Có Phải Cậu Thích Tôi Không
Chương 75: Cánh cứng rồi ha!
Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phần đầu rất ngược _(:з” ∠)_
Cánh cửa hư ảo ở trước mặt quỷ nam mở ra, ngay sau đó hắn như bị người xông tới đụng phải, lảo đảo giật lùi hai bước, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng: “Các người là ai…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị đánh ngã, mới đầu hắn còn lớn tiếng kêu la muốn phản kháng, nhưng dường như đối phương người đông thế mạnh, cho nên hắn hoàn toàn không chống lại được. Thân thể cao gầy bỗng chốc cuộn lại như con tôm, cố sức bảo vệ bụng mình trong vô vọng, bộ quần áo được giặt là cẩn thận bỗng chốc dính đầy bụi bặm, khóe miệng bị đánh đến hộc đầy máu tươi. Hắn dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng mình, có vẻ không muốn để cho bộ dạng bản thân trở nên quá chật vật.
Sau khi bị đánh một trận, quỷ nam bắt đầu ho ra máu vô cùng dữ dội. Hắn vừa ho sù sụ vừa bị đám côn đồ vô hình bên cạnh lật cho cuộn người lại, xem bộ dáng thì có vẻ là bị ấn cho quỳ úp sấp trên mặt đất. Có người kéo thẳng ngón tay của hắn ra, hắn trợn mắt nhìn trong giây lát, sau đó đáy mắt tối tăm bỗng nhiên dâng đầy sợ hãi.
“Van xin các người!” Quỷ nam giãy dụa rống to, “Đừng động đến tay tôi… A!”
Nửa câu nói còn chưa thốt ra khỏi miệng đã lập tức biến thành một tiếng kêu thảm thiết đến kiệt cùng. Năm ngón tay trên bàn tay trái của hắn như bị một cái gì đó đập nát, nhưng hắn chỉ kêu một tiếng duy nhất rồi cố sức nhịn xuống, vội vã mở miệng cầu xin một chuyện căn bản hoàn toàn không có khả năng: “Xin các người để lại cho tôi một bàn tay…”
Hình như người đối diện đã nói câu cái gì đó, quỷ nam tuôn lệ máu đầy mặt mà biện bạch: “Tôi không quyến rũ Kỷ đại thiếu gia! Xin ông!”
“…” Môi Lâm Phi Nhiên run lên nhè nhẹ, cậu rũ mi không đành lòng nhìn đến cảnh tượng tiếp theo. Ngay trong khoảng khắc cậu dời tầm mắt, bên tai chợt vang lên một tiếng hét thảm thứ hai, chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
“Đều là chuyện của quá khứ, chẳng qua đang phát lại mà thôi.” Cố Khải Phong thấp giọng trấn an Lâm Phi Nhiên, vươn tay vòng qua thắt lưng của đối phương, kéo người sát lại ghì chặt trong lồng ngực của mình.
Sau khi quỷ nam bị đám người lạ mặt đánh nát mười đầu ngón tay, cảnh tượng tái diễn liền kết thúc.
Dường như thời gian trôi qua thêm vài ngày, quần áo trên người quỷ nam đã đổi, vết thương trên tay thoạt nhìn cũng đã được xử lý qua loa. Hắn ngồi trước chiếc dương cầm, vẻ mặt đơ như tượng gỗ, những vết bầm tím sưng phù vì bị đánh khiến cho gương mặt hắn tựa như đang đeo một cái mặt nạ xù xì. Quỷ nam yên lặng ngồi trước cây đàn một lát, dùng bàn tay bị thương rút một món đồ rất mỏng manh ra khỏi túi áo, mở ra nhìn thoáng qua, ngẩn người trong một nháy mắt, rồi lại nhếch môi, lặng lẽ khóc lên. Hắn vừa khóc, vừa run rẩy đặt hai bàn tay đã bị thương lên những phím đàn, cố sức đánh ra vài hợp âm rời rạc. Những thanh âm khó nghe ấy tựa như giọt nước tràn ly, quỷ nam bị chúng kích thích, bỗng nhiên hoàn toàn mất đi lý trí, ánh mắt hắn trở nên điên cuồng, gầm gào dùng tay đập mạnh lên phím đàn, vết thương vốn chưa khép miệng lập tức tróc thịt bong da, máu đỏ như những đóa hoa thê lương thảm thiết cứ thế văng ra tung tóe…
Quỷ nam như phát điên mà náo loạn trong chốc lát, sau đó lại đột ngột đứng dậy gạt phắt nhạc phổ trên giá đi, xoay người bưng ghế đàn sang bên vài bước. Sau đó, hắn mang theo một gương mặt đờ đẫn tuyệt vọng bước lên ghế đàn, tròng một cái gì đó vào cổ mình, lập tức thân thể mảnh khảnh gầy gò liền lắc lư qua lại hệt như quả lắc của một cái đồng hồ…
Hai màn tường thuật quá trình tử vong này kết thúc, quỷ nam lại biến về bộ dáng ban đầu, một nửa thân thể biến mất trong đàn dương cầm, bàn tay máu thịt lẫn lộn đặt lên những phím đàn đen trắng hắn yêu nhất lúc sinh thời, hoàn toàn không nhúc nhích.
Những cảnh tượng về sau, gần như Lâm Phi Nhiên đều không dám nhìn, sắc mặt cậu hơi hơi tái nhợt, song vẫn cố gắng tự trấn an mình, quay sang hỏi Cố Khải Phong: “Anh thấy cả rồi chứ?”
“Ừ.” Cố Khải Phong gật đầu, kéo Lâm Phi Nhiên cùng đi ra xa một chút. Đến một chỗ quỷ nam kia không nghe thấy được, mới thấp giọng phân tích, “Theo như cảnh tượng vừa rồi, hình như hắn và đại thiếu gia kia là một đôi, thân nhân của đại thiếu gia sai người tới đánh hỏng tay hắn, sau đó hình như hắn ngồi trước chiếc dương cầm mở một cái gì đó ra…”
Trong khoảnh khắc, đầu óc Lâm Phi Nhiên hiện lên tình tiết ngược tâm cẩu huyết trong các bộ phim truyền hình, cậu ghé sát vào tai Cố Khải Phong nhỏ giọng hỏi: “Không phải là… thiệp mời đám cưới chứ?”
Đại thiếu gia bị người trong nhà phản đối chuyện yêu đương, cho nên cưới một cô vợ môn đăng hộ đối. Nghệ sĩ dương cầm bị phế bỏ hai tay đã rơi vào bước đường cùng lại mất đi một tia hi vọng cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, liền kết thúc sinh mệnh của mình. Suy đoán như vậy, dường như hoàn toàn hợp lý.
Cố Khải Phong: “Anh thấy cũng giống lắm.”
Lâm Phi Nhiên siết chặt nắm tay, không khỏi bênh vực quỷ nam: “Tại sao người đó lại có thể như vậy!”
Cố Khải Phong liếc nhìn quỷ nam: “Đúng, tên đại thiếu gia kia cũng quá mức súc sinh, năm đó sao anh không đập thêm vài ô cửa sổ của nhà hắn nhỉ.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
“Anh vẫn còn cơ hội đấy.” Im lặng một lúc, Lâm Phi Nhiên lại nói, “Em cảm thấy, hay là cuối tuần này chúng ta tới biệt thự nhà họ Kỷ một chuyến đi, nói không chừng có thể tìm được cách khiến cho quỷ nam kia tiêu tan chấp niệm.”
Căn cứ vào tình cảnh trước mắt, chấp niệm lớn nhất của quỷ nam hắn là đàn dương cầm, bởi vì sau khi chết, hồn phách hắn vẫn luôn bám chặt vào cây đàn nhất định chẳng chịu rời đi. Mà, một phần chấp niệm khác nữa, chắc chắn là tên tình nhân đồng tính bội tình bạc nghĩa – Kỷ đại thiếu gia nọ. Lâm Phi Nhiên thật sự nghĩ không nghĩ ra biện pháp nào có thể làm cho quỷ nam này khôi phục khả năng đánh đàn dưới tình huống hiện tại, cho nên chỉ có thể bắt đầu từ chỗ Kỷ Hiên.
Những gì con quỷ kia đã trải qua quả thực bi thảm đến không gì sánh được, nếu không phải Lâm Phi Nhiên đã luyện thành sức đề kháng nhất định đối với những trường hợp thế này, hiện tại hẳn là cậu đã khóc như chó mắc mưa. Cậu muốn giúp hắn, cho dù không thể đầu thai chuyển kiếp, ít nhất cũng mong hắn có thể buông bỏ một phần oán niệm, để không đến mức mỗi ngày lại sống trong cảnh tượng tuyệt vọng như thế một lần.
“Được, sáng chủ nhật này chúng ta sẽ đi.” Cố Khải Phong đồng ý, đưa tay vuốt tóc Lâm Phi Nhiên, “Sắp chín giờ rồi, về phòng ngủ trước đã.”
Hai người sóng vai bước đi trên con đường nhỏ rợp đầy bóng cây nối liền với tòa nhà ký túc. Ngày hè cây cối phát triển thật xanh tươi, trong hơi thở tràn đầy hương thơm thanh mát của cỏ xanh cùng cây lá, Lâm Phi Nhiên hít sâu một cái, lại thở ra một hơi dài, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng ủ rũ.
“Làm sao vậy, bảo bối?” Cố Khải Phong thấy xung quanh không có người liền nắm lấy bàn tay của Lâm Phi Nhiên, cùng cậu mười ngón đan xen, giọng nói dịu dàng không gì sánh được, “Những gì em vừa thấy đều là chuyện của quá khứ rồi, hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã quyết định sẽ giúp hắn sao, đừng để tâm tình của mình sa sút.”
Lâm Phi Nhiên gật đầu, lên tiếng đáp ứng.
Cố Khải Phong lại cười, nói: “Ngoan.”
Hai người lại im lặng bước đi thêm một đoạn đường ngắn nữa, thấy tinh thần Lâm Phi Nhiên vẫn không có dấu hiệu khá hơn, Cố Khải Phong lập tức dùng giọng điệu ai oán, gọi: “Nhiên Nhiên.”
Lâm Phi Nhiên chớp chớp mắt: “Dạ?”
Cố Khải Phong giả vờ ấm ức: “Anh phát hiện, dạo này em không hề bám anh.”
Lực chú ý của Lâm Phi Nhiên nhanh chóng bị lời này hấp dẫn, cậu phản bác: “Hiện tại, em gần như ở bên anh hai bốn trên hai bốn tiếng đồng hồ, rõ ràng rất bám anh mà.”
Cố Khải Phong ‘xì’ một tiếng: “Trước kia thấy quỷ liền bổ nhào lên người chồng, đi WC cũng đòi chồng phải đưa đi, chốc chốc lại sán đến sờ sờ cọ cọ, chỉ hận không thể dính luôn lên người chồng, mỗi ngày đuổi theo làm nũng với chồng đủ kiểu… hiện tại thì hay lắm, cánh cứng rồi ha…”
Không chủ động thể hiện tình yêu gì cả!
“Cánh em không cứng, em vẫn bám dính vào anh hệt như trước kia…” Lâm Phi Nhiên mềm nhũn làm nũng, ôm lấy một cánh tay Cố Khải Phong cọ qua cọ lại trước ngực mình. Thấy đối phương vẫn còn trưng ra bản mặt đen xì, cậu liền vòng ra phía sau bám lên lưng hắn như một con gấu koala, nhỏ giọng thì thầm, “Chồng à, cõng em đi ~!”
Cố Khải Phong phì cười một tiếng đầy vui vẻ, khom người cõng Lâm Phi Nhiên lên, sải bước đi về phòng ngủ.
“Hôn chồng đi.”
“…”
“Tai trái hôn rồi, còn tai phải.”
“…”
“Mặt nữa.”
“…”
“Còn cổ.”
“…”
*****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phần đầu rất ngược _(:з” ∠)_
Cánh cửa hư ảo ở trước mặt quỷ nam mở ra, ngay sau đó hắn như bị người xông tới đụng phải, lảo đảo giật lùi hai bước, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng: “Các người là ai…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị đánh ngã, mới đầu hắn còn lớn tiếng kêu la muốn phản kháng, nhưng dường như đối phương người đông thế mạnh, cho nên hắn hoàn toàn không chống lại được. Thân thể cao gầy bỗng chốc cuộn lại như con tôm, cố sức bảo vệ bụng mình trong vô vọng, bộ quần áo được giặt là cẩn thận bỗng chốc dính đầy bụi bặm, khóe miệng bị đánh đến hộc đầy máu tươi. Hắn dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng mình, có vẻ không muốn để cho bộ dạng bản thân trở nên quá chật vật.
Sau khi bị đánh một trận, quỷ nam bắt đầu ho ra máu vô cùng dữ dội. Hắn vừa ho sù sụ vừa bị đám côn đồ vô hình bên cạnh lật cho cuộn người lại, xem bộ dáng thì có vẻ là bị ấn cho quỳ úp sấp trên mặt đất. Có người kéo thẳng ngón tay của hắn ra, hắn trợn mắt nhìn trong giây lát, sau đó đáy mắt tối tăm bỗng nhiên dâng đầy sợ hãi.
“Van xin các người!” Quỷ nam giãy dụa rống to, “Đừng động đến tay tôi… A!”
Nửa câu nói còn chưa thốt ra khỏi miệng đã lập tức biến thành một tiếng kêu thảm thiết đến kiệt cùng. Năm ngón tay trên bàn tay trái của hắn như bị một cái gì đó đập nát, nhưng hắn chỉ kêu một tiếng duy nhất rồi cố sức nhịn xuống, vội vã mở miệng cầu xin một chuyện căn bản hoàn toàn không có khả năng: “Xin các người để lại cho tôi một bàn tay…”
Hình như người đối diện đã nói câu cái gì đó, quỷ nam tuôn lệ máu đầy mặt mà biện bạch: “Tôi không quyến rũ Kỷ đại thiếu gia! Xin ông!”
“…” Môi Lâm Phi Nhiên run lên nhè nhẹ, cậu rũ mi không đành lòng nhìn đến cảnh tượng tiếp theo. Ngay trong khoảng khắc cậu dời tầm mắt, bên tai chợt vang lên một tiếng hét thảm thứ hai, chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
“Đều là chuyện của quá khứ, chẳng qua đang phát lại mà thôi.” Cố Khải Phong thấp giọng trấn an Lâm Phi Nhiên, vươn tay vòng qua thắt lưng của đối phương, kéo người sát lại ghì chặt trong lồng ngực của mình.
Sau khi quỷ nam bị đám người lạ mặt đánh nát mười đầu ngón tay, cảnh tượng tái diễn liền kết thúc.
Dường như thời gian trôi qua thêm vài ngày, quần áo trên người quỷ nam đã đổi, vết thương trên tay thoạt nhìn cũng đã được xử lý qua loa. Hắn ngồi trước chiếc dương cầm, vẻ mặt đơ như tượng gỗ, những vết bầm tím sưng phù vì bị đánh khiến cho gương mặt hắn tựa như đang đeo một cái mặt nạ xù xì. Quỷ nam yên lặng ngồi trước cây đàn một lát, dùng bàn tay bị thương rút một món đồ rất mỏng manh ra khỏi túi áo, mở ra nhìn thoáng qua, ngẩn người trong một nháy mắt, rồi lại nhếch môi, lặng lẽ khóc lên. Hắn vừa khóc, vừa run rẩy đặt hai bàn tay đã bị thương lên những phím đàn, cố sức đánh ra vài hợp âm rời rạc. Những thanh âm khó nghe ấy tựa như giọt nước tràn ly, quỷ nam bị chúng kích thích, bỗng nhiên hoàn toàn mất đi lý trí, ánh mắt hắn trở nên điên cuồng, gầm gào dùng tay đập mạnh lên phím đàn, vết thương vốn chưa khép miệng lập tức tróc thịt bong da, máu đỏ như những đóa hoa thê lương thảm thiết cứ thế văng ra tung tóe…
Quỷ nam như phát điên mà náo loạn trong chốc lát, sau đó lại đột ngột đứng dậy gạt phắt nhạc phổ trên giá đi, xoay người bưng ghế đàn sang bên vài bước. Sau đó, hắn mang theo một gương mặt đờ đẫn tuyệt vọng bước lên ghế đàn, tròng một cái gì đó vào cổ mình, lập tức thân thể mảnh khảnh gầy gò liền lắc lư qua lại hệt như quả lắc của một cái đồng hồ…
Hai màn tường thuật quá trình tử vong này kết thúc, quỷ nam lại biến về bộ dáng ban đầu, một nửa thân thể biến mất trong đàn dương cầm, bàn tay máu thịt lẫn lộn đặt lên những phím đàn đen trắng hắn yêu nhất lúc sinh thời, hoàn toàn không nhúc nhích.
Những cảnh tượng về sau, gần như Lâm Phi Nhiên đều không dám nhìn, sắc mặt cậu hơi hơi tái nhợt, song vẫn cố gắng tự trấn an mình, quay sang hỏi Cố Khải Phong: “Anh thấy cả rồi chứ?”
“Ừ.” Cố Khải Phong gật đầu, kéo Lâm Phi Nhiên cùng đi ra xa một chút. Đến một chỗ quỷ nam kia không nghe thấy được, mới thấp giọng phân tích, “Theo như cảnh tượng vừa rồi, hình như hắn và đại thiếu gia kia là một đôi, thân nhân của đại thiếu gia sai người tới đánh hỏng tay hắn, sau đó hình như hắn ngồi trước chiếc dương cầm mở một cái gì đó ra…”
Trong khoảnh khắc, đầu óc Lâm Phi Nhiên hiện lên tình tiết ngược tâm cẩu huyết trong các bộ phim truyền hình, cậu ghé sát vào tai Cố Khải Phong nhỏ giọng hỏi: “Không phải là… thiệp mời đám cưới chứ?”
Đại thiếu gia bị người trong nhà phản đối chuyện yêu đương, cho nên cưới một cô vợ môn đăng hộ đối. Nghệ sĩ dương cầm bị phế bỏ hai tay đã rơi vào bước đường cùng lại mất đi một tia hi vọng cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, liền kết thúc sinh mệnh của mình. Suy đoán như vậy, dường như hoàn toàn hợp lý.
Cố Khải Phong: “Anh thấy cũng giống lắm.”
Lâm Phi Nhiên siết chặt nắm tay, không khỏi bênh vực quỷ nam: “Tại sao người đó lại có thể như vậy!”
Cố Khải Phong liếc nhìn quỷ nam: “Đúng, tên đại thiếu gia kia cũng quá mức súc sinh, năm đó sao anh không đập thêm vài ô cửa sổ của nhà hắn nhỉ.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
“Anh vẫn còn cơ hội đấy.” Im lặng một lúc, Lâm Phi Nhiên lại nói, “Em cảm thấy, hay là cuối tuần này chúng ta tới biệt thự nhà họ Kỷ một chuyến đi, nói không chừng có thể tìm được cách khiến cho quỷ nam kia tiêu tan chấp niệm.”
Căn cứ vào tình cảnh trước mắt, chấp niệm lớn nhất của quỷ nam hắn là đàn dương cầm, bởi vì sau khi chết, hồn phách hắn vẫn luôn bám chặt vào cây đàn nhất định chẳng chịu rời đi. Mà, một phần chấp niệm khác nữa, chắc chắn là tên tình nhân đồng tính bội tình bạc nghĩa – Kỷ đại thiếu gia nọ. Lâm Phi Nhiên thật sự nghĩ không nghĩ ra biện pháp nào có thể làm cho quỷ nam này khôi phục khả năng đánh đàn dưới tình huống hiện tại, cho nên chỉ có thể bắt đầu từ chỗ Kỷ Hiên.
Những gì con quỷ kia đã trải qua quả thực bi thảm đến không gì sánh được, nếu không phải Lâm Phi Nhiên đã luyện thành sức đề kháng nhất định đối với những trường hợp thế này, hiện tại hẳn là cậu đã khóc như chó mắc mưa. Cậu muốn giúp hắn, cho dù không thể đầu thai chuyển kiếp, ít nhất cũng mong hắn có thể buông bỏ một phần oán niệm, để không đến mức mỗi ngày lại sống trong cảnh tượng tuyệt vọng như thế một lần.
“Được, sáng chủ nhật này chúng ta sẽ đi.” Cố Khải Phong đồng ý, đưa tay vuốt tóc Lâm Phi Nhiên, “Sắp chín giờ rồi, về phòng ngủ trước đã.”
Hai người sóng vai bước đi trên con đường nhỏ rợp đầy bóng cây nối liền với tòa nhà ký túc. Ngày hè cây cối phát triển thật xanh tươi, trong hơi thở tràn đầy hương thơm thanh mát của cỏ xanh cùng cây lá, Lâm Phi Nhiên hít sâu một cái, lại thở ra một hơi dài, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng ủ rũ.
“Làm sao vậy, bảo bối?” Cố Khải Phong thấy xung quanh không có người liền nắm lấy bàn tay của Lâm Phi Nhiên, cùng cậu mười ngón đan xen, giọng nói dịu dàng không gì sánh được, “Những gì em vừa thấy đều là chuyện của quá khứ rồi, hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã quyết định sẽ giúp hắn sao, đừng để tâm tình của mình sa sút.”
Lâm Phi Nhiên gật đầu, lên tiếng đáp ứng.
Cố Khải Phong lại cười, nói: “Ngoan.”
Hai người lại im lặng bước đi thêm một đoạn đường ngắn nữa, thấy tinh thần Lâm Phi Nhiên vẫn không có dấu hiệu khá hơn, Cố Khải Phong lập tức dùng giọng điệu ai oán, gọi: “Nhiên Nhiên.”
Lâm Phi Nhiên chớp chớp mắt: “Dạ?”
Cố Khải Phong giả vờ ấm ức: “Anh phát hiện, dạo này em không hề bám anh.”
Lực chú ý của Lâm Phi Nhiên nhanh chóng bị lời này hấp dẫn, cậu phản bác: “Hiện tại, em gần như ở bên anh hai bốn trên hai bốn tiếng đồng hồ, rõ ràng rất bám anh mà.”
Cố Khải Phong ‘xì’ một tiếng: “Trước kia thấy quỷ liền bổ nhào lên người chồng, đi WC cũng đòi chồng phải đưa đi, chốc chốc lại sán đến sờ sờ cọ cọ, chỉ hận không thể dính luôn lên người chồng, mỗi ngày đuổi theo làm nũng với chồng đủ kiểu… hiện tại thì hay lắm, cánh cứng rồi ha…”
Không chủ động thể hiện tình yêu gì cả!
“Cánh em không cứng, em vẫn bám dính vào anh hệt như trước kia…” Lâm Phi Nhiên mềm nhũn làm nũng, ôm lấy một cánh tay Cố Khải Phong cọ qua cọ lại trước ngực mình. Thấy đối phương vẫn còn trưng ra bản mặt đen xì, cậu liền vòng ra phía sau bám lên lưng hắn như một con gấu koala, nhỏ giọng thì thầm, “Chồng à, cõng em đi ~!”
Cố Khải Phong phì cười một tiếng đầy vui vẻ, khom người cõng Lâm Phi Nhiên lên, sải bước đi về phòng ngủ.
“Hôn chồng đi.”
“…”
“Tai trái hôn rồi, còn tai phải.”
“…”
“Mặt nữa.”
“…”
“Còn cổ.”
“…”
Bình luận truyện