Chương 1961
Chương 1961
Chỉ, chỉ ngoại trừ chuyện về hai bé cưng.
Nhưng người biết chuyện về hai bé cưng cũng không nhiều, người đàn ông này là Nguyễn Hạo Thần đặc biệt mời tới vì chuyện của Đường Vân Thành, sao anh ta có thể biết chuyện về hai bé cưng được chứ? !
“Khiết Khiết, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.” Giờ phút này không biết bé thỏ trắng Bùi Vũ Ninh đã tìm hiểu anh Phó kia như thế nào rồi, cũng không biết rốt cuộc Bùi Vũ Ninh đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng lời này của Bùi Vũ Ninh nghe ý tứ ít nhiều là muốn giải thích cho anh Phó.
Người đàn ông kia nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nở một nụ cười sáng chói loá mắt, khiến cho trái tim người ta cũng phải gợn sóng.
Tô Khiết: “…”
Được rồi, cô vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn! !
“Các người còn bận nhiều việc, lúc nào có kết quả thì nói cho tôi một tiếng.” Tô Khiết cảm thấy có lẽ cô nên rời đi, trong tình huống này, cô thật sự không thể ở lại nữa.
May mắn thay, người đàn ông kia trêu chọc thì trêu chọc nhưng cũng không hề làm chậm trễ việc chính.
Không, thật ra sau đó anh ta hoàn toàn không làm gì cả, anh ta vẫn ngồi yên ở chỗ đó xem tạp chí, uống một chút cà phê, mấu chốt là sau khi anh ta tới, tinh thần của Bùi Vũ Ninh đã tăng lên hai trăm phần trăm, hiệu suất làm việc vô cùng cao.
Người đàn ông kia nhàn nhã ngồi dưới điều hoà không khí uống cà phê, nhàn nhã mà vênh váo.
Còn Bùi Vũ Ninh thì mệt gần chết! !
Mấu chốt là Bùi Vũ Ninh lại tâm cam tình nguyện! !
Tô Khiết cảm thấy Nguyễn Hạo Thần đã tìm đến một người giám sát, mấu chốt là người giám sát này rất có tác dụng đối với Bùi Vũ Ninh, anh ta vừa đến, một mình Bùi Vũ Ninh có thể làm việc bằng hai người.
“Cô Đường đi thong thả.” Anh ta vẫn cười như cũ, giọng nói rất hiền hoà nhưng thực sự Tô Khiết lại nghe được ý tứ đuổi người trong đó.
Bùi Vũ Ninh nhìn về phía Tô Khiết, khóe môi mấp máy giống như muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống được.
Tô Khiết hơi nhếch khóe môi lên, một người bình thường hay nói những lời khó nghe đến mức người ta phải bịt miệng của cô lại nhưng bây giờ ngay cả một câu cũng không dám nói, qua đó có thể thấy được sự uy hiếp này lớn thế nào…
Cô không hiểu tại sao Bùi Vũ Ninh từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất nhưng sao lại sợ người đàn ông này đến thế? !
Sau khi Tô Khiết rời đi, trong phòng khách sạn lại càng thêm yên tĩnh.
Bùi Vũ Ninh bò dậy từ dưới đất, một tay nắm thật chặt tài liệu, lần này cô ta không tiếp tục đưa tài liệu cho người đàn ông kia mà là trực tiếp đặt ở trên mặt bàn trước mặt anh ta.
Vừa để tài liệu xuống xong, Bùi Vũ Ninh liền quay người định rời đi.
“Chỗ này, cô qua đây xem một chút.” Chỉ có điều anh ta đã lật tài liệu ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào một chỗ nào đó.
Bùi Vũ Ninh dừng bước chân lại, nghe ý tứ của anh ta thì tài liệu có vấn đề, Bùi Vũ Ninh lập tức đi tới, nghiêng người qua nhìn cho rõ.
Người đàn ông kia cũng làm như vô tình tới gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ: “Chỗ này…”
Bùi Vũ Ninh cảm thấy anh ta áp sát quá gần nên theo bản năng muốn tránh đi, chỉ có điều giọng nói của người đàn ông kia lại đột nhiên trầm xuống mấy phần: “Cô xem đi, có nhìn ra vấn đề gì không?”
Bình luận truyện