Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 42: Sợi Tóc Tương Vướng



” A! Khụ khụ…” Cô Nhiên có chút khẩn trương khi cha buông tay để hắn trầm xuống nước, sau khi bị cha kéo lên liền bắt đầu ho khan. Này đã là lần thứ mấy hắn uống nhiều nước như vậy rồi.

” Nhiên nhi, nếu không được thì đừng học.” Đem người bị uống nước ôm lấy, Phong Khiếu Nhiên vuốt vuốt lưng Cô Nhiên, giúp Cô Nhiên thuận khí.

” Lão cha rõ ràng nói học bơi rất dễ.” Cô Nhiên xoa xoa nước trên mặt, cẩn thận nghĩ lại rốt cuộc là làm sao sai, nhìn thấy cha ở trong nước nhàn nhã thế kia, hắn cũng muốn. (dùng ổng làm phao ta thý nhanh hơn a=]])

” Nhiên nhi, ngươi quá khẩn trương nên thân thể đều cứng nhắc, tất nhiên sẽ không nổi lên được.” Phong Khiếu Nhiên ôm người đồng dạng trần trụi với mình quay lên bờ.

” Tiêu, ta còn muốn học.” Thấy cha không định dạy hắn học nữa, Cô Nhiên lên tiếng thỉnh cầu, tuy hắn vẫn không học được, nhưng là cảm giác ở trong nước thực thoải mái.

” Nước rất lạnh, thân thể ngươi sẽ chịu không nổi.” Một câu của Phong Khiếu Nhiên lập tức đánh mất ý niệm muốn tiếp tục học trong đầu Cô Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mất mác, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên bao chặt tự lau khô thân mình,” Nhiên nhi vì sao muốn học bơi như thế?”

” Lão cha trước kia thường xuyên cùng ta nói về chuyện hắn và ca ca cùng nhau bơi….” Cô Nhiên có chút hồi tưởng, hắn cũng muốn cùng cha bơi, cho nên sau khi hắn biết cha sẽ bơi thì hắn đã muốn học. Nếu hắn có thể cùng cha chỉ hai người đồng du (bơi lội vui chơi) trong nước, nghĩ đến liền thấy hạnh phúc. (:-SS hết dám tưởng tượng)

” Nhiên nhi,” Phong Khiếu Nhiên sau khi nghe được ý tưởng của Cô Nhiên liền trầm mặc, lấy quần áo Cô Nhiên ôm lấy y hướng đến sơn động,” Cha lại không muốn cùng ngươi bơi lội.”

” Ân?!” Không dự  đoán được cha là nghĩ như thế, Cô Nhiên nhất thời mơ hồ.

” Nếu thân thể Nhiên nhi không cẩn thận cho người bên ngoài nhìn thấy, cha sẽ sinh khí.” Đem Cô Nhiên buông xuống, Phong Khiếu Nhiên bắt đầu giúp Cô Nhiên chà sát người,” Nhiên nhi, thân thể của ngươi chỉ có thể cho cha xem, cho dù hiện tại ở trong này không có người, cha cũng không yên tâm cho ngươi ngâm trong nước. Về sau cha sẽ luôn bồi ngươi, xem ngươi làm sao còn hâm mộ người khác?”

” Tiêu…” Bị ôm ngồi ở trên người cha, Cô Nhiên ôm lấy cha, hưởng thụ cảm giác được cha độc chiếm, hắn thấy tim mình lại bắt đầu nhảy thật sự nhanh.

” Nhiên nhi, ở đây vài ngày chúng ta sẽ đi xuống núi, cha lại mang ngươi đi đến nơi khác ngoạn.” Phong Khiếu Nhiên cũng không biết tâm tư của Cô Nhiên, đem ngoại sam của mình cho Cô Nhiên mặc vào, mặt hướng ra cửa động, lúc Phong Khiếu Nhiên cúi người xuống bên Cô Nhiên liền đem ngón tay chậm rãi chen vào một nơi ấm áp.

” Ngô!” Cô nhiên đột nhiên bị ngón tay tiến vào lập tức hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía người khởi xướng.” Tiêu…” Cảm nhận được ngón tay lại chậm rãi động đậy, Cô Nhiên phát giác toàn bộ khí lực trên người mình đều bị ngón tay kia mang đi.

Dùng ngón tay đem dược đưa vào, Phong Khiếu Nhiên một tay ổn định Cô Nhiên, ngón tay trong cơ thể Cô Nhiên không nhanh không chậm mà luật động.” Nhiên nhi…lúc ngươi ở trong nước, cha thầm nghĩ hung hăng muốn ngươi, Nhiên nhi còn muốn tiếp tục học sao?” Cảm nhận được dược dần dần tan hóa, Phong Khiếu Nhiên gia tăng thêm ngón tay.

” Không…ân..” Cô Nhiên lắc đầu, đêm qua thân thể vừa bị áp lực lúc này lại phá lệ mẫn cảm, hắn cuối cùng cũng biết lúc cha vừa rồi ở trong nước vì sao vẫn chăm chăm nhìn mình, khả cha lại không có biến hóa, cho nên hắn thực không phát hiện.

” Nhiên nhi, giúp cha cởi quần ra.” Phong Khiếu Nhiên cúi xuống bên lổ tai Cô Nhiên, lên tiếng hấp dẫn.

Cả thân mình nhuyễn ở trong lồng ngực cha, dưới thân còn không ngừng bị tiến vào, đầu Cô Nhiên đặt lên bả vai cha, gian nan cởi bỏ hạ khố của cha, thế nhưng quần của cha sao hắn thoát mãi cũng cũng thoát không được. (chết cha=]]]]]]]]]]])

” Nhiên nhi?” động tác trên tay Phong Khiếu Nhiên hơi chút nhanh hơn, ra tiếng thúc giục.

” Tiêu…a ngô…thoát không..xuống…” thanh âm Cô Nhiên mang theo khẩn cầu, ánh mắt khó xử nhìn cha.

” Nhiên nhi, ôm chặt cha.” Phong Khiếu Nhiên kéo song chưởng của Cô Nhiên khoác lên trên cổ mình, đợi cho Cô Nhiên ôm xong, Phong Khiếu Nhiên đột nhiên một tay nâng cả người Cô Nhiên đứng lên, quần dài đã cởi ra cũng thuận thế rơi xuống dưới. Cô Nhiên vừa thấy cha động hai chân liền theo bản năng câu ở trên lưng cha.

Phong Khiếu Nhiên lại không tiếp tục ngồi xuống, đi đến bên cạnh sơn động, đem cả bóng dáng của hắn cùng Cô Nhiên ẩn nặc (Che giấu sự xấu xa) , Phong Khiếu Nhiên một tay cầm lấy phân thân đã sớm sưng cứng, đem thứ chước ngạnh (vừa nóng vừa cứng) của mình tiến nhập vào nơi đã hoàn toàn nhuận hoạt của Cô Nhiên. Từ trong tiếng rên rỉ của Cô Nhiên tùy theo động tác mà phát ra, Phong Khiếu Nhiên thoáng một khắc mạnh mẽ đi vào.

Cô Nhiên thấy tim của mình đã muốn nhảy ra ngoài, tiếp đó hắn liền cảm thấy hai tay cha gắt gao nắm lấy eo hắn, rồi mới…” Tiêu…không được…như vậy…a ân ân!….” Thân mình bị hai tay mãnh lực cao thấp luật động, Cô Nhiên thấy lần này cha tiến vào đặc biệt sâu, nội bích của mình cảm nhận được rõ ràng lửa nóng và hưng phấn, khiến hắn đã không còn một tia khí lực ôm cha nữa.

Phong Khiếu Nhiên tựa vào một chỗ bóng loáng trên thạch bích trong sơn động, thấy Cô Nhiên căn bản không thể nhẫn nhịn động tình mà hò hét, động tác trên tay của Phong Khiếu Nhiên lại nhanh hơn. Đem Cô Nhiên giơ lên cao, ngay khi vật kia của mình cơ hồ toàn bộ đều đi ra, lại đem Cô Nhiên buông thật mạnh, không để ý tới Cô Nhiên khóc cầu, Phong Khiếu Nhiên lần lượt mạnh mẽ va chạm trong thân thể đã xụi lơ của Cô Nhiên. Đến lúc tứ chi của Cô Nhiên đã không thể ôm lấy hắn nữa, Phong Khiếu Nhiên mới đem Cô Nhiên đặt lại trên đất, Phong Khiếu Nhiên bỏ đi y bào trên người Cô Nhiên. Da thú màu đen càng tô lên vẻ trắng nõn trên thân thể y, tựa như một đóa bạch liên trân quý bị chính mình chà đạp, Phong Khiếu Nhiên lại muốn thưởng thức dáng người của đóa bạch liên kia lay động ở trong gió, nâng eo Cô Nhiên lên, tầm mắt Phong Khiếu Nhiên chặt chẽ khóa ở trên gương mặt đã hoàn toàn lâm vào tình triều của Cô Nhiên, sau khi chỉnh lại tư thế lại bắt đầu phát động một vòng công kích mãnh liệt.

Tiếng nước bên tai  sớm đã không còn nghe thấy, đầy ngập trong tai Cô Nhiên đều là thanh âm thở gấp thô trọng của cha và tiếng rên rỉ của chính hắn. Cố gắng mở to mắt, Cô Nhiên thấy ánh mắt cha chuyên chú ở trên người mình, cảm thụ cha ở nơi này của hắn ra vào. Hắn đột nhiên phát giác thấy mình hảo thích bộ dáng cha ở trên người hắn, thích biểu tình của cha lúc này.

” Tiêu… ngô..lại.. nhanh một chút.” Hắn biết, cha động càng nhanh thì vẻ mặt trên mặt cha khiến hắn càng thích.

” Như Nhiên nhi sở nguyện.” Phong Khiếu Nhiên bỗng chốc cười lên, khẩn cấp khiến toàn thân toàn tâm nhập vào thân thể dị thường tuyệt vời dưới thân mình, trong lúc này hắn vẫn chú ý không thương tổn đến yêu nhân của hắn.

Bị cha cuồng dã xâm chiếm, Cô Nhiên triển khai thân thể nghênh đón đòn công kích nghiêm trọng của cha, trong lúc động tác của cha đột nhiên nhanh hơn thì hắn biết sắp đến chính là cái gì. Nhìn thấy cha trong khoảnh khắc đó nhắm lại hai mắt, thoải mái gầm nhẹ lên, kích thích trong lòng Cô Nhiên cũng làm bản thân hắn đạt tới đỉnh điểm….hắn cuối cùng cũng biết hắn thích nhất nhìn biểu tình nào của cha.

” Nhiên nhi, ngày mai chúng ta xuống núi đi, cha lại mang ngươi đến nơi khác ngoạn” Ôm Cô Nhiên đang mơ mơ buồn ngủ , trong lòng Phong Khiếu Nhiên là bình tĩnh cùng thỏa mãn.

” Được…” Cô Nhiên đem bàn tay tiến vào trong vạt áo cha, đặt trong ngực cha, trống ngực của cha hiện tại thực vững vàng,cũng  giống với mình, khả… mỗi lần lúc cha hôn hắn ôm hắn thì tim lại nhảy thật nhanh…. cũng cùng mình giống nhau.

” Tiêu? Đến tột cùng như thế nào là yêu?” Cô Nhiên nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, hắn muốn yêu cha, khả hắn không biết cảm tình như thế nào  mới là cái loại yêu mà cha nói.

” Nhiên nhi, ngươi hiện tại đã yêu cha.” Phong Khiếu Nhiên hạnh phúc cười lên.

” Ân? Tiêu…sao ta lại không biết?” Cô Nhiên cực kỳ kinh ngạc, hắn còn không biết cái gì là yêu ni, sao lại có thể yêu cha?

” Nhiên nhi, ngươi hiện tại càng ngày càng chủ động, cũng thích cùng cha thân thiết, kia không phải yêu thì là cái gì?” Sờ lên đôi môi sưng đỏ của Cô Nhiên, Phong ánh mắt Khiếu Nhiên trở nên thâm thúy,” lúc Nhiên nhi nghĩ đến cha là cảm giác gì?”

” Nghĩ đến cha…” Cô Nhiên nghĩ đến vấn đề của cha, nhắm mắt lại chậm rãi mở miệng,” ở bên người cha, liền thấy thực hạnh phúc; lúc cha không ở bên, sẽ… bất an, sẽ nghĩ cha đang làm cái gì, khi nào mới trở về, chỉ có khi nhìn thấy cha mới có thể yên tâm; lúc cha hôn ta ôm ta …tim sẽ nhảy thật sự mau, có đôi khi cảm giác  muốn nhảy ra ngoài…những ngày bị cữu cữu mang đi, liền thấy tim đau giống như bị cái gì cắt trúng, thẳng đến sau khi nhìn thấy cha, mới không còn đau nữa.” Mở to mắt, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt mình quen thuộc ,” Tiêu… này…chính là yêu sao?”

” Đúng, đây là yêu, Nhiên nhi… cha cuối cùng cũng đợi được ngươi.” Phong Khiếu Nhiên thỏa mãn cười lên, đem Cô Nhiên gắt gao ôm trên người.

“……” Cô Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của cha có thể xưng là mừng như điên, mới biết một câu ‘cha chờ hắn’ đã đợi rất lâu, đau lòng nhìn cha, Cô Nhiên phủ lên mặt cha ôn nhu mà kiên định mở miệng:” Tiêu…ta yêu ngươi.” Nguyên lai, đây là yêu, nguyên lai, hắn sớm đã yêu người luôn ôm mình.

” Nhiên nhi… ta cũng vậy, ta đã sớm yêu ngươi.” Phong Khiếu Nhiên lúc này mới cảm giác được tâm của mình được trọn vẹn đầy đủ, mái tóc buông dài của hắn và Cô Nhiên quấn quanh cùng một chỗ, Phong Khiếu Nhiên cố gắng bình phục kích động trong lòng vừa rồi nghe được câu nói kia của Cô Nhiên.

” Nhiên nhi, cùng Phong Khiếu Nhiên ta kết tóc phu thê đi. Lấy thân phận một nửa khác của Phong Khiếu Nhiên ta, cùng ta đi đến già.” Phong Khiếu Nhiên nói ra chờ đợi trong lòng mình.

“…có thể sao? Ta có thể cùng Tiêu…kết tóc sao?” Cô Nhiên cũng nhìn mái tóc dài của hắn và cha xen lẫn nhau, hắn biết kết tóc là  ý gì, trên sách có nói, nhưng là… nhưng là hắn là con của cha, hắn sao có thể cùng cha kết tóc.

” Nhiên nhi, nói ngươi đáp ứng.” Khẩu khí Phong Khiếu Nhiên có chút cường ngạnh, nhưng ánh mắt nhìn Cô Nhiên cũng mang tuyệt đối ôn nhu.

“….Tiêu…” Cô Nhiên thấy mũi của mình hảo xót, ôm lấy cha, Cô Nhiên nghẹn ngào mở miệng,” Tiêu…ta đáp ứng…” Hắn cùng với cha kết tóc, cùng với cha quang minh chính đại ở một chỗ, cho dù… cho dù cữu cữu phản đối, cho dù tất cả mọi người không chấp nhận, hắn cũng muốn…

” Nhiên nhi không muốn sao?” Phong Khiếu Nhiên nâng mặt Cô Nhiên lên, đem lệ trong mắt hắn lau đi.

” Không phải…” Cô Nhiên liều mạng lắc đầu, trên môi hắn chỉ có nụ cười tựa xuân phong,” Nguyện ý…nghĩ đến có thể cùng Tiêu vĩnh viễn một chỗ, ta… ta cứ thấy như đang nằm mơ.”

” Cả đời này có thể cùng ta một chỗ, chỉ có một người, thì đó phải là Cô Nhiên.” thanh âm thấp trầm kiên quyết trong sơn động vang lên.

” Cả đời này…ta chỉ nguyện cùng một người chung một chỗ, thì đó phải là Tiêu… ta thích cha… nhưng yêu Tiêu..” Tiếp theo, một đạo thanh âm nhu nhuận nương theo đến.

Một nắm tóc thoáng có chút bất đồng bị lợi khí cắt đứt, sau khi chia làm hai liền được người cẩn thận cột lại, phân biệt bỏ vào trong quần áo hai người.

……….

” Lâu chủ, Huyễn Ngọc các các chủ Văn Thiên Vũ ngay khi bị thuộc hạ đuổi hắn xuất trang thì liền nói ra thân phận, muốn yêu cầu gặp lâu chủ. Hắn lúc này đang đặt chân ở khách điếm cách đó không xa .” Phan Trạch sắc mặt khó chịu trở về bẩm báo với lâu chủ.

” Lâu chủ, thuộc hạ đã đem việc này truyền trở về,  báo cho hai vị Thiếu chủ, Lục tham đường cùng Long tham đường biết. Văn Thiên Vũ kia có muốn thuộc hạ động thủ hay không.” Triệu Vũ cũng là vẻ mặt khó chịu, trước đó hắn đã muốn động thủ, kết quả bị lâu chủ ngăn lại, bằng không chỉ bằng việc hắn dám can đảm nhìn lén lâu chủ cùng thiếu gia thì không chết cũng phải tàn phế.

” Lâu chủ, Huyễn Ngọc các kia mặc dù đang ở trên giang hồ có thanh vọng nhất định, nhưng đối với Thích Nhiên lâu ta mà nói, căn bản không đủ tư cách, thỉnh lâu chủ hạ lệnh.” Trương Nguyên bỏ đi bộ dáng phục tùng ngày thường, ánh mắt cực kỳ ngoan lệ.

” Hắn không làm ra cái gì, chỉ là ôm một tia ý niệm không thực tế trong đầu màthôi. Các ngươi phái người xem chừng hắn, đừng làm hắn phá mất  nhã hứng của thiếu gia, hắn khó được đi ra một chuyến, đừng ở trước mặt hắn dậy nên tranh chấp gì, làm hắn khó xử. Đợi khi thiếu gia trở lại lâu , các ngươi lại phái người ra tay với Huyễn Ngọc các .” vẻ mặt Phong Khiếu Nhiên sớm đã đầy hàn ý, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Cô Nhiên, hắn đã sớm tự mình động thủ.

” Dạ, lâu chủ.” bọn người Phan Trạch lập tức lĩnh mệnh.

” Văn Thiên Vũ, ngươi thật đúng là chẳng biết tốt xấu.” Phong Khiếu Nhiên đứng trước mặt mấy người lãnh túc mở miệng ,” Phong Khiếu Nhiên ta há là người ngươi có thể đùa giỡn!”  Trừ Triệu Vũ thì Phan Trạch cùng Trương Nguyên khoảnh khắc liền hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện