Cô Vợ Đắc Lực Của Ông Trùm Xã Hội Đen
Chương 3: Ác mộng bắt đầu
Căn phòng tối om chỉ có vài tia sáng len lỏi qua khung của sổ rọi vào khuôn mặt mệt mỏi đang nhắm ghiền đôi mắt. Bỗng cốc cốc
"An Nhiên tiểu thư đã đến giờ dậy rồi, thiếu gia đang đợi cô ở dưới nhà."_ một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của bác Khiêm, quản gia của Trần Viên vang lên ngoài cửa.
Cô nhẹ nhàng mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra ngồi dậy như một cái xác vô hồn, bởi cô còn nhớ rõ buổi chiều ngày hôm qua. Cô đã chấp nhận làm vợ anh đồng thời cô cũng tự nhủ với chính mình rằng anh chính là người đã nhặt cái mạng nhỏ của cô về...
"Nghĩ làm gì nữa, từ đầu người đó đâu cần tới mày, mày ngâquay thơ quá rồi An Nhiên"_ vừa suy nghĩ cô vừa bước xuống giường và làm vệ sinh cá nhân rồi bước xuống phòng ăn. Vừa đi cô vừa nhớ đến ngày hôm qua cô đã đặt bút ký lên tờ giấy kia không biết giờ phải gọi anh như thế nào...
Cô thở dài nhưng vừa ngước lên đã thấy anh đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt đó như cuốn cô vào và nó như có một áp lực vô hình ngày càng lơn khiến cô không thể di chuyển.
"Nếu cô còn đứng đó thì đừng trách tôi cho cô nhịn đói."_Trần Tuấn Dương khi nhìn thấy cô đi xuống từng bậc thang rất đẹp. Hôm nay cô vận một cái váy trắng tới mắt cá trễ vai, tóc của cô đen mượt được buông thả tùy ý bay nhẹ nhàng trên vai mà hơn nữa cô không trang điểm... Bất thần hồi lâu anh mới có thể lên tiếng được.
Vừa nghe tới đồ ăn cô ngay lập tức phóng vào phòng ăn. Thấy dáng vẻ đó của cô Trần Tuấn Dương không biết làm gì khác ngoài lắc đầu cười, nụ cười hiếm hoi làm trái tim của bao cô hầu gái xao xuyến. Bác Khiêm thì nhìn hai người cười nhẹ nhàng... "Lam Sương di nguyện của bà sẽ sớm hoàn thành thôi nên bà cứ yên tâm an nghỉ nhé!".
Nhưng cũng nơi đó ngoài những nụ cười hạnh phúc thì trong số những cô hầu có một người mang ánh mắt thù hận nồng đậm nhìn chăm chăm vào An Nhiên nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng một ánh mắt ngây thơ. Dĩ nhiên với trực giác của một sát thủ đứng top 5 thế giới thì rất dễ dàng phát hiện ra điều bất thường nhưng khi quay lại thì cô lại không thấy điều gì bất thường.
-
-----------o0o------------
Vào phòng ăn cô ngồi ăn bữa sáng ngon lành còn anh ngồi đối diện chỉ nhâm nhi tách cafe đen. Cô biết vì trong khi ăn cô vẫn luôn len lén nhìn anh nhưng không phải...
"Anh đừng uống cafe nữa mà anh nên ăn sáng đi không phải anh bị đau bao tử sao!"_ Cô cất tiếng làm mọi người kể cho Lăng Siêu người được mệnh danh là người có tinh thần thép vừa bước vào cũng phải đổ mồ hôi hột. Vì từ trước đến giờ không bất kỳ ai dám nói anh không nên làm gì, hay nên làm gì đây là 2 điều cấm kỵ lớn nhất của Dương đại ca, nhưng có lẽ chẳng ai biết được anh vẫn còn 2 điều luật nữa...
Mọi người đang thầm cầu nguyện cho cô thì giọng anh cất lên trước sự ngỡ ngàng của nhiều người:
" Bác Khiêm mang cho tôi một phần điểm tâm"
"Ơ... Vâng thưa thiếu gia"_ ngay lập tức nhận lệnh và ra hiệu cho người mang thức ăn lên.
Sau đó hai người lại rơi vào trạng thái im lặng cho đến khi cô hoàn thành được bữa ăn sáng cô đứng lên cầm lấy dụng cụ đã sử dụng đem đi rửa sạch sẽ trước sự ngỡ ngàng của mọi người kể cả Tuấn Dương. Tuy anh biết cô là người có tính tự lập cao nhưng không ngờ được ở đây người làm không thiếu mà cô lại tự làm cả việc rửa chén này.
"Một lát nữa cô lên phòng của tôi"_ Anh cuối cùng cũng mở lời với cô.
"Vâng"_Câu trả lời của cô làm cho vẻ mặt của anh đang vui vẻ khi được cô quan tâm bỗng chốc trở nên đen xì tỏa ra sát khí khiến mọi người trong phòng phải khiếp sợ.
------------o0o-----------
Khi ăn xong anh đi một mạch đến thư phòng. Đến trước thư phòng anh lại ngập ngừng không bước vào...
" Thủ lĩnh anh có bị sao không?"_Lăng Siêu lên tiếng
" Không sao chúng ta đi thôi."_Tuấn Dương
Đúng như dự đoán của anh là cô đang ở trong phòng đợi nhưng không phải là ngồi đợi bình thường mà là vừa ngủ vừa đợi...
"Hôm qua An Nhiên tiểu thư không ngủ?"_Lăng Siêu nhìn thấy cũng phải tội cho cô vì cô sắp phải trọn đời với con người cạnh anh...
"Tôi không biết, hôm qua sau khi ký giấy cô ta đi thẳng về phòng còn gì!"_Tuấn Dương lên tiếng.
Anh đi tới bàn làm việc ngồi xuống và lấy điều hòa chỉnh lại nhiệt độ cho ấm lên một chút. Chắc có lẽ anh đã nhận ra được cô đang lạnh.
"Ôi anh trai tôi biết quan tâm phụ nữ kìa!"_ tiếng nói vừa rồi không của ai xa lạ mà chính là của Lăng Siêu.
"ỪMM, việc tôi giao cho 2 người thế nào rồi?"_ Tuấn Dương lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Vâng, chúng thuộc hạ đã làm xong"_khi nghe tới công việc 2 người bọn họ ngay lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc. Đúng lúc này họ lại nghe tiếng cười khẩy... Quay lại thấy cô đang nhìn và nhếch mép cười bọn họ qua cái cửa kính của tủ đựng văn kiện thẳng hàng với họ.
"Hai người đi chuẩn bị tiếp đi"_anh vừa lên tiếng vừa cúi xuống xem tài liệu. Sau khi 2 anh em họ đi ra anh lại lên tiếng:
" Ba ngày sau chúng ta tổ chức lễ cưới!"
"Được... mà khoan, CÁI GÌ?????"
"An Nhiên tiểu thư đã đến giờ dậy rồi, thiếu gia đang đợi cô ở dưới nhà."_ một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của bác Khiêm, quản gia của Trần Viên vang lên ngoài cửa.
Cô nhẹ nhàng mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra ngồi dậy như một cái xác vô hồn, bởi cô còn nhớ rõ buổi chiều ngày hôm qua. Cô đã chấp nhận làm vợ anh đồng thời cô cũng tự nhủ với chính mình rằng anh chính là người đã nhặt cái mạng nhỏ của cô về...
"Nghĩ làm gì nữa, từ đầu người đó đâu cần tới mày, mày ngâquay thơ quá rồi An Nhiên"_ vừa suy nghĩ cô vừa bước xuống giường và làm vệ sinh cá nhân rồi bước xuống phòng ăn. Vừa đi cô vừa nhớ đến ngày hôm qua cô đã đặt bút ký lên tờ giấy kia không biết giờ phải gọi anh như thế nào...
Cô thở dài nhưng vừa ngước lên đã thấy anh đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt đó như cuốn cô vào và nó như có một áp lực vô hình ngày càng lơn khiến cô không thể di chuyển.
"Nếu cô còn đứng đó thì đừng trách tôi cho cô nhịn đói."_Trần Tuấn Dương khi nhìn thấy cô đi xuống từng bậc thang rất đẹp. Hôm nay cô vận một cái váy trắng tới mắt cá trễ vai, tóc của cô đen mượt được buông thả tùy ý bay nhẹ nhàng trên vai mà hơn nữa cô không trang điểm... Bất thần hồi lâu anh mới có thể lên tiếng được.
Vừa nghe tới đồ ăn cô ngay lập tức phóng vào phòng ăn. Thấy dáng vẻ đó của cô Trần Tuấn Dương không biết làm gì khác ngoài lắc đầu cười, nụ cười hiếm hoi làm trái tim của bao cô hầu gái xao xuyến. Bác Khiêm thì nhìn hai người cười nhẹ nhàng... "Lam Sương di nguyện của bà sẽ sớm hoàn thành thôi nên bà cứ yên tâm an nghỉ nhé!".
Nhưng cũng nơi đó ngoài những nụ cười hạnh phúc thì trong số những cô hầu có một người mang ánh mắt thù hận nồng đậm nhìn chăm chăm vào An Nhiên nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng một ánh mắt ngây thơ. Dĩ nhiên với trực giác của một sát thủ đứng top 5 thế giới thì rất dễ dàng phát hiện ra điều bất thường nhưng khi quay lại thì cô lại không thấy điều gì bất thường.
-
-----------o0o------------
Vào phòng ăn cô ngồi ăn bữa sáng ngon lành còn anh ngồi đối diện chỉ nhâm nhi tách cafe đen. Cô biết vì trong khi ăn cô vẫn luôn len lén nhìn anh nhưng không phải...
"Anh đừng uống cafe nữa mà anh nên ăn sáng đi không phải anh bị đau bao tử sao!"_ Cô cất tiếng làm mọi người kể cho Lăng Siêu người được mệnh danh là người có tinh thần thép vừa bước vào cũng phải đổ mồ hôi hột. Vì từ trước đến giờ không bất kỳ ai dám nói anh không nên làm gì, hay nên làm gì đây là 2 điều cấm kỵ lớn nhất của Dương đại ca, nhưng có lẽ chẳng ai biết được anh vẫn còn 2 điều luật nữa...
Mọi người đang thầm cầu nguyện cho cô thì giọng anh cất lên trước sự ngỡ ngàng của nhiều người:
" Bác Khiêm mang cho tôi một phần điểm tâm"
"Ơ... Vâng thưa thiếu gia"_ ngay lập tức nhận lệnh và ra hiệu cho người mang thức ăn lên.
Sau đó hai người lại rơi vào trạng thái im lặng cho đến khi cô hoàn thành được bữa ăn sáng cô đứng lên cầm lấy dụng cụ đã sử dụng đem đi rửa sạch sẽ trước sự ngỡ ngàng của mọi người kể cả Tuấn Dương. Tuy anh biết cô là người có tính tự lập cao nhưng không ngờ được ở đây người làm không thiếu mà cô lại tự làm cả việc rửa chén này.
"Một lát nữa cô lên phòng của tôi"_ Anh cuối cùng cũng mở lời với cô.
"Vâng"_Câu trả lời của cô làm cho vẻ mặt của anh đang vui vẻ khi được cô quan tâm bỗng chốc trở nên đen xì tỏa ra sát khí khiến mọi người trong phòng phải khiếp sợ.
------------o0o-----------
Khi ăn xong anh đi một mạch đến thư phòng. Đến trước thư phòng anh lại ngập ngừng không bước vào...
" Thủ lĩnh anh có bị sao không?"_Lăng Siêu lên tiếng
" Không sao chúng ta đi thôi."_Tuấn Dương
Đúng như dự đoán của anh là cô đang ở trong phòng đợi nhưng không phải là ngồi đợi bình thường mà là vừa ngủ vừa đợi...
"Hôm qua An Nhiên tiểu thư không ngủ?"_Lăng Siêu nhìn thấy cũng phải tội cho cô vì cô sắp phải trọn đời với con người cạnh anh...
"Tôi không biết, hôm qua sau khi ký giấy cô ta đi thẳng về phòng còn gì!"_Tuấn Dương lên tiếng.
Anh đi tới bàn làm việc ngồi xuống và lấy điều hòa chỉnh lại nhiệt độ cho ấm lên một chút. Chắc có lẽ anh đã nhận ra được cô đang lạnh.
"Ôi anh trai tôi biết quan tâm phụ nữ kìa!"_ tiếng nói vừa rồi không của ai xa lạ mà chính là của Lăng Siêu.
"ỪMM, việc tôi giao cho 2 người thế nào rồi?"_ Tuấn Dương lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Vâng, chúng thuộc hạ đã làm xong"_khi nghe tới công việc 2 người bọn họ ngay lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc. Đúng lúc này họ lại nghe tiếng cười khẩy... Quay lại thấy cô đang nhìn và nhếch mép cười bọn họ qua cái cửa kính của tủ đựng văn kiện thẳng hàng với họ.
"Hai người đi chuẩn bị tiếp đi"_anh vừa lên tiếng vừa cúi xuống xem tài liệu. Sau khi 2 anh em họ đi ra anh lại lên tiếng:
" Ba ngày sau chúng ta tổ chức lễ cưới!"
"Được... mà khoan, CÁI GÌ?????"
Bình luận truyện