Cố Tổng Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao

Chương 37: 37: Club




Những ngày động sóng qua đi, một cơn bão lòng rất lớn kéo đến! Cơn bão này có thể hủy hoại rất nhiều người nhưng cũng có người rất chờ mong.
Buổi đêm, Tại club nổi tiếng nhất Dương Hạ, trong phòng bao sập sình tiếng nhạc, người vui chơi, kẻ hát hò, kẻ lại điên cuồng nhảy.
Phòng VIP này chỉ dành cho những kẻ rất giàu vì giá của nó được thuê theo giờ, tiền cũng không tính bằng mệnh giá bình thường.

Kẻ có thể bao hết phòng bao, chơi lớn như vậy hoặc là phá gia chi tử, hoặc là quá giàu nên muốn đốt tiền.
Bên trong phòng bao rộng được thiết kế gam màu đỏ nhung tượng trưng cho sự quyền lực và vương giả, bên ngoài phòng bao có một bể bơi.

Rất nhiều nam nữ đang ăn mặc lõa lồ với vài miếng vải che thân cho có.
Bọn họ hết chà rồi lại cọ sát vào nhau, đem hơi nóng cơ thể, ma sát của da thịt kích thích những tế bào.

Vài đại thiếu gia còn chẳng ngại ngần hôn môi người đẹp ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật.

Ai phóng khoáng còn đặt tay lên những vị trí hư hỏng.
Trên ghế chủ tọa rộng lớn, một thân ảnh ngồi rất tùy ý.

Anh ta gác một chân lên bàn, chân còn lại vắt lên tạo thành hình số 4, một tay dựa vào thành ghế, chống cắm lãng du.
"Các cậu nói xem, cảnh tuyệt vời thế này còn thiếu cái gì?"
"Nhất Sở Trú, cậu lại nghĩ ra gì kích thích rồi đúng không?"
Bắc Lạc Hà ở ghế bên lên tiếng.

Dáng vẻ anh ta khác hoàn toàn với Nhất Sở Trú, mang theo sự trưởng thành, đĩnh đạc hơn.
"Đừng chơi lớn quá, ông già nhà cậu tức hộc máu là không cứu được cậu đâu."
Dương Chí Ngôn ngồi đối diện lên tiếng tiếp lời.

Tên này cũng thuộc dạng công tử ăn chơi, cùng hội cùng thuyền mới làm anh em.

Tuy vậy, anh ta cũng thuộc dạng lâu lâu xả stress, không phải dân ăn chơi thứ thiệt như Nhất Sở Trú.
"Bắc Lạc Hà, Dương Chí Ngôn.


Hai cậu hôm nay ngoan thế? Nhưng lần này tôi muốn chơi lớn đấy!"
Nhất Sở Trú đánh mắt về phía hai cậu bạn, híp mắt nham hiểm.
"Đừng quá trớn.

Vụ 2 năm trước cậu còn không nhớ à? Cẩn thận lần này không ai cứu nổi cậu đâu."
Bắc Lạc Hà khuyên ngăn.

Là bạn bè, cậu ta đương nhiên biết Nhất Sở Trú đang nghĩ gì trong đầu.
"Xì, cậu nghĩ ai dám động vào tôi.

Chờ đi, tí cho các cậu xem kịch hay."
Bắc Lạc Hà và Dương Chí Ngôn đưa mắt nhìn nhau, trong đầu đều chạy cùng một suy nghĩ.

Chỉ là chưa kịp làm gì, cánh cửa đã được bật mở.
Nhất Sở Trú nhếch cái môi đểu cáng, nở một nụ cười tươi, vui vẻ xoay người về phía cửa.
"Buông tôi ra! Các người là ai?”
Niệm Nguyệt Sơ bị hai tên cầm đầu giữ chặt hai cánh tay đã bị buộc ngược ra sau, đầu bị trùm vài đen.

Thứ âm thanh cô nghe được chính là sự hỗn tạp của xung quanh.
Niệm Nguyệt Sơ không lên tiếng, cô biết cô đấu không lại hai tên này, hơn nữa bọn chúng bắt cô là có chủ đích, kêu cứu cũng vô dụng, thậm chí cô còn lờ mờ linh tính tên chủ mưu là ai.
Niệm Sở Trú vỗ tay ra hiệu, hô đám người đang ồn ào kia im lặng.

Nhiều người dưới hồ đang vui chơi, thấy kịch hay cũng ngóng lên trên bờ.

Tất cả đều đổ dồn về phía cửa, nơi một màn kịch hay sắp sửa bắt đầu.
Niệm Nguyệt Sơ cảm nhận được bước chân đang đến gần, còn cả tiếng cười lắt léo từng ám ảnh cô trong các giấc mơ.

Từng bước chân của hắn, đều gợi lại khung cảnh nhà hoang đó.


Gợi lại những kí ức đen tối nhất trong cuộc đời Niệm Nguyệt Sơ.
Nó như một bộ phim kinh dị cũ kĩ bỗng chốc bị lôi ra, mọi thứ như một sự thôi miên, tâm trí không ngừng gợi lại bối cảnh sắc nét chân thực.
Niệm Nguyệt Sơ khẽ giãy, hai tên giữ cô lập tức linh động, khóa chặt cử động của cô.

Niệm Nguyệt Sơ thôi không động đậy nữa nhưng linh hôn và ý thức bị bao phủ bởi những khoảng đen tối mịt mờ.
Nhất Sở Trú đi đến, nhìn xung quanh một lượt, cười hắc hắc hai tiếng, xoay người nhìn đám đông, kéo cao bầu không khí.
"Mọi người hôm nay muốn xem màn chơi đùa tập thể không?"
Đám đông hò reo phấn khích, tay chân múa may loạn xạ.
Niệm Nguyệt Sơ nghe giọng.

Cô khẳng định 100% chính là hắn.

2 năm nay, ác mộng của cô luôn là giọng nói của hắn.
Mỗi đêm, cô đều mơ thấy cảnh mình bị bắt đến căn nhà hoang, bị chùm đầu, bị trói chặt.

Không gian yên tĩnh, tiếng bước chân va chạm sàn gỗ lạnh lẽo rõ ràng.

Hắn đến gần cô, lột bao chùm đầu như bây giờ, cười như kẻ biến thái săn được con mồi, bóp lấy cằm cô, phấn khích đến trợn lòng trắng.
Hắn nói, Niệm Nguyệt Sơ, tận hưởng một đêm thật vui vẻ đi! Nêu tôi không có được cô, tôi sẽ hủy hoại cô như tro tàn.
Rồi hắn cho 5, 7 tên cao to lực lượng đến gần cô, xung quanh đều là máy quay chĩa vào.

Những tên đó cười man rợ, hịch hỡm.

Chúng nhào vào, xâu xé cô còn cô chỉ biết bất lực, dùng hết mọi cách để cứu vớt bản thân.

Đám người đó làm cô ớn lạnh.

Bọn chúng là những thước phim kinh hoàng khiến Niệm Nguyệt Sơ ám ảnh muốn bức tử bản thân.

Niệm Nguyệt Sơ đã van xin nhưng chỉ nhận được cái nhìn thích thú xem cuộc vui.

Hắn ta phất tay, chuỗi ác mộng đời cô bắt đầu.
Niệm Nguyệt Sơ nhớ lại dáng vẻ quần áo bị xé rách, đầu óc như tổ quạ, một mình chống đỡ 5,7 tên trước khi được cứu.

Cô chật vật thảm thương đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức.
Niệm Nguyệt Sơ ngưng dòng hồi tưởng, được cho tiếp xúc với ánh sáng và khung cảnh rõ nét trước mặt.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn nụ cười của Nhất Sở Trú, sớm đã bóp chặt hai bàn tay đến hằn sâu những vết ghim dài.

Mắt cô hằn lên những tia máu đỏ rực, mang theo sự căm hận của tất cả những năm tháng qua, muốn bổ nhào về phía hắn.

Trong ánh mắt đẹp đẽ ấy, 7 phần muốn giết người, 3 phần như 7.
Sợ hãi? Không! Lúc này cô chỉ có duy nhất một duy nghĩ: Cô phải giết chết Nhất Sở Trú bằng mọi giá.
Cô đã chuẩn bị cho ngày này, chỉ mấy hôm thôi nhưng cũng đủ rồi.

Hôm nay, cô nhất định phải cùng hắn đồng quy vô tận!
Niệm Nguyền Sơ âm thầm quan sát xung quanh, đánh giá tình hình.

Quan sát một lượt, ghim tất cả những gương mặt xuất hiện hôm nay thật sâu trong đầu.

Chết rồi cô sẽ không đi đầu thai.

Cô sẽ làm oan hồn vất vưởng bám lấy bọn chúng, khiến từng kẻ một khổ sở đến chết.
Nhất Sở Trú thấy cô im lặng, ráo riết chuyển động con ngươi đi tứ phía, cười lớn một tiếng.

Rất có lòng tốt nhắc nhở.
"Định tìm người cứu cô à? U trời tội nghiệp quá! Cô định mong Cố Thời Kha hay tên cảnh sát kia sẽ cứu cô? Chậc...!Chậc...!Thôi đừng hi vọng nữa, tôi giúp cô tận hưởng niềm vui cuộc sống còn dang dở hai năm trước.

Hôm nay, đừng mơ có kẻ đến giúp cô!"
Nhất Sở Trú lướt tay qua má và cằm của Niệm Nguyệt Sơ, từng lời nói, ánh mắt, cử chỉ đều đậm phần tiện nam.
"Hahaha! hahahah...!"
Niệm Nguyệt Sơ cười dài từng hồi, tiếng cười vang, thản nhiên như xem truyện cười.

Hôm nay cô cũng không trông chờ có người tới giúp.


Từ lúc bị bắt tới đây, cô sớm đã định sẵn hôm nay là ngày dỗ của mình.

Chuyện hai năm trước, cô cũng muốn kết thúc đây!
Mọi thứ cô đã lo chu toàn.

Phân xưởng đã làm nhượng quyền sang tên, ngay cả công thức dự án chế biến cam làm nguyên liệu cũng đã viết ra, các mẫu thiết kế, hướng đi trong tương lại gần, tất cả đều chuyển hết sang cho Lâm Khả Khả.

Khoản nợ cô cũng dự tính xong, chỉ cần Lâm Khả Khả làm theo những gì đã viết, chắc chắn trong vòng 5 năm tới sẽ trả xong hết các khoản nợ.
Còn về mẹ cô, cô đã hỏi ý kiến bác sĩ.

Hi vọng tỉnh lại của bà vốn rất mong manh, thứ duy trì duy nhất chính là niềm tin của Niệm Nguyệt Sơ với bà.

Vì thế nếu muốn để bà ra đi thanh thản, không khó.
Niệm Nguyệt Sơ cũng viết mọi thứ trong thư.

Cô biết không thể để mẹ mình trở thành thành gánh nặng cho Khả Khả.

Vì thế sau khi cô đi, chỉ xin một thời gian sau hãy để bà tới bên cô.

Cũng mong Lâm Khả Khả giúp cô hoàn thành các thủ tục tâm linh đầy đủ với mẹ mình.

Cô không mong cầu gì hơn.
Niệm Nguyệt Sơ vẫn cười, ánh mắt đỏ ngầu vô hồn, giống như một kẻ điên thật sự.
Bắc Lạc Hà và Dương Chí Ngôn vội vã kéo hắn ra, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Lần này cậu tìm đường chết đấy à?"
"Nhất Sở Trú, mau dừng tay.

Nếu đả động đến phương Nam lần nữa thì Bắc gia chi phạt cũng không cứu nổi cậu."
"Vậy à? Lo sợ cái gì? Tôi đảm bảo chỉ chơi chết cô ta thôi.

Yên tâm đi, tôi đã lo mọi chuyện chu toàn rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện