Cô Vơ Cá Chép Thần Ngọt Ngào Như Mật

Chương 5: Nhà đầu tư muốn rút vốn



An Nhu hoàn toàn không biết gì điều này cả.

Cô mở miệng và nói: "Tôi thề, tôi đối với Bạch Cẩm Lê cậu hoàn toàn không có chút mưu tính nào, tôi cũng không thêm gì vào ly rượu tối nay cả, nếu tôi nói dối..."

Cô bỗng nhiên dừng lại.

Không hiểu vì gì mà đột nhiên An Nhu cảm thấy hơi lo sợ.

Bạch Cẩm Lê nhìn chằm chằm vào mắt cô mà hỏi: "Nếu cậu nói dối thì sao?"

An Nhu nghiến răng và tiếp tục nói: "Nếu tôi nói dối, tôi sẽ không nhận được bất kì hợp đồng nào. Những vai tôi đóng từng vai từng vai một đều sẽ bị bôi đen trên mạng và sẽ bị phong sát tại giới giải trí, không thể ngẩng đầu lên được, sống một cuộc sống nhuc nhã và nghèo khó!”

Cẩm Lê cười nhẹ.

Cô biết rõ sau khi An Nhu nói câu này thì mọi thứ sẽ thay đổi. Một lớp bột mỏng màu hồng tỏa sáng trên đầu cô biến thành màu đen ngay lập tức.

Đây chính là số phận của con người.

Bản thân là một nàng tiên cá koi phụ trách về số phận con người, “Cẩm Lê” có thể nhìn thấy rõ số phận của mỗi người.

Kiếp người này của An Nhu cũng được coi là rất may mắn thế nhưng, bây giờ, lời thề được thực hiện. Như cô nói trong lời thề, từ giờ trở đi, cô sẽ gặp xui xẻo cả đời.

An Nhu không biết những điều này, cô chỉ cảm thấy xung quanh mình đột nhiên hơi lạnh và cơ thể hơi nặng nề.

Nhưng cô nghĩ đó là vì quần áo của cô đã ướt sũng, vả lại cô cũng không quan tâm lắm.

Cô cảm thấy tối nay mình như bị trúng ta vậy, lại có thể sợ hãi một cách khó hiểu về người phụ nữ Bạch Cẩm Lê này.

Lúc này, cơ thể vừa ướt vừa lạnh, tóc dính vào cổ, rất khó chịu.

An Nhu nói xong liền quay đi.

Lần này thì Cẩm Lê không gọi cô ấy nữa.

Cô quay trở lại phòng mình và đóng cửa phòng.

Cẩm Lê dựa vào cửa, có một vết rạn nhẹ trên khuôn mặt lãnh đãm và bình tĩnh của cô.

Mọi thứ thật không hợp lý!

Cô nhắm mắt lại và cảm nhận mọi thứ lại một lượt.

Qủa nhiên là vậy, hoàn toàn giống như những gì cô vừa cảm nhận được – toàn bộ cơ thể cô đều trống rỗng và sạch sẽ, không có dấu vết của ma lực thần tiên.

Cố gắng đưa linh hồn ra khỏi cơ thể này nhưng cô không thể làm được.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ cô đã bị mắc kẹt ở cơ thể phàm trần này?

Cô tập trung tinh thần của mình từ từ cảm nhận và phát hiện ra rằng thế giới này với chốn thần tiên của mình là hoàn toàn cách nhau rất rất xa.

Trong cơ thể phàm trần này, cô mất đi ma lực thần tiên và cả sức mạnh linh thiêng của mình cũng bị thu hẹp đến mức yếu đuối

Chưa kể rằng các vị thần tiên khác cũng sẽ không xuất hiện. Ngay lúc này, sức mạnh của cô thậm chí còn không thể so sánh với những người phàm trần mạnh mẽ!

Nhất định phải tìm được biện pháp để lấy lại thần lực. Cẩm Lê đã suy nghĩ như vậy giữa sự tăm tối trong căn phòng.

Đợi đến khi sức mạnh thần thánh được phục hồi cô mới có thể có cách xé nát thế giới này và trở về thiên đàng.

Nhưng ở thế giới này, cô căn bản không thể cảm nhận được sự biến động của sức mạnh tâm linh. Ngay cả khi là một vị thần, cô cũng không thể rèn luyện lại thần lực của mình, thật là vô ích.

Làm thế nào để khôi phục sức mạnh?

Cẩm Lê rơi vào trạng thái u sầu, tuyệt vọng.

Ngay lúc đó, điện thoại bỗng reo lên, dọa Cẩm Lê đang trầm lặng suy tư một phen giật mình.

Cô thò tay vào túi và lấy điện thoại di động ra, nó vẫn còn run.

Màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Thanh Thư".

Thanh Thư là người quản lý của Cẩm Lê, là người phụ nữ trung niên có gương mặt ánh lên sự hà khắc với cái miệng luôn nói ra những điều cay nghiệt.

Cẩm Lê ấn trả lời cuộc gọi.

"Bạch Cẩm Lê, cô đang ở đâu? Công ty vừa gọi cho tôi và nói rằng Vương tổng sẽ rút vốn. Họ nói rõ là họ không hài lòng với cô! Cô nói xem, có phải trong đầu cô toàn bã đậu không? Đã nói phải dỗ dành ông ta rồi, cho dù ông ta có chỉ thẳng mặt cô mà bắt cô gọi là bố thì cô cũng phải nở nụ cười chứ. Cô đây là đang muốn chọc tôi tức chết đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện