Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 52



Đinh Tiểu Vĩ không rõ mình ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng hắn có cảm giác ai đó chạm vào quần áo mình.

Cố gắng mở mắt ra liền thấy Giang Lộ vẫn còn sưng phù xuất hiện trước mặt, có vẻ là đang lấy chăn đắp cho hắn.

Giang Lộ phát hiện Đinh Tiểu Vĩ đang nhìn mình, khó chịu quay mặt đi chỗ khác.

Cô cũng biết bộ dạng hiện tại của mình ra sao, nếu không phải thật sự bất lực, cô sẽ không để cho bất kì ai nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Đinh Tiểu Vĩ cũng có chút xấu hổ, chống tay ngồi dậy, "A, cô tỉnh rồi."

Giang Lộ sụt sịt, "Tiểu Vĩ, cảm ơn anh đã tới đây."

"Không có gì...... Thân thể cô còn chỗ nào không thoải mái không, có vấn đề gì cũng đừng cậy mạnh, cũng đừng ngại mất mặt, đến bệnh viện đi."

Giang Lộ lập tức lắc đầu, "Không, không đi được, không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Tôi làm chút đồ ăn cho cô." Hắn nhìn đồng hồ, chắc chắn muộn giờ đi làm rồi.

Hắn nhanh chóng nấu một chút thức ăn cho Giang Lộ, cố gắng ăn một ít rồi dặn, "Tôi phải về đi làm, cô, cô ở nhà đi, chờ tối tôi qua. Nhà cô cái gì cũng không có, đến tối tôi sẽ mua thức ăn cho cô."

Đôi mắt Giang Lộ phiếm hồng, nghẹn ngào đáp: "Tiểu Vĩ, cảm ơn anh."

"Được rồi, đừng nói cảm ơn. Tôi giúp cô không phải vì cô, mà vì Linh Linh." Đinh Tiểu Vĩ không nhìn biểu tình áy náy của cô, ba năm trước hắn đã nhìn nhiều lắm, cảm thấy rất vô nghĩa. Làm hại người khác, còn áy náy làm gì.

Hắn vội vàng bắt chuyến xe buýt gần nhất trở về, nhanh chóng đến công ty, từ sáng đến trưa cứ bồn chồn không yên.

Đến lúc nghỉ trưa hắn gọi điện cho Chu Cẩn Hành, hỏi xem sáng nay có chăm sóc cho hai đứa nhỏ không.

Từ trước đến giờ Chu Cẩn Hành làm việc rất ổn thỏa, đương nhiên là không có sơ suất gì, y truy hỏi: "Rốt cuộc tối qua anh ở đâu, cả đêm không về."

Đinh Tiểu Vĩ không kiên nhẫn đáp lại: "Đã nói bạn tôi có việc rồi...... Chuyện đó, chuyện đó chưa giải quyết xong, hôm nay cậu lại đến nhà tôi đi. Có thể hai ngày sau tôi cũng chưa về được, tôi đi giúp bọn họ một chút......"

Chu Cẩn Hành ở đầu bên kia trầm mặc.

Không hiểu sao Đinh Tiểu Vĩ thấy hơi chột dạ. Nhưng rồi nghĩ đến chuyện của cha Dung Gia, hắn còn chưa có thời gian tính sổ với y đâu, mình còn chột dạ cái gì chứ.

Chu Cẩn Hành trầm giọng: "Được rồi, vậy anh xử lí xong thì về sớm một chút."

Hắn thấy y không tiếp tục truy hỏi mình nữa mới nhẹ nhàng thở ra.

Tan tầm, hắn vội vã bắt xe đến chỗ Giang Lộ. Hắn vào siêu thị gần đó mua một đống thức ăn cùng thuốc rồi nhanh chóng đi tới nhà cô.

Cả một ngày, Giang Lộ dường như chưa hề cử động, Đinh Tiểu Vĩ vừa vào đã thấy cô vẫn còn đang ngẩn người làm tổ ở sô pha, trên người khoác tấm chăn ban sáng hắn đắp.

Hắn thấy cô cứ quanh quẩn với cái TV, thần tình như vừa chìm trong hồi ức lại vừa có chút lo lắng.

"Giang Lộ, cô ổn chứ?"

Giang Lộ nhìn hắn một cái rồi miễn cưỡng cười, yếu ớt đáp: "Anh đến rồi."

"Ừ, mới tan ca, cô muốn ăn gì?"

"Như anh từng làm...... Bắp cải với khoai tây, còn có thể ăn được."

Đinh Tiểu Vĩ gật đầu một cái, "Được, sẽ có ngay."

Hai người ăn cơm xong, Đinh Tiểu Vĩ thu dọn bát đũa, Giang Lộ không đầu đuôi hỏi một câu, "Nghe nói anh với người phụ nữ kia ly hôn."

Hắn "A" một tiếng.

"Nhà bên đó, họ Dung, đúng không?"

Đinh Tiểu Vĩ buồn bực nói: "Ừ, sao cô biết?"

"Tôi vẫn còn liên lạc với Lão Đỗ."

Lão Đỗ là bạn đại học với hai người, cùng quê với hắn. Quê hắn không phải nơi rộng lớn gì, mấy chuyện ngồi lê đôi mách tùy tiện hỏi bất kì ai cũng biết được.

Đinh Tiểu Vĩ bâng quơ "Ừ" một tiếng.

"Là do không hợp?"

"Không phải, vẫn còn có thể."

"Thế...... Có phải vì đối xử không tốt với Linh Linh?" Giang Lộ có chút khẩn trương hỏi.

"Không phải, đối xử rất tốt với Linh Linh."

"Vậy vì cái gì?"

Đinh Tiểu Vĩ khẩu khí không tốt đáp lại: "Này, chuyện đó không liên quan tới cô, đừng hỏi nữa."

Giang Lộ cúi đầu.

Đinh Tiểu Vĩ lại có chút hối hận, kích động người bệnh làm gì chứ. Hắn vội ôn tồn nói: "Dù sao cũng ly hôn rồi, không muốn nhắc lại."

Giang Lộ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Vĩ, nếu...... Tôi, anh, anh không muốn quay lại với tôi sao?"

Thân mình Đinh Tiểu Vĩ hơi ngừng lại, hai người trong lúc đỏ chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Hắn phản ứng lại ngay lập tức, cúi đầu tiếp tục rửa bát, giả vờ như không nghe thấy.

Nước mắt Giang Lộ dâng lên ứ đọng trong mắt.

Hắn thấy lòng mình lạnh đi như đang ngâm trong nước đá, không thể nói rõ là tư vị gì.

Dọn dẹp xong, hắn giúp Giang Lộ uống thuốc rồi định về luôn.

Hắn đặt từng viên thuốc lên bàn, "Cái này để uống, cái này để bôi, cô đọc hướng dẫn sử dụng đi, tôi mua rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh, đủ ăn tầm ba bốn ngày nữa. Tôi thấy tay chân cô cũng không có vấn đề gì, những chuyện kia hẳn có thể tự mình làm, qua vài ngày nữa tôi sẽ lại đến mua vài đồ lặt vặt cho cô, không có việc gì thì đừng ra ngoài, ở nhà dưỡng thương cho tốt."

Khi nói, hắn không dám nhìn Giang Lộ, hắn sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đến đau lòng của cô. Dứt lời hắn định đi luôn.

Giang Lộ đột nhiên giật mình, do dự: "Tiểu Vĩ......"

Đinh Tiểu Vĩ ngừng lại một chút nhưng vẫn không dừng bước.

Giang Lộ bỗng nhiên nhảy xuống sô pha, gần như là vọt lên ôm chặt Đinh Tiểu Vĩ từ phía sau, nhỏ giọng khóc: "Tiểu Vĩ!"

Đinh Tiểu Vĩ hít sâu một hơi, "Giang Lộ, con đường này do cô chọn, đã quá muộn để thay đổi rồi."

"Linh Linh! Linh Linh thì sao! Anh muốn con bé vẫn mãi không có mẹ sao?"

Đinh Tiểu Vĩ siết tay, cắn răng nói: "Cô có tư cách gì mà đòi nhắc đến Linh Linh." Hắn kiên định gạt tay Giang Lộ, chạy nhanh ra khỏi cửa.

Hắn vội vã về nhà trên chuyến xe buýt cuối cùng.

Trên đường Giang Lộ gọi tới vài cuộc, thấy hắn không tiếp bèn chuyển qua gửi tin nhắn.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn vài lần, hung hăng đấm xuống đệm xe.

Đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ sống không tốt mới đổi ý, coi hắn với đứa con là thứ gì?

Hắn rất hiểu Giang Lộ, nếu trong quá khứ người đàn ông đó dỗ dành cô, cô vẫn sẽ lựa chọn như lúc trước. Ở trong lòng cô ta chỉ có bản thân mình mới là thứ quan trọng nhất.

Thật khó quá, không phải khó vì mình mà là vì con gái. Ngược lại, hắn thấy Chu Cẩn Hành đối xử với Linh Linh so với Giang Lộ còn tốt hơn nhiều lắm.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ đã ngủ, trên bàn ăn đặt mấy cái đĩa, hé ra một tờ giấy.

Đinh Tiểu Vĩ cầm lên, quả nhiên là chữ của Chu Cẩn Hành, dặn hắn nếu thức ăn nguội thì nhớ hâm nóng lên mà ăn.

Hắn chậm rãi ngồi xuống nhấc lồng bàn lên, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng. Hắn kinh ngạc nhìn đĩa thức ăn, cảm giác trái tim thắt lại.

Hắn rời đi không bao lâu, Chu Cẩn Hành theo định vị trên di động hắn tìm đến nhà Giang Lộ.

Chuông cửa vang lên, Giang Lộ nhìn qua mắt mèo thấy người lạ bên ngoài, có chút căng thẳng hỏi là ai.

Chu Cẩn Hành cười đáp: "Tôi là bạn của Đinh Tiểu Vĩ, vội tới đây đưa cô vài món đồ."

Giang Lộ do dự nửa ngày mới mở cửa, hơi nghiêm mặt: "Mời vào."

Chu Cẩn Hành cười không nói gì, cũng không có ý định đi vào.

Giang Lộ kì quái quay sang, "Sao anh......" Đột nhiên bỗng thấy trước mắt chói lóa, sau đó là tiếng camera vang lên.

"A!" Giang Lộ kêu lên một tiếng, liên tục lùi về phía sau, kinh hãi nhìn Chu Cẩn Hành, "Anh làm gì thế!"

Y nhìn ảnh chụp trên di dộng, ôn nhu cười: "Cô đừng sợ, chỉ chụp ảnh thôi."

Giang Lộ thét lên: "Mày là ai! Mày muốn làm gì?"

Y không nhanh không chậm nói: "Tôi là bạn trai của Đinh Tiểu Vĩ."

Giang Lộ ngây ngẩn cả người.

"Chúng tôi hiện tại đã sống chung, ba ngày thì hai ngày anh ấy đều tới nhà cô, tôi rất đau đầu. Giang tiểu thư, vì cô là mẹ Linh Linh nên tôi không muốn gây khó dễ. Về sau đừng liên lạc với Tiểu Vĩ nữa."

Giang Lộ khiếp sợ nhìn y, "Mày, mày nói hươu nói vượn, Tiểu Vĩ sao có thể, sao có thể,...... Có bạn trai."

Chu Cẩn Hành chậm rãi thong thả đi vào nhà, không chút để ý quan sát căn phòng, "Cô không tin?" Y lấy điện thoại ra tìm ảnh, "Ảnh chụp anh ấy ngủ hai ngày trước, muốn nhìn thử không?" Nói xong giơ điện thoại ra trước mặt Giang Lộ.

Trong máy là hình ảnh nửa thân trên của Đinh Tiểu Vĩ đang ngủ say.

Chu Cẩn Hành cười nói tiếp: "Còn có rất nhiều, bất quá không muốn cho cô xem. Giang tiểu thư, nếu hai người đã ly hôn, rất mong cô đừng dây dưa với anh ấy nữa. Bộ dạng hiện tại của cô, nếu bị bố mình cùng bên thông gia nhìn thấy, thật sự rất khó xử."

Giang Lộ hung hăng trừng mắt, "Mày nói bậy, Tiểu Vĩ không phải đồng tính luyến ái."

"Trước đây có thể không phải, ai bảo cô bỏ anh ấy." Chu Cẩn Hành nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Tôi nói ngắn gọn, tôi còn phải về nhà. Thỉnh Giang tiểu thư về sau đừng liên hệ với người của tôi, bất kể là Đinh Tiểu Vĩ, Linh Linh, hiện tại đều là của tôi. Cho phép cô một năm gọi điện thoại cho Linh Linh hai lần, năm mới và sinh nhật, còn lại không có sự cho phép của tôi, không được liên lạc với bọn họ. Bằng không......" Y lộ ra một nụ cười rất tử tế, "Ảnh của cô tôi sẽ gửi cho gia đình, hàng xóm mỗi người một ít, còn cả tình nhân của cô...... Hắn đang nhận thầu một công trình, vấn đề phát sinh thì nhiều lắm, hỏng là có thể vào tù ở đó cả đời, đến lúc đó cô dựa vào ai?"

Mặt Giang Lộ trắng bệch như tờ giấy.

Ánh mắt lạnh như băng của Chu Cẩn Hành lướt qua người cô, nói khẽ: "Không được tiếp xúc với người của tôi, còn nữa, không được nói với anh ấy việc tôi đã tới đây." Dứt lời bỏ mặc Giang Lộ đang run lẩy bẩy mà xoay người rời đi.

Ba giờ đêm xe mới đưa y về đến nhà.

Y nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, cởi quần áo rồi chui vào ổ chăn cùng Đinh Tiểu Vĩ.

Dường như Đinh Tiểu Vĩ tỉnh giấc, lầm bầm nói gì đó rồi xốc chăn lên.

Y ôm hắn từ phía sau, khẽ nói: "Là em."

Đinh Tiểu Vĩ ngay lập tức thành thật, than thở: "Làm gì mà về muộn thế?"

Y cười nói: "Nhớ anh đến mức không ngủ được."

"Lại đây, cậu đừng buồn nôn như vậy nữa có được không."

Y cười khẽ: "Thật vậy luôn."

Đinh Tiểu Vĩ hiện tại không nghĩ đến chuyện phản ứng lại y. Nếu không phải rất mệt, hắn nhất định phải hỏi một chút chuyện của Dung Hoa. Hắn đẩy cánh tay Chu Cẩn Hành ra, "Đừng ôm, nóng chết mất."

Chu Cẩn Hành không buông ra, "Phải ôm, anh dễ bị cướp đi như vậy, em phải ôm thật chặt."

"Gì cơ?"

"Không có gì, ngủ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện