Chương 71
Về tới Trúc Lâm Viện, Trịnh Lâm còn không dám nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần trên xe lăn kia.
Đột nhiên một giọng nói trầm đục lại vang lên: “Nàng tìm người có chuyện gì?”
Ngón tay của nam nhân gõ từng nhịp trên tay cầm xe lăn, đôi mắt cũng mở ra một chút, tuy không nhìn Trịnh Lâm nhưng hắn vẫn cảm thấy rùng mình, lúc nãy là vương phi bây giờ lại đến vương gia, số hắn đúng là khổ mà.
“Bẩm vương gia nàng hỏi thuộc hạ về nữ nhân kia.” Trịnh Lâm không dám nói dối.
Tạ Đình dừng gõ, ngón tay trỏ hơi cứng lại, khuôn mặt có chút âm trầm, giọng nói lành lạnh truyền đến tai Trịnh Lâm.
“Ngươi đã nói hết cho nàng?”
“Không có, thuộc hạ không nói lời nào? Trịnh Lâm nghiêm chỉnh nói.
“Trịnh Lâm, bổn vương ghét nhất người nói dối, ngươi lẽ nào không biết.
Trong đêm tối thanh âm của Tạ Đình âm u, rét lạnh xen lẫn vài tia ẩn nhẫn, nghe vào thật giống diễm la vương đang hỏi tôi.
Trịnh Lâm đột nhiên quỳ xuống, mồ hôi trên trán nhễ nhại, thành thật khai báo: “Thuộc hạ không dám nói, chỉ là vương phi hỏi thuộc hạ gật đầu hoặc lắc đầu “Nàng đã biết được bao nhiêu?” Tạ Đình âm trầm hỏi.
Trịnh Lâm không rõ vương gia có tức giận hay không chỉ nói: “Vương phi chỉ biết nàng kia hãm hại vương gia, ngoài ra cũng không biết thêm cái gì.
Tạ Đình nghe vậy trầm ngâm một lát lại nói: “Hừm, người lui đi.”
Lúc này Trịnh Lâm mới hoàn toàn thả lỏng người, không dám ở lại trong phòng, ra đến ngoài cửa hắn cảm nhận được mồ hội đã thấm đầy áo.
Đêm nay Tạ Đình không ngủ được, đối với Dương Khánh Vân hắn vẫn luôn phòng bị nhưng sâu trong trái tim ẩn ẩn chờ mong, miệng thì nói không tin nhưng trong lòng vì những việc nàng làm đã cảm động mấy phần.
Dương Khánh Vân cũng không ngủ được, nàng đang suy nghĩ về nữ nhân tên Hà Bích Thủy, nàng ta rốt cuộc là ai? Bây giờ đang ở đâu? Nàng ta đã làm gì tổn thương Tạ Đình, còn sống hay đã chết?
Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu Dương Khánh Vân lại không có ai trả lời trả nàng, đáng chết, tên Trịnh Lâm kia lại không nói cho nàng biết, ngoài hẳn ra nàng có thể hỏi ai đây?
À, còn có một người, sư đệ của Tạ Đình, tên Đường Huy thì phải, có điều tên này không biết có dễ dụ hay không, hơn nữa nàng cũng không biết gì về hắn mà hắn cũng không có ở trong vương phủ
Càng nghĩ càng thấy tức, nàng muốn biết về quá khứ của Tạ Đình lại không tìm được một người đáng tin cậy để hỏi.
Không đúng, trong đầu nàng chợt xẹt qua một người, thế nhưng người này có thể hỏi sao, chưa kể nàng cũng không biết làm thế nào để gặp người này.
Dương Khánh Vân không khỏi gác tay lên trán thở dài, sau đó trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đừng để nàng biết Hà Bích Thủy kia là ai, nếu không nàng ta xong đời, dám làm tổn thương nam nhân của nàng vậy thì phải chịu lấy hậu quả.
Lại nói nàng ta còn sống sao? Nếu nàng ta còn sống hàng thật muốn bổ đầu nàng ta ra xem trong đó có phải là bã đậu hay không, Tạ Đình tốt đẹp như vậy tại sao nàng ta lại nhẫn tâm phản bội hắn.
Nghĩ đến Tạ Đình đau khổ tổn thương bao nhiêu nàng lại căm ghét nữ nhân kia bấy nhiêu.
Vì suy nghĩ miên man trong lòng mà mãi đến canh ba Dương
Khánh Vân mới thiu thiu đi ngủ.
Mà ở một nơi nào đó trong Tương Vương Phủ cũng có một nam nhân trân trọc mãi không ngủ được, hề nhắm mắt vào là hiện lên bóng dáng của một nữ nhân.
Không còn cách nào khác hẳn lại phải ngồi dậy, khoác tạm chiếc áo choàng mở cửa đi ra ngoài, tối nay ánh trăng có chút mờ ảo khiến con đường cũng mờ mờ khó thấy nhưng điều đó cũng không khiến bước chân nam nhân chập choạng, hắn đi qua hai hàng lang lại dừng trước một lương đình, không ngồi trên ghế đá mà vận công bay lên mái đình chấp tay ra sau nhìn về phương xa, nơi đó có bóng dáng của nàng.
Giữa đêm gió lạnh thổi qua làm tà áo choàng phất phơ trong gió, hơi lạnh lùa qua vạt áo nhưng nam nhân lại chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy tâm tư như bị dày vò, cuộn lại như một mở bòng bong không tháo ra được.
Cũng không ai biết nam nhân đó đang nghĩ cái gì.
Hết đêm rồi đến ngày, một ngày mới lại đến, Dương Khánh Vân tuy ngủ trễ nhưng lại dậy rất sớm, còn rất có tinh thần, nàng vặn mình mấy cái rồi rửa mặt vấn tóc lại đi đến Trúc Lâm Viện, nàng quyết định đưa Tạ Đình hít thở không khí trong lòng một chút, nàng biết hắn cũng dậy rất sớm.
Đi đến Trúc Lâm Viện nàng đã thấy mặt trời ló rạng sau răng trúc, chim chóc đua nhau ríu rít nhảy nhót, bên trong viện cũng nghe thấy tiếng quét tước lá cây, đúng là một buổi sáng tràn đầy tinh thần.
“Tham kiến vương phi.
Hai nha hoàn đang quét lá thấy nàng liền kh người hành lễ.
Dương Khánh Vân lại phất tay nói: “Quét sạch một chút.
“Vâng.” Hai nha hoàn cùng đồng thanh, trong đó có một nha hoàn hơi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe lên một tia dị thường.
Bên trong phòng Tạ Đình đang chuẩn bị rời giường liền nghe thấy giọng nói của nàng, động tác dừng lại nhìn chiếc xe lăn không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này giọng nói của Dương Khánh Vân lại vang lên bên ngoài cửa, “Vương gia, chàng tỉnh chưa, ta vào nhé.”
Bên trong Tạ Đình không lên tiếng Dương Khánh Vân cứ thế đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hắn ngồi trên giường nàng nở nụ cười tươi nói: “Chào buổi sáng, vương gia, chàng có muốn ra ngoài hít khí trời hay không ta đưa chàng ra.
Nhìn thấy nụ cười này Tạ Đình có chút không kháng cự được.
Hai người cũng không đi đâu xa chỉ ra vườn hoa trong vương phủ, từ Trúc Lâm Viên đến đó cũng không xa, vì có xe lăn mới Tạ Đình đẩy xe đi cũng rất nhanh, Dương Khánh Vân không nhịn được nói: “Vương gia, hài lòng không, ta cứ nghĩ bọn họ sẽ không làm được theo bản thiết kế của ta nhưng không ngờ lại vượt qua mong muốn “Ngươi sao lại có thể nghĩ ra?” Tạ Đình vẫn luôn nghi hoặc điều này.
Dương Khánh Vân đột nhiên dừng lại, Tạ Đình cũng theo bản năng dừng xe lần nhìn nàng.
Không ngờ Dương Khánh Vân lại đổ người về phía hắn một tay choàng ra sau ghế một tay chạm nhẹ vào bàn tay của hãn, đôi môi anh đào như có như không chạm vào vành tai hắn lại khe khẽ nói: “Vương gia không biết sao, vì người mình yêu chuyện gì Dương Khánh Vân ta cũng có thể làm, lại nói vì muốn chàng thoải mái ta đã ba đêm không ngủ mới nghĩ ra thiết kế này đó, vương gia, chàng phải trân trọng, biết không?” Trước khi rời khỏi tại hắn Dương Khánh Vân lại cố ý hôn vành tại hắn một cái, trong thoảng chốc tại của Tạ Đình ửng đỏ lên, dưới ánh bình mình nó càng thêm đỏ rực, trông hằn lúc này lại có chút đáng yêu.
Trái tim của Tạ Đình run nhẹ từng cơn, hắn vậy mà không chán ghét nàng đụng chạm đã thể còn có chút dai, luu luyến.
“Vương gia, tại chàng rất đỏ nha, chàng thẹn thùng sao?” Dương Khánh Vân không nhịn được trêu chọc hàn mặc dù biết hãn sẽ nổi giận.
Quả nhiên khuôn mặt của nam nhân nào đó đã thoáng lên sự tức giận, lại gần giọng nói: “Dương Khánh Vân, không cho phép đụng vào bổn vương”
“Ta lỡ đụng rồi, vương gia tính làm sao?” Dương Khánh Vân lại to gan lớn mật kề sát vào mặt hắn chớp mắt hỏi.
Tạ Đình nhìn khuôn mặt cần kề mình có chút bất vi sở động, hai tay vô thức nắm chặt lại.
Trong một giây tích tắc, hắn cảm thấy nàng thật đẹp, hắn muốn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt ấy lại kiềm chế lòng mình.
Bình luận truyện