Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 55: Ngoại truyện: Duy độc một người [ Nhất ]



Đem xiêm y vừa tẩy xong của cha treo trên dây, giũ ra, Cô Nhiên vô thanh thở dài, mấy ngày nay có chuyện luôn luôn ở trong lòng y chuyển động. Chuyện này y từ rất sớm đã muốn đi làm, nhưng thủy chung tìm không thấy cơ hội thích hợp, tối trọng yếu là y không thể đi hỏi cha, càng không thể khiến cha biết. Kỳ thật, cha biết cũng sẽ không trách y, khẳng định sẽ nói cho mình, nhưng chuyện quá khứ y không muốn lại đề cập trước mặt cha, y chỉ là muốn hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ của mình. Cha hôm nay đi ra ngoài làm việc , phải muộn mới có thể trở về. Cô Nhiên do dự lại do dự, mang tiểu Hoa và tiểu Quai ly khai Khiếu Nhiên cư.

Đi vào Thính Phong viện mà Lục Văn Triết và nhị ca Phong Nham cư trụ, Cô Nhiên thăm dò hướng bên trong nhìn xung quanh, trong viện không có người. Cô Nhiên hô:“Lục đại ca, ngài có đây không?”

Lập tức có người đáp lại:“Tiểu Nhiên? Mau vào !” Tiếp theo phòng trong liền truyền đến tiếng bước chân, cửa mở, chính là Lục Văn Triết, Phong Nham cũng có mặt. Cô Nhiên hướng hai người hữu lễ cười cười, đi vào.

“Tiểu Nhiên, ngươi hôm nay không cùng Khiếu Nhiên đi ra?” Phong Nham dẫn Tiểu Nhiên vào nhà, thuận miệng hỏi.

Cô Nhiên lắc đầu, nói:“Tiêu đi ra ngoài đàm sự, ta theo không tiện.” Nói xong, y có chút khó xử nhìn về phía Lục Văn Triết.

Nhìn ra y có lời muốn nói, Lục Văn Triết vỗ vỗ bả vai Phong Nham nói:“Ngươi không phải mới vừa nói muốn đi tìm Phong Hải sao? Đừng làm hắn sốt ruột chờ .”

Phong Nham phản ứng cực nhanh nói:“Ta đi ngay.” Tiếp đó hướng Cô Nhiên nói:“Tiểu Nhiên, ta đi tìm đại ca, ngươi chậm rãi ngồi.”

“Hảo.” Cảm kích Nhị ca săn sóc, Cô Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn. Phong Nham vừa đi, Lục Văn Triết lập tức đóng cửa phòng hỏi:“Xảy ra chuyện gì? Tiểu Nhiên.”

Cô Nhiên cắn cắn môi, trực tiếp hỏi:“Lục đại ca, ngài biết…… Nương ta chôn ở chỗ nào không?”

Lục Văn Triết sửng sốt, nửa ngày cũng chưa ra tiếng. Cô Nhiên mang theo áy náy nói:“Ta biết chuyện này ta không nên hỏi , nhưng là…… Ta muốn đi xem nàng. Ta không thể hỏi Tiêu, ta cũng không muốn Tiêu khó xử. Nhưng mặc kệ nói thế nào, nương cũng là người sinh ra ta. Không có nương, ta cũng không có khả năng cùng Tiêu một chỗ.” Càng không có khả năng hạnh phúc như thế.

Lục Văn Triết lấy lại tinh thần, sáng tỏ gật gật đầu. Cô Nhiên chưa bao giờ hỏi qua chuyện của nương, nguyên lai người này cũng không phải không muốn hỏi, mà là vẫn đặt ở trong lòng. Chỉ là…… Lục Văn Triết thật không có ý tứ nói:“Tiểu Nhiên, không phải Lục đại ca không muốn nói cho ngươi, mà là Lục đại ca không biết nương ngươi được chôn ở nơi nào.”

Trong mắt Cô Nhiên chợt lóe thất vọng, sau đó miễn cưỡng cười cười:“A, ta đây lại hỏi người bên ngoài.” Lục Văn Triết giọng điệu trầm trọng nói:“Tiểu Nhiên, nương ngươi tuy không phải Khiếu Nhiên tự tay giết chết , nhưng nói gì cũng là bị Khiếu Nhiên, hoặc là nói bị chúng ta bức chết . Hiện tại nghĩ đến, chúng ta lúc ấy rất nhẫn tâm .”

Cô Nhiên lập tức nói:“Lục đại ca, ta không trách Tiêu, ta cũng không trách ngài và Long đại ca. Chuyện của nương và Tiêu, ta không thể cũng không nên tham dự bình luận. Ta chỉ là muốn đi xem nương, cảm tạ nương sinh ra ta. Còn nói cho nương, ta và Tiêu hiện tại rất tốt.” Còn muốn cùng nương nói một tiếng thực xin lỗi, y đoạt đi cha mà nương yêu.

Lục Văn Triết không đành lòng thấy Cô Nhiên thất vọng, nói:“Tiểu Nhiên, Lục đại ca tuy không biết nương ngươi chôn ở nơi nào, bất quá có thể giúp ngươi hỏi thăm. Chuyện này Khiếu Nhiên biết không?”

Cô Nhiên lắc đầu:“Ta không muốn nói cho Tiêu, Lục đại ca cũng thỉnh ngài không cần nói cho hắn. Ta cũng chỉ là muốn đi xem nương, hoàn thành một tâm nguyện.”

“Hảo. Lục đại ca sẽ giúp ngươi nghe ngóng, ngươi không cần gấp.”

“Đa tạ Lục đại ca, ta không vội.”

Nói lời từ biệt Lục Văn Triết, Cô Nhiên trở về Khiếu Nhiên cư. Sau khi y rời đi, Lục Văn Triết lập tức đi tìm Long Thiên Hành. Vừa thấy đến hắn Long Thiên Hành liền hỏi:“Tiểu Nhiên tìm ngươi có chuyện gì?” Phong Nham và Phong Hải đều có mặt, Lục Văn Triết nhíu mi nói:“Tiểu Nhiên muốn biết mộ nương ở nơi nào.” Ba người nhất thời mở to hai mắt nhìn, Phong Nham xuất khẩu hỏi:“Cha biết sao?”

Lục Văn Triết lắc đầu nói:“Tiểu Nhiên không muốn cha ngươi biết, y nói y chỉ muốn đi xem nương. Thiên Hành, ngươi nói chuyện này chúng ta có nên nói cho Khiếu Nhiên hay không?”

Long Thiên Hành hỏi:“Ngươi làm sao cùng Tiểu Nhiên nói ?”

Lục Văn Triết trả lời:“Ta nói ta không biết nương y chôn ở nơi nào, nhưng ta sẽ giúp y hỏi thăm. Tiểu Nhiên không muốn nói cho Khiếu Nhiên, nhưng ta cảm giác chuyện này phải nói cho hắn, cũng muốn nghe ý tứ các ngươi một chút, cho nên che giấu tiểu Nhiên.”

Long Thiên Hành gật gật đầu:“Ngươi làm đúng.” hắn nhìn về phía Phong Hải nói:“Tiểu Hải, ngươi phái người đem mộ Hồng Sương sửa sang lại, nhớ đừng cho Tiểu Nhiên biết. Chờ cha ngươi đêm nay trở về ta và Văn Triết lén nói với hắn chuyện này.”

“Ân !” Phong Hải gật đầu.

“Ta cũng cùng nhau.” Phong Nham mở miệng. Cậu và đại ca đều rất muốn vì tiểu đệ làm chút gì đó.

Phong Hải lại nói:“Tiểu đệ muốn giấu cha, khẳng định không thể chuẩn bị tế phẩm, chúng ta cũng giúp tiểu đệ chuẩn bị .”

“Hảo !”

Chuyện này liền định xuống như thế, chỉ chờ Phong Khiếu Nhiên trở về.

…………

Lúc chạng vạng Phong Khiếu Nhiên mới trở lại. Từ sau khi cùng Cô Nhiên lưỡng tình tương duyệt, hắn chưa bao giờ ở bên ngoài dùng cơm chiều, mặc kệ muộn bao nhiêu hắn đều sẽ gấp trở về cùng Cô Nhiên,mặc dù số lần hắn một năm đi ra ngoài một mình có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cầm theo một túi điểm tâm đặc biệt vì Cô Nhiên mua, Phong Khiếu Nhiên đi nhanh hướng đến Khiếu Nhiên cư. Một người ngăn ở trước mặt hắn, nói:“Khiếu Nhiên, ta có một chuyện cùng ngươi nói.”

Phong Khiếu Nhiên nhíu mi, Cô Nhiên còn ở trong phòng đợi hắn a. Lục Văn Triết đến gần hắn thấp giọng nói:“Là liên quan đến Tiểu Nhiên .” Mi tâm Phong Khiếu Nhiên càng nhíu thêm vài phần, Lục Văn Triết ý bảo Phong Khiếu Nhiên cùng hắn đi, Phong Khiếu Nhiên cầm điểm tâm theo qua. Hai người đi đến chỗ ở của Lục Văn Triết, vào phòng, Lục Văn Triết liền nói:“Khiếu Nhiên, Tiểu Nhiên hôm nay tìm ta, y muốn đi đến mộ nương nhìn xem.”

Mi tâm Phong Khiếu Nhiên trực tiếp nhíu chặt, Lục Văn Triết tưởng rằng hắn sinh khí, vội vàng giải thích:“Tiểu Nhiên không có ý khác, chỉ là muốn cảm tạ nương sinh ra y, còn có nói cho nương ngươi và hiện tại rất tốt, không hơn.”

Trong mắt Phong Khiếu Nhiên chợt lóe không vui, thanh âm lạnh lùng nói:“Đến bây giờ ngươi còn cho rằng ta sẽ bởi vì chuyện của Hồng Sương mà khiến Nhiên nhi thương tâm?” Lục Văn Triết im lặng, lập tức ý thức được mình phạm vào đại sai, lập tức giải thích:“Thực xin lỗi, Khiếu Nhiên, ta nghĩ rằng ngươi mất hứng.”

“Ta là mất hứng.” thanh âm Phong Khiếu Nhiên càng lạnh:“Nhiên nhi vì cái gì không đến hỏi ta lại tới hỏi ngươi?”

Lục Văn Triết nở nụ cười, bình dấm chua của người này lại đánh nghiêng .“Tiểu Nhiên không muốn ở trước mặt ngươi đề cập chuyện nương y, sợ gợi lên chuyện thương tâm của ngươi, thế nên mới tới hỏi ta. Ta nói với y ta không biết Hồng Sương chôn ở nơi nào, sau khi ta giúp y nghe ngóng được lại nói cho y. Tiểu Hải và Tiểu Nham đã phái người đi thanh lí mộ Hồng Sương, còn có tiền giấy bọn họ cũng phái người đi chuẩn bị .”

“Ta biết.” Phong Khiếu Nhiên xoay người liền đi.

“Ngươi đừng bán đứng ta a.” Lục Văn Triết ở phía sau dặn dò, Phong Khiếu Nhiên bước nhanh không đáp lại. Lục Văn Triết lắc đầu thở dài:“Thật sự là gia khỏa thích ăn dấm chua.” Cũng may người này đã cùng Tiểu Nhiên thành thân, không thì hỏa dấm chua còn không biết sẽ lớn bao nhiêu a.

Trở lại Khiếu Nhiên cư, Phong Khiếu Nhiên mặt lạnh lập tức dịu đi rất nhiều. Trong phòng ngủ của hắn và Cô Nhiên, ánh nến lay động, bóng dáng một người rõ ràng chiếu vào cửa sổ, có người đang ngồi ở bên cạnh bàn đợi hắn trở về. Khi thấy rõ thứ mà người nọ đang thấp đầu nghiêm túc làm, tâm Phong Khiếu Nhiên một trận mềm mại. Mấy ngày nay y đều theo các nữ nhân trong lâu học làm hài, người nọ muốn tự tay làm hài khâu y cho hắn. Cước bộ không khỏi phóng nhẹ, Phong Khiếu Nhiên đi tới cửa nhẹ nhàng đẩy, người trong nhà cũng không có nghe được cửa mở. Đi vào phòng trong, Phong Khiếu Nhiên lại cố ý ẩn tàng tiếng bước chân, lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau Cô Nhiên, chỉ thấy người này quả nhiên đang nạp đế giày, thước tấc đế giày kia có nhìn thế nào cũng là của hắn .

“Nhiên, ta đã trở về.”

“Tiêu?”

Cô Nhiên mạnh xoay người, buông đế giày và châm tuyến trong tay kinh hỉ ra tiếng:“Ngươi đã về rồi, ăn cơm chưa?”

“Còn chưa có.” Phong Khiếu Nhiên đem điểm tâm trên tay phóng lên bàn,“Đây là điểm tâm mua cho ngươi. Ta đói bụng, khi nào có thể ăn cơm?”

Cô Nhiên cười đến thực ôn nhu, kéo qua tay Phong Khiếu Nhiên khiến hắn ngồi xuống, nói:“Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, đang hâm trên bếp ni, ta đi bưng lại đây, trước rửa tay.”

Đè lại tay Cô Nhiên, thanh âm Phong Khiếu Nhiên cũng nhu hòa vài phần:“Tay ta tự mình tẩy.”

“Ngươi nghỉ , ta bưng nước cho ngươi, không chậm trễ lâu.” Không để Phong Khiếu Nhiên đứng dậy, Cô Nhiên bước nhanh đi. Nhìn bóng dáng y rời đi, Phong Khiếu Nhiên thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi. Có người này ở nhà luôn khiến hắn quyến luyến không thôi.

Bưng tới nước, khiến Phong Khiếu Nhiên rửa tay, Cô Nhiên lại bưng ra ngoài, tiếp theo lại rất nhanh bưng tới thức ăn nóng hầm hập, mỗi một món đều là y tự tay làm . Trời nóng, khẩu vị Phong Khiếu Nhiên một ngày so với một ngày càng tệ, Cô Nhiên đau lòng không để ý hắn khuyên can lại nhận trách nhiệm ẩm thực mỗi ngày. Để tránh mệt đến Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên khiến phòng bếp mỗi ngày chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn Cô Nhiên cần, có thể không khiến Cô Nhiên động thủ liền không cần y động thủ. Dọn xong đồ ăn, Cô Nhiên lại bưng tới một chậu nước thả khối băng, đặt ở bên chân Phong Khiếu Nhiên cho hắn hạ nhiệt độ, lúc này mới ở bên người Phong Khiếu Nhiên ngồi xuống.

“Việc này ngươi cho bọn họ đi làm, đừng mệt chết rồi.” Phong Khiếu Nhiên lại một lần nữa dặn dò.

Cô Nhiên lại một lần ôn nhu cười cười, nói:“Ta không mệt. Dược phố giao cho Âu Dương Đại ca , ta cũng chưa có chuyệm gì có thể làm. Ta sẽ chú ý thân thể mình.”

Sờ sờ gương mặt hồng nhuận của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên thoáng yên lòng, múc một chén canh cho y, sau đó mới bưng lên bát của mình bắt đầu từng ngụm lớn ăn. Mặc kệ trời nóng cỡ nào, thức ăn Cô Nhiên làm đều có thể gợi ra sự thèm ăn của hắn. Cô Nhiên không phải rất đói, bất quá nhìn thấy cha ăn ngon như vậy y cũng có chút khẩu vị. Uống canh, ăn mấy miếng đồ chay, Cô Nhiên liền dừng đũa, Phong Khiếu Nhiên cũng buông xuống bát. Cô Nhiên lập tức nói:“Ta hôm nay đều ở trong phòng không làm gì, không đói bụng.”

“Có phải thân thể không thoải mái hay không? Không cho giấu ta.” Phong Khiếu Nhiên nâng tay xoa xoa mặt Cô Nhiên, sợ người này lại đồ yên chi (phấn) lừa hắn.

Cô Nhiên cầm tay cha cười nói:“Ta sẽ không lấy thân thể mình ra nói đùa, cũng sẽ không giấu ngươi. Tiêu, ta nói muốn cùng ngươi một đời , ta sẽ chiếu cố hảo chính mình.”

Phong Khiếu Nhiên sắc mặt thoáng hòa hoãn, Cô Nhiên lấy qua túi điểm tâm, rất cao hứng nói:“Ta ăn hai khối điểm tâm.”

“Ân.” Thả tâm, Phong Khiếu Nhiên cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục ăn cơm.

Cắn một ngụm điểm tâm vừa thơm vừa mềm, Cô Nhiên thỏa mãn nheo lại mắt. Thấy cha vừa lúc nuốt xuống một ngụm đồ ăn, y vươn tay uy qua. Phong Khiếu Nhiên há miệng cắn ngụm tiếp theo, tiếp đó lắc lắc đầu, hắn không thích ăn điểm tâm, thử một ngụm người này uy là đủ rồi.

Ăn ba khối điểm tâm, kiên nhẫn chờ đợi cha cơm nước xong, Cô Nhiên thu thập bàn đi ra ngoài. Nguyên bản những việc này Phong Khiếu Nhiên để cho người khác đến làm , nhưng Cô Nhiên không đồng ý. Phong Khiếu Nhiên luôn luôn không thích ngoại nhân tiến vào Khiếu Nhiên cư, Cô Nhiên lại càng không thích cha vì y mà sửa đổi quy củ, huống chi sự tình cũng không nhiều, một mình y làm vẫn dư dả.

Đợi Cô Nhiên thu thập xong, hai người ở dục gian phao phao, Phong Khiếu Nhiên liền ôm Cô Nhiên lên giường nghỉ. Sau khi vào hạ, bởi vì tật xấu trời vừa nóng lên liền ăn không ngon của Phong Khiếu Nhiên thiên, Cô Nhiên bận rộn rất nhiều, vì không mệt chết Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên mỗi ngày đều lên giường sớm, tuy rằng còn chưa buồn ngủ, nhưng hai người rúc vào trên giường cho dù không ngủ cũng là một loại nghỉ ngơi. Theo thói quen vuốt ve nửa thân trần của Cô Nhiên, thân thể lạnh lạnh khô mát, nội tâm Phong Khiếu Nhiên dị thường bình tĩnh. Đại thủ ở vết thương cũ trên bụng Cô Nhiên khinh nhu, Phong Khiếu Nhiên lấy phương thức như vậy giảm bớt mỏi mệt vì chiếu cố hắn của Cô Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện