Chương 99: 99: Sở Tích Nguyệt - Loan Âm Thành
Sở Tích Nguyệt sau hơn ngàn năm cuối cùng cũng đã rời khỏi Ma Thiên Sơn, nàng hôm nay chính là muốn đến Kiếm Vực, muốn xem Kiếm Vực trải qua ngàn năm có gì thay đổi hay không.
Sau hơn mười ngày di chuyển, cuối cùng nàng cũng đã đến chân núi lên Thiên Am Tự, nàng vẫn như ngàn năm trước, đi bộ mà lên không có một chút bất kính nào, cứ như thế nàng đi lên Thiên Am Tự.
Thiên Am Tự của ngày hôm nay không khác ngàn năm trước là mấy, cảnh vật vẫn như vậy, những người năm đó vẫn còn ở đây, bọn họ chưa từng thay đổi, người thay đổi chỉ có một mình nàng.
Sở Tích Nguyệt đi lại gần một vị Hòa Thượng đang quét rác, hai tay chắp lại chào một cái sau đó mở miệng nói.
"Đại Sư, ngài vẫn khỏe, vẫn ở chỗ này quét rác hơn ngàn năm".
"Sở cô nương, ngàn năm trôi qua lại thay đổi rất nhiều".
Sở Tích Nguyệt cũng không nói thêm lời nào, nàng lặng lẽ đi vào bên trong Đại Điện, thắp một nén nhan cho Phật Tổ, sau đó nàng cũng quay người quay lại chỗ cũ, nơi mà Hòa Thượng đang quét rác.
"Đại Sư, điều ta sắp làm, mong Thiên Am Tự không xen vào" Sở Tích Nguyệt đi lại gần, nhẹ giọng nói một câu, sau đó quay người đi xuống núi.
Hòa Thượng đang quét sân cũng không trả lời, khi Sở Tích Nguyệt xuống núi, hắn chỉ nhẹ nhàng thở nhẹ một cái, trong miệng lẩm bẩm một hai câu sau đó im lặng trở lại quét rác.
"Sở thí chủ, chấp niệm thật quá sâu".
Sở Tích Nguyệt sau đi thăm Thiên Am Tự, nàng cũng không quá luyến tiếc nhiều điều ở nơi này, nàng đi thẳng đến cổng thành, ngôi thành này cũng tên Loan Âm Thành, nhưng nó hoàn toàn xa lạ đối với Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cũng không chần chừ, chậm rãi đi vào bên trong thành, thủ vệ cũng không ngăn nàng lại, vì đơn giản nàng tu vi quá cao, bọn họ không thể cảm nhận được, không dám đắc tội.
Sở Tích Nguyệt đi đến một khách sạn nhỏ, khách sạn này giống hệt với khách sạn ngàn năm trước nàng gặp Vân Mộc ở đây, nàng nở một nụ cười sau đó đi vào bên trong.
"Khách quan mời ngồi" Tiểu nhị nhìn thấy Sở Tích Nguyệt khí chất bất phàm, quần áo mang trên người rất đắc tiền, hắn niềm nở đón tiếp.
"Cho ta một vò rượu, một đ ĩa đậu phộng" Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói.
Tiểu Nhị nghe thấy Sở Tích Nguyệt gọi chỉ một đ ĩa đậu phộng hắn liền thay dổi thái độ, không còn niềm nở như lúc ban đầu, sau đó rời đi dặn dò người khác mang ra rượu cùng đậu phộng đến cho Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cũng không để ý đến ánh mắt của tên Tiểu Nhị, nàng lặng lẽ ngồi uống rượu, không quá để ý mọi chuyện xung quanh.
"Các ngươi nghe nói gì chưa ? Tần Đại Thiếu Gia sắp trở về" Một vị khách mở miệng nói chuyện.
"Tần Đại Thiếu Gia, đệ tử Nội Môn của Kiếm Tông sao ?" Một người khác kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, ta nghe nói Tần Gia có Trưởng Lão ở bên trong Kiếm Tông, địa vị của Tần Gia cũng không tầm thường ở Kiếm Tông".
"Không ngờ, Tần Gia còn có thực lực như vậy, không hổ là Đệ Nhất Thế Gia của Loan Âm Thành chúng ta"
Sở Tích Nguyệt ngồi ở một bên uống rượu nghe đến Tần Gia, tuy nàng không biết Tần Gia này từ đâu đến, nhưng lại có quan hệ với Kiếm Tông, nàng chắc chắn phải giết sạch, không chừa một kẻ.
Lúc này Sở Tích Nguyệt là muốn rời khỏi khách sạn đến Tần Gia, nhưng lại có một sự kiện xảy ra làm nàng cực kì hứng thú.
"Tần Nhị Thiếu Gia, tha mạng, tha mạng" Một vị cô nương xinh đẹp, la hét to lớn từ trên tầng hai truyền xuống bên dưới.
"Tiểu Mỹ Nhân, hôm nay ngươi đã là Thiếu Phu Nhân của ta, còn la hét cái gì"
"Nhị Thiếu Gia, ta thấy ở phía dưới có một Nữ Nhân cực kì xinh đẹp" Một tên hộ vệ của Nhị Thiếu Gia Tần gia mở miệng nói.
"Ồ, xinh đẹp lắm sao, xinh đẹp hơn cả Nữ Nhân này?" Tần Kim Long mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, không tin ngài có thể nhìn xem"
Tần Kim Long từ trên lầu hai nhìn xuống, nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cực kì xinh đẹp đang ngồi uống rượu, trên người lại không tỏa ra một chút tu vi, hắn liền ch ảy nước miếng, muốn đem nàng về nhà dày vò.
Tần Kim Long cũng không chần chừ một giây nào, hắn từ trên lầu hai nhảy xuổng, chỉnh lại quần áo chỉnh tề, sau đó đi lại trước mặt Sở Tích Nguyệt tỏ ra vẻ công tử Thế Gia nói.
"Cô nương, không biết cô nương từ đâu đến, có thể cùng ta uống một ly" Tần Kim Long vẻ mặt tuấn tú, lời ngon tiếng ngọt mời chào Sở Tích Nguyệt uống rượu.
"Ngươi lại là ai? Dám làm phiền ta uống rượu" Sở Tích Nguyệt giọng nói lạnh lùng trả lời, như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Tần Kim Long.
"Cô nương không biết tại hạ ?" Tần Kim Long nghi hoặc hỏi, thử hỏi ở Loan Âm Thành ai mà không biết danh tiếng Nhị Thiếu Gia Tần Gia của hắn.
"Ngươi là ai? Lợi hại lắm sao? Ngươi có đủ tư cách để ta biết tên sao?"
Sở Tích Nguyệt cũng không quá để ý người ở trước mặt, nàng đang vội đến Tần Gia, nàng cũng không biết người trước mặt nàng là Tần Kim Long Nhị Thiếu Gia Tần Gia, nếu mà nàng biết, Tần Kim Long có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Tần Kim Long nghe Sở Tích Nguyệt hỏi mấy câu đó, hắn cũng ngẫn người, chẳng lẽ Nữ Nhân này từ nơi khác đến, lại không biết đại danh của hắn, nhưng mà Nữ Nhân này lại không có một chút tu vi nào, hắn cũng không quá sợ hãi mở miệng trả lời.
"Tại hạ họ Tần tên Kim Long là Nhị Thiếu Gia Tần Gia" Tần Kim Long mở miệng nói ra tên tuổi của mình, để khoe khoang với Sở Tích Nguyệt, cũng như muốn thu hút nàng, ai nghe tên của hắn mà chẳng nhảy vào lòng hắn chứ.
Nhưng hắn không biết rằng, mạng của hắn sắp không còn, nếu như hắn không nói ra tên của mình lúc này ít ra hắn vẫn còn có thể sống thêm một thời gian, nhưng sai lầm lớn nhất của hắn là nói ra tên tuổi của mình, Sở Tích Nguyệt đời này ghét nhất là người của Kiếm Tông cũng hận nhất là người của Kiếm Tông.
"Vậy sao? Chào Tần huynh, tiểu muội nghe nói Tần huynh có quen biết người của Kiếm Tông?" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nở một nụ cười thật tươi với Tần Kim Long.
Tần Kim Long nghe thấy Sở Tích Nguyệt hỏi, hắn liền vui mừng, nhìn thấy Sở Tích Nguyệt cười lên cực kì xinh đẹp như vậy, hắn lại vô cùng tự tin với bản thân mình, hắn vừa mở miệng Sở Tích Nguyệt liền xiêu lòng.
"Đúng vậy, Gia Gia của tại hạ là Nội Môn Trưởng Lão của Kiếm Tông, nếu cô nương muốn tu luyện chỉ cần đi theo tại hạ là được, tại hạ có thể đưa cô nương vào bên trong Kiếm Tông làm đệ tử Ngoại Môn" Tần Kim Long đưa ra lời dụ dỗ Sở Tích Nguyệt.
"Vậy sao, đa tạ Tần công tử, nhưng mà tiểu muội thật sự không cần" Sở Tích Nguyệt nâng lên hớp một ngụm rượu thật sảng khoái nói.
"Vậy cô nương muốn thứ gì, tại hạ đều có thể cho cô nương" Tần Kim Long tiếp tục dụ dỗ.
"Tiểu muội, muốn mạng của Tần công tử có được hay không" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu, sau đó trên tay búng ra một hạt đậu phộng đang ăn dở về phía Tần Kim Long, hạt đậu phộng này chứa mấy tia Kiếm Ý cực kì uy lực của nàng.
Hạt đậu phộng nhỏ mang theo mấy tia Kiếm Ý đánh đến chỗ Tần Kim Long, Tần Kim Long còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì trên đầu hắn đã có một cái lỗ nhỏ, hắn chết ngay tại chổ.
Tất cả mọi người trong khách sạn đều hoảng hốt không thôi, không biết Nữ Nhân này từ đâu đến, từ đâu xuất hiện chỉ nói một hai câu với Tần Kim Long sau do trực tiếp giết người.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Tích Nguyệt giết người, nàng cứ nghỉ bản thân sẽ có chút sợ sệt hay tội lỗi, nhưng không nàng không cảm nhận được bất cứ điều gì, trong người nàng chỉ có một tia sảng khoái khi giết được người của Kiếm Tông.
Đám hộ vệ của Tần Kim Long, nhìn thấy chủ tử của mình chết đi, sợ sệt tháo chạy khỏi khách sạn, quay về Tần Gia báo tin, bọn chúng đâu biết rằng Nữ Nhân trước mắt lại mạnh như vậy, chỉ dùng một hạt đậu phộng liền gi3t chết Nhị Thiếu Gia.
Sở Tích Nguyệt để lại trên bàn một thỏi bạc, sau đó mang theo Hồng Huyền Táng bên cạnh rời đi, nàng nhẹ nhàng che Hồng Huyền Táng trên đầu, đi thẳng một đường đến Tần Gia, nàng hôm nay muốn giết sạch Tần Gia, như cách Kiếm Tông giết sạch Sở Gia các nàng năm xưa.
Đi một đoạn đường quen thuộc, nàng khựng lại một chút nhìn ngắm con phố này, con phố này rất giống trước kia, nhưng những người trước kia đã không còn, cảnh vật còn nhưng người đã hoàn toàn biến mất.
Sở Tích Nguyệt đi một đoạn đường đến nơi trước đây Sở Gia từng sinh sống, nhưng hôm nay nó đã trở thành Tần Gia, trên khuôn mặt của nàng có một chút đau lòng, một chút chua xót, nàng cũng không nghỉ nhiều, nàng không một chút do dự, cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào bên trong Tần Gia..
Bình luận truyện