Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 58: Ngoại truyện: Nhược quán kết phát [ Nhị ]



Sáng sớm hôm nay, Cô Nhiên vừa rời giường còn chưa có lấy y phục đến liền bị người bắt được ttay. Ngẩng đầu, nghênh diện hạ xuống một cái hôn sâu, y mở miệng tiếp nhận. Rời đi môi Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lấy qua xiêm y nói:“Hôm nay ta hầu hạ ngươi.”

“Tiêu?” Cô Nhiên bị hôn đến vựng hồ hồ lăng lăng nhìn cha, khi cha xốc chăn lên mặc khố cho y, y khẩn trương bắt lấy tay hắn, thực cảm động.“Tiêu, ta tự mình đến là được.” Luôn luôn đều là y hầu hạ cha , y không quen được cha hầu hạ.

Phong Khiếu Nhiên bá đạo đoạt lấy khố Cô Nhiên nói:“Hôm nay ngươi phải nghe ta .”

Thấy cha đầy mặt kiên quyết, Cô Nhiên cười cười:“Hảo.” y nghe cha .

Phong Khiếu Nhiên được Cô Nhiên tận tâm hầu hạ bảy năm trừ bỏ tự mình mặc khố ra có chỗ nào phải hầu hạ người khác. Muốn nói bảy năm trước Phong Khiếu Nhiên còn có thể một mình sinh sống, vậy hiện tại hắn một khi rời đi Cô Nhiên tuyệt đối là một phế nhân. Cô Nhiên cười đến ngọt ngào, tuy động tác của cha thực chậm thực ngốc, nhưng y đã vô cùng hạnh phúc .

Thật vất vả mặc xong cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên cũng rất bất mãn “Tay nghề” của mình, cũng đột nhiên phát hiện hắn quen được Cô Nhiên hầu hạ đã sắp thành một “Phế nhân” . Nâng tay nhu nhu mi tâm cha, Cô Nhiên ngửa đầu đưa lên môi mình, tâm đều tràn đầy hạnh phúc . Nụ hôn rất nhanh trở nên triền miên, đến khi hai người thở hồng hộc tách ra, Phong Khiếu Nhiên còn có chỗ nào có nửa điểm bất mãn? Trấn an cha, Cô Nhiên cẩn thận sửa sang lại xiêm y nhiều nếp nhăn của cha và mình, nhìn y tay chân lanh lẹ chỉnh đai lưng, phủi vạt áo cho mình, trong lòng Phong Khiếu Nhiên tư vị gì cũng đều có.

Ngẩng đầu, thấy thần sắc cha lại nghiêm túc , Cô Nhiên ôn nhu nói:“Tiêu, với ta mà nói ngươi và ta cùng một chỗ mỗi một ngày đều là ngày trọng đại, làm gì phải câu nệ sinh thần của ta hay không ni? Ta thích mỗi buổi sáng tỉnh lại vì ngươi thay y phục bưng trà, đây là hạnh phúc của ta, ta biết ngươi thương ta, nhưng ngươi không thể cướp đi hạnh phúc duy độc thuộc về ta.”

Thần sắc Phong Khiếu Nhiên lập tức nhu hòa rất nhiều, ôm lấy thắt lưng Cô Nhiên nói:“Như vậy tiếp qua mười năm, ta ngay cả hài cũng sẽ không thể tự mình mang.”

Cô Nhiên nở nụ cười:“Đây đúng là ta muốn .” đôi môi ly khai chưa bao nhiêu lâu lại một lần nữa dây dưa cùng nhau, nếu không phải hôm nay là ngày của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên tuyệt đối sẽ không cho người này xuống giường .

Tựa như Phong Khiếu Nhiên nói, khánh yến lần này của Cô Nhiên phô trương còn hơn hôn yến của hai người. Toàn bộ Thích Nhiên lâu đều được trang hoàng rực rỡ hẳn lên, nếu không phải không có đại hồng “Hỷ” tự, tân khách được mời còn tưởng rằng Phong Khiếu Nhiên là muốn thú nhị phu nhân. Nguyên bản Phong Khiếu Nhiên là chuẩn bị náo nhiệt ba ngày , nhưng suy xét đến thân thể Cô Nhiên hắn liền giảm một ngày. Từ chính ngọ thẳng bắt đầu đến buổi tối ngày thứ hai, trong Thích Nhiên lâu đèn đuốc huy hoàng, sau khi màn đêm buông xuống lễ hoa đem toàn bộ Thích Nhiên lâu và Phúc Nguyên trấn thắp sáng rực rỡ.

Bảy năm qua, Phong Khiếu Nhiên đối với tình thân tử bất luân thủy chung là chủ đề cho ngoại nhân bàn tán, trong đó không ít người đoán hai người không thể đầu bạc đến già. Chỉ riêng nói tuổi Phong Khiếu Nhiên liền so với Cô Nhiên lớn hơn mười bảy tuổi, càng đừng nói lúc Phong Khiếu Nhiên thú Cô Nhiên thì y vẫn là thiếu niên ngây thơ, tiếp qua vài năm Cô Nhiên hiểu được nhân thế luân thường chắc chắn ghét bỏ thậm chí là thống hận Phong Khiếu Nhiên. Nhưng bảy năm qua đi, trong Thích Nhiên lâu chưa bao giờ truyền ra tin tức hai người bất hòa, mà Phong Khiếu Nhiên lần này tổ chức khánh sinh cho Cô Nhiên càng đánh vỡ đồn đãi của ngoại giới đối với hai người này.

Bảy năm trước, ngoại nhân chỉ cảm thấy Cô Nhiên là một vị thiếu niên xinh đẹp; Bảy năm sau, ngoại nhân lại sợ hãi than nhi tử Phong Khiếu Nhiên như thế nào xuất trần như thế. Càng làm bọn hắn ai thán là lúc cùng Phong Khiếu Nhiên một chỗ Cô Nhiên thủy chung mặt mang hạnh phúc rúc vào trong lòng hắn, thêm nữa chính là cùng Phong Khiếu Nhiên mười ngón siết chặt. Ánh mắt Phong Khiếu Nhiên luôn thỉnh thoảng lại dừng ở trên người Cô Nhiên, tầm mắt Cô Nhiên cũng thường thường ở trên người Phong Khiếu Nhiên. Ân ái của hai người dù là Lục Văn Triết và Long Thiên Hành nhìn đều nhịn không được nổi da gà, càng đừng nói là những người khác . Cô Nhiên sẽ rời đi trượng phu vốn là thân phụ của mình sao? Có lẽ còn có người sẽ hoài nghi, nhưng xem như vậy ít nhất trong hai mươi năm là tuyệt đối sẽ không.

Cô Nhiên thực hạnh phúc, không phải bởi vì cha chuẩn bị khánh yến long trọng vì mình, mà là tình yêu và sủng ái thâm sâu của cha. Không có chuyện gì so với cha thương y càng khiến y hạnh phúc. Y biết có người ở phía sau nói cha so với y lớn hơn nhiều tuổi, không thể bồi y đến già. Từng, y vì thế sợ hãi qua, nhưng hiện tại lại chỉ cần hạnh phúc nắm chặt tay cha là có thể. Y và cha, có thể đầu bạc đến già, người kia (*) cho phép cha và y có được trọn một thế này. Y và cha có thể chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, sau đó ở thế tiếp theo y và cha còn có thể gặp nhau, còn có thể yêu nhau.(*: Tìm đọc PN Nhiên Nguyệt chi ngộ để biết người kia là ai nhá ^_^)

“Nhiên, nghĩ cái gì?” Vừa cùng bọn thuộc hạ uống xong rượu, Phong Khiếu Nhiên vừa cúi đầu liền nhìn thấy Cô Nhiên đang nhìn hắn ngọt ngào cười .

Cô Nhiên lắc đầu, giơ lên ly rượu. Trong mắt Phong Khiếu Nhiên chợt lóe cái gì, cùng Cô Nhiên chạm chung, nói:“Ngươi tửu lượng không tốt, đừng uống rượu .”

“Tiêu, ta hôm nay thật cao hứng, say cũng không sợ. Say, Tiêu sẽ ôm ta trở về.” Kỳ thật không cần uống rượu, y cũng đã say. Phong Khiếu Nhiên do dự một lát, uống hết chung rượu của mình, người này nếu say liền say đi. Có lẽ hắn còn có thể nhân cơ hội nghe xem trong lòng người này suy nghĩ cái gì, hắn không hy vọng người này lại đem ủy khuất đặt ở trong lòng.

Uống năm chung rượu, đầu Cô Nhiên liền hôn mê. Tựa vào vai, y cười ha hả nhìn người tiến đến kính rượu cha. Phong Khiếu Nhiên một tay ôm Cô Nhiên, một tay nâng chén. Cúi đầu vừa nhìn, hắn lập tức buông ly rượu đem Cô Nhiên ôm lên, hơn nữa đem mặt đối phương đặt ở trong lòng mình sợ người khác nhìn đến một phần. Vẻ mặt say rượu của người này chỉ có hắn có thể xem !

“Khiếu Nhiên, ngươi muốn trở về?” Long Thiên Hành đang uống đến mức vui vẻ mắt say lờ đờ mông lung hỏi.

Phong Khiếu Nhiên lớn tiếng nói:“Ta trước rời tịch , các ngươi tiếp tục.” Không giải thích nhiều, hắn liền ôm Cô Nhiên đi. Lục Văn Triết và Long Thiên Hành nhìn về phía lẫn nhau, tiếp đó cười ha ha vài tiếng, gia hỏa này, thật sự là thùng dấm chua ngâm lớn .

Trở lại Khiếu Nhiên cư im lặng, Phong Khiếu Nhiên vừa đem Cô Nhiên buông liền bị đối phương ôm cổ dùng lực quật ngã xuống trên giường. Lật người nằm yên ổn, hắn nâng lên mặt Cô Nhiên, chỉ thấy đối phương hai gò má phi hồng, ánh mắt mê ly, trong mắt lưu quang nhìn mà hạ phúc hắn nhất thời căng thẳng. Nâng tay sờ lên môi phong Khiếu Nhiên, Cô Nhiên ha ha cười:“Tiêu…… Ta hình như, say……”

“Ngươi là say.” Đứng dậy cởi hài của mình và Cô Nhiên, đem người ôm đến trên giường, Phong Khiếu Nhiên hỏi:“Hôm nay cao hứng sao?”

“Ân, cao hứng.” gật gật đầu, Cô Nhiên ở trên cổ Phong Khiếu Nhiên thổi khí,“Cùng cha một chỗ, ta liền cao hứng.”

Cha? Người này đã thật lâu không có kêu hắn là cha . Khóe miệng Phong Khiếu Nhiên gợi lên một mạt tà cười, ngón tay trên cúc áo Cô Nhiên có động tác, ngoài miệng hỏi:“Có bao nhiêu cao hứng?”

“Ngô……” Phủng trụ mặt Phong Khiếu Nhiên, Cô Nhiên ở trên mặt đối phương hôn hai ngụm,“Thật cao hứng thật cao hứng.” hôn xong, y lại hôn hôn cằm Phong Khiếu Nhiên:“Cha…… Ta yêu ngươi…… Ta hảo yêu ngươi……”

“Cha cũng yêu ngươi.” thanh âm Phong Khiếu Nhiên lập tức khàn vài phần, môi ở trên cổ Cô Nhiên cọ cọ,“Nhiên nhi, muốn khóc sao?” Hắn vĩnh viễn không thể quên được ngày đó người này uống rượu ở trong lòng hắn ủy khuất khóc lớn.

“Khóc……?” Cô Nhiên nghi hoặc lắc lắc đầu,“Không khóc…… Ta yêu cha, cha cũng, yêu ta, vì sao phải, khóc? Cha…… Hôn ta……”

Lật người đem Cô Nhiên đặt ở dưới thân, Phong Khiếu Nhiên xả ra y phục y:“Thật sự không muốn khóc?”

“Cha…… Hôn ta…… Ta muốn cha……” câu trả lời Cô Nhiên là giơ lên cổ khiến Phong Khiếu Nhiên hôn mình, hai chân càng ở trên người Phong Khiếu Nhiên cọ cọ. Tâm Phong Khiếu Nhiên xem như triệt để buông xuống, Nhiên nhi của hắn hiện tại uống rượu sẽ không lại khóc, mà là sẽ cùng hắn cầu hoan, hắn thực thích. Sau này hắn có thể phóng tâm cho Nhiên nhi uống rượu .

“Cha…… Hôn ta……”

“Cha đến đây.”

Bên giường chỉ chốc lát sau liền hạ xuống vài kiện y phục, ván giường đung đưa, kích tình đang trình diễn. Cô Nhiên uống rượu so với bình thường phóng túng rất nhiều, tiếng kêu cũng không hề áp lực. Móng tay ở trên người cha lưu lại ấn ký thuộc về mình, hai chân kẹp chặt thắt lưng cha khát vọng càng sâu va chạm, nước mắt Cô Nhiên là hạnh phúc cùng sung sướng. Lý trí Phong Khiếu Nhiên dưới tác dụng của rượu lẫn sự khiêu khích theo bản năng của Cô Nhiên càng toàn bộ không còn. Quỳ gối trên giường, cong xuống hai chân Cô Nhiên, tinh tường nhìn tháy dục vọng của mình ở trong cơ thể non nớt của Cô Nhiên nhanh chóng ra vào, tiếng kêu bên tai là thôi tình dược tốt nhất, Phong Khiếu Nhiên gầm nhẹ đem mình lần lượt chôn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Cô Nhiên, quyết định sau này phải thường cho Cô Nhiên uống rượu.

Ván giường đều muốn sụp , lệ Cô Nhiên tẩm thấp gối đầu, mũi chân căng thẳng cùng với một tiếng một tiếng kêu rên bén nhọn, y bị kích tình triều dâng triệt để cắn nuốt. Phong Khiếu Nhiên suyễn khí thô, đứng ở trong cơ thể Cô Nhiên thật lâu bất động, rất thư thái, hảo giống như linh hồn đều từ trong cơ thể trào ra rời đi thân thể của chính mình . Mở to mắt, nhìn người bị hắn chà đạp đến khóc, phần eo Phong Khiếu Nhiên lại chậm rãi luật động. Lúc này, hắn hết sức thích người dưới thân vì hắn chảy ra nước mắt.

Khi nào chấm dứt , Cô Nhiên không nhớ rõ , y chỉ nhớ rõ ngày đó tỉnh lại eo của mình căn bản không động đậy , cổ họng cũng khàn khàn vô cùng. Ngay sau mấy điểm ký ức rời rạc dũng mãnh ào vào trong đầu, Cô Nhiên xấu hổ đến hận không thể khóa ở trong chăn một đời đều không đi ra. Trên tình sự y tuy rằng sẽ không quá mất tự nhiên, nhưng tuyệt đối sẽ không như vậy…… Như vậy…… Cô Nhiên thề, sau này y tuyệt đối không uống rượu. Phong Khiếu Nhiên vô thanh nở nụ cười nhìn người nào đó đang xấu hổ đến toàn thân đều đỏ bừng, giống như lại về đến đoạn ngày hắn vừa mới giữ lấy người này, người này vẫn là bị hắn biến thành dị thường ngượng ngùng.

“Nhiên, ngươi nói ngươi và ta là phu thê, giữa phu thê lại có gì thẹn thùng ?”

“Có người…… Nghe được đi……”

Nghĩ đến khả năng này, Cô Nhiên hai má càng nóng . Động tĩnh tối hôm qua y hiện tại nghĩ đến đều cảm giác rất lớn, càng đừng nói lúc ấy .

Phong Khiếu Nhiên không quan trọng nói:“Nghe được thì như thế nào?” Kéo ra chăn lộ ra mặt người này, Phong Khiếu Nhiên trịnh trọng nói:“Nhiên, ta không thích quá nhiều nhân nhìn đến ngươi, đợi mười năm sau ngươi đầy ba mươi, ta lại phô trương vì ngươi, ở trước đó, chỉ có ngươi cùng ta.”

Mặt Cô Nhiên vẫn thực hồng, bất quá y lại ôn nhu nở nụ cười:“Tiêu, ta không cần cái này , ta muốn chỉ là ngươi cùng ta một chỗ. Ngươi và ta cũng được, có người khác cũng thế, ta muốn chỉ là ngươi. Chúc mừng như vậy một lần là đủ rồi.”

Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn Cô Nhiên, hồi lâu sau, hắn hôn lên trán, hai má, môi, Cô Nhiên tiếp đó mới nói:“Quả thật, một lần là đủ rồi. Ngươi là thê tử kết tóc của ta, không cần làm cho người khác xem. Sang năm sinh thần của ngươi, ta nấu cho ngươi ăn.”

“A, không cần, thức ăn cha làm khẳng định không thể ăn.” Hơn nữa cha chỉ sợ ngay cả cái gì là muối cái gì là đường đều phân không rõ đi.

Tươi cười của Phong Khiếu Nhiên không còn, phong trụ miệng Cô Nhiên xả ra chăn, cư nhiên dám nói thức ăn hắn làm không thể ăn ! Trầm giọng cười , ôm lấy bả vai dày rộng, Cô Nhiên vựng hồ hồ nghĩ: Vậy,vậy đến thời điểm đó y liền nếm thử đi. Chỉ cần cha bồi y, cái gì cũng đều không trọng yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện