Cô Vợ Câm: Tổng Tài, Hãy Yêu Đi!
Chương 33: Phẫn Nộ
" Ninh Hinh, cho dù có chuyện gì cũng không được rời xa Mộ Viên Bách ".
Lục Thiên Tư quả là đoán không sai về việc bên nhà chính. Mộ Viên Thiệu và Mộ phu nhân làm sao chấp nhận được cô con dâu này chứ.
Với lại thân phận của Ninh Hinh đúng là khó người khác nhìn vào rồi đánh giá tốt ngay lần đầu được.
Nhưng mà...
Mộ Viên Bách bất ngờ thay đổi, còn mở lòng với Ninh Hinh tuy cả hai chỉ mới ở cùng nhau trong thời gian ngắn.
Đó là điều tốt, có thể thay đổi Mộ Viên Bách trở thành người ấm áp.
Ninh Hinh nhìn Lục Thiên Tư, cô không chắc chắn cho chuyện này. Thật sự thì cô muốn ở bên Mộ Viên Bách mãi mãi, nhưng mà...
Trở ngại phía trước còn quá nhiều rồi.
" Ninh Hinh, làm ơn, tôi xin cô đấy ".
" Hãy đưa Mộ Viên Bách thành con người ấm áp đi, cậu ta đã luôn lạnh lẽo suốt bao năm qua nay rồi ".
Nếu nói ra, Mộ Viên Bách đã như vậy cũng rất lâu rồi.
Ninh Hinh nhìn Lục Thiên Tư, cô mỉm cười.
Trước kia cô là con người tuyệt vọng, luôn nghĩ đến cái chết sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Cái ngày mà Mộ Viên Bách ngồi xuống ăn cơm cùng cô, quan tâm đến cô.
Anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Ninh Hinh, khiến cô có động lực sống hơn.
[ Tôi không chắc mình có thể thắng được trở ngại ]
[ Nhưng bằng mọi cách, tôi sẽ cố gắng thắng nó ]
Ninh Hinh dùng động tác nói lên ý của mình, cô nhìn Lục Thiên Tư.
Một con người có đầy niềm tin, có động lực sống đang ngồi đối diện Lục Thiên Tư.
Lục Thiên Tư an tâm, quả nhiên Ninh Hinh và Mộ Viên Bách là sinh ra dành cho nhau.
Bọn họ đã thay đổi lẫn nhau.
Mộ Viên Bách giúp Ninh Hinh có suy nghĩ tích cực hơn, không nghĩ đến cái chết.
Còn Ninh Hinh đã kéo Mộ Viên Bách ra khỏi nơi lạnh lẽo đó, từ từ thay đổi mọi thứ.
Ninh Hinh, Mộ Viên Bách...
Lục Thiên Tư tôi thật sự mong hai người có thể nắm tay nhau mà hạnh phúc đi suốt cuộc đời này.
...
Ngồi cùng Lục Thiên Tư một lúc thì cô ra về.
Về đến nhà, Ninh Hinh bắt tay vào việc chuẩn bị mọi thứ để nấu ăn cho anh.
Giúp việc thấy cô động tay vào, liền đi ngăn cản:" Thiếu phu nhân...để tôi...".
Ninh Hinh đưa tay lên, sau đó cô lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra cùng cây bút, cô ghi vào.
[ Tôi có thể làm được, tôi muốn nấu cơm cho Viên Bách ]
Nữ giúp việc cầm lấy mảnh giấy đọc rồi nhìn cô.
Ninh Hinh tiếp tục ghi.
[ Tôi sẽ nói anh ấy là mình tự nguyện, đừng có lo ]
[ Mọi người cũng vất vả mà ]
Cô đã dọn dẹp căn biệt thự này một mình. Ngày ngày loay hoay với nơi to lớn này, cô dĩ nhiên biết rõ sẽ cực và mệt ra sao mà.
Nữ giúp việc nhìn cô lần nữa, cô ấy không cản Ninh Hinh.
" Thiếu phu nhân, sau này nhờ cô giúp đỡ rồi ".
Ninh Hinh vội quơ tay quơ chân.
Người cần giúp đỡ là cô mới đúng chứ?
Từ khi Mộ Viên Bách đưa giúp việc đến đây, Ninh Hinh mới hiểu rõ cảm giác được nuông chiều là thế nào và cũng không phải làm việc ra sao.
Đây là lần đầu cô trải qua cảm giác ấy. Đúng là thích thật, nhưng ngồi không đều chán cả thôi.
Với cô không giúp được gì cho Mộ Viên Bách, nhưng ít nhất cũng phải giúp cái bụng của anh chứ?
...
Nhà chính Mộ gia.
" Nghe nói con đã đi gặp Ninh Hinh?" Lão phu nhân đi ra ngoài vườn, nhìn Mộ Viên Thiệu hỏi.
" Vâng, con đã đi gặp con bé " Mộ Viên Thiệu ông đáp.
" Con định ngăn cản hai đứa nó sao?" Bà ngồi xuống rồi hỏi.
" Mẹ, mẹ biết rõ rồi mà " Mộ Viên Thiệu nói.
Phũ phàng mà nói rõ thì nhà chính Mộ gia không ai chấp nhận Ninh Hinh làm con dâu.
Là con gái của một nhân viên quán bar, còn mang danh con hoang, thế này quá ảnh hưởng đến danh dự và hình tượng của Mộ gia rồi.
Rầm
Lão phu nhân tức giận, bà đập bàn một cái.
" Mẹ...mẹ bớt giận " Mộ Viên Thiệu vội nói, sức khỏe của mẹ ông cũng không tốt, nếu chọc giận thì nguy to.
" Mẹ cấm...mẹ cấm con và nó ngăn cản Ninh Hinh và Viên Bách " Lão phu nhân càng lúc càng phẫn nộ nói.
" Ninh Hinh đã cứu lấy Viên Bách đấy...nếu con chen chân vào kéo Ninh Hinh rời khỏi thằng bé, con nghĩ Viên Bách sẽ ra sao?".
" Mấy năm qua con nhìn Viên Bách ra như vậy, con còn chưa vừa lòng mình sao?" Lão phu nhân nói.
" Mẹ, con cũng chỉ vì Mộ gia thôi mà..." Mộ Viên Thiệu cố chấp giữ lại quyết định của mình.
" Vì Mộ gia? Vì cái hình tượng và danh tiếng của con đấy à?".
" Con và nó đã biến cái nhà này thành cái gì rồi con biết không? Con cái không nhìn mặt ba mẹ, đến cả thân già này cũng bị cháu nội ghẻ lạnh...".
" Con thật sự đang bảo vệ Mộ gia, hay là đang hủy hoại Mộ gia?".
" Tuyệt tử tuyệt tôn, con muốn lắm sao?".
Lục Thiên Tư quả là đoán không sai về việc bên nhà chính. Mộ Viên Thiệu và Mộ phu nhân làm sao chấp nhận được cô con dâu này chứ.
Với lại thân phận của Ninh Hinh đúng là khó người khác nhìn vào rồi đánh giá tốt ngay lần đầu được.
Nhưng mà...
Mộ Viên Bách bất ngờ thay đổi, còn mở lòng với Ninh Hinh tuy cả hai chỉ mới ở cùng nhau trong thời gian ngắn.
Đó là điều tốt, có thể thay đổi Mộ Viên Bách trở thành người ấm áp.
Ninh Hinh nhìn Lục Thiên Tư, cô không chắc chắn cho chuyện này. Thật sự thì cô muốn ở bên Mộ Viên Bách mãi mãi, nhưng mà...
Trở ngại phía trước còn quá nhiều rồi.
" Ninh Hinh, làm ơn, tôi xin cô đấy ".
" Hãy đưa Mộ Viên Bách thành con người ấm áp đi, cậu ta đã luôn lạnh lẽo suốt bao năm qua nay rồi ".
Nếu nói ra, Mộ Viên Bách đã như vậy cũng rất lâu rồi.
Ninh Hinh nhìn Lục Thiên Tư, cô mỉm cười.
Trước kia cô là con người tuyệt vọng, luôn nghĩ đến cái chết sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Cái ngày mà Mộ Viên Bách ngồi xuống ăn cơm cùng cô, quan tâm đến cô.
Anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Ninh Hinh, khiến cô có động lực sống hơn.
[ Tôi không chắc mình có thể thắng được trở ngại ]
[ Nhưng bằng mọi cách, tôi sẽ cố gắng thắng nó ]
Ninh Hinh dùng động tác nói lên ý của mình, cô nhìn Lục Thiên Tư.
Một con người có đầy niềm tin, có động lực sống đang ngồi đối diện Lục Thiên Tư.
Lục Thiên Tư an tâm, quả nhiên Ninh Hinh và Mộ Viên Bách là sinh ra dành cho nhau.
Bọn họ đã thay đổi lẫn nhau.
Mộ Viên Bách giúp Ninh Hinh có suy nghĩ tích cực hơn, không nghĩ đến cái chết.
Còn Ninh Hinh đã kéo Mộ Viên Bách ra khỏi nơi lạnh lẽo đó, từ từ thay đổi mọi thứ.
Ninh Hinh, Mộ Viên Bách...
Lục Thiên Tư tôi thật sự mong hai người có thể nắm tay nhau mà hạnh phúc đi suốt cuộc đời này.
...
Ngồi cùng Lục Thiên Tư một lúc thì cô ra về.
Về đến nhà, Ninh Hinh bắt tay vào việc chuẩn bị mọi thứ để nấu ăn cho anh.
Giúp việc thấy cô động tay vào, liền đi ngăn cản:" Thiếu phu nhân...để tôi...".
Ninh Hinh đưa tay lên, sau đó cô lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra cùng cây bút, cô ghi vào.
[ Tôi có thể làm được, tôi muốn nấu cơm cho Viên Bách ]
Nữ giúp việc cầm lấy mảnh giấy đọc rồi nhìn cô.
Ninh Hinh tiếp tục ghi.
[ Tôi sẽ nói anh ấy là mình tự nguyện, đừng có lo ]
[ Mọi người cũng vất vả mà ]
Cô đã dọn dẹp căn biệt thự này một mình. Ngày ngày loay hoay với nơi to lớn này, cô dĩ nhiên biết rõ sẽ cực và mệt ra sao mà.
Nữ giúp việc nhìn cô lần nữa, cô ấy không cản Ninh Hinh.
" Thiếu phu nhân, sau này nhờ cô giúp đỡ rồi ".
Ninh Hinh vội quơ tay quơ chân.
Người cần giúp đỡ là cô mới đúng chứ?
Từ khi Mộ Viên Bách đưa giúp việc đến đây, Ninh Hinh mới hiểu rõ cảm giác được nuông chiều là thế nào và cũng không phải làm việc ra sao.
Đây là lần đầu cô trải qua cảm giác ấy. Đúng là thích thật, nhưng ngồi không đều chán cả thôi.
Với cô không giúp được gì cho Mộ Viên Bách, nhưng ít nhất cũng phải giúp cái bụng của anh chứ?
...
Nhà chính Mộ gia.
" Nghe nói con đã đi gặp Ninh Hinh?" Lão phu nhân đi ra ngoài vườn, nhìn Mộ Viên Thiệu hỏi.
" Vâng, con đã đi gặp con bé " Mộ Viên Thiệu ông đáp.
" Con định ngăn cản hai đứa nó sao?" Bà ngồi xuống rồi hỏi.
" Mẹ, mẹ biết rõ rồi mà " Mộ Viên Thiệu nói.
Phũ phàng mà nói rõ thì nhà chính Mộ gia không ai chấp nhận Ninh Hinh làm con dâu.
Là con gái của một nhân viên quán bar, còn mang danh con hoang, thế này quá ảnh hưởng đến danh dự và hình tượng của Mộ gia rồi.
Rầm
Lão phu nhân tức giận, bà đập bàn một cái.
" Mẹ...mẹ bớt giận " Mộ Viên Thiệu vội nói, sức khỏe của mẹ ông cũng không tốt, nếu chọc giận thì nguy to.
" Mẹ cấm...mẹ cấm con và nó ngăn cản Ninh Hinh và Viên Bách " Lão phu nhân càng lúc càng phẫn nộ nói.
" Ninh Hinh đã cứu lấy Viên Bách đấy...nếu con chen chân vào kéo Ninh Hinh rời khỏi thằng bé, con nghĩ Viên Bách sẽ ra sao?".
" Mấy năm qua con nhìn Viên Bách ra như vậy, con còn chưa vừa lòng mình sao?" Lão phu nhân nói.
" Mẹ, con cũng chỉ vì Mộ gia thôi mà..." Mộ Viên Thiệu cố chấp giữ lại quyết định của mình.
" Vì Mộ gia? Vì cái hình tượng và danh tiếng của con đấy à?".
" Con và nó đã biến cái nhà này thành cái gì rồi con biết không? Con cái không nhìn mặt ba mẹ, đến cả thân già này cũng bị cháu nội ghẻ lạnh...".
" Con thật sự đang bảo vệ Mộ gia, hay là đang hủy hoại Mộ gia?".
" Tuyệt tử tuyệt tôn, con muốn lắm sao?".
Bình luận truyện