Cô Vợ Dễ Thương

Chương 3: Nhặt được một đứa bé



Ba phút sau.

Tô Dương Dương nhìn đứa bé ngồi ngay ngắn trên chân mình, có chút không nhớ ra sao cô và Diệp Nhạc Vân lại ngồi trong chiếc Maserati của Hàn Khải Uy.

Mà Tiểu Bảo lại giống như dính vào trên người cô vậy, một khắc cũng không rời đi.

Tô Dương Dương nhận ra được ánh mắt nghi ngờ của Diệp Nhạc Vân, quả thực không muốn bàn luận vấn đề kì lạ với cô ấy lúc này.

Rất nhanh đã đến chỗ của Diệp Nhạc Vân, Tô Dương Dương đặt đứa nhỏ trên chân mình qua một bên, chuẩn bị đi theo Diệp Nhạc Vân cùng xuống xe.

Nhưng Diệp Nhạc Vân đóng cửa xe trước: “Nhà tớ lại không có phòng trống, cậu đi xuống theo tớ làm gì?”

Trong khoảnh khắc đó, Tô Dương Dương rất muốn bóp chết cái người ngu ngốc này.

IQ và EQ đều bị chó ăn rồi sao?

Cô theo bản năng nhìn về phía hướng Hàn Khải Uy, phát hiện Hàn Khải Uy cũng đang nhìn cô.

Trong ánh mắt kia mang theo một tia chế nhạo.

“Sợ tôi?” Hàn Khải Uy lạnh nhạt nói.

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Địa chỉ nhà cô?”

Tô Dương Dương cũng lười phải ngượng ngùng, sau khi nói một chuỗi địa chỉ, liền quay đầu đi nhìn về phía cửa sổ.

Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo tựa vào trên đùi của cô, tiếp tục ngủ khò khò.

……

Tô Dương Dương sau khi về đến nhà, trong đầu giống như tự động chiếu lại ánh mắt chế nhạo của Hàn Khải Uy, tức giận, tim đập lại có chút không biết sao càng nhanh hơn.

Tối nay gặp Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo, chỉ là trùng hợp thôi sao?

Mà sự thật chứng minh, không phải trùng hợp.

Cuối tuần, Tô Dương Dương khó khăn lắm ngủ được một giấc, lại bị một tràng tiếng gõ cửa không ngừng làm thức giấc.

Tô Dương Dương buộc tóc, phiền phức khi bị đánh thức.

Mở cửa ra, mới phát hiện người đứng ngoài cửa là dì Vu ở đối diện.

“Không phải tôi nói cô chứ, cô làm mẹ thế nào vậy? Trẻ con cho dù phạm lỗi, cũng không thể trời lạnh đuổi nó ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì, cô hối hận đi nữa cũng đã muộn!” Dì Vu vừa thấy Tô Dương Dương liền không nhịn được mắng người.

Tô Dương Dương cả đầu toàn hắc tuyến: “Dì Vu, dì ngưng nói trước đã. Cái gì mà trẻ con, con từ đâu ra?”

Dì Vu ghét bỏ nhìn Tô Dương Dương một cái, dời bước qua bên cạnh, lộ ra đứa trẻ sau lưng bà ấy.

Đứa bé kia không ngờ là Tiểu Bảo.

Cả người thằng bé chỉ mặc bộ đồ phong phanh, trên chân đi một đôi dép trong nhà.

Hai má và cái mũi nhỏ bị lạnh cóng hơi hồng hòng, nhìn thấy vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Tô Dương Dương thấy dì Vu lại muốn nói, vội vàng ôm Tiểu Bảo vào trong nhà: “Cám ơn dì Vu, cực khổ cho dì rồi.”

Nói xong, Tô Dương Dương nhanh tay đóng cửa lại.

Sau đó, hướng về phía cánh cửa đóng chặt, hít thở sâu mấy cái.

Cho đến khi trên mặt có thể lộ ra một nụ cười ấm áp, cô mới xoay người, giọng nói dịu dàng, hỏi: “Bảo bối, một mình con tới đây sao?”

Tiểu Bảo có chút cẩn trọng chà xát tay, cúi đầu, không có phản ứng.

Tô Dương Dương nhìn bộ dáng của thằng bé, đột nhiên nghĩ đến mình khi còn bé.

Cô cúi người ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại của nó, đặt trên ghế sofa, lấy tấm thảm bọc nó lại.

Đôi mắt bồ đào như thủy tinh của Tiểu Bảo nhìn Tô Dương Dương, giống như con búp bê để cô đùa giỡn.

Cái bộ dáng đáng yêu đó, thật sự có thể hòa tan người khác.

Tô Dương Dương vốn là muốn hỏi sao thằng bé lại biết địa chỉ nhà cô, sao lại chạy tới đây.

Sờ sờ cái mặt nhỏ nhắn lạnh đến cóng, nhất thời không muốn hỏi cái gì cả.

Tô Dương Dương sau khi chắc chắn cánh tay, cái chân nhỏ của nó không lộ ra ngoài,, cười nói: “Đói không? Dì làm điểm tâm cho con nha, có được không?”

Tiểu Bảo gật đầu một cái.

“Muốn ăn gì nào?”

Cánh tay nhỏ của Tiểu Bảo ở trong chăn sờ soạng.

Tô Dương Dương biết thằng bé đang tìm cái gì, thế là từ trong ngăn kéo lấy ra xấp giấy note và cây bút, đặt vào trong tay nhỏ bé của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nghiêm túc ở phía trên viết viết vẽ vẽ, sau đó đưa cho Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương nhìn tờ giấy note đưa đến trước mặt mình.

Chữ phía trên rất đơn giản.

Cà chua xào trứng, cá hương thịt bằm.

Chữ nho nhỏ mặc dù non nớt, nhưng rất ngay ngắn.

Nhờ những chữ này có thể chắc chắn, đầu óc của Tiểu Bảo không có bất kỳ vấn đề nào, thậm chí là chỉ số thông minh của nó còn cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, trẻ trên năm tuổi đến những chữ này còn chưa chắc đều biết, càng đừng nhắc đến việc viết tay.

Vậy tại sao nó không nói chuyện?

Là không muốn nói, hay là không thể nói?

Tô Dương Dương thu lại suy nghĩ xa vời của mình, cười nói: “Dì không chắc tủ lạnh có những nguyên liệu này hay không, con chờ dì cái đã.”

Tiểu Bảo lại gật đầu một cái.

Tô Dương Dương lên lầu rửa mặt, thay bộ quần áo, sau đó xuống bếp.

Hai món mặn một món canh rất nhanh đã bày lên bàn, cô còn đặc biệt hâm nóng cho Tiểu Bảo một ly sữa bò.

Hai mắt Tiểu Bảo sáng lên nhìn những món ăn kia, không cần Tô Dương Dương kêu thằng bé.

Thằng bé đã ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh bàn ăn, nhìn Tô Dương Dương đang bận bịu.

Tô Dương Dương thêm cho thằng bé một chén cơm nhỏ, lại múc một chén canh nhỏ cho thằng bé.

Tiểu Bảo cầm muỗng canh lặng lẽ ăn.

Tô Dương Dương nhìn dáng vẻ chuyên chú ăn cơm của thằng bé, trong lòng có chút phức tạp.

Cho đến khi Tiểu Bảo cơm nước xong xuôi, Tô Dương Dương mới lên tiếng: “Bảo bối, cho dì số điện thoại của ba con hoặc ông chú quản gia, được không?”

Vẻ mặt Tiểu Bảo vốn đang rất thả lỏng, nhất thời trở nên ảm đạm.

Trong đôi mắt đen láy, cũng trong nháy mắt đầy nước mắt.

……

Tô Dương Dương đứng trên ban công nhìn chiếc Maserati dưới lầu càng đi càng xa, trong lòng không có chút cảm giác thoải mái.

Vừa nghĩ tới biểu cảm mới vừa rồi của Tiểu Bảo, cô cho rằng mình đã làm ra chuyện tội ác tày trời không thể tha thứ, trong lòng thấy tội lỗi muốn vỡ tung.

Nhưng cô không cảm thấy hành động của mình có gì sai.

Cô thích mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân đơn giản một chút.

Bệnh nhân tới bệnh viện, cô sẽ là một bác sĩ chuyên nghiệp, làm tròn nghĩa vụ; bệnh nhân ra khỏi bệnh viện, quan hệ của cô và bọn họ cũng kết thúc.

Trở thành bạn với bệnh nhân, cô không muốn.

Cô cũng không cho rằng trở thành bạn với bọn họ là cần thiết.

Nhưng nước mắt của Tiểu Bảo, lại khiến cô hết sức áy náy.

Lúc Tiểu Bảo nghe thấy cô muốn số điện thoại của Hàn Khải Uy, sau khi quăng cho cô một tờ giấy, liền chạy ra ngoài.

Cho đến khi nói chuyện điện thoại với Hàn Khải Uy xong, cô mới xuống lầu.

Lén trốn ở góc phòng, nhìn bóng lưng hiu quạnh của Tiểu Bảo.

Có mấy lần, cô muốn đi tới ôm lấy cơ thể nho bé của ông, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm gì cả.

Cô không hy vọng Tiểu Bảo thường xuyên đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô không có nhiều cảm tình và kiên nhẫn như vậy, sau khi bận rộn công việc còn có thể đối xử dịu dàng với một đứa bé xa lạ.

Nhất là đối với đứa trẻ như tiểu Bảo rõ ràng phải tốn nhiều sức lực hơn.

Tô Dương Dương lắc đầu, trở lại phòng khách, cầm cuốn “Bệnh lý học” lên bắt đầu xem.

Qua một hồi lâu, điện thoại bên cạnh reo lên.

Tô Dương Dương cầm điện thoại lên, nhìn một cái, phát hiện Facebook có người muốn kết bạn với cô.

Lúc Tô Dương Dương liếc thấy ba chữ “Chung Tấn Duy ” kia, tay run rẩy, không muốn tiếp nhận.

Cô úp màn hình xuống ghế sofa, lần nữa đem sự chú ý đặt ở trên sách, nhưng làm thế nào cũng không xem nổi.

Chung Tấn Duy kết bạn với cô là muốn làm gì?

Học thành tài trở về nước gặp bạn học cũ, hay là muốn nhìn thấy cô thê thảm ra sao?

Trong chiếc xe Maserati.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ, người ngồi trước người ngồi sau.

Không khí trong xe bị hai người đè nén, không khí căng thẳng dường như một giây kế tiếp sẽ phát nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện