Cố Sự

Chương 28: 28: Vân Mộc Đại Đế - Túy Mộng Lâu




Túy Mộng Lâu.

Đế Đô đệ nhất tửu lâu, vô luận là ngoại hình hay là bên trong.

Tự nhiên là tương đối xa hoa, phóng khoáng.

Đương nhiên.

Tới nơi này Cường Giả rất nhiều.

Dù sao Đế Đô trình độ tu sĩ rất cao, thấp nhất cũng là Dung Luyện Cảnh coi như còn có một chút năng lực bảo mệnh.

Ở dưới sự dẫn đường của hai người hộ vệ, Vân Mộc cùng đám người sắp gia nhập Thanh Vân Môn đi vào Túy Mộng Lâu.

Trước mắt Vân Mộc khung cảnh này làm cho hắn có chút kinh ngạc.

Đại Sảnh, mấy trăm cái bàn ngọc chỉ toàn bày đồ ăn, chỉnh tề trưng bày, nhưng mà không còn sót lại một bàn nào, kính hết chỗ ngồi.

Ở giữa, có một sân khấu to lớn, mười mấy Diễm Nữ quần áo hở hang hoàn mỹ xinh đẹp, đang lắc lắc doanh doanh nắm chặt cây cột vừa múa vừa hát, có người gãy đàn tranh, có người thổi sáo, cảnh tượng thực sự mê người.

Rượu ngon và sắc đẹp đan sen vào một chỗ, làm cho cả Túy Mộng Lâu tất cả mọi người đều tập trung vào bầu không khí ở giữa sân khấu to lớn.

Quả thật nơi này là thiên đường của Nam Nhân, không chỉ thỏa mãn ăn uống, còn được hưởng thụ Mỹ Nhân ca hát, Nam Nhân trong thiên hạ ai mà thoát khỏi.

Nhìn xung quanh toàn trường, Vân Mộc cuối cùng cũng hiểu được, tại sao nơi này được gọi là Đệ Nhất Tửu Lâu.

Vân Mộc cùng đám người không tiếp tục ở lại, mà tiếp tục đi lên bên trên.

Túy Mộng Lâu có tổng cộng Mười Lầu, trừ ra lầu một Đại Sảnh bên ngoài, còn lại chín tòa lầu các đều hoa lệ trang trí đầy trang sức quý giá.


Hai bên trái, phải hộ vệ cười nói "Thế nào, địa phương nay tạm được chứ?"
Tư Đồ Trường Long mở miệng nói chuyện "Môi trường không tệ, chỉ là không biết rượu cùng thức ăn nơi này như thế nào.

".

Hộ vệ kia lời thề sắt son mà nói "Yên tâm, tuyệt đối không để các ngươi thất vọng".

Lúc này Túy Mộng Lâu tiểu nhị tiến lên nhìn bọn hắn tiếp đãi, cười nói "Các vị từ đâu tới, hôm này đến ăn cơm hay là nghỉ ngơi".

"Đương nhiên là tới ăn cơm, cho chúng ta mấy gian phòng, ngày mai chúng ta liền gia nhập Thanh Vân Môn" Một người cùng Vân Mộc gia nhập Thanh Vân Môn mở miệng trả lời.

"Tiểu Nhị, Đại Sảnh còn hay không vị trí?".

Tư Đồ Trường Long hỏi.

"Còn, đương nhiên còn, hoan nghênh,khách quan đi tới Túy Mộng Lâu.

" Tiểu Nhị nhìn thấy Tư Đồ Trường Long khí chất bất phàm, lại một bộ quần áo xa hoa, hoa lệ liền trả lời.

Vân Mộc nhìn đám người lắc đầu, nếu đã đến hắn liền muốn tốt nhất, bên trong Trữ Vật của Bạch Hà vậy mà có không ít Linh Thạch Cực Phẩm, rốt cuộc năm đó Sư Phụ nàng để lại bao nhiêu, tu luyện ngàn năm mà vẫn còn lại nhiều như vậy.

Năm đó hắn gặp Bạch Hà nàng cũng cho hắn không ít Linh Thạch, nếu không hắn cũng khó mà đạt tới cảnh giới như hôm nay với tình hình linh khí khô kiệt như ở Hoang Vực, Hoang Vực linh khí kém hơn Trung Châu rất nhiều.

Vân Mộc mở miệng gọi "Tiểu Nhị, Lầu thứ mười còn phòng hay không?".

"Hả?" Tiểu Nhị kinh nghi nhìn Vân Mộc, ngoáy ngoáy lỗ tai thử xem có phải hay không nghe lầm.

Tiểu Nhị cười nói "Các người không biết, chí có khách quý mới có thể đi Lầu Mười Túy Mộng Lâu, các ngươi có đủ tiền trả sao, mỗi một giờ liền năm viên Linh Thạch Hạ Phẩm".

Một bên Vân Mộc nghe vậy cười cười cũng không nói gì trực tiếp, đem Linh Thạch từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra.


"Linh Thạch Hạ Phẩm ta thực sự không có, ngược lại Linh Thạch Cực Phẩm ta có không ít, không biết có thể chi trả hay không?" Vân Mộc đem Linh Thạch để trước mặt Tiểu Nhị hỏi.

Tửu lầu khác, thông thường đều là khách hàng là quang trọng nhất, mặc kệ khách nhân có thực lực như thế nào, thân phận ra sao, chỉ cần có năng lực trả tiền, không ăn uống quỵt, Tiểu Nhị đều lấy Lễ đón tiếp.

Túy Mộng Lâu ngược lại thì khác, không phải ngươi có tiền là có thể vào lầu thứ mười phải được Nữ Chủ Nhân của Túy Mộng Lâu đáp ứng mới có thể, cho dù ngươi là Gia Chủ một nhà hay là Tông Chủ một môn phái cũng chưa chắc được đón tiếp.

Nghe nói Nữ Chủ Nhân của Túy Mộng Lâu, thực lực đã đến Phá Hư Cảnh tương đương với Tộc Trưởng của các Tộc Thần Thú, cực kỳ mạnh mẽ, tính khí lại lạ thường quái dị.

Tiểu Nhị trầm ngâm chốc lác,nói:"Lầu mười quả thực còn một gian phòng, bất quá cái này gian phòng, là Lâu Chủ đón tiếp khách quý sử dụng, ta không dám tự ý cho các ngươi vào".

"Trả tiền còn không được sao, quy củ của các ngươi thật sự phiền phức, Tiểu Mộc chúng ta đi nơi khác" Bạch Hà tức giận không thôi, nàng thực sự hiếu kì lầu thứ mười thức ăn có ngon không, nàng chủ yếu đến đây muốn ăn cơm mà thôi.

Lúc này có một tiếng truyền âm mà ra "Đạo Hữu từ xa đến bổn Lâu Chủ không tiếp đãi nhiệt tình, thực sự quá mất lễ phép" Lâu Chủ Túy Mộng Lâu từ xa đã có thể cảm nhận được Bạch Hà khí tức đồng dạng, cùng nàng khí huyết cực kỳ tương đồng, đều là người của Long Tộc.

"Đa tạ, Lâu Chủ" Vân Mộc cười nói.

Tiểu Nhị nhìn ba người Vân Mộc cười nói "Khách quan, mời đi theo ta.

"
Vân Mộc, Bạch Hà, Vân Hỏa không khách khí, đi tới phía trước, bỏ lại đám người Tư Đồ Trường Long ở lại Đại Sảnh.

Mấy chục giây sau, bốn người đi theo Tiểu Nhị, đi tới gian phòng nằm ở tầng thứ mười.

Tiểu Nhị mở cửa phòng cười nói "Mời vào bên trong".

Đi vào gian phòng, Vân Mộc cùng hai người quét mắt, trực tiếp mất đi hứng thú, trực tiếp đi vào phòng trà, bắt đầu pha trà.

Gian phòng này tương đối xa hoa, phi thường tráng lệ, nhưng đối với Vân Mộc bọn họ mà nói từ trước đến nay sống bình dị quen rồi, xa hoa như vậy bọn họ không quen cho lắm.

Nếu như không phải nghe nói thức ăn ở chỗ này cực kỳ ngon, Bạch Hà cực kỳ yêu thích, hắn đã tìm một khách sạn mộc mạc, hưởng thụ sinh hoạt, hưởng thụ nhân sinh.


Tiểu Nhị quay đầu nhìn về phía ba người, thái độ thân mật, hỏi "Các vị khách quan muốn ăn cái gì? Uống thứ gì?"
"Bạch tỷ, tỷ gọi món".

Bạch Hà đối với thái độ của Tiểu Nhị vô cùng hài lòng, nàng cũng không thèm để ý hoàn cảnh xung quanh.

"Cô Nương muốn ăn uống cái gì?" Tiểu Nhị quay đầu trực tiếp hỏi Bạch Hà.

Bạch Hà nâng chung trà lên, cũng không quay đầu lại nói "Các ngươi Túy Mộng Lâu tất cả thức ăn ngon, còn rượu đem đến loại ngon nhất cho ta.

".

Tiểu Nhị tại chỗ sửng sốt, nhìn về phía Vân Mộc, thăm dò.

Vân Mộc mỉm cười nhìn Tiểu Nhị trả lời "Cứ làm theo như ý tỷ ấy là được, thức ăn mang đến ngon nhất, rượu đem đến loại tốt nhất".

Tiểu Nhị vô cùng hớn hở chạy đi căn dặn nhà bếp, hắn hôm nay chắc chắn sẽ có không ít tiền thưởng, ba người này tiêu phí tương đối xa hoa.

"Cái gì?"
"Thức ăn ngon nhất, Rượu tốt nhất? Thức ăn ngon nhất, không thành vấn đề, còn về Tửu Mộng Thủy rất quý giá?"
"Người nào khẩu vị lớn như vậy?".

"Chúng ta Túy Mộng Lâu, tuy có không ít Tửu Mộng Thủy nhưng mà bọn họ có đầy đủ tiền để trả sao?"
Bên trong phòng bếp, thu được thông báo mấy cái đầu bếp, tại chỗ há hốc mồm.

Tiểu Nhị vui vẻ cười nói "Đừng để ý đến người ta có ăn hay không ăn, trả tiền đầy đủ là được, bất quá ở Túy Mộng Lâu chúng ta coi như cho bọn hắn một trăm lá gan, cũng không dám ăn quỵt, nhanh bắt đầu làm đi".

"Được rồi" Bên trong phòng bếp lập tức lửa nóng bay lên trời, bắt đầu làm thức ăn.

"Cho tới bây giờ chưa ai dám gọi Tửu Mộng Thủy một lần ba bình như vậy, bất quá hôm nay ta thu hoạch lớn" Tiểu Nhị lẩm bẩm, mang theo nụ cười xán lạn đi vào Đại Sảnh.

Nhưng vừa đi được mấy bước vào Đại Sảnh, nụ cười trên mặt hắn có chút biến mất, lo lắng không thôi.

"Phải làm sao đây?.

"

Hắn nói thầm một câu, vội vàng chạy tới trước mặt Nam Nhân mang một thân Hắc Y, cung kính nói "Xin chào Công Tôn Đại Nhân".

Không sai!
Người này thường xuyên sử dụng gian phòng mà Vân Mộc đang dùng, tuy hắn được Lâu Chủ phân phó nhưng hắn vẫn có chút chột dạ, sợ hãi.

Công Tôn Kính thường cùng Phụ Thân của mình đến đây ăn cơm, Lâu Chủ đôi khi đích thân tiếp đãi nên có chút huyênhoang.

Công Tôn Kính bắt đầu phân phó "Nhanh đem gian phòng quét dọn sạch sẽ,chờ chút ta cùng các huynh đệ muốn tiếp một vị đại nhân vật.

"
"Cái gì?" Tiểu Nhị ầm thầm kinh hãi.

Công Tôn Kính lúc này muốn gian phòng kia, hơn nữa còn muốn đãi khách, đại nhân vật, đến tột cùng là thần thánh phương nào?.

Nhìn thấy Tiểu Nhị vẫn không nhúc nhích, Công Tôn Kính lông mày nhướng lên, quát lên "Lo lắng cái gì? Còn không mau đi?".

Tiểu nhị cứng rắn, cắn răng, khom người nói "Công Tốn Kính đại nhân, có việc muốn bẩm báo".

"Đại Nhân, Lâu Chủ đích thân mời bọn họ đến gian phòng mà ngài hay sử dụng".

Công Tôn Kính cau mày, giận tím mặt, quát lên "Lâu Chủ phân phó thì thế nào, lại dám dành gian phòng với ta, lập tức đuổi đám kiến hôi kia ra khỏi gian phòng, xem ra ở Đế Đô cũng có người không biết sống chết!".

Tiểu Nhị im lặng không nói thứ gì, Lâu Chủ Túy Mộng Lâu thấy thế cũng không có phản ứng, muốn thử xem đám người Bạch Hà có bản lĩnh tự giữ được gian phòng của mình hay không.

Nàng tuy là mời bọn họ lên trên,nhưng có thực lực giữ lấy nó hay không còn phải xem đám người Vân Mộc, nàng nhếch miệng cười.

Công Tôn Kính cười lạnh nói "Ta cũng muốn đi gặp bọn họ một chút, có thể được Lâu Chủ Túy Mộng Lâu đích thân mời lên trên,bọn họ chắc cũng không đơn giản.

"
Tiểu Nhị vội vã lui ra một bên.

Công Tôn Kính nhếch miệng lên, giữa hai lông mày tràn đầy ngạo khí, đi nhanh lên lầu, Tiểu Nhị đi sát sau lưng hắn, gầm mặt cuối thắng xuống đất.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện