Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 34



Chương 34: Bố mẹ mau cứu con đi mà…

Bên trong chiếc tủ ấy, Ôn Thục Nhi đang ngồi co ro trong góc và toàn thân run lên bần bật.

Chùm tóc đuôi ngựa của cô đã bị tuột ra, mái tóc đen ấy rối bù cả lên, trên mặt và trên cổ đầy những vết thương do bị bọ cạp đốt đỏ tấy đến nhức mắt. Cô cứ như một người câm vậy, mấp máy môi nhưng lại không thốt lên được lời nào.

Có phải cô đã bị dọa cho khiếp sợ đến mức ngờ nghệch luôn rồi không? “Ha ha ha.” Trong lòng của Ôn Như Phương tràn ngập một cảm giác như đạt được một sự thành công nào đấy, cô ta không kiềm chế được mà cười phá lên: “Thứ đồ bỏ đi mà dám đấu với tôi ư? Hứ.” Cô ta lôi Ôn Thục Nhi từ trong tủ ra rồi đẩy cô xuống sàn nhà, bỗng nhiên sau đó cô ta chợt nhận ra có điều gì không đúng lắm.

“Bọ cạp đâu? Mấy bé bọ cạp của tôi đâu hết cả rồi?” Nguyên chiếc tủ ấy đã không còn một con bọ cạp nào cả. Ngay cả trên người của Ôn Thục Nhi cũng không có luôn.

Chạy đi đâu hết rồi chứ? Ôn Như Phương tìm kiếm đám bọ cạp ấy ở khắp mọi ngóc ngách.

Ôn Thục Nhi năm bệt trên sàn nhà, sau khi nhìn thấy được ánh sáng thì ánh mắt của cô đã định thần lại, cô cất giọng thều thào trong uất ức: ‘Ăn… ăn rồi. Tụi nó bò lên miệng của tôi, sau đó… sau đó tôi đã ăn hết sạch rồi.” Ôn Như Phương nghe thấy cô nói vậy thì vô cùng kinh hãi, cô ta nhìn cô với vẻ mặt tỏ ra không thể tưởng tượng nổi: ‘Ăn, ăn rồi sao?” Mấy thứ ghê tởm như vậy mà cô cũng dám ăn ư? Ôn Như Phương cảm thấy ghê sợ nên đã đẩy cô ra xa, sau đó cô ta cẩn thận kiểm tra lại hết tất cả các ngóc ngách và kẽ hở ở trong tủ.

Quả nhiên mọi ngóc ngách đều sạch sẽ đến độ không còn sót lại một mẩu chân bọ cạp nào cả.

“Không lẽ nào… đúng là đồ ngốc mà?” Ôn Như Phương trách thầm trong bụng. Cô ta ngồi xổm xuống rồi chọt tay lên trán của Ôn Thục Nhi và nói: “Chị gái yêu, lúc nấy tôi chỉ muốn chơi một trò chơi với chị thôi, chị không được nói chuyện này ra cho người khác biết đâu đấy, nếu không thì lần sau tôi sẽ không tặng quà cho chị nữa đâu, chị biết chưa?” “Ừm ừm, biết rồi, biết rồi.” Ôn Thục Nhi gật đầu lia lịa như giã thóc.

€ô tỏ ra ngoan ngoãn như một đứa trẻ làm sai và nhận được sự tha thứ vậy.

Ôn Như Phương thở một hơi dài rồi nói tiếp: ‘Hoắc Kiến Phong đã đi rồi, cho nên hai ngày này chị nên ngoan ngoãn ở lại cái nhà này, hiểu chưa?” “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Ôn Thục Nhi lại gật đầu lia lịa, sau đó lại cất giọng nức nở vô cùng đáng thương: ‘Em gái, chuyện gì chị cũng đồng ý với em hết, em có thể cởi dây thừng ra cho chị trước được không, chị thấy đau quá.” Chân tay của cô đều trở nên run rẩy, dáng vẻ nhếch nhác đến mức không bằng một kẻ ăn mày bên lề đường.

Ôn Như Phương cảm thấy rất đắc ý.

Cuối cùng thì cô ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Được, hôm nay tôi sẽ mở trói ra cho chị trước. Nên nhớ rằng lần sau không được lấy kim để đâm người khác nữa đâu đấy.” Ôn Như Phương vừa tháo bỏ mớ dây thừng quấn trên người của Ôn Thục Nhi ra thì bỗng nhiên thấy bụng sôi lên ùng ục, tiếp sau đó là một cơn đau điếng người.

Gì chứ, có phải là bị tiêu chảy rồi không đây? “Chị đợi tôi ở đây, đừng có chạy lung tung, tôi đi vệ sinh một lát, sau đó lại ra chơi với chị sau.” Nói xong, Ôn Như Phương chạy vội vàng vào nhà vệ sinh.

Nhìn thấy Ôn Như Phương đã đi vào nhà vệ sinh, nét mặt buồn tủi khi nãy của Ôn Thục Nhi bỗng nhiên biến mất.

