Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 18: Xe của tam thúc, cô ấy ngồi đến nghiện rồi!



Cô đang thèm nhỏ dãi mê lực kinh người của người đàn ông, một bàn tay to lớn trực tiếp xách tay cô như xách gà, sau đó vất sang một bên ghế như vất rác.

Động tác thật lưu loát.

Cháu gái Tô bị anh vừa xách, vừa ném, vừa doạ, kiên định, cũng rất trung thực.

Mải mê bị vất ở một xó bên cạnh ghế nhìn Lãnh Dạ Thần sắc mặt xanh đét toàn thân căng cứng, không sợ chết bồi thêm một câu

-Ha ha ha đường cũng khó đi quá, ha ha ha

Đổng Đại Điểu lái xe dù không nhìn rõ việc vừa xảy ra, nhất định là nha đầu quấn người này lại chơi thiếu gia nhà anh ta rồi.

Cháu gái Tô vừa giải thích, Đổng Đại Điểu không hiểu nguyên do gì cũng thử làm dịu không khí.

Không phải chứ, trường học sửa con đường này quá hẹp, không lách vào được.

Phì!

"Lách" từ này dùng cũng thật tuyệt vời!

Thật là không hợp tình hình. Chuyện khó xử lúc nãy của cô và Lãnh Dạ Thần, vừa hay có thể sử dụng, sinh động, xác đáng, lại vô cùng chính xác.

Thế là, không khí lại càng gượng gạo.

-Đại ca, hai người ngồi vững nhé, phía trước vẫn còn mấy khúc cua đấy…

-Câm mồm, lái xe đi.

Tiếng Lãnh Dạ Thần từ đằng sau đánh đến. Đổng Đại Điểu im bặt, không dám lên tiếng.

Tô Thịnh Hạ nhịn cười… ôi trời, buồn cười chết mất.

Chú đẹp trai, không sao không sao, chú cứ lái từ từ, lách từ từ.

Tô Thịnh Hạ đặc biệt nhấn mạnh hai từ"chú" và "lách", ám chỉ một vài chuyện. Ha ha.

Để anh lạnh mặt, để anh khinh thường tôi! Hừ!

Mặt Lãnh Dạ Thần, đóng băng rồi.

Tô Thịnh Hạ kéo tay vịn cửa sổ xe, cười như không cười, vô cùng ngây thơ nói

-Tam thúc, thúc với ba tôi kết nghĩa anh em như thế nào vậy?

Lãnh Dạ Thần không thèm nhìn cô, xơ xác tiêu điều nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nhìn cái gì.

Tô Thịnh Hạ không tuyệt vọng dịch mông lại gần Lãnh Dạ Thần, hắng giọng, vô cùng nghiêm túc tìm chứng cứ

-Này, tam thúc, thúc với ba tôi rõ ràng không giống nhau, mấy người, chắc là không cùng huyết thống đâu nhỉ?

Lần này, đáp lời Tô Thịnh Hạ là ánh mắt giết người của Lãnh Dạ Thần, anh đổi chân, nghiêng người về một phía, vô cùng ghét bỏ cô cháu gái đột nhiên xuất hiện này.

Tâm tình Tô Thịnh Hạ có chút phức tạp, Tô Thịnh Hạ nghĩ rồi lại nghĩ, nếu thật sự có cùng huyết thống, vậy...

Việc phát sinh hôm nay giữa hai người, quả thực đi ngược lại nhân luân rồi.

Cho nên, hô hấp, tạm ngừng.

Cuối cùng, lúc Tô Thịnh Hạ vẫn đang nghiên cứu vô cùng uất ức, xe đã dừng lại.

Đổng Đại Điểu xuống xe, mở cửa

-Tiểu đồng chí, mời xuống xe

Vai Tô Thịnh Hạ run lên, nhảy xuống xe. Chiếc xe này cũng thật đáng kinh ngạc, hầm xe thật cao! Ngồi sướng quá đi!

Cho nên, cô vẫn chưa ngồi đã, vẫn muốn ngồi tiếp lần nữa.

Không, nếu lần sau lại ngồi, hi vọng chú ba Lãnh sẽ lái xe, còn cô ngồi ghế phụ điều khiển.

Đương nhiên, để ngày hôm đó đến thật thuận lợi, cô sẽ cố gắng.

Tô Thịnh Hạ vẫy tay

-Tạm biệt tam thúc, thúc đừng quên tôi nhé.

-Đóng cửa

Lãnh Dạ Thần ra lệnh, Đồng Đại Đổng liền lạch cạch đóng cửa lại."Thịch" một tiếng vang to, Tô Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn, ngón tay thon dài sờ sờ sống mũi

-Kiêu ngạo cái gì, đợi tôi điều tra rõ ràng, lại chiến với thúc.

Đổng Đại Điểu lên xe, cân nhắc vài lần mới thấp thỏm hỏi:

-Đại ca, ban nãy cô ấy gọi anh là tam thúc... có chuyện gì thế?

Ánh mắt bén nhọn của Lãnh Dạ Thần từ phía sau quét lên người anh ta, thế là anh ta không dám bát quái nữa.

-Mà này, cô gái đó cầm mất áo khoác của tôi rồi, có thể xin thêm một chiếc không?

-Lái xe cho tôi.

Đèn hoa Bắc Kinh đã được bật lên, sắc đêm càng nồng, bóng cây trong đại viện quân khu lắc lư, mặt trăng bên ngoài cửa sổ đã lên cao, nhìn từ cửa phòng ngủ của cháu gái Tô phong cảnh quả thực giống như làm việc xấu vậy.

Tô Thịnh Hạ gối hai tay dưới đầu, mặt hướng lên trên, hai chân vắt chéo giơ lên không lắc lắc.

Tam thúc?

Tuy Lãnh Dạ Thần và ba cô đã kết nghĩa anh em, cùng vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ, hơn nữa, nghe ngữ khí của ba cô, địa vị của vị tam thúc này cũng ngang anh em ruột.

Cũng đúng, Tô Thịnh Hạ không có thúc, trên ba chỉ có hai người chị, tự nhiên cũng xem Lãnh tam thúc như anh em thân thiết

Nhưng cháu gái Tô cũng vô cùng uất ức, tâm tư của cô với Lãnh tam thúc không phải thứ tình cảm đơn thuần của một người cháu gái, ngươi ta nghĩ càng nhiều, càng sâu, càng dài mà.

Nhưng tư tưởng ba mẹ thúc ấy lại vô cùng bảo thủ, đối với loại hành vi đi ngược lại truyền thống, gia giáo này, phản đối vô cùng kịch liệt.

Nếu để lộ ra, Tô Thịnh Hạ chắc chắn phải chết.

Nghĩ đến đây, vốn dĩ là cảm xúc"sau khi gặp hoàng hôn" liền biến thành cảm tưởng vô cùng bi thương"từ đó tam thúc là người dưng"

-Thèm vào! Phiền phức!

Cháu gái Tô kéo chăn che đầu, không quan tâm đến cái nóng giết người không đền mạng giữa hè.

Đêm nay cháu gái Tô ngủ không yên giấc, nhưng thói quen dính giường lại không hề bị ảnh hưởng.

-Thịnh Hạ, dậy mau, tám chín giờ rồi còn chưa dậy? Dậy xuống ăn cơm nhanh." Tiếng Triệu Lệ Hoa ngoài cửa bay vào.

-Không ăn đâu

Tô Thịnh Hạ trùm kín chăn còn hồ đồ lầm bẩm một câu.

-Không ăn cơm làm sao được, dậy mau, vừa nghỉ hè đã biến thành động vật thân mềm, con muốn nằm đến lúc tứ chi thoái hoá sao?!

Tô Thịnh Hạ mới không quan tâm mấy lời cằn nhằn của mẹ, bịt tai giả vờ không nghe thấy.

-Nha đầu này, thật sự phải ném vào trường quân sự huấn luyện vài tháng, nhất định phải sửa thói xấu này.

Ngoài cửa, tiếng trách móc của ba Tô không giấu nổi sự quan tâm và đau lòng.

Hình như nghĩ ra cái gì, ba Tô đột nhiên sáp lại gần cửa phòng, cố tỏ vẻ thần bí cười hỏi:

-Con gái, không phải con vẫn luôn ồn ào muốn biết huấn luyện quân đội đặc biệt như thế nào sao? Hôm nay vừa vặn có huấn luyện đặc biệt, đi xem không?

Từ lâu cô đã biết sân huấn luyện quân nhân đặc biệt vô cùng lợi hại, từng người từng người oai hùng đến mức có thể lấy ra điêu khắc thành ván khuôn, nhưng ba không cho cô đi xem, sợ cô gây rắc rối, càng sợ tính hoang dã trên người cô trở nên kinh khủng lại càng khó dọn dẹp, kéo một đống lí do không cho cô đi.

Hôm nay mọc trời mọc phía Tây à?

Tô Thịnh Hạ bĩu môi

-Không đi

Làm người phải có khí cốt!

Ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng ba Tô mặc quần áo cài thắt lưng, ông cao giọng cười, không để tâm nói:

-Không đi sao? Ba còn định hôm nay để chú ba truyền bá kiến thức cho con, ba phải đi họp, có lòng cầu xin tam thúc con, con đã không đi, cũng tốt, không phải làm phiền người ta, người ta cũng khá...

Chữ "bận" vẫn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.

"Soạt" cửa phòng ngủ bị cháu gái Tô thô bạo đẩy ra.

Hai mắt cháu gái Tô trợn thành chuông đồng, phát sáng.

-Ba bảo, để tam thúc dẫn con đi?

Ẩn trong âm thanh ấy là niềm vui trộm, vô cùng đắc ý.

Làm người, phải biến tuỳ cơ ứng biến, ha!

Mẹ Tô nhăn mày:

-Gì mà tam thúc? Ở đâu ra tam thúc? Ông nói đi, không phải người anh em kết nghĩa tên Lãnh gì đó chứ?

Ba Tô vỗ tay vợ, vô cùng kiêu ngạo đứng thẳng lưng:

-Haha, chính là người đó, anh ba của Lãnh gia, người đầy khí khái hài hùng, haha! Tuy tuổi không lớn, nhưng chiến công hiển hách, tiền đồ thênh thang!

Dáng dấp này, mười phần là của anh ruột.

Nhưng, đầy khí thế hào hùng, chiến công hiển hách, tiền đồ thênh thang, giữ làm con rể càng thích hợp hơn! Tại sao ba lại không nghĩ thoáng như vậy!

Ai, thế giới thật tối tăm, nhân sinh thật gian khó.!

Mẹ Tô nhìn con gái, có chút thấp thỏm không yên:

-Tuy nói là anh em của mình nhưng cũng xấp xỉ tuổi Tô Thịnh Hạ, hai đứa...

-Aiya, bà nghĩ nhiều rồi, lão tam là quân nhân, cốt cách vô cùng kiên cường! Thịnh Hạ nhà mình lại là nha đầu ngang ngược, bà lo gì?

Cháu gái Tô trong lòng cười hâh, ba mẹ thật không hiểu tình hình, cô bây giờ không chỉ nha đầu ngang ngược, còn là một thiếu nữ bình thường đang gia nhập hàng ngũ hoài xuân.

Có thiếu nữ nào không mơ mộng yêu đương!

-Ba mẹ yên tâm, động cơ của con với tam thúc rất thuần khiết.

Thuần khiết mà, chỉ muốn đè anh thôi.

Ba Tô, mẹ Tô:

-...

Cháu gái Tô đặc biệt mặc một chiếc váy lộ rõ khí chất thiếu nữ, kiểu váy liền màu vàng nhạt bó eo, cho dù không thể tôn lên rãnh ngực, cũng lộ rõ cái eo thon gọn cùng đôi chân dài, hoạt bát lại năng động.

Ra khỏi đại viện quân khu, một chiếc xe con màu đen bình thường đã đỗ ở bên ngoài, rõ ràng là xe quân dụng nhưng khí thế không thể nào so sánh được với hắc kị sĩ tối qua.

Đúng lúc hơi thất thần, cửa xe đằng sau bị một cánh tay đẩy ra.

Chiếc quần màu xanh quân đội kéo dài qua đôi chân cực thẳng, cực mạnh mẽ, cực khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, sau đó, Lãnh Dạ Thần đẹp trai lưu loát xuống xe, động tác đẹp trai đến mức người người phẫn nộ.

-Em ba, Tô Thịnh Hạ giao cho cậu, thay anh quản lí tốt nó, đừng để nó ngang ngược khắp nơi.

Lời là nói với Lãnh thiếu còn ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại trước sau chưa từng rời khỏi người Tô Thịnh Hạ.

Đương nhiên, ánh mắt mang theo tâm tình không bình thường cũng chưa từng rời khỏi phong thái hiên ngang của chú ba Lãnh.

Cháu gái Tô ngoan ngoãn đặt hai tay ra sau lưng, nhếch mép cười, giòn giã hét:

-Chào tam thúc.

---------

Dịch: Trang Phan

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện