Chương 48: C48: Bằng Chứng Là Một Chiếc Ngư Đại
Chương 41: Bằng chứng là một chiếc Ngư đại
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh.
***
Trần Thuyên dạo gần đây rất phiền não. Đại Việt đã có được Phế hậu Thác Bạt Tư trong tay, đây là chuyện tốt. Nhưng không hiểu vì sao, từ khi tới Đại Việt đến nay, Phế hậu luôn ngủ li bì, thường xuyên gặp ác mộng giật mình, thi thoảng tỉnh dậy thì ú ớ, thần trí không rõ.
Nếu đã là con tin quan trọng, Trần Thuyên chắc chắn chẳng thể để bà ta gặp chuyện, bèn gọi ngự y tới kiểm tra tình hình. Kết quả ngự y nói Phế hậu gặp phải kích thích gì đó nên bị kinh sợ, uống thuốc an thần là ổn thôi.
Trần Thuyên để ngự y lại chăm sóc Thác Bạt Tư, trên đường trở về vẻ mặt suy tư hỏi đội trưởng ám vệ: "Ngự y nói là bị kinh sợ. Lẽ nào là do các ngươi hung bạo quá? Từ lúc rời Hoàng cung Chiêm Thành Phế hậu đều như vậy ư?"
Người áo đen bên cạnh chàng ngẫm nghĩ vài giây rồi quả quyết lắc đầu: "Không phải đâu bệ hạ, từ khi rời Hoàng cung Phế hậu vẫn tỉnh táo, chỉ thường ngồi lẩm bẩm một mình, cũng không gây náo loạn gì. Từ khi... từ khi hang động chúng thần trú tạm bị tập kích mới như vậy. Khi đó Phế hậu rất kích động, liên tục hét lớn Cháy rồi, mau cứu người rồi xông vào ngọn lửa, chúng thần bất đắc dĩ đành phải đánh ngất rồi đưa đi. Sau đó thì cứ thường xuyên mê man như vậy."
Thuấn Thần bên cạnh nghe xong, bất giác thở dài một tiếng. Cuộc đời của người phụ nữ này cũng thật khổ sở. Nếu ngày đó không nóng giận mà quyết định hồ đồ, thì cũng đâu rơi vào tình cảnh hôm nay.
Khi trở về trại, nàng và Trần Thuyên kẻ trước người sau tiến vào lều, nhìn ngó cẩn thận, xác định sự riêng tư được an toàn xong, Thuấn Thần mới thì thầm đề cập đến chuyện của Phế hậu: "Bệ hạ, chàng muốn ngự y khám thử xem Phế hậu giả điên hay điên thật phải không?"
Trần Thuyên cũng thuận tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, hạ thấp giọng: "Phải. Nếu Phế hậu còn tỉnh táo, biết đâu có thể tìm ra được tin tức gì đó."
Nói rồi chàng nghiêm mặt, đôi mắt trong suốt tựa lưu ly kiên định nhìn nàng: "Ít nhất cũng phải tìm ra vật chứng mà bọn chúng dùng để vu oan cho Đại Việt là gì."
Thuấn Thần bị ánh sáng trong đôi mắt ấy làm cho sao lãng, giống như viên cẩm thạch ngậm vầng trăng, trầm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng cũng ẩn chứa dịu dàng một cách mâu thuẫn. Có lẽ là bởi, sự dịu dàng của chàng chỉ xuất hiện khi đối mặt với nàng. Không khí này, hoàn toàn có thể dìm chết người ta trong ngọt ngào.
Nhất là khi ánh nhìn của chàng còn đang hướng thẳng vào nàng.
"Trẫm đã phái người đưa tín vật của Phế hậu tới cho Chiêm đế rồi. Thuấn Thần, hứa với trẫm, phải bảo vệ mình thật tốt... Nhất định, nhất định phải trở về."
Thuấn Thần nhận thấy được, đôi tay đặt trên vai nàng đang khe khẽ run. Khóe môi người trước mặt hơi mím, kìm nén tâm tình khổ sở, nhưng đôi mày nhíu chặt đã tố cáo chàng.
Thuấn Thần vươn tay ôm chàng, đau lòng. Sao Quan gia của nàng có thể khiến người ta càng ngày càng thương như vậy chứ? Chỉ hận không thể móc cả trái tim trao cho chàng, chỉ để chàng vui lên. Thuấn Thần cực kỳ nghi ngờ nếu bản thân làm Hoàng đế, rất có thể sẽ trở thành Chu U Vương (*) thứ hai.
(*) Chu U Vương: Bạo quân nổi tiếng với điển tích "Phóng hỏa hí chư hầu". Chu U Vương sủng ái Bao Tự. Nhưng Bao Tự thường u sầu, không bao giờ cười. Chu U Vương nghĩ ra cách đốt lửa gọi chư hầu đến. Nhìn vẻ ngơ ngác vì bị lừa của họ, Bao Tự bật cười. Các nước chư hầu thấy vậy, giận dữ đưa quân về. Sau này quân Khuyển Nhung đánh tới, Chu U Vương đốt lửa gọi chư hầu ứng cứu, nhưng các chư hầu đều nghĩ vua đùa, không tới nữa. Tây Chu diệt vong.
Trần Thuyên tựa cằm trên đầu nàng. Hồi lâu sau mới thở dài một tiếng:
"Thuấn Thần, người hiểu trẫm chỉ còn mình nàng."
Giọt nước ngoan cố trên mi Thuấn Thần rốt cuộc không trụ được nữa trào ra. Nàng đặt tay lên lồng ngực chàng, giống như làm vậy có thể giúp trái tim đang nhảy loạn vì bất an kia bình ổn trở lại.
Phải. Nàng có bạn học, có quan hữu, có sư thầy. Còn chàng, chiếc ngai vàng kia khiến chàng quá mức cô độc, chẳng thể tin tưởng ai, chẳng thể thân cận ai. Hai người duy nhất không còn bên cạnh chàng, giờ đây chàng nói, chàng chỉ còn nàng. Sự tin cậy, ỷ lại của chàng chẳng báo trước mà chọc vào đúng nơi mềm mại nhất.
"Ta hứa. Nhất định sẽ trở về." Dù thế nào cũng phải cố gắng trở về.
Nàng lén quệt đi nước mắt, mỉm cười nói với chàng.
Trần Thuyên nhìn thấy chóp mũi hơi hồng lên của nàng, nhưng không bóc mẽ, chỉ gật đầu: "Được, trẫm tin nàng."
***
Hoàng cung Chiêm Thành vẫn tráng lệ như lần đầu Thuấn Thần tới đây. Nhưng hiện tại không khí chìm trong u ám ảm đạm, chẳng còn cái rực rỡ vui tươi ngày ấy.
Người đón đoàn sứ giả, không ngờ lại là người quen.
Thuấn Thần tâm trạng phức tạp nhìn Lão Tứ - thổ phỉ ở Thuận Hóa ngày xưa nay mặc áo quan, giày mũ tươm tất, hơi khom lưng chậm chạp vái chào nàng:
"Hôm nay ta là người sẽ đưa sứ giả đi nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ, đợi bệ hạ cho gọi."
Nghe xong câu này, Thuấn Thần hơi khựng lại. Nàng nào ngờ Chế Chí lại không nể mặt tới vậy.
Đại Việt đang giữ mẹ ruột hắn trong tay, hắn đành đáp ứng sẽ chẳng giết phứt nàng đi ngay lập tức, nhưng sứ giả vừa tới đã bị giam lỏng, ngay cả gặp cũng khó, nói gì thuyết phục.
Nhiệm vụ lại khó thêm chút nữa.
Quả nhiên gánh vác trọng trách là chuyện vô cùng áp lực.
Tuy nhiên giây lát sau, Thuấn Thần vẫn từ tốn chắp tay vái đáp lễ: "Cảm tạ tấm thịnh tình của quý quốc."
Ngoài mặt mỉm cười, trong lòng Thuấn Thần còn đang chiếu phim.
Tên phim: "Một trăm cảnh chết". Diễn viên chính thứ nhất: Chế Chí. Diễn viên chính thứ hai: Nàng.
Nếu bộ phim được công chiếu, vậy chắc chắn nó sẽ nhận được giải Phim điện ảnh máu me nhất.
"Gần đây trong cung gấp rút chuẩn bị cho chiến sự, không có thời gian dọn dẹp quét tước, mong sứ thần đừng chê." Tiếng nói của lão Tứ vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Thuấn Thần vội xóa đi hình ảnh Chế Chí còn đang liên tục á hự á hự trong đầu, lễ độ cảm ơn: "Nơi này rất tốt, bản quan rất hài lòng. Hy vọng ngài hãy chuyển lời này tới Chiêm đế."
Lão Tứ đáp ứng rồi cũng nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng dáng vội vàng ấy, Thuấn Thần thở dài. Người quen cũ gặp mặt, nay muốn dông dài đôi câu cũng chẳng thể, không khỏi có chút cảm thán nhân tình thế thái dễ đổi thay.
Ám vệ Trần Thuyên lệnh theo nàng bước tới quan sát căn viện nhỏ, sau đó lập tức nổi giận mắng: "Thật là khinh nhờn quá thể! Nơi này trước đây dùng để giam lỏng Phế hậu Thác Bạt Tư, vậy mà Chiêm đế lại dùng làm nơi để sứ thần Đại Việt nghỉ ngơi. Đúng là không coi Đại Việt ra gì!"
Thuấn Thần chớp khẽ mi nghĩ ngợi: Ám vệ này cũng là một trong những người ngày đó được cử tới bắt Phế hậu về Đại Việt, đường đi lối rẽ trong Hoàng cung Chiêm Thành sớm đã thuộc lòng. Nếu hắn đã nói đây là nơi từng giam giữ Phế hậu, vậy tất chẳng thể sai. Mục đích của Chế Chí là gì? Muốn dằn mặt mình? Ý là " thích thì để ông đây cho ngươi làm con tin trao đổi đúng nghĩa"? Hay muốn nhốt mình vào hậu cung để khiến mình nhục nhã, hoặc thuận tiện vu oan giá họa? Chậc, nếu là một vị quan khác, bị coi như phụ nữ tống vào đây đúng là không tăng xông thì cũng thẹn quá hóa liều. May mà mình là người hiện đại, mặt dày hơn người cổ đại, khí tiết gì đó coi như vứt, hơn nữa còn là nữ...
Tự nói chuyện một hồi, nàng liền quay sang vuốt lông cho vị ám vệ bên cạnh: "Không sao. Chiêm đế hẳn là có âm mưu vu vạ cho chúng ta. Nên chuẩn bị biện pháp đối phó thì hơn, đừng câu nệ tiểu tiết."
Ám vệ còn đang tức tới đỏ bừng mặt nghe vậy đành hít sâu vài hơi, dằn xuống cơn giận.
Thuấn Thần nhịn cười, ho khan một tiếng, sau đó cũng vừa liếc ám vệ nọ vừa học theo hắn nhíu mày làm bộ không vui, trong lòng cảm thán: Xem đi, đây mới đúng là phản ứng của một nam tử hán thời cổ đại khi ở trong hoàn cảnh này.
Nàng bất chợt hỏi: "Bản quan có thể biết tên của ngươi không? Nếu không muốn bản quan biết tên thật, thì có thể bịa ra một cái tên, cốt để tiện xưng hô thôi ấy mà."
Ám vệ bối rối. Trong đám ám vệ có ai là không biết quan hệ của Đoàn Viện sứ với Quan gia chứ. Lần ở trên thuyền buôn nô lệ đó, tới tên tục của Quan gia người này còn dám gọi, có thể thấy được mức độ sủng ái của Quan gia dành cho hắn. Nhưng ám vệ trước nay chỉ trung thành với một mình Hoàng đế, nghiêm cấm kết giao bạn bè, cũng đồng nghĩa chẳng thể đem tên thật nói cho người ngoài. Đoàn Viện sứ này nhìn xuề xòa dễ tính, hóa ra rất tinh ý, không làm khó bắt hắn nói tên thật, hơn nữa còn gần gũi với kẻ dưới.
Thuấn Thần đâu biết câu nói tùy ý ấy đã khiến ám vệ tăng thêm chút kính trọng nàng, chỉ thấy hắn thẳng lưng, dõng dạc đáp: "Trương Hổ ạ."
Thuấn Thần dở khóc dở cười. Bịa cái tên thôi cũng lâu quá đi.
Nàng gật gật đầu rồi dẫn đoàn người vào bên trong. Nơi này tuy cũ kĩ nhưng cũng không tới mức tồi tàn. Dù sao Chế Chí cũng không thể để mẹ hắn ở nơi tình trạng quá tệ được. Mới nửa tháng không có người, dọn dẹp qua là được thôi, trước kia nàng còn từng ở những nơi xập xệ hơn nữa kìa.
"Đoàn Viện sứ, ngài có suy tính gì chưa?" Trương Hổ là người nóng nảy, đêm tới, thấy Thuấn Thần vẫn bình tĩnh dùng cơm, đọc sách, không dằn lòng được dò hỏi.
Thuấn Thần chậm rãi gấp quyển sách đang đọc dở lại, lấy một thanh gỗ mỏng kẹp ở giữa làm dấu. Tới khi Trương Hổ sắp nhịn không nổi muốn giật sách ra khỏi tay nàng, Thuấn Thần mới bình tĩnh trả lời:
"Chúng ta ở hậu cung của Chiêm đế, không phải cơ hội gặp được hắn vẫn cao hơn là ở nơi nào đó ngoài cung ư? Ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải. Dù sao bản quan tin không phải Hoàng đế nào cũng vì lo việc nước mà chẳng màng tới hậu cung như Quan gia của chúng ta. Nếu Chiêm đế có như vậy thật, thì bản quan viết thư nhờ Quan gia gửi cho Chiêm đế một chút hải sản là được."
Trương Hổ nghe xong chỉ hiểu lõm bõm, nhưng cũng đành nhịn lại chẳng dám hỏi, vì hắn cảm giác hắn không nên hiểu ẩn ý của nàng.
Khá khen cho trực giác của đứa bé ngoan Trương Hổ, vì câu cuối mà Thuấn Thần để trong lòng không nói nốt là: Cứ ăn hải sản liên tục vài ngày, rồi ông đây xem ngươi nhịn xxx được bao lâu. (*)
(*) Hải sản có tác dụng tăng cường sinh lý, bổ thận tráng dương.
***
Hôm sau, Thuấn Thần không gặp được Chế Chí, nhưng lại gặp được Trại chủ Câu Chiêm - Phạm Đình Tứ.
Nhìn thái độ của ông trước đó, Thuấn Thần cũng rất biết lựa lời. Người ta đã chủ động kéo giãn quan hệ, bản thân hiện tại không thể tỏ ra quen thân, sẽ thêm khó xử cho đôi bên. Nàng đích thân pha trà mời khách, mở lời:
"Không biết trại chủ có chuyện gì hạ cố đến tìm Đoàn mỗ? Hay Chiêm đế ra lệnh cho gọi ta chăng?"
Lão Tứ cười khổ: "Hôm qua nhiều tai mắt, là do lão mạo muội rồi. Đoàn Mật viện sứ đừng xa lạ như vậy. Chẳng giấu gì ngài, hôm nay lão được bệ hạ cử tới mua chuộc ngài đây. Chẳng qua chuyện lừa lọc ân nhân này, lão khó lòng làm được. Trở về, lão sẽ nhận tội với bệ hạ."
Thuấn Thần thấy đối phương đã thật lòng thật dạ như vậy, bèn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì bản quan yên tâm rồi. Còn lo rằng cuộc chiến tranh này sẽ phá hủy thịnh tình của chúng ta. Nhưng đáng buồn, lại liên lụy đến lão."
Nàng rất cần một người giúp nàng làm "hai mang" thuyết phục Chế Chí, mà lão Tứ là người vô cùng thích hợp. Dù cho lão Tứ có muốn coi như không quen biết nàng thật, nàng cũng phải tìm cách lôi kéo ông về làm đồng đội. Hiện giờ người ta chủ động như vậy, dại gì mà chẳng nắm lấy cơ hội?
"Chuyện của hai nước đi đến bước đường này, quả thực là đáng tiếc. Lão chỉ có duy nhất một đứa con trai, thế nhưng vài hôm trước nó cũng phải theo chiếu chỉ lên đường tòng quân. Lão chẳng mong nó lập công trạng gì, chỉ mong nó có thể trở về." Lão Tứ cũng thở dài.
Thuấn Thần lập tức chớp thời cơ, rầu rĩ: "Đến giờ Đại Việt vẫn không biết nguyên cớ làm sao lại bị quý quốc kết luận rằng có liên quan đến cái chết của Tiên hoàng. Nếu thật sự là do Đại Việt, vậy thì ta nhất định sẽ về bẩm báo lại với Quan gia, cho Chiêm Thành một câu trả lời thích đáng. Trận chiến này hoàn toàn có thể không xảy ra, sẽ không còn thương vong nữa."
Nàng tin Chế Chí không phải người dễ cảm hóa, làm hắn thay đổi suy nghĩ rồi hướng thiện chắc còn khó hơn lên trời. Cho nên ngay từ đầu, Thuấn Thần mới không có ý định này, mà chọn cách như nàng đã nói với Trần Thuyên: Chứng minh bằng chứng Chế Chí đưa ra là giả.
Đã muốn chứng minh bằng chứng là giả, vậy thì trước tiên nàng cần phải tìm hiểu xem nó là gì cái đã.
Lão Tứ nghe nàng hỏi, chần chừ đấu tranh tâm lý một lát rồi cũng cắn răng ghé đầu thì thầm: "Bằng chứng là một chiếc Ngư đại."
Thuấn Thần kinh ngạc âm thanh có hơi mất kiểm soát: "Một chiếc Ngư đại? Chỉ dựa vào một chiếc Ngư đại, sao có thể kết luận được chứ?"
Lão Tứ cuống quít ra dấu để nàng nhỏ tiếng: "Ngài nghe lão nói hết đã. Chiếc Ngư đại này không phải của kẻ nào xa lạ, mà là Ngư đại của Tả bộc xạ Trần Khắc Chung. Mà ngài cũng biết, chuyện Tả bộc xạ và Tiên hậu... Cả hai nước đâu còn ai là không biết chứ."
Thuấn Thần ngẩn người, sau đó vội hỏi lại: "Đã kiểm chứng kĩ càng rồi sao? Không phải là giả?"
"Đã kiểm chứng rất kĩ. Chiêm Thành cũng đâu dám vu vạ bừa bãi chứ. Ngay cả chuyện Tả bộc xạ đúng là từng làm mất Ngư đại phải xin cấp lại cũng đã tra được giấy tờ ghi chép rồi." Lão Tứ đập tan hy vọng của nàng.
Thuấn Thần từ biệt Lão Tứ trong vô thức.
Hóa ra là vậy.
Chẳng trách trước đây Chế Chí vờ làm như không biết kế hoạch của Đại Việt, để Huyền Trân thoát khỏi lễ hỏa táng một cách dễ dàng. Hiện tại hắn lại dùng điều này để gây nên sự bất bình và phẫn nộ, khiến toàn thể văn võ bá quan đều tin Huyền Trân rời đi vì có dính líu tới cái chết của tiên đế, đồng lòng quyết định khai chiến.
Trong khoảng không tĩnh lặng, nàng giam mình trong thế giới riêng. Trước tiên cần phải nói rõ, Trần Khắc Chung chắc chắn là bị vu oan. Tuy nhiên, dù khoảng thời gian xảy ra chuyện, rất nhiều người có thể làm chứng Trần Khắc Chung đang ở Kinh thành, nhưng đó đều là người Đại Việt, không tránh khỏi hiềm nghi bao che, làm sao thuyết phục cho được. Hơn nữa Trần Khắc Chung cũng chẳng phải người đểnh đoảng, nhớ trước quên sau như nàng, rốt cuộc là tại sao lại sơ hở, để Ngư đại lọt vào tay Chế Chí?
Nàng lại nhéo nhéo cằm: Mặt sau Ngư đại đều có dấu vân tay, tương tự như chứng minh nhân dân hiện đại, khó mà làm giả, đã được Chiêm Thành kiểm chứng. Cho nên trường hợp đồ giả có thể loại.
Một hồi đi lại rồi lắc đầu: Phen này khó rồi đây. Vậy thì trước tiên tạm khoan bàn đến chứng cứ, chỉ cần biết Trần Khắc Chung oan uổng, suy ra kẻ vu oan cho ông ta là Chế Chí dù ít dù nhiều cũng có nhúng tay vào vụ ám sát Tiên đế, chưa nói tới trước đây hắn từng âm mưu cấu kết với Triệu Hữu Hân và Trần Lệ làm phản, hơn nữa qua lời kể của Huyền Trân, hắn cũng rất hận Chế Mân.
Nghĩ tới đây, Thuấn Thần chợt khựng lại như bị sét đánh. Nàng vừa liên tưởng tới một khả năng. Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, lẩm bẩm:
"Cấu kết với Chế Mân, lại thân thiết với Trần Khắc Chung, đó không phải là Triệu Hữu Hân hay sao? Ngày đó dưới ngục mình còn chính tai nghe hắn nói Trần Khắc Chung là bạn hắn, còn từng giúp hắn che giấu trong vụ án của Giao Châu. Quan hệ tốt tới mức mạo hiểm vì nhau như vậy, Trần Khắc Chung hẳn sẽ không đề phòng hắn. Nếu hắn nhân cơ hội trộm đi Ngư đại của ông ta, sau đó đưa tới cho Chế Chí..."
Nàng càng nghĩ càng thấy lạnh người, rùng mình một cái, lại tự phản đối: "Không đúng, nếu là Triệu Hữu Hân thì Ngư đại này phải được đưa tới đây trước khi hắn ta chết, Chế Chí phải sớm nhận được và gây chiến từ lâu rồi mới đúng, sao phải đợi tận hai năm như vậy. Trừ khi Triệu Hữu Hân không chết. Nhưng hắn đúng là đã bị xử trảm rồi, ngày đó mình còn tới pháp trường nữa mà."
Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, nàng trừng lớn mắt: "Đợi chút, còn Trần Lệ!"
Cái chết của Trần Lệ vô cùng đáng ngờ. Quan hệ của Trần Lệ và Triệu Hữu Hân lại như hình với bóng, nếu Triệu Hữu Hân lấy được Ngư đại của Trần Khắc Chung thì Trần Lệ hẳn sẽ biết nơi cất giấu. Không thể loại trừ khả năng hắn tìm cách lừa lính canh rằng bản thân đã chết, sau đó mới tới Chiêm Thành, đưa Ngư đại cho Chế Chí.
Bần thần một, Thuấn Thần đột ngột cầm ấm trà đã lạnh lên tu sạch, thở hắt ra một tiếng. Ngay sau đó, nàng chạy vụt ra ngoài. Còn nghĩ ngợi tiếp, sợ rằng sẽ không kịp mất.
***
Hoàng hôn giống như một tấm vải sẫm màu trùm lên Hoàng cung Chiêm Thành, ngột ngạt, bí ẩn. Trương Hổ lặng lẽ theo sau nàng như chiếc bóng, giảm thiểu độ tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất. Đó là thói quen của những ám vệ như hắn. Thuấn Thần đột nhiên lên tiếng, vì chạy nên hơi thở gấp gáp ngắt quãng:
"Mau đuổi theo Phạm Đình Tứ, phải ngăn ông ấy lại, trước khi ông ấy tới nhận lỗi với Chiêm đế."
Thuấn Thần cắn răng, nhẩm tính thời gian: Từ khi Phạm Đình Tứ đi đến giờ còn chưa tới mười phút. Chắc không thể nhanh tới mức nhận tội xong rồi được.
Khi nãy nàng quá mải suy nghĩ những chuyện khác mà quên mất, nếu Phạm Đình Tứ bị Chế Chí tống cổ, nàng sẽ không còn đồng minh nữa, chuyện thương lượng với Chế Chí cũng khó khăn hơn nhiều.
Cổng chính bị canh giữ không thể đi, chỉ có thể lén lút trèo tường. Cũng may tường không quá cao, tuy chẳng có cây cối xung quanh, nhưng Trương Hổ nâng nàng lên trước, sau đó nàng xoay mình kéo hắn lên, quá trình tương đối dễ dàng. Tuy nhiên nàng không để ý, lúc nhảy xuống vạt áo mình vướng phải một mảnh ngói, vì sức nặng lúc nhảy xuống của nàng mà bị kéo bật lên.
Cùng lúc đó nơi hai người chuẩn bị tiếp đất rung lên, phát ra tiếng răng rắc, chưa ai kịp phản ứng lại đã bị hố đen nuốt trọn. Lập tức sau đó, miệng hố lấp lại nguyên vẹn, tựa như chưa có gì xảy ra, miếng ngói bị kéo lật lên kia cũng trở về trạng thái ban đầu một cách kì lạ.
***
Thuấn Thần sau màn thót tim nằm đờ dưới động tối, bất lực trừng trừng nhìn bầu trời sao biến mất trước mắt mình, chỉ còn bóng tối vây hãm.
Quả nhiên Đại Việt vẫn là tốt nhất, đất Chiêm Thành này nhất định có gì đó không hợp với nàng. Nếu không sao lần nào tới đây cũng hung hiểm trùng trùng, không lọt hố thì cũng vấp chân cơ chứ?
"Đoàn Viện sứ, ngài không sao đấy chứ?" Trương Hổ mò mẫm đầy lo lắng hỏi.
Thuấn Thần thở dài một tiếng, đáp:
"Không sao." Chẳng qua tình hình này chắc chắn là không đuổi kịp Phạm Đình Tứ rồi.
Thuấn Thần chỉ đành dựa vào tính lạc quan của mình mà ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng lão Tứ có thể còn chưa đến cung của Chế Chí, hoặc ngày mai mới đến nhận tội cũng nên?
Bên tai nghe tiếng lẹt xẹt liên tục phát lên, Thuấn Thần nghiêng đầu nghe ngóng, sau đó nghi hoặc: "Trương Hổ, ngươi đang đánh lửa đó hả?"
"Vâng." Hắn trả lời chắc nịch.
Hồi sau, tia lửa le lói xuất hiện trên bùi nhùi rơm (*), Trương Hổ nhanh tay châm sáng cây nến đã cầm sẵn trên tay. Nhìn hắn bày đầy đủ vật dụng như đá đánh lửa, bùi nhùi, nến trên đất, Thuấn Thần cũng có chút câm nín. Không hổ là ám vệ bên cạnh người đàn ông của nàng. May mà Trần Thuyên để Trương Hổ đi cùng nàng, nếu không nàng ở nơi này sờ soạng nửa ngày, hẳn phải đợi lúc lính canh đi tuần rồi kêu cứu mới có hy vọng.
(*) Bùi nhùi rơm: Vật dùng để giữ lửa, làm bằng rơm, khi dùng thổi nhẹ lửa sẽ bùng lên. Có thể hiểu như bật lửa thời cổ đại.
Nghĩ đến đây, Thuấn Thần lại càng phục khả năng nhìn xa trông rộng của Trần Thuyên, chàng biết tính nàng có lúc hấp tấp nên mới để người cẩn thận tỉ mỉ bên cạnh nàng.
Thật là, càng lúc lại càng nhớ.
- Hết chương 41 -
Bình luận truyện