Cô khẽ cười nhếch mép, vẻ mặt có phần hơi xảo quyệt.

Trước cổng biệt thự.

Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc giả vờ dùng những lời lẽ khách sáo để nói chuyện với Hoắc Kiến Phong rồi sau đó mới tiễn anh về nhà.

Chiếc xe đã bắt đầu nổ máy và rời đi, nụ cười niềm nở trên môi của hai người cũng chợt vụt tắt trong tích tắc.

“Cái quái gì thế này, một kẻ phế vật mà còn mặt mũi để đi khắp nơi à?” Ôn Thanh Tuấn nói với giọng khinh miệt.

“Đúng vậy.” Trần Xuân Trúc lập tức phụ hoạ theo: “Khuôn mặt đó trông như người chết vậy, trắng bạch như một tờ giấy, chắc chắn không thể sống được quá mấy ngày nữa đâu.” “Người chết cũng tốt, chết rồi thì Như Phương của chúng ta sẽ được chia phần nhiều hơn.” Ôn Thanh Tuấn vừa nghĩ thôi là đã cảm thấy hứng khởi.

Trần Xuân Trúc cũng vội vàng khẳng định rằng: “Đúng thế, tất cả đều là của Như Phương nhà chúng ta” Hai người họ vui vẻ quay người lại thì lập tức bị đứng hình trước dáng vẻ chạy từ trên lầu xuống của Ôn Thục Nhi, bọn họ đều bị dọa cho khiếp sợ đến mức sắp la làng cả lên.

Đầu tóc dơ dáy, áo quần xộc xệch, khuôn mặt lem luốc máu me. Trông giống như một con ác quỷ mới bò từ địa ngục chui lên vậy.

“Cái con nhóc đáng chết này, mày đang làm gì vậy? Mày muốn hù chết ai hay sao hả?” Ôn Thanh Tuấn không thèm hỏi han gì cả mà trực tiếp cất giọng chửi cô.

Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm vào ông ta sau đó đi lướt ngang bọn họ mà không nói bất cứ một lời nào, cô đi thẳng một mạch ra cổng, vừa đi vừa la lớn: “Chồng ơi, đợi em với, chồng ơi…

“Cậu ta đã đi rồi.” Trần Xuân Trúc cất giọng nói, sau đó vội vàng đuổi theo cô.

Ôn Thanh Tuấn kéo bà ta lại và nói với giọng lạnh lùng: “Quan tâm tới nó làm gì. Một con nhỏ xấu xí, nhìn thôi là đã thấy ghê tởm rồi, mặc kệ nó thích đi đâu thì đi đi” “Nhưng mà, chẳng phải lúc nấy trợ lý Cường đã nói là nhờ chúng ta chăm sóc nó sao?” “Anh ta thuận miệng nói thôi, vậy mà em cũng coi là thật ư?” Ôn Thanh Tuấn cất giọng trách bà ta: “Nếu như nhà họ Hoắc thật sự coi trọng nó thì có để nó ở lại đây không?” Khuôn mặt của Trần Xuân Trúc tỏ ra vui mừng, bà ta đang định nói gì đó nhưng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng la thảm thiết đến mức kinh thiên động địa truyền từ trên lầu xuống.

‘Aaa” Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc tỏ ra kinh hãi, sau đó hai người họ vội vàng kéo nhau chạy lên trên đó.

Trong nhà vệ sinh.

Trên nền gạch trắng tinh sạch sẽ ấy là hàng đống những con bọ cạp đang bò lúc nhúc, con nào con nấy cũng đều vểnh đuôi lên và chạy loạn xạ.

Ôn Như Phương đứng loạng choạng trên bồn xả nước của nhà vệ sinh, cô ta đưa tay níu giữ khung cửa sổ trong sự run rẩy, khuôn mặt sợ hãi đến mức trắng toát không còn một giọt máu.

Nhìn thấy Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc đẩy cửa chạy vào thì cô ta lập tức gào khóc lên: “Bố mẹ ơi cứu con. Mau đến cứu con đi.” Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc không khỏi giật mình bất ngờ.

“Ở đâu ra nhiều bọ cạp vậy chứ?” Ôn Thanh Tuấn trợn tròn mắt và hỏi.

“Chuyện này, chuyện này là sao vậy hả?” Trần Xuân Trúc tỏ ra vừa đau lòng vừa sợ hãi, bà ta căng thẳng đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Ôn Thục Nhị, là Ôn Thục Nhi, cái đồ đê tiện đó đã hại con.” Ôn Như Phương nghiến răng nghiến lợi, cô ta vừa khóc vừa chửi: “Lúc nãy đột nhiên con thấy đau bụng nên vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, sau đó bỗng nhiên có cảm giác như có thứ gì đang cắn mông con. Con vừa cúi đầu xuống nhìn thì cả cái bồn cầu đen ngòm đâu đâu cũng toàn là bọ cạp. Bố mẹ, bố mẹ mau đến cứu con đi mà… hu hu…” Nghe thấy cô ta nói như vậy, Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc mới để ý là trong bồn cầu còn có vô số con bọ cạp đang bò lổm nhổm ra ngoài.

Bao gồm cả những con đang bò trên sàn, và có không ít con bọ cạp trên mình nó còn dính những vệt phân màu vàng chói nữa.

Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt cả hai đều trở nên trắng bệch cả ra.

Ôn Như Phương vừa tức giận vừa gấp gáp, khuôn mặt cô ta đổi sang màu xám xịt †ái mét, cô ta không ngừng chửi rủa: “Ôn Thục Nhi đâu? Cái đồ tiện nhân đó chạy đi đâu rồi? Đây đều là do cô ta thả ra cả. Đợi con ra ngoài con nhất định sẽ xử đẹp cô ta…

a aa. Đau chết đi được, con sẽ không bị trúng độc chứ… hu hu…’ “Ngoan nào con gái, đừng có sợ, mẹ lập tức gọi cho cấp cứu ngay đây…” Sau khi Ôn Thục Nhi chạy ra khỏi biệt thự thì cô chỉ còn nhìn thấy được ánh đèn phía sau xe của Hoäc Kiến Phong.

Cô cắn chặt răng, sau đó vội vàng chạy tắt băng qua các hàng rào cây xanh mới có thể chạy đến khoảng cách mà khiến cho người ngồi trong xe có thể nhìn thấy được mình.

Cô đặt tay lên ngực và thở hồng hộc, vừa chạy vừa cố gắng hét thật to: “Đợi em với, chồng ơi, đợi em với đi mà…

Ngô Đức Cường ngồi ở ghế phụ, dường như anh ta nghe phảng phất tiếng gọi đâu đây cho nên đã nheo mắt nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta trợn tròn mắt rồi la lên: “Là cô chủ ư?” Anh ta dụi mắt, chắc chăn người đang mặc bộ đồng phục của trường và chạy như tên bắn kia chính là Ôn Thục Nhi.

Anh ta vội vàng quay sang nói với Hoắc Kiến Phong: “Cậu chủ, cô chủ ở đằng sau đang đuổi theo chúng ta. Hình như… hình như là đã đuổi theo từ rất lâu rồi.” Hoäc Kiến Phong đang ngồi ngả lưng ra ghế và nhắm mắt để nghỉ ngơi, sau khi nghe thấy vậy thì anh lập tức mở mắt ra và cất giọng vô cùng lạnh lùng: “Dừng xe.” “Vâng.” Ngô Đức Cường rụt cổ lại sau đó thắc mắc hỏi: “Nhưng mà, sao cô chủ lại không trực tiếp gọi điện thoại đến nhỉ?” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong lướt qua chiếc ghế ở hàng ghế sau, chiếc túi của Ôn Thục Nhi đang nằm ngay đấy.

Ôn Thục Nhi đuổi theo đến mức hoa mắt ù tai, khi nhìn thấy đèn xe bỗng nhiên sáng lên thì khuôn mặt cô tỏ ra mừng rỡ.

Ngô Đức Cường đã xuống xe và mở cửa xe ra, nhìn thấy Ôn Thục Nhi với dáng vẻ nhếch nhác như vậy thì anh ta không khỏi kinh ngạc đến trợn tròn mắt lên.

Chỉ mới không gặp có một lát thôi, sao cô lại thành ra thế này rồi? Ôn Thục Nhi lấy chút sức lực còn sót lại của mình để chạy qua đó, cô níu lấy cửa xe và thở hồng hộc, sau đó mới cất giọng uất ức: “Chú ơi, sao chú lại bỏ đi vậy? Có phải chú không cần tôi nữa rồi đúng không?” “Không phải cô nói muốn ở lại nhà mẹ ruột sao?” Hoắc Kiến Phong ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía trước.

Anh không thèm nhìn cô lấy một cái.

“Đó là lời của tôi nói hay sao? Rõ ràng là do Ôn Như Phương nói mà. Chú vừa đẹp trai vừa thông minh như vậy mà lại không có chút khả năng phân biệt đúng sai à?” Trong lòng của Ôn Thục Nhi vô cùng tức giận, cô cất giọng trách móc vài câu, sau cặp mắt kính ấy là đôi mắt đã ướt đẫm từ bao giờ: “Hơn nữa, tôi…” Cô leo lên xe ngồi, sau đó đưa hai tay ra níu lấy áo của Hoäc Kiến Phong mà lắc: “Hơn nữa tôi đã được gả cho chú cơ mà, sau này tôi có sống cũng là người của chú, chết cũng vấn là người của chú, sau này chú không được phép bỏ rơi tôi như vậy nữa.” Giọng nói của cô trở nên yếu ớt và thêm chút nghẹn ngào, cô tỏ ra vô cùng uất ức và tủi thân.

Lúc này Hoắc Kiến Phong mới mở mắt ra và quay đầu sang nhìn cô.

Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng và không chút bận tâm ấy đột nhiên nhíu lại.

Đôi mắt cô đỏ ngầu, đầu tóc rối bù, trên mặt đầy những vết thương, quần áo thì dính toàn lá cây… trông cô vô cùng nhớp nháp và khó coi nhưng lại thể hiện một sức mạnh vô cùng quật cường và mạnh mẽ.

Hoắc Kiến Phong chau mày sau đó nép gọn vào bên trong.

“Mặt của cô bị sao vậy?” Lúc này Ôn Thục Nhi mới chợt nhớ ra, ban nãy cô chỉ lo chạy nên đã quên béng mất chuyện này.

“Không sao.” Cô quay người ra sau kéo lấy chiếc túi xách, sau đó rút một tờ khăn ướt ra và lau loạn xạ lên mặt.

Những vết thương trông đáng sợ ở trên khuôn mặt cô đã trở nên sạch sẽ cả rồi.

“Ban nấy tôi và em gái chơi trò chơi nên đã hoá trang mấy vết thương này.” Cô bật cười hi hi rồi nói tiếp: “Chú, có phải là tôi vế trông rất đẹp không?” Vẽ đẹp hay không thì chưa biết. Nhưng mà, da mặt dày là có thật.

Hoắc Kiến Phong hỏi: “Trò chơi gì vậy?” “Là trò thoát khỏi mật thất.” Ôn Thục Nhỉ nói qua loa cho qua chuyện, cô không đợi Hoäc Kiến Phong hỏi tiếp mà tự lên tiếng: “Chú này, một lát chú còn có việc gì không? Tôi muốn đến chỗ của ông bà ngoại.” Hoắc Kiến Phong chăm chú nhìn cô với vẻ mặt đăm chiêu.

Ôn Thục Nhi tỏ vẻ ngây ngô chớp chớp đôi mắt, sau đó cất giọng nói: “Chẳng phải hôm nay là ngày về thăm nhà vợ sao, ông ngoại bà ngoại là người đã nuôi tôi khôn lớn, nếu như không đến đó thì sẽ không được coi là đã về nhà vợ rồi đâu. Có thể… có thể là sẽ không được may mắn cho lắm.” “Ừ, vậy thì đi đi.” Hoäc Kiến Phong vừa nói xong thì ngồi thẳng lưng lên, không còn nhìn cô nữa.

Ngô Đức Cường biết ý nên đã lập tức kêu tài xế bắt đầu chạy xe.

Ôn Thục Nhi thở dài thườn thượt, cô vừa cầm chiếc gương lên để lau sạch những vết thương đỏ hỏn trên gương mặt, vừa nheo mắt nhìn về phía ngôi biệt thự càng ngày càng cách xa chiếc xe kia, sau đó khoé môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười xảo quyệt.

Cô Ôn Như Phương này, lần sau nhớ tính toán kĩ và kiếm thứ đồ nào tốt hơn như vậy nhét Không biết là từ nhỏ tôi đã chung sống với những loại thuốc thang đó rồi ư? Rắn rết, côn trùng, chuột và cả kiến nữa…

có loài nào không phải là bạn của cô đâu chứ? Cửa hiệu đông y Quốc Bảo.

Nhìn thấy chiếc biển hiệu quen thuộc kia, đôi mắt đằng sau cặp kính của Ôn Thục Nhi trở nên sáng rỡ: “Chú ơi, đến rồi nè. Đây chính là cửa hiệu đông y của nhà tôi.” Không đợi cho Ngô Đức Cường mở cửa, cô đã tự mình mở ra và nhảy xuống xe.

Nhìn thấy người đi đi lại lại bên trong, Ôn Thục Nhi quay đầu sang nói với Hoắc Kiến Phong rằng: “Trong khung giờ này thì khách rất là đông, cho nên sẽ hơi lộn xộn một chút, nếu như chú cảm thấy ồn ào thì chú có thể không cần vào trong. Tôi vào trong lấy ít đồ rồi sẽ ra ngay.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong tỏ ra lạnh lùng: “Cô không muốn để tôi vào trong ư?” Ôn Thục Nhi vội vàng lắc đầu: “Muốn chứ, tất nhiên là muốn rồi. Nhưng mà, tôi sợ chú sẽ chê cười.” Cô cong môi lên và tỏ ra hơi tủi thân: Hoäc Kiến Phong nhìn sang Ngô Đức Cường và nói: ‘ÐĐem quà qua đây.” “Vâng.” Ngô Đức Cường nghe theo lời anh và đi ra xe.

Trong lòng của Ôn Thục Nhi cảm thấy vô cùng ấm áp.

Vậy là từ ban đầu anh đã muốn tới đây rồi, lại còn có lòng chuẩn bị quà cho ông bà ngoại nữa sao? Cô lập tức cười tít hết cả mắt: “Vậy để tôi vào trong báo cho ông bà ngoại một tiếng trước nhé.” “Ông ngoại, bà ngoại, cháu về tới rồi đây.’ Ôn Thục Nhi vừa chạy vừa nhảy vụt vào bên trong, chưa thấy bóng dáng cô đâu mà đã nghe thấy tiếng rồi.

