Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 10: Em đừng khóc



Edit: Hinh

Chu Từ Lễ là một người không giỏi nhớ mặt người khác, nhưng cũng không có nghĩa là trí nhớ anh không tốt. Đôi giày năm năm trước bị cô gái nhỏ đó đạp là lần đầu tiên anh mang, khi trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng thấy dấu chân trên giày anh thì kinh ngạc không nói nên lời.

Khác với những chàng trai khác mà Lục Nghi Ninh biết, mặt anh đen lại chỉ là do thích sạch sẽ.

Bạn cùng phòng ngồi trên cái ghế bên cạnh anh giặt tất, ”Chu Từ Lễ, cậu bị ai ăn hiếp hả? Tớ đoán người nọ nhất định là rất quen thuộc với cậu, nếu không sao lại chọn giẫm giày chứ.”

Đầu óc của Chu Từ Lễ như đi vào cõi thần tiên, động tác lau giày không nhanh không chậm.

Một cô gái nhỏ, hình như còn là một cô gái nhỏ có thân thế rất bi thảm. Hốc mắt đỏ như con thỏ, rất giống với phản ứng xù lông tức giận của mèo.

Lần trước gặp ở Tây Bắc, trong lòng anh có nảy ra một suy nghĩ, hỏi cô có phải sinh viên khoa tự nhiên không, cô nói phải, hỏi tuổi của cô, có lẽ là sẽ đúng.

Cuối cùng xác định được là nhờ vào câu chúc phúc dở khóc dở cười kia, còn có hôm nay, phản ứng đầu tiên sau khi cô đánh xong là chật vật chạy đi.

Qua năm năm, không thay đổi chút nào.

Lục Nghi Ninh cúi người tháo giày cao gót trên chân, dựa vào lan can lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tấn An.

Sau khi kết nối, cô nói, ”Báo với Lâm Gia một tiếng, buổi quay chụp hôm nay có thể sẽ phải kéo dài thời hạn.”

Lâm Tấn An đang ăn mừng với nhân viên Tây Tác vì nửa ngày không bị nô dịch, ai ngờ lại bất ngờ nghe thấy thông báo kéo dài công việc, ”Tiến triển không thuận lợi hả chị?”

Lục Nghi Ninh thử hoạt động cổ chân một chút, đau đến nhíu mày, ”Không phải, trật chân.”

Nói chuyện hơn 10 phút, phần lớn thời gian là Lâm Tấn An lải nhải trách cứ tại sao bà chủ của mình lại không biết quý trọng thân thể đến thế.

Lục Nghi Ninh vẫn chưa hết nhíu mày, cô mất kiên nhẫn nói, ”Lâm Tấn An, cậu muốn lên chức làm ba tôi à?”

”… Tút tút tút.” Cúp điện thoại.

Chu Từ Lễ ngồi xổm xuống nhìn cổ chân cô, mắt cá chân trắng nõn sưng phù lên.

Anh ngẩng đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc, ”Không biết có bị thương đến xương không, tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Lục Nghi Ninh cắn môi dưới, tầm mắt dừng lại trên hai ngón tay đang nắm lấy cổ chân mình, ngón chân không khỏi cong lại, nhiệt độ truyền từ ngón tay đến chân.

Cô từ chối theo bản năng, ”Không cần.”

”Nếu không chữa trị sớm sẽ ảnh hưởng đến công việc.” Chu Từ Lễ nói, ”Cuộc sống của em cũng không thuận tiện.”

Hàng mi dài run rẩy, Lục Nghi Ninh cậy mạnh đáp lại: ”Đâu phải là bị thương tay đâu, vẫn có thể khiêng camera được.”

Chu Từ Lễ vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, khuỷu tay anh chống lên đầu gối, hơi ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn cô. Trên gương mặt không có chút mất kiên nhẫn nào, trong con ngươi tối đen có ánh sáng nhỏ vụn.

Một ánh nhìn, giống như đưa hai người về lại cái ngày năm năm trước đó.

Mưa đêm, cô gái chật vật, chàng trai vô tình để lộ sự quan tâm.

So với Chu Từ Lễ, Lục Nghi Ninh cảm thấy mình có vẻ rất vô tâm, năng lực nhớ mặt của cô rất mạnh, nhưng trí nhớ lại không tốt, lúc đó chàng trai nọ đeo khẩu trang màu đen, chỉ chừa lại đôi mắt.

Hồi cấp ba một lòng nhào vào học tập, cảm giác duy nhất đối với người khác phái chính là các nam minh tinh trên tạp chí, sau đó tiếp xúc được với càng nhiều người, gương mặt mỗi người hỗn loạn trong đầu, cho nên khi gặp lại anh mới không nhớ ra được.

Chu Từ Lễ nghiêng đầu, rất nghiêm túc nói, ”Nhưng nếu không xử lý, em sẽ đau.”

Lục Nghi Ninh nản lòng, bả vai căng chặt thả lỏng ra, nói tiếp lời anh: ”Là rất đau, cảm giác cứ như liệt nửa người vậy.”

Chu Từ Lễ im lặng nghe cô tranh luận, đưa tay vào túi lấy chìa khóa xe ra.

Đuôi mắt Lục Nghi Ninh cong lên, đau khổ nói: ”Giáo sư Chu, tôi vẫn chưa yêu đương.”

Chu Từ Lễ đứng lên, dìu vai cô đi xuống lầu, ”Nếu không đụng đến xương và xử lý kịp thời, chắc sẽ không có di chứng.”

Lục Nghi Ninh cho là anh cố ý xem nhẹ trọng điểm trong lời nói của mình, ”Tôi không muốn nói cái đó.”

Động tác của Chu Từ Lễ dừng một chút, không nhanh không chậm nghiêng đầu, nụ cười bên môi nhạt mà ôn hòa, ”Vậy em muốn nói cái gì?”

”… Tôi.” Lục Nghi Ninh lập tức nghẹn lời, nói quanh co nửa ngày, cuối cùng vài chữ chui ra khỏi miệng, ”Muốn nói cảm ơn anh thôi.”

Bên ngoài gió rất lớn, Lục Nghi Ninh đứng ở đại sảnh không người đợi Chu Từ Lễ lái xe lại, ánh mặt trời chiếu xuống đất khiến nhiệt độ càng thêm nóng hơn.

Phần cuối của mùa xuân yên lặng biến mất không còn bóng dáng, một loại oi bức của mùa hè lại không dấu vết thổi đến.

Chu Từ Lễ dừng xe lại, đi qua bên ghế phó lái mở cửa ra dìu người đi vào, thuận miệng hỏi: ”Có mang chứng minh thư không?”

Lục Nghi Ninh thật cẩn thận di chuyển cái chân sưng phù, gật gật đầu, ”Có, ở trong túi.”

”Ừm.”

Chu Từ Lễ trở lại ghế lái, mở phần mềm dẫn đường tìm bệnh viện gần trường học nhất, giọng nữ máy móc vang lên, phá tan bầu không khí im lặng trong xe.

Cơn đau đớn truyền đến từng đợt ở cổ chân, càng ngày càng kịch liệt, Lục Nghi Ninh muốn dời lực chú ý đi, nhưng lại không có kết quả.

Nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe, muốn đưa tay đụng vào chỗ mắt cá chân bị thương, kết quả mới đưa xuống đã bị bắt gặp.

”Không được đụng vào.” Chu Từ Lễ thản nhiên nói, trong giọng nói có vài phần cảnh cáo.

Lục Nghi Ninh tủi thân rút tay lại, ”Hình như nó ngày càng sưng lên.”

Chu Từ Lễ nghe thấy âm thanh run rẩy của cô, lực cầm tay lái tăng thêm, giọng điệu mang theo chút mất tự nhiên, ”Lục Nghi Ninh, em đừng khóc.”

Lục Nghi Ninh tựa vào ghế, không lên tiếng trả lời.

Mãi cho đến khi người đàn ông lại tiếp tục nói, ”Nếu không tôi cũng không biết an ủi em thế nào.”

Lúc này cô mới quay đầu lại nhìn anh, đột nhiên chạm phải một đôi mắt tối đen, trái tim run rẩy, cứ như đang có một bàn tay mềm mại nắm lấy trái tim mình vậy.

Qua vài giây, Lục Nghi Ninh cúi đầu, âm thanh rầu rĩ, ”Chu Từ Lễ, anh đừng ghét tôi.”

”Tuy rằng mẹ tôi qua đời sớm, nhưng những thứ nên dạy đều dạy cho tôi cả.” Cô dừng một chút, châm chước tìm từ, ”Lời Kỳ Huệ nói anh không thể tin.”

Xe dừng ở trước bệnh viện, Chu Từ Lễ không vội xuống xe, mà là cho cô một thời gian để bình tĩnh.

Không biết qua bao lâu, dòng nước cuộn trào dưới đáy lòng của Lục Nghi Ninh dần rút trở về, cô nuốt nước miếng, đột nhiên xuất hiện một cảm giác bị bỏ rơi khiến cô không biết nên làm thế nào.

Người đàn ông này, dường như trong lúc vô tình đã tìm ra điểm yếu của cô.

Chính xác, mà lại im lặng.

***

Sắp đến giờ tan làm rồi, người xếp hàng ở khoa Chỉnh hình không nhiều lắm.

Đến lượt Lục Nghi Ninh, cô ngồi trên xe lăn bị Chu Từ Lễ đẩy vào phòng khám của bác sĩ, lần đầu tiên được hưởng thụ phục vụ xe lăn VIP của bệnh viện, nhưng biểu cảm của Lục tiểu thư lại có vẻ kiểu cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Bác sĩ cầm bệnh án lên, đeo kính vào, ”Đây là vết thương mới à?”

Lục Nghi Ninh gật đầu, tùy ý để đối phương kiểm tra, lực tay của bác sĩ rất mạnh, dường như là đụng đến mắt cá chân, một cơn đau đớn lập tức ập đến.

Cô rút chân về theo bản năng, lại bị bác sĩ nắm lại.

Mặt Lục Nghi Ninh trắng bệch, ”Ông có thể nhẹ chút được không?”

Bác sĩ lạnh tanh nhìn cô, ”Mấy cô gái như cô ấy, vì xinh đẹp mà không muốn sống nữa rồi, mang giày cao gót đẹp đến vậy à?”

Lục Nghi Ninh im lặng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, dùng khẩu hình miệng nói: Thật ra tôi ổn lắm.

Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn cô, rõ ràng là không quá tin tưởng.

Bác sĩ kiểm tra xong, bình tĩnh cho ra kết luận: ”Cái này không phải trật chân, chỉ là do ngoại lực tác động nên trật khớp xương thôi.”

”…” Lục Nghi Ninh thở phào, thử hỏi, ”Cần phẩu thuật không?”

Bác sĩ ký chữ ký rồng bay phương múa trên bệnh án, xắn ống tay áo lên, dùng tiếng địa phương thành phố S nói, ”Chút vết thương nhỏ này cần gì phẫu thuật, tôi dùng tay khôi phục cho cô là được.”

Dùng tay, khôi phục.

Một sự căng thẳng không thể nói được dâng lên trong lòng, hô hấp của Lục Nghi Ninh vô thức trở nên dồn dập. Sau khi phục hồi tinh thần lại, cổ chân đã đến tay bác sĩ, đối phương thử hoạt động khớp xương của cô một chút.

Bác sĩ ngẩng đầu nói: ”Cậu đè cô ấy lại, đừng để cổ cử động.”

Chu Từ Lễ ngẩng đầu, đi đến một bên xe lăn, rũ mắt lướt qua cổ chân sưng lên của cô gái, bởi vì căng thẳng mà ngón chân gắt gao cuộn lại, anh đang định ngồi xổm xuống trấn an cô, cánh tay đã bị nắm lấy.

Lục Nghi Ninh nghiêng đầu sang một bên, ngón tay nắm lấy ống tay áo anh, xương ngón tay căng thẳng đến trắng bệch, có lúc đau đến nỗi nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt.

Chu Từ Lễ nâng tay, bàn tay thon dài giơ lên đặt trên đầu cô, xoa nhẹ hai cái để vỗ về.

Lục Nghi Ninh thất thần một lúc, khàn giọng gọi anh, ”Chu Từ Lễ.”

Bác sĩ bắt lấy cơ hội, dùng lực tay một chút, một tiếng cụp vang lên, khớp xương đã về đúng vị trí.

Lục Nghi Ninh hơi thất thần, vì vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên cảm giác bị phóng đại vô số lần, khớp xương bị ngoại lực tác động về đúng vị trí, không thua gì cơn đau lúc ban nãy.

”…”

Cô thật sự rất không muốn chửi tục.

Con mẹ nó! Ông có thể nào cho tôi! Thời gian chuẩn bị không!!!

Chu Từ Lễ không thể tìm được một từ ngữ thích hợp nào để hình dung sự thay đổi biểu cảm của Lục Nghi Ninh hiện tại, nước mắt vốn tràn ngập trong hốc mắt cứ như bị một ngọn lửa đốt sạch, một cục tức nghẹn trong cổ họng cô, nhưng chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Bác sĩ vui mừng vỗ vỗ vai cô, ”Không tồi nha cô gái, tôi cứ tưởng cô sẽ hét đến nỗi bảo vệ ở ngoài hành lang chạy vô luôn chứ.”

Lục Nghi Ninh khô khan cười hai tiếng, sau đó ngồi phịch trên xe lăn thở phào nhẹ nhàng.

Bác sĩ: ”Trở về thì dùng khăn lạnh đắp lên một lát, có lẽ ngày mai là ổn rồi.”

Chu Từ Lễ nói cảm ơn, nhận lấy bệnh án, rũ mắt hỏi: ”Nghe chưa?”

Lục Nghi Ninh cong môi, biểu cảm không quá vui vẻ, ”Đã nhớ, cảm ơn bác sĩ.”

***

Chu Từ Lễ đưa Lục Nghi Ninh về nhà, xe bên ngoài không thể lái vào tiểu khu, cô kéo cửa xe xuống gọi ông chú trong phòng bảo vệ: ”Chú ơi mở cửa đi, đây là xe nhà cháu.”

Ông chú nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn bên trong xe, nhìn thấy nửa gương mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối, ”Cấp trên quy định chỉ có xe đăng ký mới được vào, hôm nay tôi cho vào trước, ngày mai cháu đến đăng ký biển số xe nhé.”

Lục Nghi Ninh vẫy tay, ”Cảm ơn chú.”

Trong xe yên tĩnh như thường.

Lục Nghi Ninh nói xong câu đó, không hiểu sao lại hơi chột da, ”À thì, chỗ bọn tôi có hơi nghiêm nên chỉ có thể nói như vậy.”

Chu Từ Lễ nâng mắt, bình tĩnh ung dung, ”Không sao cả, con gái nên ở chỗ an toàn một chút thì tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện