Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
Chương 43: Ngoại truyện 3
- Trời ơi cô nghe tôi giải thích đi mà.
- không có giải thích gì hết. Anh mau biến khỏi đây cho tôi.
- .....
- Làm cái gì mà ngồi đần thối mặt ra thế, tôi nói anh không nghe thấy gì sao?
- cô không bắt tôi chịu trách nhiệm hay sao?.
- trách nhiệm con khỉ gì chứ, không cần...
Cô ấy cầm tay Thành kéo ra khỏi quán, trước khi Thành đi còn tặng cho anh một ánh mắt sắc lẹm.
Chính bản thân Thành cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là do ngày hôm qua anh uống say đến mức một chút lý trí cũng không còn hay sao? Nhưng lại không có bất cứ một chút ấn tượng gì, chắc chắn giữa anh và người con gái ấy không có cái gì hết....
Chỉ có điều càng nghĩ Thành càng cảm thấy có lỗi, có lỗi với bản thân vì đã uống say đến mức để mình mang tiếng là kẻ biến thái.
Ở nhà của Dũng.
Vì mấy hôm nữa Dũng đồng ý cho Lan đi làm nên cô cho bé Bông đi chơi sớm hơn dự kiến.
- Mẹ nhìn xem con mặc chiếc váy màu trắng hay màu hồng đẹp hơn?
- chiếc váy nào cũng đẹp mà.
- con thấy thích cái màu hồng hơn mẹ ạ.
- vậy mặc cái màu hồng đi, hai mẹ con mình đi bằng taxi nhé, để bố Dũng đi làm.
- vâng.
Từ nhà Lan Đi tới công viên mất 15 phút, trên đường đi Bé Bông đã cảm thấy vô cùng hào hứng...
- công viên ấy có thác nước đẹp lắm mà lần trước bố đi cái công viên nước kia bố không cho con chơi. Công viên này mấy bạn cùng lớp con hay chơi lắm...
- chắc bố sợ con ngã nên mới như thế...
Làm đưa Bông vào bên trong rồi để con bé ngồi ở ghế đá sau đó cô đi mua nước. Khi đi qua hàng cây kia Lan giật mình khi nhìn thấy một người phụ nữ rất giống Trang, nhưng lại không dám khẳng định vì người phụ nữ mà cô nhìn thấy chính là một người ăn xin, mặt mũi lem luốc nhưng không thể phủ nhận được cái người ấy rất giống mình. Lan đi gần tới đó xem người đó có phải là Trang hay không, trên đời này không thể nào có nhiều người giống nhau đến như thế được...
Thấy Lan đi tới gần thì người phụ nữ ấy giơ cái nón về phía Lan.
- Cô ơi từ hôm qua tới giờ tôi không được ăn gì cả, cô làm ơn làm phước bố thí cho tôi mấy đồng có được không?
Lan đến gần hơn tí nữa thì khẳng định đây chính là Trang, tại sao cô ta lại ra nông nỗi này chứ?. Còn chưa kịp hỏi gì thì cô ta ngửa cổ lên trời cười như điên dại.
- hahaha, tao chính là vợ của tổng giám đốc công ty bên Mỹ đây, tao là người phụ nữ giàu nhất thế giới này.
Cô ta cười xong rồi lại khóc.
- đừng đánh tôi, xin đừng đánh tôi. Con ơi Mẹ xin lỗi, An ơi Mẹ xin lỗi.... Các người mau Lui ra đi, không không được cởi quần của tôi.... Tránh ra.....cút ra....
Lan nhìn thấy cảnh tượng ấy thì vô cùng hoảng hốt liền lấy điện thoại gọi cho Dũng...
- anh mau tới công viên chỗ hai mẹ con đang chơi đi. Em gặp Trang ở đây.
- em mới nói cái gì, được rồi hai mẹ con tìm cách giữ an toàn cho mình đừng để cô ta hãm hại.
- Cô ta không hại được em đâu, tới đây đi rồi anh sẽ rõ...
Lan nhanh chóng đi tìm Bông, vừa sợ con bé đi lạc vừa sợ có kẻ xấu làm hại con bé...
Sợ Trang sẽ bỏ đi đâu mất không tìm được nhưng lại không nhẫn tâm để con gái của mình nhìn thấy mẹ ruột của nó điên điên khùng khùng như thế. Chẳng còn cách nào khác Lan dẫn Bông ngồi ở hàng ghế đá vừa quan sát Trang vừa cố gắng để Bông không nhìn thấy cảnh tượng ấy....
Nửa tiếng sau thì Dũng tới, Lan nhắn tin cho Dũng chỗ mà Lan nhìn thấy Trang. Sợ rằng Bông khi nhìn thấy mẹ nó sẽ cảm thấy rất đau lòng...
Dũng theo hướng dẫn mà Lan đưa để đi đến gần chỗ Trang, thấy cô ta như thế anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
" Cô ta bị điên rồi sao, cô ta chưa chết mà trở thành một kẻ điên rồ như thế này, hay tất cả là do cô ta trả vờ, cô ta có mục đích nào đó khác thì thế nào đây"
Để chắc chắn Dũng đi tới gần chỗ Trang hơn một chút nữa, anh ta còn cẩn thận lấy khẩu trang bịt vào...
Trang lúc này lại trở lại trạng thái bình thường, cô ta thấy Dũng đi lại phía mình thì cũng giơ tay nón ra rồi kêu khóc.
- xin ông thương tình cho tôi mấy đồng ăn cơm, suốt từ hôm qua đến giờ tôi chưa được ăn gì cả...
Dũng rút từ trong ví ra tờ 500.000 rồi đặt vào trong nón của cô ta, vừa cầm lấy tờ tiền cô ta vừa cười, nụ cười vô cùng điên loạn.
- tiền...tiền này...có tiền rồi. hahaha. Hahahah
Tay cô ta ôm lấy con gấu bông rồi nói chuyện với nó.
- có tiền rồi bây giờ mẹ sẽ đi mua xúc xích cho con ăn nhé. Mẹ có tiền rồi mẹ sẽ không bỏ con nữa.... Ngoan nào, ngoan nào. Đừng khóc mẹ thương.....Mẹ thương.... à ơi ví dầu cầu ván đóng đinh, à ơi....
Trong lòng Dũng chợt cảm thấy nhói, cô ta thực sự đã bị điên rồi. Sau bao nhiêu âm mưu thủ đoạn, sau bao nhiêu tham vọng thì cái kết cho cô ta nhận lại chẳng thể nào cay đắng hơn được nữa....
Thấy Dũng cứ đứng nhìn mình cô ta lại bắt đầu hoảng hốt...
- tránh ra mau tránh xa tôi ra. Các người không được tới gần tôi. Aaaaa lũ khốn nạn, cút đi.. cút đi. Không.....không được động vào người tao....lũ khốn chúng mày không được động vào người tao.....biến ngay....
Cô ta hoàn toàn rơi vào trong trạng thái kích động, dường như cô ta đã phải trải qua một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp nên mới bị điên tới như thế. Lẽ nào cô ta bị ai đó cưỡng hiếp hay sao?
Cô ta cứ như người mất trí nhớ, lại điên điên khùng khùng lúc tỉnh lúc mê. Dũng rất muốn đưa cô ta tới bệnh viện để kiểm tra xem cô ta điên thật hay điên giả, anh ta quyết định nhờ mối quan hệ của mình để bắt Trang vào bệnh viện tâm thần.
Ngay ngày hôm đó cô ta bị khống chế đưa đi luôn, tất cả đều được giữ kín không cho ai biết. Nếu như cô ta điên thật thì chẳng phải tốt cho cô ta quá hay sao? Sẽ không phải đối mặt với tội lỗi mà cô ta gây ra nữa.
Cho dù là điên thì anh cũng nhất định chữa khỏi, nhất định sẽ tống cô ta vào tù để cô ta nếm trải được cái cảm giác xung quanh là bốn bức tường, một miếng cơm là một miếng nhục.
Dũng gặp riêng bác sĩ, mọi thứ đều nhờ cậy ông ấy.
- bằng mọi cách, tiền bạc không phải là vấn đề nhưng mong bác sĩ nhất định chữa khỏi bệnh cho cô ta...
- chúng tôi phải thăm khám kĩ xem nguyên nhân đến từ đâu thì mới đưa ra phương pháp điều trị được..
Lúc này thì thuốc mê đã hết tác dụng, cô ta tỉnh lại thấy mình bị trói, cô ta la hét, chửi bới. Cứ hết khóc rồi lại cười, hết cười lại van xin rồi lại chửi bới ai đó. Có khi là những lời xin lỗi, những tiếng nấc nghẹn ngào...
Dũng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh buốt không có lấy một chút thương hại, đó là do quả báo đến sớm, là do cô ta tự chuốc lấy chứ không phải ai hại.
Dũng trở về nhà để báo tình hình cho Lan biết, cô ta có trở về trong trạng thái nào đi nữa thì cũng không thể làm xáo trộn cuộc sống của gia đình anh dù chỉ là một lần nữa...
Tối hôm ấy đợi bé Bông ngủ say Dũng với Lan mới dám nói đến truyện của Trang.
- cô ấy thế nào rồi?
- có vẻ như cô ta bị điên. Gặp thương tích hoặc do trấn động tâm lý.
- Trấn động tâm lý sao?
- anh liên tục nghe cô ta nhắc đến một nhóm người nào đó, còn kêu bọn chúng không được chạm vào người. Nếu như anh đoán không nhầm thì cô ta chắc chắn bị một nhóm người đấy bạo hành tình dục trong suốt thời gian dài dẫn đến điên loạn..
Lan nghe tới đó thì cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ nghĩ đến thôi tay chân đã bủn rủn, thần kinh trở nên vô cùng căng thẳng.
Dũng kéo Lan vào lòng trấn an.
- đừng lo, có anh ở đây rồi..
Trên một con phố nào đó....
- không có giải thích gì hết. Anh mau biến khỏi đây cho tôi.
- .....
- Làm cái gì mà ngồi đần thối mặt ra thế, tôi nói anh không nghe thấy gì sao?
- cô không bắt tôi chịu trách nhiệm hay sao?.
- trách nhiệm con khỉ gì chứ, không cần...
Cô ấy cầm tay Thành kéo ra khỏi quán, trước khi Thành đi còn tặng cho anh một ánh mắt sắc lẹm.
Chính bản thân Thành cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là do ngày hôm qua anh uống say đến mức một chút lý trí cũng không còn hay sao? Nhưng lại không có bất cứ một chút ấn tượng gì, chắc chắn giữa anh và người con gái ấy không có cái gì hết....
Chỉ có điều càng nghĩ Thành càng cảm thấy có lỗi, có lỗi với bản thân vì đã uống say đến mức để mình mang tiếng là kẻ biến thái.
Ở nhà của Dũng.
Vì mấy hôm nữa Dũng đồng ý cho Lan đi làm nên cô cho bé Bông đi chơi sớm hơn dự kiến.
- Mẹ nhìn xem con mặc chiếc váy màu trắng hay màu hồng đẹp hơn?
- chiếc váy nào cũng đẹp mà.
- con thấy thích cái màu hồng hơn mẹ ạ.
- vậy mặc cái màu hồng đi, hai mẹ con mình đi bằng taxi nhé, để bố Dũng đi làm.
- vâng.
Từ nhà Lan Đi tới công viên mất 15 phút, trên đường đi Bé Bông đã cảm thấy vô cùng hào hứng...
- công viên ấy có thác nước đẹp lắm mà lần trước bố đi cái công viên nước kia bố không cho con chơi. Công viên này mấy bạn cùng lớp con hay chơi lắm...
- chắc bố sợ con ngã nên mới như thế...
Làm đưa Bông vào bên trong rồi để con bé ngồi ở ghế đá sau đó cô đi mua nước. Khi đi qua hàng cây kia Lan giật mình khi nhìn thấy một người phụ nữ rất giống Trang, nhưng lại không dám khẳng định vì người phụ nữ mà cô nhìn thấy chính là một người ăn xin, mặt mũi lem luốc nhưng không thể phủ nhận được cái người ấy rất giống mình. Lan đi gần tới đó xem người đó có phải là Trang hay không, trên đời này không thể nào có nhiều người giống nhau đến như thế được...
Thấy Lan đi tới gần thì người phụ nữ ấy giơ cái nón về phía Lan.
- Cô ơi từ hôm qua tới giờ tôi không được ăn gì cả, cô làm ơn làm phước bố thí cho tôi mấy đồng có được không?
Lan đến gần hơn tí nữa thì khẳng định đây chính là Trang, tại sao cô ta lại ra nông nỗi này chứ?. Còn chưa kịp hỏi gì thì cô ta ngửa cổ lên trời cười như điên dại.
- hahaha, tao chính là vợ của tổng giám đốc công ty bên Mỹ đây, tao là người phụ nữ giàu nhất thế giới này.
Cô ta cười xong rồi lại khóc.
- đừng đánh tôi, xin đừng đánh tôi. Con ơi Mẹ xin lỗi, An ơi Mẹ xin lỗi.... Các người mau Lui ra đi, không không được cởi quần của tôi.... Tránh ra.....cút ra....
Lan nhìn thấy cảnh tượng ấy thì vô cùng hoảng hốt liền lấy điện thoại gọi cho Dũng...
- anh mau tới công viên chỗ hai mẹ con đang chơi đi. Em gặp Trang ở đây.
- em mới nói cái gì, được rồi hai mẹ con tìm cách giữ an toàn cho mình đừng để cô ta hãm hại.
- Cô ta không hại được em đâu, tới đây đi rồi anh sẽ rõ...
Lan nhanh chóng đi tìm Bông, vừa sợ con bé đi lạc vừa sợ có kẻ xấu làm hại con bé...
Sợ Trang sẽ bỏ đi đâu mất không tìm được nhưng lại không nhẫn tâm để con gái của mình nhìn thấy mẹ ruột của nó điên điên khùng khùng như thế. Chẳng còn cách nào khác Lan dẫn Bông ngồi ở hàng ghế đá vừa quan sát Trang vừa cố gắng để Bông không nhìn thấy cảnh tượng ấy....
Nửa tiếng sau thì Dũng tới, Lan nhắn tin cho Dũng chỗ mà Lan nhìn thấy Trang. Sợ rằng Bông khi nhìn thấy mẹ nó sẽ cảm thấy rất đau lòng...
Dũng theo hướng dẫn mà Lan đưa để đi đến gần chỗ Trang, thấy cô ta như thế anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
" Cô ta bị điên rồi sao, cô ta chưa chết mà trở thành một kẻ điên rồ như thế này, hay tất cả là do cô ta trả vờ, cô ta có mục đích nào đó khác thì thế nào đây"
Để chắc chắn Dũng đi tới gần chỗ Trang hơn một chút nữa, anh ta còn cẩn thận lấy khẩu trang bịt vào...
Trang lúc này lại trở lại trạng thái bình thường, cô ta thấy Dũng đi lại phía mình thì cũng giơ tay nón ra rồi kêu khóc.
- xin ông thương tình cho tôi mấy đồng ăn cơm, suốt từ hôm qua đến giờ tôi chưa được ăn gì cả...
Dũng rút từ trong ví ra tờ 500.000 rồi đặt vào trong nón của cô ta, vừa cầm lấy tờ tiền cô ta vừa cười, nụ cười vô cùng điên loạn.
- tiền...tiền này...có tiền rồi. hahaha. Hahahah
Tay cô ta ôm lấy con gấu bông rồi nói chuyện với nó.
- có tiền rồi bây giờ mẹ sẽ đi mua xúc xích cho con ăn nhé. Mẹ có tiền rồi mẹ sẽ không bỏ con nữa.... Ngoan nào, ngoan nào. Đừng khóc mẹ thương.....Mẹ thương.... à ơi ví dầu cầu ván đóng đinh, à ơi....
Trong lòng Dũng chợt cảm thấy nhói, cô ta thực sự đã bị điên rồi. Sau bao nhiêu âm mưu thủ đoạn, sau bao nhiêu tham vọng thì cái kết cho cô ta nhận lại chẳng thể nào cay đắng hơn được nữa....
Thấy Dũng cứ đứng nhìn mình cô ta lại bắt đầu hoảng hốt...
- tránh ra mau tránh xa tôi ra. Các người không được tới gần tôi. Aaaaa lũ khốn nạn, cút đi.. cút đi. Không.....không được động vào người tao....lũ khốn chúng mày không được động vào người tao.....biến ngay....
Cô ta hoàn toàn rơi vào trong trạng thái kích động, dường như cô ta đã phải trải qua một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp nên mới bị điên tới như thế. Lẽ nào cô ta bị ai đó cưỡng hiếp hay sao?
Cô ta cứ như người mất trí nhớ, lại điên điên khùng khùng lúc tỉnh lúc mê. Dũng rất muốn đưa cô ta tới bệnh viện để kiểm tra xem cô ta điên thật hay điên giả, anh ta quyết định nhờ mối quan hệ của mình để bắt Trang vào bệnh viện tâm thần.
Ngay ngày hôm đó cô ta bị khống chế đưa đi luôn, tất cả đều được giữ kín không cho ai biết. Nếu như cô ta điên thật thì chẳng phải tốt cho cô ta quá hay sao? Sẽ không phải đối mặt với tội lỗi mà cô ta gây ra nữa.
Cho dù là điên thì anh cũng nhất định chữa khỏi, nhất định sẽ tống cô ta vào tù để cô ta nếm trải được cái cảm giác xung quanh là bốn bức tường, một miếng cơm là một miếng nhục.
Dũng gặp riêng bác sĩ, mọi thứ đều nhờ cậy ông ấy.
- bằng mọi cách, tiền bạc không phải là vấn đề nhưng mong bác sĩ nhất định chữa khỏi bệnh cho cô ta...
- chúng tôi phải thăm khám kĩ xem nguyên nhân đến từ đâu thì mới đưa ra phương pháp điều trị được..
Lúc này thì thuốc mê đã hết tác dụng, cô ta tỉnh lại thấy mình bị trói, cô ta la hét, chửi bới. Cứ hết khóc rồi lại cười, hết cười lại van xin rồi lại chửi bới ai đó. Có khi là những lời xin lỗi, những tiếng nấc nghẹn ngào...
Dũng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh buốt không có lấy một chút thương hại, đó là do quả báo đến sớm, là do cô ta tự chuốc lấy chứ không phải ai hại.
Dũng trở về nhà để báo tình hình cho Lan biết, cô ta có trở về trong trạng thái nào đi nữa thì cũng không thể làm xáo trộn cuộc sống của gia đình anh dù chỉ là một lần nữa...
Tối hôm ấy đợi bé Bông ngủ say Dũng với Lan mới dám nói đến truyện của Trang.
- cô ấy thế nào rồi?
- có vẻ như cô ta bị điên. Gặp thương tích hoặc do trấn động tâm lý.
- Trấn động tâm lý sao?
- anh liên tục nghe cô ta nhắc đến một nhóm người nào đó, còn kêu bọn chúng không được chạm vào người. Nếu như anh đoán không nhầm thì cô ta chắc chắn bị một nhóm người đấy bạo hành tình dục trong suốt thời gian dài dẫn đến điên loạn..
Lan nghe tới đó thì cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ nghĩ đến thôi tay chân đã bủn rủn, thần kinh trở nên vô cùng căng thẳng.
Dũng kéo Lan vào lòng trấn an.
- đừng lo, có anh ở đây rồi..
Trên một con phố nào đó....
Bình luận truyện