Cô Vợ Câm: Tổng Tài, Hãy Yêu Đi!
Chương 27: Muốn Bảo Vệ Em
Mối quan hệ của Mộ Viên Bách và người thân không mấy tốt đẹp, đó chính là lí do anh không về nhà chính hay nhắc đến họ trước mặt cô.
Ninh Hinh cảm thấy không khí cứ trùng xuống, căng thẳng quá...
Căng muốn đứt dây đàn cmnr.
" Viên Bách..." Uất Noãn nhìn anh, đứa cháu này, lúc nào mới tha thứ cho mọi người đây chứ?
Đã bao năm rồi, từ khi nó ngồi vào cái ghế Mộ tổng thì cứ luôn lạnh lùng rồi xa lánh tất cả như vậy, người gần nhất chỉ có Lục Thiên Tư đến giờ.
Cô gái bên cạnh là người thứ hai được Mộ Viên Bách gẫn gũi như vậy.
" Đã trễ rồi, bà nội nên về nhà chính sớm đi " Anh nói.
Ninh Hinh lay tay anh, ý muốn nói anh đang thất lễ với người lớn đấy. Huống gì đây là bà nội của anh cơ mà.
Có người thân bên cạnh không tốt sao? Với lại cô thấy bà nội đang rất lo lắng cho anh và quan tâm lắm mà.
Uất Noãn thở dài, xem ra lần này lại thất bại rồi, bà hướng về Ninh Hinh, nhìn cô nói:" Cháu dâu à, giữ gìn sức khỏe tốt đó, chăm sóc Viên Bách tốt nữa nhé ".
Lão phu nhân của chúng ta đứng dậy, bà quay lưng rời đi, Mộ Viên Bách một câu cũng không nói, cũng không có ý tiễn bà về.
Ninh Hinh chẳng biết làm sao, cô cứ nhìn anh rồi nhìn bà đang rời đi.
Trông bà nội rất buồn...
Mộ Viên Bách quay sang ôm lấy cô, anh nói:" Tôi biết em đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra...".
" Nhưng mà sau này có thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói cho em biết được không?" Mộ Viên Bách nói.
Nghĩ đến nhà chính, nghĩ đến gia đình trước kia, lòng anh không mấy vui vẻ, suy nghĩ càng lúc càng nhiều.
Ninh Hinh lặng lẽ gật đầu. Mộ Viên Bách cứ ôm lấy cô, có vẻ như...
Anh thật sự cần cô.
Ninh Hinh nắm lấy áo anh, như đang muốn nói:
" Không sao rồi, có em bên cạnh anh mà ".
Lão phu nhân ra xe ngồi vào, quản gia đã đợi sẵn ở đó, thấy bà rời đi sớm như vậy cũng đoán được chuyện ra sao rồi.
" Lão phu nhân à..." Quản gia nói.
" Không sao, bà già này vẫn còn ổn lắm " Bà mỉm cười nói.
" Cũng may, Viên Bách đã mở lòng với một cô gái, sau này thằng bé có người chăm sóc nó rồi " Bà an lòng nói.
Trước đây cứ sợ Mộ Viên Bách cứ vậy mà về già sống trong cô đơn, bà không ép đứa cháu này phải có cháu cho bà ôm, nhưng ít nhất cái thân già này cũng muốn nhìn thấy cháu mình đã có hạnh phúc riêng, có người nó đã tin tưởng.
Đã lớn tuổi, già rồi...
Làm sao có thể đợi mãi được chứ.
" Lão phu nhân...".
" Quản gia, tôi không sao " Lão phu nhân đáp, bà nhìn ra cửa sổ, mỉm cười.
Cháu dâu, nhờ cháu đấy!
Nhờ cháu bên cạnh Viên Bách mãi mãi về sau.
...
Sau khi bà nội rời đi, cô và anh dùng bữa tối rồi đi ngủ, Ninh Hinh nằm trong lòng anh, đây có lẽ là lần đầu cùng anh ngủ chung thế này.
Mộ Viên Bách không chạm vào cô, có vẻ như việc bà nội đến đây làm anh buồn rầu hơn, tâm trạng cũng không tốt mấy.
Ninh Hinh không biết làm sao, cô nắm lấy áo anh.
Mộ Viên Bách chưa ngủ, anh nhìn xuống:" Em đang an ủi tôi đấy à?".
Ninh Hinh thật thà gật đầu, cô ngốc đầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt ngây thơ của Ninh Hinh làm anh vui hơn, anh cúi xuống hôn lên trán cô:" Tôi mạnh mẽ hơn em nhiều đấy, tôi không có buồn đâu ".
Nghe anh nói vậy, Ninh Hinh siết chặt tay hơn, anh cũng là con người chứ có phải cục đá hay sắc thép gì đâu mà bảo không biết buồn chứ? Cô thấy anh buồn rõ ra mặt kia cơ mà?
Thấy Ninh Hinh ôm chặt mình hơn, anh đành đầu hàng:" Rồi rồi, là tôi buồn, tôi có hơi buồn một chút thôi ".
Ninh Hinh đã thắng trong việc khiến anh nói thật, cô ngẩn đầu nhìn anh lần nữa.
" Thật ra tôi và gia đình không mấy hòa hợp, cũng đã lâu rồi tôi không ngồi chung bàn ăn với họ " Mộ Viên Bách nói.
Nghe đến đây Ninh Hinh có chút chạnh lòng, cô cứ nghĩ có đủ ba mẹ bên cạnh sẽ rất vui vẻ chứ, nhưng thật ra nó không màu hồng như cô nghĩ và tưởng tượng sao?
Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh mà.
" Từ đó đến đây có lẽ Lục Thiên Tư là người tôi tin tưởng nhất...".
" Bây giờ thì có thêm em " Anh dịu dàng nói.
Ninh Hinh tròn xoe mắt nhìn anh.
" Tôi cũng không biết sao, nhưng thời gian này gần bên em, tôi càng muốn bảo vệ em ".
" Khoảng khắc nhìn thấy em bị lôi ra với thân thể toàn vết thương và máu, lúc đó tôi như phát điên, tôi chỉ muốn giết chết kẻ làm ra chuyện đấy ngay tại chỗ ".
"Nhưng nhìn thấy em còn đau đớn hơn tôi, tôi chỉ nghĩ rằng mình nên cứu em trước, nếu không em sẽ càng đau hơn ".
" Lục Thiên Tư từng nói nhìn em, bất kể người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ, chỉ riêng tôi là cọc cằn với em như vậy ".
" Nhưng em vẫn xem tôi là người tốt...".
" Tiểu Hinh, tôi thật sự bị cái tôi của mình quật xuống rồi, tôi muốn bảo vệ em...".
" Muốn biết cảm giác yêu một người là như nào, Tiểu Hinh, sau này chúng ta cùng nhau yêu đương nhau nhé...".
" Chúng ta bên nhau như các cặp vợ chồng khác, tôi sẽ bảo vệ tốt cho em, khiến em không bị đau nữa ".
" Tiểu Hinh, chúng ta cùng nhau cho bản thân mình một cơ hội được không?" Anh nhìn cô nói.
Lần đầu tiên anh nói nhiều thứ như vậy với một cô gái, anh thật sự là bị nghiệp quật rồi, nghiệp quật nặng lắm rồi.
Ninh Hinh không biết nên biểu hiện sao, cũng không biết nên làm gì..
Cô chỉ đưa tay kéo anh xuống, chủ động chiếm lấy môi anh.
Coi như đây là câu trả lời đi, cả hai đã đi đến đây rồi, không lùi được nữa đâu, cùng nhau nắm tay tiến thẳng mà đi tiếp thôi!
Ninh Hinh cảm thấy không khí cứ trùng xuống, căng thẳng quá...
Căng muốn đứt dây đàn cmnr.
" Viên Bách..." Uất Noãn nhìn anh, đứa cháu này, lúc nào mới tha thứ cho mọi người đây chứ?
Đã bao năm rồi, từ khi nó ngồi vào cái ghế Mộ tổng thì cứ luôn lạnh lùng rồi xa lánh tất cả như vậy, người gần nhất chỉ có Lục Thiên Tư đến giờ.
Cô gái bên cạnh là người thứ hai được Mộ Viên Bách gẫn gũi như vậy.
" Đã trễ rồi, bà nội nên về nhà chính sớm đi " Anh nói.
Ninh Hinh lay tay anh, ý muốn nói anh đang thất lễ với người lớn đấy. Huống gì đây là bà nội của anh cơ mà.
Có người thân bên cạnh không tốt sao? Với lại cô thấy bà nội đang rất lo lắng cho anh và quan tâm lắm mà.
Uất Noãn thở dài, xem ra lần này lại thất bại rồi, bà hướng về Ninh Hinh, nhìn cô nói:" Cháu dâu à, giữ gìn sức khỏe tốt đó, chăm sóc Viên Bách tốt nữa nhé ".
Lão phu nhân của chúng ta đứng dậy, bà quay lưng rời đi, Mộ Viên Bách một câu cũng không nói, cũng không có ý tiễn bà về.
Ninh Hinh chẳng biết làm sao, cô cứ nhìn anh rồi nhìn bà đang rời đi.
Trông bà nội rất buồn...
Mộ Viên Bách quay sang ôm lấy cô, anh nói:" Tôi biết em đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra...".
" Nhưng mà sau này có thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói cho em biết được không?" Mộ Viên Bách nói.
Nghĩ đến nhà chính, nghĩ đến gia đình trước kia, lòng anh không mấy vui vẻ, suy nghĩ càng lúc càng nhiều.
Ninh Hinh lặng lẽ gật đầu. Mộ Viên Bách cứ ôm lấy cô, có vẻ như...
Anh thật sự cần cô.
Ninh Hinh nắm lấy áo anh, như đang muốn nói:
" Không sao rồi, có em bên cạnh anh mà ".
Lão phu nhân ra xe ngồi vào, quản gia đã đợi sẵn ở đó, thấy bà rời đi sớm như vậy cũng đoán được chuyện ra sao rồi.
" Lão phu nhân à..." Quản gia nói.
" Không sao, bà già này vẫn còn ổn lắm " Bà mỉm cười nói.
" Cũng may, Viên Bách đã mở lòng với một cô gái, sau này thằng bé có người chăm sóc nó rồi " Bà an lòng nói.
Trước đây cứ sợ Mộ Viên Bách cứ vậy mà về già sống trong cô đơn, bà không ép đứa cháu này phải có cháu cho bà ôm, nhưng ít nhất cái thân già này cũng muốn nhìn thấy cháu mình đã có hạnh phúc riêng, có người nó đã tin tưởng.
Đã lớn tuổi, già rồi...
Làm sao có thể đợi mãi được chứ.
" Lão phu nhân...".
" Quản gia, tôi không sao " Lão phu nhân đáp, bà nhìn ra cửa sổ, mỉm cười.
Cháu dâu, nhờ cháu đấy!
Nhờ cháu bên cạnh Viên Bách mãi mãi về sau.
...
Sau khi bà nội rời đi, cô và anh dùng bữa tối rồi đi ngủ, Ninh Hinh nằm trong lòng anh, đây có lẽ là lần đầu cùng anh ngủ chung thế này.
Mộ Viên Bách không chạm vào cô, có vẻ như việc bà nội đến đây làm anh buồn rầu hơn, tâm trạng cũng không tốt mấy.
Ninh Hinh không biết làm sao, cô nắm lấy áo anh.
Mộ Viên Bách chưa ngủ, anh nhìn xuống:" Em đang an ủi tôi đấy à?".
Ninh Hinh thật thà gật đầu, cô ngốc đầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt ngây thơ của Ninh Hinh làm anh vui hơn, anh cúi xuống hôn lên trán cô:" Tôi mạnh mẽ hơn em nhiều đấy, tôi không có buồn đâu ".
Nghe anh nói vậy, Ninh Hinh siết chặt tay hơn, anh cũng là con người chứ có phải cục đá hay sắc thép gì đâu mà bảo không biết buồn chứ? Cô thấy anh buồn rõ ra mặt kia cơ mà?
Thấy Ninh Hinh ôm chặt mình hơn, anh đành đầu hàng:" Rồi rồi, là tôi buồn, tôi có hơi buồn một chút thôi ".
Ninh Hinh đã thắng trong việc khiến anh nói thật, cô ngẩn đầu nhìn anh lần nữa.
" Thật ra tôi và gia đình không mấy hòa hợp, cũng đã lâu rồi tôi không ngồi chung bàn ăn với họ " Mộ Viên Bách nói.
Nghe đến đây Ninh Hinh có chút chạnh lòng, cô cứ nghĩ có đủ ba mẹ bên cạnh sẽ rất vui vẻ chứ, nhưng thật ra nó không màu hồng như cô nghĩ và tưởng tượng sao?
Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh mà.
" Từ đó đến đây có lẽ Lục Thiên Tư là người tôi tin tưởng nhất...".
" Bây giờ thì có thêm em " Anh dịu dàng nói.
Ninh Hinh tròn xoe mắt nhìn anh.
" Tôi cũng không biết sao, nhưng thời gian này gần bên em, tôi càng muốn bảo vệ em ".
" Khoảng khắc nhìn thấy em bị lôi ra với thân thể toàn vết thương và máu, lúc đó tôi như phát điên, tôi chỉ muốn giết chết kẻ làm ra chuyện đấy ngay tại chỗ ".
"Nhưng nhìn thấy em còn đau đớn hơn tôi, tôi chỉ nghĩ rằng mình nên cứu em trước, nếu không em sẽ càng đau hơn ".
" Lục Thiên Tư từng nói nhìn em, bất kể người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ, chỉ riêng tôi là cọc cằn với em như vậy ".
" Nhưng em vẫn xem tôi là người tốt...".
" Tiểu Hinh, tôi thật sự bị cái tôi của mình quật xuống rồi, tôi muốn bảo vệ em...".
" Muốn biết cảm giác yêu một người là như nào, Tiểu Hinh, sau này chúng ta cùng nhau yêu đương nhau nhé...".
" Chúng ta bên nhau như các cặp vợ chồng khác, tôi sẽ bảo vệ tốt cho em, khiến em không bị đau nữa ".
" Tiểu Hinh, chúng ta cùng nhau cho bản thân mình một cơ hội được không?" Anh nhìn cô nói.
Lần đầu tiên anh nói nhiều thứ như vậy với một cô gái, anh thật sự là bị nghiệp quật rồi, nghiệp quật nặng lắm rồi.
Ninh Hinh không biết nên biểu hiện sao, cũng không biết nên làm gì..
Cô chỉ đưa tay kéo anh xuống, chủ động chiếm lấy môi anh.
Coi như đây là câu trả lời đi, cả hai đã đi đến đây rồi, không lùi được nữa đâu, cùng nhau nắm tay tiến thẳng mà đi tiếp thôi!
Bình luận truyện