Ông cụ Đức và vợ mình là Lý Thiên Kim vân đang khám bệnh cho bệnh nhân, thấy cô về thì họ vô cùng ngạc nhiên sau đó tỏ ra vui mừng khôn xiết.

“Thục Nhi về rồi à.” Bà cụ vội đứng dậy kéo lấy tay của Ôn Thục Nhi và nhìn cô chăm chú từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy của bà cụ tràn đầy tình yêu thương.

Đứa cháu cưng của họ, không mập lên cũng không ốm đi, trông có vẻ tinh thần cũng khá tốt.

“Vẫn khoẻ chứ hả?” Bà cụ bật cười rồi hỏi Ôn Thục Nhi gật gật đầu và đáp: “Vâng ạ, cháu khỏe lắm bà ạ.” Ông cụ Đức vừa mới băng bó chân cho bệnh nhân được một nửa nên không thể ngưng lại được, ông cụ nhìn quanh Ôn Thục Nhi, đôi mắt khẽ hồng lên: “Khoẻ là tốt rồi, khoẻ là tốt rồi.” Một chàng thanh niên mặc chiếc áo khoác trắng muốt cầm số thuốc đã được kê đơn và bước ra khỏi phòng bốc thuốc, vừa nhìn thấy Ôn Thục Nhi đang nói chuyện với bà cụ thì đôi mắt đằng sau cặp mắt kính không gọng của anh ấy tỏ ra vô cùng sửng sốt.

“Thục Nhi, chẳng phải em đã đi lấy chồng rồi sao?” “Anh Thiên Hạo.” Ôn Thục Nhi nhìn thấy Vương Thiên Hạo thì khuôn mặt tỏ ra vô cùng mừng rỡ: “Sao anh lại quay về đây?” “Đợi đã.” Vương Thiên Hạo đưa thuốc cho bệnh nhân sau đó dặn dò về những chuyện cần chú ý một cách rất tận tâm, sau đó anh ấy mới quay sang nhìn Ôn Thục Nhi và cười dịu dàng: “Hôm trước anh đã gọi điện cho thầy, biết được chuyện em đã lấy chồng nên lo rằng chuyện bên này thầy làm không xuể, thế nên anh mới quay về.” “Anh, anh quả đúng là người cẩn thận mà, cảm ơn anh nha.” “Em khách sáo gì chứ? Một ngày là thầy thì cả đời là thầy, chăm sóc thầy và cô chính là nghĩa vụ của anh mà.” Vương Thiên Hạo đưa tay ra đang định xoa đầu của Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi đột nhiên la lên một tiếng sau đó né tránh và nói: “Chết rồi, mải nói chuyện với mọi người mà cháu quên mất chồng của cháu vẫn đang đứng đợi ở ngoài kia” Nói xong cô lập tức chạy vụt ra bên ngoài.

Ngoài cửa.

Hoắc Kiến Phong đang ngồi trên xe lăn, trán anh nhăn nhó lại tỏ vẻ như đang dần mất kiên nhẫn.

Ôn Thục Nhi le lưỡi ra và bật cười hi hi, sau đó vội vàng đẩy anh vào bên trong: “Thưa ông ngoại, bà ngoại, thưa tất cả bà con hàng xóm láng giềng, đây chính là chồng của cháu, tên là Hoắc Kiến Phong, đẹp trai không cả nhà?” Khuôn mặt khôi ngô, mặt mũi sáng sủa, mặc dù đang ngồi trên xe lăn nhưng cũng không thể nào làm mất đi khí chất được tỏa ra từ trên con người của anh, vừa nhìn đã đoán được ngay là người thuộc dòng dõi con nhà quyền quý, một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa.

Chỉ có điều… có vẻ như sức khoẻ không được tốt lắm thì phải.

Bà cụ và ông cụ Đức đưa mắt nhìn nhau một hồi rồi mỉm cười gật đầu tỏ ra niềm nở: “Đẹp trai, đẹp trai lắm, còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao trên truyền hình nữa cơ.” “Thục Nhi, người ở bên ngoài đông lắm, hai cháu đi vào trong phòng khách ngồi trước đi, ông và bà ngoại làm xong việc ngoài đây thì sẽ vào trong với các cháu ngay.” Ông cụ Đức nhìn vào bên trong và hất cằm lên.

“Vâng ạ”” Ôn Thục Nhi đang định đẩy Hoắc Kiến Phong vào trong thì bỗng nhiên có bà cụ đến xem bệnh cất giọng hỏi: “Thục Nhi, chân của chồng cháu bị làm sao vậy?” Bà cụ ấy vừa dứt lời thì mười mấy cặp mắt của những người trong phòng đều tập trung cả vào chân của Hoắc Kiến Phong.

Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong vẫn tỏ ra bình thường, hai tay của anh chắp lên nhau và anh không hề thấy có một chút căng thẳng nào.

“Anh ấy bị một vết thương nhỏ, cháu vẫn đang điều trị cho anh ấy, cũng sắp lành rồi đấy ạ.” Ôn Thục Nhi cười tít mắt và nói.

Những người hàng xóm láng giêng cũng †úm tụm lại xem, sự lo lắng trên khuôn mặt của họ đều đã được giải toả.

“Vậy là được rồi, một chàng trai điển trai như vậy lỡ như mà bị tàn tật suốt đời thì quả là đáng tiếc lắm đấy.” “Đúng là như vậy.” mm Người nói qua người nói lại, sau đó tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao cả lên.

Hàng chân mày của Hoắc Kiến Phong khẽ nhăn lại, khí chất kiêu ngạo trong con người anh lập tức được tỏa ra và kèm theo cả một chút lạnh lùng.

Ôn Thục Nhi bỗng nhiên nhận ra không hay rồi, cho nên cô vội vàng đẩy xe đưa anh vào trong phòng khách ở đằng sau hiệu thuốc, sau đó ra hiệu cho Ngô Đức Cường đặt quà xuống.

Cô lại tự mình rót cho Hoắc Kiến Phong một ly trà: “Chú nghỉ ngơi một lát trước đi, tôi đi ra ngoài lấy một ít đồ, sẽ quay lại ngay thôi, nhanh lắm.” Đợi đến lúc bóng lưng của Ôn Thục Nhi dần biến mất, Ngô Đức Cường lập tức xin lỗi Hoắc Kiến Phong: “Tôi xin lỗi cậu chủ, là do tôi chuẩn bị không chu đáo.” Anh ta không biết rằng ở trong đây lại có nhiều người đến như vậy.

Tuy rằng những người đó không có ý gì xấu thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy đã họ xúc phạm đến cậu chủ.

Hoäc Kiến Phong chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại và lướt, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà hỏi: “Anh thấy chỗ này như thế nào?” Ngô Đức Cường vội vàng lắc đầu đáp: “Là do tôi không làm tròn trách nhiệm. Trước đây tôi vẫn cứ nghĩ rằng người mà nhà họ Ôn gả đến chính là Ôn Như Phương, cho nên tôi chỉ tập trung vào điều tra nhà của bọn họ thôi, không nghĩ rằng đột nhiên lại biến thành cô chủ… tôi chỉ mới điều tra tình hình bên trường học của cô chủ trước thôi, còn gia cảnh thì tạm thời tôi vẫn chưa điều tra đến.” “Không sao cả, tôi đã tự điều tra được rồi.

Hoắc Kiến Phong đặt điện thoại xuống sau đó lạnh lùng nói tiếp: “Cửa hiệu thuốc đông y này mở cũng gần được sáu chục năm nay rồi, hai cụ già vẫn luôn túc trực ở đây, nhưng còn Ôn Thục Nhi…” Ngô Đức Cường lập tức hiểu ý nên đã đáp lại: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức cử người đi điều tra ngay.” Anh ta cầm điện thoại lên sau đó đi đến một góc khuất và gọi điện để sắp xếp công việc.

Cách sau một tấm kính được lau chùi bóng loáng ấy, Hoắc Kiến Phong nhìn dòng người bệnh đi qua đi lại trong hiệu thuốc trước mặt, ánh mắt của anh hơi nheo lại.

Những lá cờ tặng thưởng cho hiệu thuốc này nhiều đến nỗi không còn chỗ để treo nữa rồi, ngay cả trên tường trong phòng khách mà cũng treo đầy cả.

Những chữ được viết trên cờ tặng thưởng chỉ có bốn chữ là nhiều nhất, nếu không phải là “Hoa Đà Tái Thế” thì chính là “Đức Cao Vọng Trọng”.

Đương nhiên là thuật chữa bệnh của hai cụ già vô cùng cao siêu, nhân cách của họ cũng rất tốt.

Nhà họ Ôn cũng mở một công ty y dược, thế nhưng lại giấu kín bố mẹ vợ đầy lòng nhân ái và y thuật cao siêu này của mình.

Còn Ôn Thục Nhi và Ôn Như Phương, hai chị em cùng cha khác mẹ này rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng với nhau.

Xem ra hai nhà họ Ôn và họ Tiêu chắc chắn có uẩn khúc gì đó.

Tại phòng hỏi đáp và chẩn đoán.

Ôn Thục Nhi nhân lúc mà ông ngoại đã xong việc thì lập tức kéo ông cụ sang một bên, sau đó lấy một bức ảnh từ trong túi ra đưa cho ông cụ và hỏi: “Ông ngoại, ông coi giúp cháu xem ở trong đây có những loại thuốc gì vậy?” “Con bé này, vừa quay về là đã tỏ vẻ bí ẩn rồi.

Ông cụ Đức cất giọng mắng yêu cô, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến nhìn cô và nói: “Lại moi mấy thứ này từ đâu ra để tra hỏi ông ngoại đây hả?” Đây chính là trò chơi mà ngày trước hai ông cháu họ vẫn thường hay chơi với nhau.

“Không phải. Những loại thuốc này đều là thuốc của anh ấy.” Ôn Thục Nhi nhìn về phía sau của hiểu thuốc rồi trầm giọng xuống: “Cháu đã có suy nghĩ từ ban đầu là bên trong có thứ gì đó không ổn, mong ông xem lại cho cháu với.” Nét mặt của ông cụ Đức lập tức trở nên nghiêm túc.

Ông cụ cầm lấy bức ảnh, rồi đưa lên mũi ngửi rất cẩn thận, đột nhiên sau đó ông cụ cau mày lại: “Cậu ba nhà họ Hoặc đang dùng loại thuốc này sao?” Ôn Thục Nhi vội vàng gật đầu.

Hàng chân mày của ông cụ Đức càng nhăn nhúm nghiêm trọng hơn: “Thảo nào nhìn cậu ta khí chất cao quý ngời ngời, ánh mắt kiên định như thế mà sức khoẻ lại không được tốt.” Hàng chân mày của Ôn Thục Nhi cũng nhíu lại theo ông cụ.

Quả nhiên là do loại thuốc này hại sao? Cô cất giọng nhẹ nhàng hơn: “Ông ngoại, ông phải giúp cháu. Nhất định phải cứu lấy anh ấy. Cháu sẽ lập tức gửi bệnh án của anh ấy qua cho ông, ông nghiên cứu kĩ giúp cháu xem sao.” Cô vừa nói vừa làm động tác “suyt’ rồi nói tiếp: ‘Mấy thứ này đều do cháu lén chụp được, cháu sợ anh ấy nghi ngờ nên đã không kịp in ra, cháu nhờ ông in ra giúp cháu với nhé.

Ông cụ Đức nhìn thấy dáng vẻ tỉ mỉ cẩn thận của cô thì nheo mắt cười đùa rằng: “Mới quen biết có mấy ngày mà đã có tình cảm như vậy rồi à? Là ai lúc trước đã nói là không muốn lấy chồng đây, muốn sống cả đời với ông ngoại bà ngoại đấy nhỉ?” “Ông này, cháu không có à nha.” Ôn Thục Nhi trề môi, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng cả lên, ánh mắt của cô hiện lên một vẻ vô cùng kiên định: “Lúc trước cháu đã từng gặp anh ấy rồi, anh ấy là một người rất tốt, lại còn rất ưu tú nữa. Một người tốt như vậy không thể để bị người xấu hại được… nếu như bệnh tình của anh ấy có thể chữa khỏi được thì chắc chắn sau này anh ấy sẽ giúp ích được rất nhiều cho xã hội.” “Vậy còn cháu thì sao?” Ông cụ Đức nhìn cô, nếp nhăn nơi khóe mắt khẽ rung lên, ông cụ hỏi với giọng thân mật: “Chữa khỏi bệnh cho cậu ấy chẳng phải thân phận của cháu sẽ bị bại lộ sao? Cháu đã phải giấu diếm khổ sở biết bao nhiêu năm nay, có đáng không?” “Không đâu ông.’ Ôn Thục Nhi lắc đầu và nói rất kiên định: “Đợi đến khi bệnh tình của anh ấy được chữa khỏi thì cháu cũng sẽ lấy lại được những thứ thuộc về mẹ của cháu, đến lúc đó cháu sẽ quay lại để thừa kế hiệu thuốc này.” Cô còn chớp chớp đôi mắt tỏ ra tinh nghịch: “Ông ngoại, đến lúc đó ông đừng có mà không nỡ rồi ăn gian không giao lại cho cháu đấy nhé.” “Con bé ngốc này, tất cả mọi thứ của ông bà ngoại đều sẽ cho cháu hết.” Ông cụ Đức nhìn về phía sau hiệu thuốc rồi nói: “Nhưng mà, ông ngoại nhìn thấy cậu ấy không phải là một người có tuổi thọ ngắn đâu, nhất định cậu ấy sẽ khoẻ lại thôi. Nếu như ông ngoại có thể giao cháu cho một người như cậu ấy, có cậu ấy chăm sóc cháu thì ông ngoại cũng yên tâm hơn nhiều rồi.” Ánh mắt của ông cụ tỏ ra rất trông đợi, hàm ý trong câu nói ấy cũng vô cùng rõ rệt.

Khuôn mặt của Ôn Thục Nhi nóng bừng lên, cô lập tức lắc đầu lia lịa như cái trống lắc: “Không không, cháu không cần đâu.

Cháu có thể tự chăm sóc cho mình được, không cần ai phải chăm sóc cho cháu cả. Ấy, ông ngoại, có bệnh nhân tìm ông kìa, cháu đi trước đây.” Dứt lời, cô gấp gọn bức ảnh lại rồi chạy đi nhanh như tên bắn.

Hừm, cái con bé này.

Ông cụ Đức nhìn theo sau lưng cô, ánh mắt ánh lên nụ cười của tình yêu thương trìu mến.

Cuối cùng cũng đã trở thành phụ nữ rồi.

Trưởng thành rồi, biết xấu hổ rồi đấy.

Bầu trời nửa đêm tĩnh mịch như tờ.

Ngô Đức Cường đứng trước bàn sách của Hoắc Kiến Phong, anh ta cứ ậm ờ mãi mới thốt ra được: “Cậu chủ, tôi xin lỗi. Do tôi nhất thời sơ ý nên đã để cho nhà họ Ôn thừa nước đục thả câu…” Hoắc Kiến Phong đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, nghe vậy anh ngẩng đầu rồi liếc nhìn anh ta và nói: “Nói ý chính.” Ngô Đức Cường nuốt nước bọt rồi tiếp lời: “Vâng. Mấy năm nay, với những người bên ngoài thì nhà họ Ôn chỉ có một cô con gái tên Ôn Như Phương mà thôi, tất cả mọi người ai nấy cũng đều nghĩ rằng dĩ nhiên Ôn Như Phương sẽ là người được gả qua đây.

Trước hôn lễ ba ngày, Ôn Thanh Tuấn đã kiếm cô chủ đến để thay thế vào. Nếu như tính trên mối quan hệ huyết thống thì cô chủ là chị em cùng cha khác mẹ với Ôn Như Phương, nên vẫn có thể được xem là con gái của Ôn Thanh Tuấn.” “Năm đó lúc mà mẹ của cô chủ đã mang thai cô chủ trong ở bụng nhưng Ôn Thanh Tuấn lại không chịu cưới bà ấy, ngược lại còn lấy cớ là đi công tác để tổ chức hôn lễ trong chuyến du lịch với Trần Xuân Trúc. Sau khi cô chủ ra đời, mẹ của cô chủ mới biết mình đã bị lừa. Bà ấy là một thiên tài trong y học, là một người vô cùng tài ba, lòng tự tôn kiêu ngạo cũng rất cao, thế nên đã không chịu được sự sỉ nhục này… mà tự sát.” Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong tối sầm lại.

Thảo nào trông điều kiện của nhà họ Ôn không hề thua kém ai vậy mà tuổi thơ của cô bé ngốc nghếch đó lại khổ sở như vậy.

Mới ban đầu anh còn tưởng cô tỏ ra tội nghiệp để nhận được sự thương hại của mọi người… đến giờ anh mới nhận ra là do anh quá hẹp hòi.

Ngô Đức Cường ngập ngừng một hồi rồi lại tiếp tục nói tiếp: ‘Suốt mấy năm nay, cô chủ đã được ông bà ngoại nuôi lớn, trước giờ Ôn Thanh Tuấn chưa từng quan tâm đến cô ấy, cho đến hôm trước lễ cưới ba ngày, ông †a mới đến hiệu thuốc lần đầu để gặp cô chủ.” Có món nợ bằng máu sâu nặng như vậy mà vẫn để Ôn Thanh Tuấn lợi dụng sao? Hoắc Kiến Phong ngồi tựa lưng ra ghế, hàng chân mày anh tuấn ấy hơi cau lại: “Nếu nói như vậy thì cô ấy thật sự ngốc à?” Ngô Đức Cường khe khẽ gật đầu và nói: “Theo như các tư liệu mà tôi đã kiểm tra thì…

thật sự là như thế. Mấy năm nay cô chủ chưa từng bước ra khỏi khu thị trấn nhỏ nơi mà cửa hiệu thuốc nhà cô ở đấy, dù là hàng xóm xung quanh hay các thầy cô, bạn bè trong trường đều nói rằng ngay từ nhỏ thì đầu óc của cô chủ đã không được lanh lẹ lắm. Thế nhưng cô chủ cũng rất may mắn, tôi điều tra được rằng mỗi kì thi ở trường đại học thì cô chủ đều vừa đủ điểm đậu. Việc mà cô chủ thi đậu trường đại học y khoa cũng vừa đủ chỉ tiêu mà trường đại học ứng tuyển, không hơn cũng không kém một điểm nào cả.” Ngô Đức Cường vừa nói cho Hoắc Kiến Phong nghe vừa bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với cô.

Cô chủ không phải là linh vật may mắn ở trong truyền thuyết đấy chứ? Hoäc Kiến Phong khẽ gõ gõ ngón trỏ lên bàn theo một tiết tấu nào đó, ánh mắt của anh cũng khẽ nhúc nhích.

Sau đó anh cất giọng trầm trầm: “Những chuyện này không được nói với bất cứ ai cả.

Ngoài ra, lúc cô ấy đi đến trường nhớ cử hai vệ sĩ đi theo để âm thầm bảo vệ cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện