Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 105: Nốt nhạc thứ 105



Nó ngồi trên ghế hướng ra cửa sổ, thật sự giờ đây nó muốn nhìn thấy mọi người, dù chỉ mới vài ngày nhưng nó rất nhớ, nó nhớ tất cả.

“Thật buồn, mọi người có nhớ Tuyết Nhi không? Tuyết Nhi thì nhớ mọi người lắm đó, Tuyết Nhi rất muốn dựa vào Mẹ, rất muốn ngồi cùng Ba xem đá bóng, rất muốn nói chuyện với Thy, rất muốn đùa nghịch cùng Tú Tuệ, Khánh Du và Minh Tuấn. Thật hạnh phúc, thật là vui khi được nghe mọi người nói cười, ngày tháng chúng ta quay quần bên nhau thật sự không thể quên được” – Nó thở dài

Cốc…cốc…cốc…Nó chạy ra mở cửa “Cảm ơn chị đã đem lên cho em”

“Không có gì đâu, tôi xin phép xuống dưới, cô ăn xong cứ để ngoài đây, tôi sẽ lên lấy sau”

“Vâng” – Nó đem đồ ăn vào phòng rồi bắt đầu ăn “Cô nói ngày mai học về thiết kế đồ học sinh, thôi mình luyện tập trước vậy” – Nó lại đem giấy bút ra và bắt đầu thiết kế (Ăn xong thiết kế cũng được mà)

.

.

.

Sau 2 tiếng đồng hồ, nó quăng hơn 20 tờ giấy, trên bàn hiện giờ toàn là rác, mặt nó thì nhăn nhó đủ điều “Ya~ từ nãy giờ mà chưa làm ra cái gì hết, bực thật”

Điên thoại reng lên khiến nó như muốn nhảy vào núi lửa (Lố nha), nó tức khóa máy luôn, đầu dây bên kia là Lâm gọi mãi cũng chỉ nghe mãi cái câu này “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” (Hố hố)

Anh ta đặt điện thoại lên bàn rồi cầm ly rượu lên uống “Cô ấy không trả lời, cố ý né tránh sao? Đúng không?” (Trời tự nói chuyện 1 mình) “Ta hỏi ngươi đó con nhỏ kia” (Ê hề…không thích trả lời đó, plè)

Anh ta lấy điện thoại ra bấm số gọi “Anh sai người bảo vệ Nhi 24/24 cho tôi, cô ấy có xảy ra chuyện lập tức gọi cho tôi”

[Dạ cậu chủ]

Anh ta lại đặt điện thoại lên bàn rồi cầm ly rượu uống tiếp. Bên Tuệ thì đã tìm ra được một “tẹo” manh mối

“Thì ra là ông Nhi có 2 căn biệt thự, xe hơi này, rồi tiền cả 1 núi luôn, ai mà không ham” – Tuệ

Hắn cười khẩy “Buồn cười hơn là tất cả tài sản đều là Tuyết Nhi thừa hưởng, hèn chi anh ta lại cố cua Nhi và giết em”

“Ôi buồn cười nhề, mà Tuyết Nhi không phải cháu gái ruột của ông ấy, sao ông ấy lại cho Tuyết Nhi hưởng hết tài sản vậy?” – Tuấn thắc mắc

“Ông trước giờ rất thương em ấy, luôn coi em ấy là cháu gái của mình và vì Tuyết Nhi thông minh và biết ứng xử, từ nhỏ em ấy đã rất nổi bật, em ấy không đua đòi và không quan tâm tiền tài, em ấy rất có lòng nhân hậu” – Tuệ đáp

Cả đám ồ lên, Khánh Du cầm bức hình của Khải Minh lên nhìn tới nhìn lui “Anh chàng Khải Minh này không ngờ lại là nội gián bên nhà họ Triệu, vậy ai mới là cháu trai của ông?”

“Một người nào đó, chúng ta phải tìm được anh trai cho Nhi nhề? Phải không?” – Tuệ hỏi

“Trời ơi Tú Tuệ ơi là Tú Tuệ, em làm xong cái này rồi tìm cái kia sau, chưa gì mà ùa ùa vô vậy? Trước hết phải lấy được cái phong bì cái đã” – Tuấn

“Ờ ha, để em hỏi Thư thử” – Tuệ lấy điện thoại ra thì phát hiện có 5 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn của Thư, tin nhắn như sau : Tú Tuệ, em đã có manh mối về phong bì, nó nằm ở trong tủ ngân hàng của Mẹ em nhưng nó bị khóa lại, chìa khóa thì Mẹ giữ, dạo gần đây bà thường đề phòng em lắm.

“Yeah, đã có manh mối nhưng hơi khó lấy à nha, bà ta lại đi đề phòng Thư thì chứng tỏ bà ta đã nghi ngờ cô ấy” – Tuệ

Khánh Du mò lại xem tin nhắn rồi phán “Có gì đâu khó? Bình thường mà, trước đó em có học ngành luật nên em biết cái này, ngoài bà ta ra thì có 1 chìa khóa nữa nằm trong tay ngân hàng, chìa khóa đó chỉ dùng để nếu như có chuyện gấp thì mới sử dụng đến”

“Ủ vậy mình chỉ cần bịa ra chuyện rồi mở lấy nó ra thôi chứ gì đâu mà la ầm lên vậy? Cái này Thư làm được phải không?” – Tuấn hỏi

Khánh Du đáp “Đúng, thôi thì nói là làm liền ha, mai chúng ta hẹn tại quán cafe nha, giờ em bận rồi, bye ha” – Anh mở cửa rồi rời khỏi nhà, Tuệ phì cười “Chắc hẹn với Thy đây mà, vậy vụ này coi như tạm ổn ha, Minh Tuấn à, anh gọi cho người của anh theo dõi anh ta đi”

“Được”

––––––––

Khánh Du dừng lại tại quán kem, lật đật chạy vô kiếm nhỏ, nhỏ đang ngồi mặt chù ụ ở đó, trên bàn thì có tận 5 ly kem, anh nhìn mà ngán luôn “Trời, em…ăn gì ghê vậy?”

Thy ngước mắt nhìn, ánh mắt viên đạn “Anh hẹn em mấy giờ? Giờ là mấy giờ hả?”

Khánh Du nhìn lại đồng hồ “Ô 8h 5p rồi…hả?”

“Hả? Hả cái đầu của anh, anh biết em đợi 1 tiếng rồi chưa? Hẹn em 7h mà anh 8h mới đến, sao anh không ngon đừng tới luôn đi” – Nhỏ đánh Khánh Du tới tấp

“Anh xin lỗi mà, tại bận…”

“Bận, lúc nào cũng bận, công việc đứng đầu hả? Hay em đứng bét?” – Nhỏ nổi điên

Khánh Du cười “Y em giận anh đó hả? Có phải mơ không ta?”

“Anh…anh chết đi” – Nhỏ dí đánh Khánh Du chạy vòng vòng (Sở dĩ vui vẻ vậy là họ ở trên sân thượng, đâu có ai đâu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện