Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

Chương 34: Diễu võ dương oai



   Tần Lục Nguyệt không ngờ rằng lại gặp phải hai người kia, lại đi lui vào trong một chút. Nhưng Tần Lục Nguyệt càng nhường nhịn, đối phương lại càng lấn tới, Trần Cao sức nhấn còi, hạ kính xe xuống, thò đầu ra nói với Tần Lục Nguyệt: "Tần Lục Nguyệt, tôi và cô đã chia tay rồi, cô còn quấn lấy tôi làm gì?"

   Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt, chỉ vào mũi mình, nói: "Tôi quấn lấy anh?"

   Tim anh ta đã mù mà mắt cũng mù luôn rồi à?

   Mình quấn lấy anh ta khi nào vậy?

   Ngày đó khi chia tay xong, mình còn chưa gặp lại anh ta lần nào đấy!

   Vương Lan cũng nói theo: "Tần Lục Nguyệt, cô không có cái gì cả, tôi nghĩ cô nên nhanh nhanh mà cút đi! Cô thấy không? Chiếc xe này là tôi mua cho anh ấy đấy! Cô có thể mua nổi xe cho anh ấy sao? Cô cũng không tự soi gương nhìn lại mình đi, toàn thân cao thấp không quá 2 lạng thịt, cũng không có tiền, tôi còn nghe nói, lúc đang yêu nhau, cô hôn cũng không cho anh hôn lấy một cái, tôi thật không hiểu trước kia Trần Cao làm thế nào mà có thể ở bên cô được!"


   Nghe Vương Lan quở trách, Tần Lục Nguyệt cười gượng một tiếng.

   Là tại mình nghèo, không có tiền nên không thể mua được xe cho anh ta??? Mình đem tiền lương mấy năm nay kiếm được đưa hết cho anh ta cơ mà.

   Mình không cho anh ta gần gũi, bởi vì đã đồng ý với cô, nếu Trần Cao không vượt qua khảo nghiệm thì anh ta không được đến gần mình. Bây giờ xem ra, lúc trước cô đã dự đoán được sẽ có ngày hôm này rồi.

   Tần Lục Nguyệt cảm thấy mình rất may mắn, dù mất hơn 10 vạn tiền lương, nhưng ít nhất bản thân còn không bị tên khốn nạn này vấy bẩn.

   Trần Cao đắc ý nói: "Tần Lục Nguyệt, cô chắc chắn không biết đây là xe gì đúng không? Đây chính là xe phân phối lớn, phí hoàn thành tất cả các thủ tục không thấp hơn 10 vạn! Ở bên cô 5 năm, cô cũng cái xe, trước kia tôi đúng là mắt mù mới coi trọng cô!"_Nói xong câu đó, Trần Cao quay ra ôm Vương Lan hôn mạnh một cái: "Vợ à, vẫn là em tốt nhất!"


    Hai người ân ái trước mặt Tần Lục Nguyệt, sao đó, không thèm để ý đến nó, giẫm ga phóng đi. Tần Lục Nguyệt đứng đó, giận run người.

    Trần Cao luôn miệng nói không có tiền, anh ta sống chết cũng không trả 2 năm tiền lương cho mình, vậy mà chớp mắt đã mua xe, lại còn ở trước mặt mình diễu võ dương oai?

   Mình trước đây mắt mù như thế nào mới có thể coi trọng anh ta cơ chứ?

   Khốn nạn!

   Tần Lục Nguyệt tôi thề, từ hôm nay trở đi, không còn bất cứ quan hệ nào với tên khốn nạn này nữa.

   Tần Lục Nguyệt mạnh mẽ quay người, đi nhanh vào công ty.

   Vừa bước vào công ty, còn chưa kịp quẹt thẻ, nó đã bị cô gái lễ tân túm qua nói: "Tần Lục Nguyệt, tên bạn trai cũ của cô cũng kiêu ngạo quá đấy? Chuyện vừa nãy, tôi thấy hết rồi! Còn cả Vương Lan kia nữa, đúng là quá đáng rồi!"


   Tần Lục Nguyệt khoát tay: "Quên đi, mặc kệ bọn họ."

   "Mở miệng ra là nói Vương Lan mua xe cho anh ta? Đùa cái gì vậy? Tiền lương 2 năm của cô, anh ta còn chưa trả đầu! 2 năm tiền lương, cũng phải hơn 10 vạn chứ? Chẳng nhẽ lại không bằng một chiếc xe của anh ta?"_Cô gái lễ tân tiếp tục bênh vực Tần Lục Nguyệt, nói: "Lục Nguyệt, tôi nói cho cô biết, cuộc họp thường niên năm nay, thể nào Vương Lan cũng ỷ vào mình là họ hàng của Giám đốc tiếp tục gây khó dễ cho cô! Cô nhất định không thể bị động được, cô lúc đấy phải dẫn theo một người bạn trai vừa có tiền lại vừa đẹp trai, mạnh mẽ tát lại vào mặt cô ta mấy cái!"

   Tần Lục Nguyệt rất khó xử.

   Mình đi đầu tìm một người bạn trai vừa có tiền lại vừa đẹp trai đấy?

   Từ từ, đợi đã... Tông Minh Hạo?
   Quên đi, anh làm sao có thể đồng ý cùng mình tham gia cuộc họp thường niên cấp thấp như vậy chứ! Anh chính là chủ tịch của tập đoàn Tông Thị, là đại thiếu gia của Tông gia, là đứa con cưng của trời, gánh vác tất cả mọi trọng trách của Tông gia. Hơn nữa, anh cũng không thích mình, làm sao có thể đồng ý giúp mình cơ chứ!

   Tần Lục Nguyệt lắc đầu, quên ý nghĩ vớ vẩn vừa nãy đi, nói với cô gái lễ tân: "Bỏ đi, đến lúc đấy rồi tính sau. Tôi đi làm việc trước, bữa trưa cùng nhau ăn nha!"

   Cô gái lễ tân vẫy tay với Tần Lục Nguyệt, xoay người đi về làm việc.

   Tần Lục Nguyệt vừa vào văn phòng, chưa kịp ngồi vào chỗ, đã bị Giám đốc gọi gấp vào trong.

   Giám đốc ném tập tài liệu lên bàn, giận dữ nói: "Tần Lục Nguyệt, đây là cái gì?"

   "Tần Lục Nguyệt khó hiểu hỏi: "Giám đốc có chuyện gì vậy?"
   "Có chuyện gì vậy? Cô còn dám hỏi có chuyện gì vậy? Quảng cáo của tập đoàn Tông Thị rất quan trọng, vậy mà cô lại dám làm sai?"_Giám đốc nhằm vào Tần Lục Nguyệt mắng: "Cho dù công ty này chỉ là một công ty con trực thuộc Tông Thị, nhưng cũng rất quan trọng! Cô lại có thể làm như vậy? Công ty đào tạo cô lâu như vậy? Để cô làm ra cái thứ này sao? Bộ phận kể hoạch vừa mới gọi điện nói tôi như thế nào cô có biết không? Nếu làm mất quảng cáo này, cô có bồi thường nổi không?"

  Tần Lục Nguyệt im lặng nửa ngày, chờ Giám đốc nói xong, mới bình tĩnh trả lời: "Giám đốc, buổi sáng ngày hôm qua cô bảo tôi giao quảng cáo cho Vương Lan phụ trách, chúng tôi đã kí tên xác nhận rồi!"

   Khuôn mặt vẫn đang tràn đầy lửa giận của Giám đốc, nghe xong những lời này, lập tức im bặt. Cô ta cũng quên mất hôm qua đã bảo Tần Lục Nguyệt giao quảng cáo này cho Vương Lan. Từ trước đến giờ, tài liệu quảng cáo của tập đoàn Tông Thị đều do Tần Lục Nguyệt phụ trách, cho nên cô ta cũng theo bản năng mà cho rằng quảng cáo này vẫn do Tần Lục Nguyệt phụ trách.
   "Gọi Vương Lan vào đây."_Giám đốc nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu.

   Tần Lục Nguyệt đi ra khỏi phòng Giám đốc, gọi Vương Lan vào.

   Vương Lan vẫn không biết xảy ra chuyện gì, vui vui vẻ vẻ tung tăng đi vào.

...

   Không lâu sau, Vương Lan với khuôn mặt âm trầm, đi tới trước mặt Tần Lục Nguyệt, chỉ vào nó nói: "Tần Lục Nguyệt, cô đúng là đủ ác đấy! Cô lại dám hãm hại tôi!"

   Nhìn Vương Lan kiêu ngạo khiêu khích, Tần Lục Nguyệt không nhịn được nữa, nói lại: "Tôi hãm hại cô? Tôi hãm hại cô chuyện gì? Cô làm gì để tôi phải hãm hại?"

   "Cô không có được Trần Cao, cho nên cô đố kị với tôi! Cô thấy tôi được vào công ty, không nhịn được nên cố ý làm tôi đánh mất quảng cáo của Tông Thị, muốn khiến tôi không qua được thời gian thử việc! Tần Lục Nguyệt, cô thật nham hiểm! Chẳng trách, Trần Cao lại chia tay với cô, cô ác độc như vậy, tôi nguyền rủa cô cả đời này không thể kết hôn!"_Vương Lan trong phút chốc nóng giận, không quan tâm cái gì mà hét lên.
    Các đồng nghiệp trong công ty đứng hết lên, đứng xung quanh mà chế giễu cô ta.

   Tần Lục Nguyệt và Trần Cao vốn là một đôi, chuyện này ai trong công ty cũng biết. Bởi vì hễ công ty có buổi tiệc xã giao gì, Tần Lục Nguyệt đều từ chối với lí do bạn trai không cho. Cho nên, tất cả mọi người trong công ty đều nói bạn trai Tần Lục Nguyệt rất mạnh mẽ, không chỉ quản tiền lương của nó, mà còn quản cả cuộc sống của nó nữa. Bởi vậy, bây giờ nghe thấy Vương Lan nói như vậy, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt như đang xem náo nhiệt.

   Tần Lục Nguyệt không nghĩ Vương Lan lại có thể mặt dày đến như vậy, thế mà dám ở trước mặt mọi người đem chuyện cô ta cướp Trần Cao nói ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện