay khoác lên vai Hà Tân, Trần Ngạn Kỳ nói:”Haiz nói thế nào rồi?”

Hà Tân:”Nói cái gì cơ?”

“Tỏ tình ấy?”

Hất tay cậu ta ra, Hà Tân đút tay túi quần, quay đầu về lớp:”Liên quan quái gì tới cậu.”

Trần Ngạn Kỳ cười:”Này, chàng thiếu nam ngây thơ nhà cậu…”

Kết thúc tiết học, vào giữa trưa Tôn Tâm Nghiên nhờ Hoa Hiểu Đình trả sách cho cậu bạn cùng lớp kia.

Hoa Hiểu Đình nhìn nhãn vỡ trên bìa sách, nói:”Cậu quen Dương Tân lớp tớ sao?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu, chỉ nói buổi sáng trùng hợp mượn được của cậu ta.

Hoa Hiểu Đình nói:”Xem ra vẫn là mị lực của người đẹp có tác dụng. Haiz, cuối tuần trời sẽ nóng lên, chúng ta đi dã ngoại, ăn thịt nướng đi, hôm qua tớ đã rủ Lý Địch rồi, cậu cùng đi nhé?”

Hoa Hiểu Đình ở cùng kí túc xá với Lý Địch, mùa xuân đang đến, tất cả mọi người đều rục rịch muốn ra ngoài đường chơi.

Lý Địch hôm nay cũng nói với cô chuyện này, Tôn Tâm Nghiên nghe xong cũng hơi lung lay:”Đi đến chỗ nào? Có bao nhiêu người đi cùng?”

“Đi Hương Sơn.” Hoa Hiểu Đình nói:”Chủ yếu là mấy người ở kí túc xá chúng tớ, cậu đều quen mà, có thêm vài thằng con trai nữa, lúc đó cho bọn họ làm chân culi, mọi người chia đều tiền trả.”

Tôn Tâm Nghiên:”Cuối tuần tớ còn đi học thêm, phải xem đã, nếu thời gian cho phép, tớ sẽ đi.”

Hoa Hiểu Đình:”Không sao, chúng tớ có thể chuyển lịch sang thứ bảy, quan trọng là xem thời gian của mọi người có thuận tiện không thôi.”

Tôn Tâm Nghiên cười:”Ok, thứ bảy thì được, để tớ quay về hỏi Lý Địch nhé.”

Vì thế cuối tuần này, Tôn Tâm Nghiên vô cùng háo hức. Vào thứ sáu, cả ngày cô đều cùng Lý Định thảo luận mai sẽ nướng thịt thế nào, buổi sáng ai đi siêu thị mua nguyên liệu, ai mang cái gì đi, mọi người phân công rõ ràng.

“Cậu biết thời tiết ngày mai thế nào không? Tớ muốn mặc váy.”

Trong giờ giải lao, hai cô gái bước ra khỏi WC vẫn còn thảo luận chuyện này.

Tôn Tâm Nghiên:”Mặc được mà, hai ngày trước tớ mặc thử rồi, nếu sợ lạnh thì mặc thêm quần tất vào.”

Trong mấy chuyện làm đẹp này, Tôn Tâm Nghiên cũng tốn khá nhiều thời gian và công sức. Cô yêu làm đẹp một cách khá kín đáo, không bao giờ soi gương trong lớp. Vì lúc còn nhỏ mẹ Tôn đã dạy cô, đối với mỗi cô gái, vẻ đẹp tự nhiên mới chính là vẻ đẹp hoàn mỹ nhất.

Lý Địch nói:”Được, ngày mai tớ sẽ mặc váy.”

Tôn Tâm Nghiên vừa định nói chuyện tiếp với Lý Địch, bên cạnh bỗng có người hỏi:”Có giấy không? Cho tôi xin một tờ.”

Giọng nói rất lạnh nhạt, Tôn Tâm Nghiên quay mặt sang.

Vóc dáng cô gái rất cao, khoảng m70, mặt trái xoan, da trắng, mắt phượng kẻ mí, tóc xoăn ngắn, rất tự nhiên thoải mái mà thả xõa trên vai.

Sau khi sửng sốt, Tôn Tâm Nghiên đưa một tờ giấy cho cô ta.

Nữ sinh nhận lấy, lau tay:”Cám ơn.”

“Không có gì.”

Khẽ cười, sau đó nữ sinh quay người đi luôn.

Không thể không nói, khí chất của cô gái này quá mạnh mẽ, thế nên Lý Địch không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Trên đường về lớp, cô ấy hỏi Tôn Tâm Nghiên:”Cậu có biết người vừa mượn cậu khăn giấy là ai không?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Cô không biết, nhưng đã gặp qua cô ta, vào cuối học kỳ một, ở quầy bán đồ ăn vặt, đi cùng Hà Tân.

Lý Địch:”Cô ta là Hoàng Trĩ Vi của lớp 12. Bố cô ta hình như là phó thị trưởng của thành phố chúng ta, cô ta và cô chủ nhiệm đang đối chọi gay gắt đó.”

“Sao lại thế?”

“Nhìn nhau không thuận mắt thôi, dù sao cô ta cũng rất lợi hại.”

Buổi tối hôm nay, Tôn Tâm Nghiên ở lại trực nhật, hai nữ sinh về cùng đường cô mọi hôm đã về trước. Chờ đến khi Tôn Tâm Nghiên quét dọn xong, ra về, trong trường đã chẳng còn bóng người, đèn điện cũng tắt hơn phân nửa.

Đi hết vườn trường, Tôn Tâm Nghiên đến lán xe, xa xa nhìn thấy có bóng người bên trong, đến gần mới phát hiện là Hà Tân.

Trong lán xe có lắp một bóng đèn vàng, cậu khoác cặp sách, ngồi trên chiếc xe đạp đang khóa, bày ra tư thế đang cưỡi ngựa. Người thì cao lớn, đè lên chiếc xe bé tí.

Tôn Tâm Nghiên phát hiện, xe cậu đang cưỡi là xe đạp của cô!

“Này!”

Hà Tân thấy cô gọi thì xuống xe.

“Bị điên à…” Tôn Tâm Nghiên cau mày, kiểm tra lại xe của mình xem có hỏng hóc đâu không.

Hà Tân cực kỳ bình thản, nở nụ cười:”Làm gì mà nhỏ mọn thế?”

“Tôi vẫn khóa xe, cậu cưỡi cưỡi cái gì, hỏng rồi cậu chở tôi về sao?”

“Được, tôi chở.”

Xung quanh mơ màng tĩnh lặng, không có lấy một người, giọng điệu cậu thả lỏng bình tĩnh, còn cười một cái, khiến người ta cảm thấy nửa thật nửa giả. Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, mở khóa xe của mình, dắt ra khỏi lán.

Hà Tân đi theo cô ra ngoài.

“Có việc?”

“Hỏi thừa, không có việc tôi chờ cậu ở đây cả buổi làm gì?”

“Chuyện gì?” Tôn Tâm Nghiên nghiêng mặt đi.

Hà Tân cúi đầu nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ giơ tay ra sau sờ cổ.

Tôn Tâm Nghiên cảm thấy không khí bỗng trở nên kỳ lạ.

Cậu không nói lời nào, cô chỉ có thể tự tìm đề tài:”Học kỳ này, cậu không ở ký túc xá nữa?”

“Ừ, dọn ra ngoài.” Sau khi học lại, Hà Tân lập tức tìm phòng đối diện trường học để chuyển đi, cả người tự do hơn nhiều.

“Dọn đến đâu?”

“Đường đối diện.”

Mắt thấy sắp ra khỏi cổng trường, Tôn Tâm Nghiên nói:”Cậu không có việc gì thì tôi đi đây.”

Bỗng một bàn tay có khớp xương rõ ràng giữ đầu cô lại, tim của Tôn Tâm Nghiên vô thức đập nhanh hơn một nhịp, nâng mắt lên, nghe thấy Hà Tân nói:”Vội cái gì…”

“Đưa tay ra.” Cậu nhìn cô.

“Làm gì?”

“Đưa ra.”

“Rốt cuộc muốn làm gì?”

“Bảo cậu đưa tay thì đưa tay, sao lắm chuyện thế?”

Tôn Tâm Nghiên cũng chẳng muốn dây dưa cái trò ‘anh đến tôi đi’ với Hà Tân, vì thế khảng khái mà giơ tay ra.

Giây tiếp theo, tay cô nhiều thêm một con lông xù xù, mềm mại. Cô còn chưa thấy rõ cậu lôi ra từ đâu.

Tôn Tâm Nghiên nhìn đồ vật trước mắt, là một con thỏ bông để treo móc khóa.

“Đền cậu.” Hà Tân hạ giọng nói.

Hai giây yên tĩnh.

Mày nhăn thành một đống, Tôn Tâm Nghiên nói:”Sao lại không giống con cũ của tôi thế?”

Hà Tân nhìn biểu cảm của cô, ấn đường cậu cũng nhăn lại theo:”Không giống cái gì?”

“Không cần đền tôi con mới, cái con cũ đâu, trả tôi cũng được.”

Cậu không nhắc thì cô suýt nữa cũng quên, cô vốn dĩ rất thích con thỏ treo móc kia.

“Vứt lâu rồi. Con kia của cậu là hàng nhái, đây là hàng xịn. Cậu có nhìn ra không đấy?” Cậu chỉ chỉ đồ vật trong tay cô:”Đây là hàng nhập khẩu của Nhật Bản, cậu nhìn lông nó xem, rồi nhớ lại lông của cái con cũ của cậu ý, xem có khác nhau một trời một vực không? Đồ hàng giả nhà cậu, hừ.”

Vô duyên vô cớ bị cậu mắng một trận, Tôn Tâm Nghiên mím môi nhìn cậu, không nói lời nào.

Cậu phá đồ của người ta, vậy mà còn lên mặt.

“Thích hay không thì tùy, dù sao cũng đền cậu rồi, cậu tự đi mà xử lí.” Không đợi cô trả lời, Hà Tân nhìn cô:”Tôi đi trước, cậu cứ từ từ mà đạp.”

Nói xong liền băng qua đường đối diện, đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại.

Dưới đèn đường, Tôn Tâm Nghiên dắt xe, nhìn bóng người cà lơ phớt đi xa, nhìn cúi đầu nhìn con thỏ trong tay.

Nó cũng là con thỏ mặt cười, miệng cười siêu rộng, lộ ra hai cái răng cửa, tay ôm củ cà rốt, vẻ mặt đắc ý, trông chả đáng yêu chút nào.

Gió đêm tháng ba, mang theo hơi thở sự sống âm thầm của thực vật, mơn trớn ấn đường hơi nhăn lại của cô thiếu nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện