Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 892



Chương 892

Cô gái kia đương nhiên hiểu Cố Tuyết nói vậy có nghĩa là gì. Thế là cô ta lập tức quay qua cầu xin Hứa TỊnh Nhi đang đứng bên cạnh: “Cô Hứa, tôi sai rồi. Xin lỗi. Tôi không dám ăn nói linh tinh nữa. Xin cô hãy tha cho tôi”.

Hứa Tịnh Nhi không muốn dây dưa nên thản nhiên lên tiếng: “Giữ mồm giữ miệng tránh tai bay vạ gió. Tôi không muốn thấy cô nữa, đi đi”.

Cô gái nghe thấy vậy bèn lập tức chuồn đi không nói lời thứ hai.

Rõ ràng là Cố Tuyết đang giết gà dọa khỉ. Những người khác cũng không dám ho he, chỉ lần lượt giải tán.

Công chúa kiêu kỳ Cố Tuyết bước tới trước mặt Tịnh Nhi, làm nũng như một đứa trẻ: “Chị Tịnh Nhi”.

Hứa Tịnh Nhi đưa tay lên xoa đầu cô gái, cười nói: “Cảm ơn Cố Tuyết nhé”.

“Cảm ơn gì chứ, đây là điều em nên làm mà. Dù chị không còn là chị dâu nữa thì vẫn là chị của em. Ai dám bắt nạt chị em sẽ cho họ biết thế nào là bắt nạt luôn”.

Cô gái dừng lại rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Chị Tịnh Nhi, dù hôm nay chị có tới cướp rể thì em cũng có thể giúp chị”.

“…”

Tại sao cô bé và Tiêu Thuần đều nghĩ tới việc cướp rể nhỉ.

Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ, không hề phản bác mà chỉ đáp lại: “Đúng là cần em giúp thật”.

Cố Tuyết lập tức vỗ ngực: “Chị nói đi, chị muốn em làm gì, em sẽ lên rừng đao xuống biển lửa…”

“Stop!”, Hứa Tịnh Nhi lập tức ngăn lại . Cô kéo tay cô gái, nói nhỏ: “Đi theo chị”.

Hưa Tịnh Nhi đưa Cố Tuyết tới một góc, nói nhỏ với cô gái vài câu, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc usb đưa cho Cố Tuyết.

Cố Tuyết trịnh trọng nhận lấy, siết chặt trong tay và ra dấu tay ok với Tịnh Nhi: “Chị giao cho em, em nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa”.

Nói xong cô gái rời đi trên đôi giày cao gót.

Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra nhìn giờ. Cô mở zalo, tìm tài khoản của Tiêu Thuần và nhắn tin: “Đang ở đâu đấy?”

Tầm mười giây sau, Tiêu Thuần trả lời: “Sắp tới rồi, tầm năm phút nữa thôi”.

Cô ấy đang nói tới xe đón cô dâu. Nói cách khác, hôn lễ sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.

Hứa Tịnh Nhi dựa người vào tường, hít một hơi thật sau. Những gì cô cần làm, hôm nay đều phải làm hết. Sau này…cô sẽ không còn cảm thấy áy náy nữa.

Cô đứng dậy định rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân phía trước. Cô ngước nhìn. Tả Anh trong bộ đồ vest màu trắng đứng trước mặt cô. Anh ta đẹp trai, nho nhã như lần đầu cô từng gặp. Cảm giác thật nhẹ nhàng, thuần khiết.

Hình như anh ta luôn thích mặc vest màu trắng. Trong bao nhiêu buổi tiệc từng diễn ra thì anh ta luôn mặc màu này.

Thế nhưng…thế giới của anh ta thì chỉ toàn một màu đen tăm tối.

Dù có mặc toàn đồ trắng thì anh ta vẫn không thể che giấu được trược khí của chính mình. Hứa Tịnh Nhi nhìn anh, rồi quay mặt đi lướt qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện