Cô Vợ Câm: Tổng Tài, Hãy Yêu Đi!
Chương 29: Cảnh Đẹp
" Dạ? ".
Thư kí Lâm bỡ ngỡ nhìn anh, cái gì mà biết yêu chứ?
Đi theo Mộ Viên Bách từ khi anh mới ngồi lên cái chức Mộ tổng này cũng đã lâu lắm rồi, nhưng chưa từng nghe anh nhắc đến về chuyện tình cảm, đặc biệt là yêu đương..
Hôm nay bất ngờ nói vậy, vậy có nghĩ là...
" Cậu thấy Tiểu Hinh thế nào?" Mộ Viên Bách hỏi.
" Tiểu...Tiểu Hinh? Ý ngài là thiếu phu nhân ạ?" Thư kí Lâm hỏi.
Tiểu Hinh sao?
Bình thường cậu còn không thấy Mộ Viên Bách gọi thiếu phu nhân là Ninh Hinh nữa là, chỉ có nghỉ một hôm sao người đàn ông này cả cách gọi tên cũng thay đổi vậy trời?
" Thiếu phu nhân rất tốt " Thư kí Lâm lập tức trả lời để anh không đợi lâu.
" Tôi cũng thấy vậy " Mộ Viên Bách nói.
Thư kí Lâm càng nghe càng không hiểu chuyện gì, nhưng mà Mộ Viên Bách vui là được ahaha.
...
Nói chuyện phiếm với Mộ Viên Bách xong thư kí Lâm ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại cậu liền dựa vào tường, đưa tay lên ôm tim mình.
" Ôi trời dọa chết tôi rồi " Thư kí Lâm lẩm bẩm.
Tự dưng Mộ Viên Bách bất ngờ yêu đương, khiến cậu sắp mất hồn vía rồi.
" Không biết thiếu phu nhân đã làm gì sếp thế không biết?".
...
Buổi chiều Mộ Viên Bách sắp xếp về sớm. Lúc dừng đèn đỏ, anh nhìn ra cửa sổ thấy một shop quần áo, bên trong có một chiếc váy rất đẹp.
Chẳng hiểu sao anh lại nghĩ đến Ninh Hinh, tự ý mở cửa xe, anh xuống xe rồi sang đường đến shop đó.
Thư kí Lâm bất ngờ khi thấy Mộ Viên Bách xuống xe mà không nói lời nào.
" Mộ tổng...Mộ tổng...".
Thư kí Lâm đành chịu thua.
" Đây là sức mạnh tình yêu sao? Khi yêu ai cũng thay đổi?" Thư kí Lâm lẩm bẩm một mình.
Mộ Viên Bách bước vào shop quần áo đó, anh tiến đến bộ váy mình nhắm đến.
Nhìn từ trên xuống dưới, anh bất ngờ đưa tay mình lên, nhớ lại cảm giác khi chạm vào ngực của Ninh Hinh cũng như lúc ôm eo Ninh Hinh.
Nếu như vậy thì cái này vừa với cô rồi.
" Quý khách cần gì ạ?" Nhân viên nữ đi đến.
" Tôi lấy cái váy đó, gói lại giúp tôi " Mộ Viên Bách nói.
" Vâng,tôi đã rõ thưa quý khách " Nhân viên nữ liền lấy cho anh chiếc váy đó, nhanh chóng đem đi gói lại và thanh toán.
Trong lòng Mộ Viên Bách rất vui, không hiểu sao bây giờ cứ nghĩ đến Ninh Hinh thì anh vui như một thằng ngốc vậy.
...
Về đến nhà, anh thấy Ninh Hinh đang ngồi ở sofa, cô đang xem chương trình gì đấy.
Vì có giúp việc ở đây, anh cũng căn dặn bọn họ không được để cô đụng vào việc gì, việc quan trọng nhất là để cô thoải mái và nghỉ ngơi.
Ninh Hinh thấy anh nhưng cô làm ngơ, chuyện đêm qua làm cô giận anh hết sức đấy.
Mộ Viên Bách cũng biết cô đang giận mình, anh đi đến, ôm lấy cô.
" Bảo bối " Anh nói.
Ninh Hinh nghe anh gọi mình là bảo bối mà giật mình quay đầu lại, cái gì mà bảo bối?
Sến súa vừa thôi chứ?
Nổi cả da gà da vịt lên hết rồi, ai đó làm ơn trả Mộ Viên Bách cục súc về cho cô đi?
Chứ vậy chắc cô chết mất.
Giúp việc đứng gần đó nghe anh gọi cô là bảo bối hết sức ngọt ngào có chút ganh tị.
Trong số chuyển từ nhà chính đến đây có người làm cho Mộ gia đã lâu, cũng chứng kiến cảnh Mộ Viên Bách lạnh nhạt với gia đình ra sao. Đây là lần đầu tiên thấy anh như thế này.
Ninh Hinh đưa tay đẩy anh ra, người đàn ông này ngoài ôm và ôm, cứ xem cô như gấu bông sao chứ?
" Bảo bối, tôi có thứ này cho em".
Anh đưa túi đồ lên, lúc nãy là anh mua về đấy.
Ninh Hinh cầm lấy, sau đó nhìn anh là đang muốn hỏi trong đây có cái gì.
" Về phòng thử cho tôi xem đi " Anh nói, sau đó ôm trọn cô lên cùng túi đồ đi về phía cầu thang.
Ninh Hinh chưa kịp làm gì thì bị anh ôm đi, Mộ Viên Bách thích thì làm, không thích thì làm đây sao?
Ôm cô về phòng, anh nói:" Em thử đi ".
Ninh Hinh mở túi đồ ra, bên trong có một chiếc váy. Mộ Viên Bách quả thật chu đáo, bởi vì lưng cô có nhiều vết sẹo cũ mới nên anh đã mua một chiếc váy cổng kín cao tường, độ dài của váy cũng qua đầu gối rồi.
Cô nhìn anh, người đàn ông nào đó đang muốn cô thử chiếc váy này, nên đành làm cho anh vui vậy.
Cô định đi vào phòng tắm thì Mộ Viên Bách kéo lại:" Thử trước mặt tôi ".
" Em biết không, để mua chiếc váy này, tôi đã dựa vào cảm giác khi chạm vào ngực em và eo em đấy " Mộ Viên Bách thủ thỉ vào tai Ninh Hinh, tay bên dưới đang từ từ cởi váy của cô ra.
Ninh Hinh bị anh làm cho bất động, cô chưa kịp làm gì thì váy của cô đã bị anh lột xuống.
" Nào, thử váy mới đi ".
Mộ Viên Bách lùi ra sau, đứng nhìn cô.
Ninh Hinh đỏ mặt, một tên cục súc cứ nghĩ là không biết những chuyện thế này.
Không ngờ vừa cục súc trong đầu lại còn rất đen tối trong tối luôn.
Cô vội mặc chiếc váy vào trước mặt anh, ai đời lại kêu cô thử đồ trước mắt như anh chứ?
Vì chiếc váy đằng sau có dây kéo, Ninh Hinh đưa tay ra sau nhưng với mãi không tới, Mộ Viên Bách tiến lên hai bước, anh giúp cô kéo lên.
Xoay người Ninh Hinh lại, đúng là mắt nhìn của anh không sai...
Cô mặc cái này vào trông rất đẹp!
" Em đẹp lắm " Mộ Viên Bách đưa tay vén tóc cô qua một bên, anh nói.
Ninh Hinh ngại ngùng đỏ mặt, cô cúi mặt xuống, sắp ngại đến bốc khói đây này!!!
Mộ Viên Bách bất ngờ đưa tay xuống phía dưới, từ từ anh vén váy của cô lên.
" Người đẹp, váy đẹp...".
" Chúng ta cũng nên tạo cảnh đẹp chứ?".
Thư kí Lâm bỡ ngỡ nhìn anh, cái gì mà biết yêu chứ?
Đi theo Mộ Viên Bách từ khi anh mới ngồi lên cái chức Mộ tổng này cũng đã lâu lắm rồi, nhưng chưa từng nghe anh nhắc đến về chuyện tình cảm, đặc biệt là yêu đương..
Hôm nay bất ngờ nói vậy, vậy có nghĩ là...
" Cậu thấy Tiểu Hinh thế nào?" Mộ Viên Bách hỏi.
" Tiểu...Tiểu Hinh? Ý ngài là thiếu phu nhân ạ?" Thư kí Lâm hỏi.
Tiểu Hinh sao?
Bình thường cậu còn không thấy Mộ Viên Bách gọi thiếu phu nhân là Ninh Hinh nữa là, chỉ có nghỉ một hôm sao người đàn ông này cả cách gọi tên cũng thay đổi vậy trời?
" Thiếu phu nhân rất tốt " Thư kí Lâm lập tức trả lời để anh không đợi lâu.
" Tôi cũng thấy vậy " Mộ Viên Bách nói.
Thư kí Lâm càng nghe càng không hiểu chuyện gì, nhưng mà Mộ Viên Bách vui là được ahaha.
...
Nói chuyện phiếm với Mộ Viên Bách xong thư kí Lâm ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại cậu liền dựa vào tường, đưa tay lên ôm tim mình.
" Ôi trời dọa chết tôi rồi " Thư kí Lâm lẩm bẩm.
Tự dưng Mộ Viên Bách bất ngờ yêu đương, khiến cậu sắp mất hồn vía rồi.
" Không biết thiếu phu nhân đã làm gì sếp thế không biết?".
...
Buổi chiều Mộ Viên Bách sắp xếp về sớm. Lúc dừng đèn đỏ, anh nhìn ra cửa sổ thấy một shop quần áo, bên trong có một chiếc váy rất đẹp.
Chẳng hiểu sao anh lại nghĩ đến Ninh Hinh, tự ý mở cửa xe, anh xuống xe rồi sang đường đến shop đó.
Thư kí Lâm bất ngờ khi thấy Mộ Viên Bách xuống xe mà không nói lời nào.
" Mộ tổng...Mộ tổng...".
Thư kí Lâm đành chịu thua.
" Đây là sức mạnh tình yêu sao? Khi yêu ai cũng thay đổi?" Thư kí Lâm lẩm bẩm một mình.
Mộ Viên Bách bước vào shop quần áo đó, anh tiến đến bộ váy mình nhắm đến.
Nhìn từ trên xuống dưới, anh bất ngờ đưa tay mình lên, nhớ lại cảm giác khi chạm vào ngực của Ninh Hinh cũng như lúc ôm eo Ninh Hinh.
Nếu như vậy thì cái này vừa với cô rồi.
" Quý khách cần gì ạ?" Nhân viên nữ đi đến.
" Tôi lấy cái váy đó, gói lại giúp tôi " Mộ Viên Bách nói.
" Vâng,tôi đã rõ thưa quý khách " Nhân viên nữ liền lấy cho anh chiếc váy đó, nhanh chóng đem đi gói lại và thanh toán.
Trong lòng Mộ Viên Bách rất vui, không hiểu sao bây giờ cứ nghĩ đến Ninh Hinh thì anh vui như một thằng ngốc vậy.
...
Về đến nhà, anh thấy Ninh Hinh đang ngồi ở sofa, cô đang xem chương trình gì đấy.
Vì có giúp việc ở đây, anh cũng căn dặn bọn họ không được để cô đụng vào việc gì, việc quan trọng nhất là để cô thoải mái và nghỉ ngơi.
Ninh Hinh thấy anh nhưng cô làm ngơ, chuyện đêm qua làm cô giận anh hết sức đấy.
Mộ Viên Bách cũng biết cô đang giận mình, anh đi đến, ôm lấy cô.
" Bảo bối " Anh nói.
Ninh Hinh nghe anh gọi mình là bảo bối mà giật mình quay đầu lại, cái gì mà bảo bối?
Sến súa vừa thôi chứ?
Nổi cả da gà da vịt lên hết rồi, ai đó làm ơn trả Mộ Viên Bách cục súc về cho cô đi?
Chứ vậy chắc cô chết mất.
Giúp việc đứng gần đó nghe anh gọi cô là bảo bối hết sức ngọt ngào có chút ganh tị.
Trong số chuyển từ nhà chính đến đây có người làm cho Mộ gia đã lâu, cũng chứng kiến cảnh Mộ Viên Bách lạnh nhạt với gia đình ra sao. Đây là lần đầu tiên thấy anh như thế này.
Ninh Hinh đưa tay đẩy anh ra, người đàn ông này ngoài ôm và ôm, cứ xem cô như gấu bông sao chứ?
" Bảo bối, tôi có thứ này cho em".
Anh đưa túi đồ lên, lúc nãy là anh mua về đấy.
Ninh Hinh cầm lấy, sau đó nhìn anh là đang muốn hỏi trong đây có cái gì.
" Về phòng thử cho tôi xem đi " Anh nói, sau đó ôm trọn cô lên cùng túi đồ đi về phía cầu thang.
Ninh Hinh chưa kịp làm gì thì bị anh ôm đi, Mộ Viên Bách thích thì làm, không thích thì làm đây sao?
Ôm cô về phòng, anh nói:" Em thử đi ".
Ninh Hinh mở túi đồ ra, bên trong có một chiếc váy. Mộ Viên Bách quả thật chu đáo, bởi vì lưng cô có nhiều vết sẹo cũ mới nên anh đã mua một chiếc váy cổng kín cao tường, độ dài của váy cũng qua đầu gối rồi.
Cô nhìn anh, người đàn ông nào đó đang muốn cô thử chiếc váy này, nên đành làm cho anh vui vậy.
Cô định đi vào phòng tắm thì Mộ Viên Bách kéo lại:" Thử trước mặt tôi ".
" Em biết không, để mua chiếc váy này, tôi đã dựa vào cảm giác khi chạm vào ngực em và eo em đấy " Mộ Viên Bách thủ thỉ vào tai Ninh Hinh, tay bên dưới đang từ từ cởi váy của cô ra.
Ninh Hinh bị anh làm cho bất động, cô chưa kịp làm gì thì váy của cô đã bị anh lột xuống.
" Nào, thử váy mới đi ".
Mộ Viên Bách lùi ra sau, đứng nhìn cô.
Ninh Hinh đỏ mặt, một tên cục súc cứ nghĩ là không biết những chuyện thế này.
Không ngờ vừa cục súc trong đầu lại còn rất đen tối trong tối luôn.
Cô vội mặc chiếc váy vào trước mặt anh, ai đời lại kêu cô thử đồ trước mắt như anh chứ?
Vì chiếc váy đằng sau có dây kéo, Ninh Hinh đưa tay ra sau nhưng với mãi không tới, Mộ Viên Bách tiến lên hai bước, anh giúp cô kéo lên.
Xoay người Ninh Hinh lại, đúng là mắt nhìn của anh không sai...
Cô mặc cái này vào trông rất đẹp!
" Em đẹp lắm " Mộ Viên Bách đưa tay vén tóc cô qua một bên, anh nói.
Ninh Hinh ngại ngùng đỏ mặt, cô cúi mặt xuống, sắp ngại đến bốc khói đây này!!!
Mộ Viên Bách bất ngờ đưa tay xuống phía dưới, từ từ anh vén váy của cô lên.
" Người đẹp, váy đẹp...".
" Chúng ta cũng nên tạo cảnh đẹp chứ?".
Bình luận truyện