Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 41



Chương 41: Nhất định phải nghiêm trị Ông cụ nói: “Có người muốn dùng những thứ này để hại Thục Nhi của chúng ta.” Bà cụ lập tức căng thẳng: “Vậy chẳng phải Thục Nhi của chúng ta rất nguy hiểm sao? Haizz, vậy phải làm sao mới được đây? Nếu không hay là chúng ta khuyên Thục Nhi trở lại đi.” Ông cụ giơ tay lên ra hiệu bà cụ dừng lại: “Yên tâm yên tâm, không có chuyện gì đâu, bà đừng vội. Việt Bách vừa rồi còn cười hì hì thì nhất định Thục Nhi không sao cả. Con cháu cũng đã lớn hết rồi, tự mình có suy nghĩ riêng, chúng ta làm tốt những chuyện con bé căn dặn là được rồi. Nếu như quá lo lắng thì sẽ trở thành gánh nặng cho con cháu đấy.” “Ông nói nhẹ nhàng quá nhỉ.” Bà cụ trừng mắt nhìn ông cụ, thế nhưng trong lòng cũng thầm chấp nhận.

Tại nhà tổ của nhà họ Hoắc.

Trong phòng ngủ của bà cụ.

Bà cụ Anh tựa người trên xích đu, chậm rãi xoay phật châu: “Con bé kia thế nào rồi? Đang êm đẹp tại sao lại đột nhiên bị trúng độc hôn mê chứ?” Dì Mẫn kiểm tra những đồ vật dùng để đi cúng xong thì cung kính đáp lời: “Kết quả hóa nghiệm của cô ba còn chưa có, nhưng mà chắc chắn đã bị trúng độc rồi. Nguồn gốc của độc tố này rất đặc biệt, bây giờ còn chưa điều tra rõ nữa. Đến khi có kết quả cụ thể thì có lẽ sẽ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bà cụ Anh thở dài: “Đứa bé kia đúng là số khổ mà” “Đúng vậy!” Dì Mãn phụ họa, sau đó lại bổ sung: “Chỉ là có thể gả vào nhà họ Hoắc chúng ta, bây giờ lại có cậu ba che chở cho cô ấy thì phúc phận của cô ba đang thay đổi theo chiều hướng tốt đấy. Bà chủ, hôm nay tôi thấy lúc cậu ba trở về thì sắc mặt rất nghiêm trọng, chỉ sợ là đang lo lắng cho cô ba đấy. Thật không ngờ lời nói của ông thầy kia ứng nghiệm nhanh như vậy.” Đôi mắt mờ của bà cụ Anh hơi giật giật: “Không nhanh như vậy đâu, bây giờ những gì dì thấy được chỉ là bề ngoài mà thôi. Từ nhỏ thì Kiến Phong đã ngoài lạnh trong nóng rồi, tính cách lại rộng rãi, không thích so đo với người khác. Chuyện ngày hôm qua xác thực là Vân Hạo làm quá đáng, đừng nói Kiến Phong và con bé là vợ chồng trên danh nghĩa, cho dù là tôi cũng sẽ không nhìn nổi.

Cũng may là không có xảy ra chuyện gì lớn cả” “Nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, có lẽ bây giờ Kiến Phong đã biết đứa bé kia bị ép buộc gả tới để xung hỉ, vì thế khó tránh khỏi động chút lòng trắc ẩn.

Còn nói đến chuyện tình yêu nam nữ thì không nhanh như vậy đâu!” Dì Mãn hiểu rõ, bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là như vậy, tôi thật hồ đồ mà, tại sao lại đi tin hoàn toàn chứ?” Bà cụ Anh cười khẽ, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Không sao cả, dì cũng mong bọn họ tốt đẹp mà thôi.” Bà cụ vừa dứt lời thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

“Bà chủ, bà ngủ rồi sao?” Quản gia Hoắc Minh cách một cánh cửa, cung kính nói.

Động tác xoay phật châu trong tay bà cụ Anh hơi dừng lại.

Dì Mẫn vội vàng đi qua mở cửa: “Bà chủ còn chưa ngủ, đừng gấp gáp, từ từ nói.” Hoắc Minh xoay mồ hôi trên đầu, nuốt nước bọt rồi nói: “Bà chủ, bên phía hầm rắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Biệt thự Nam Uyển, tại phòng sách.

Hoắc Kiến Phong thoải mái ngồi dựa lưng vào xe lăn, ánh mắt khép chặt, ngón tay phải và ngón trỏ đè xuống ấn đường.

Toàn thân xung quanh anh đều tràn ngập hơi thở chán nản, hình như đã rất lâu rồi anh cũng chưa từng cáu giận như vậy…

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên anh lại ngồi dậy, cầm lấy điện thoại từ trong ngăn kéo nhấn xuống một dãy số.

Ngay lập tức, bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng của người đàn ông: “Cậu ba, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao? Cậu mà lại biết chủ động liên lạc với mình à? Thật là bất ngờ quá đi…” “Lục Thiên Bảo.” Hoắc Kiến Phong thốt lên một tiếng, cắt ngang lời lải nhải không ngừng của bên kia: “Mình tìm cậu có chuyện” Lục Thiên Bảo cười hì hì một tiếng: “Đoán được mà, trước đến nay cậu đều có chuyện mới tìm đến mình.” “Mình nhớ trong đội ngũ nghiên cứu của cậu có đặc biệt nghiên cứu về thuốc độc và thuốc giải, ngày mai cậu đưa chuyên gia tài giỏi nhất trở về đi.” Hoắc Kiến Phong lời ít ý nhiều lên tiếng.

“Ngày mai?” Lục Thiên Bảo dừng một chút: “Anh hai ơi, mình đang ở Mỹ mà.” “Ngày mai.” Hai chữ như đỉnh đóng cột, tuyệt đối không cho phản bác.

Lục Thiên Bảo nuốt nước bọt: “Anh hai, cậu nói lý một chút có được không? Bây giờ trong nước đang là buổi tối đúng không? Máy bay đi thẳng một đường cũng phải mười mấy tiếng, cậu muốn mình đưa người ngồi hỏa tiên trở về sao?” “Có thể” Câu trả lời nghiêm trang khiến Lục Thiên Bảo tức giận đến mức suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.

Anh ấy đè ngực lại, hít sâu một hơi: “Được được, cậu cứ ngạo mạn tiếp đi. Ông đây sẽ lùi tất cả mọi chuyện xuống, lập tức dẫn người về cho cậu. Nhưng mà dù sao cậu cũng phải nói trước cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới được chứ?” “Ngày mai gặp mặt rồi nói.” Hoắc Kiến Phong nói xong, cúp điện thoại không chút nể nang.

Phía bờ đại dương bên kia, Lục Thiên Bảo nắm chặt điện thoại di động trong tay.

Người đàn ông này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa! Hoắc Kiến Phong với mới để điện thoại di động xuống thì ngoài cửa đã truyên đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Vào đi.” Nhận được sự cho phép, Ngô Đức Cường đẩy cửa bước vào: “Cậu ba, bên phía hầm rắn xảy ra chuyện rồi.

Chân mày Hoắc Kiến Phong hơi nhướng lên, lạnh nhạt nhìn anh ta.

Ngô Đức Cường lập tức nói: “Tất cả rắn trong hầm rắn, hôm nay đã chết hết toàn bộ.

Bây giờ mùi hôi thối ở hầm rắn đã bốc lên tận trời rồi, các chuyên gia và bác sĩ thú y đều đi qua xem. Sau khi kiểm tra lại nhiều lần thì phát hiện được một con rắn vô cùng may mắn còn sống sót. Căn cứ vào kết quả kiểm tra phán đoán ban đầu thì bọn họ cho rằng đã trúng độc, còn loại độc gì có lẽ phải đợi kết quả hóa nghiệm mới biết được.” Hoắc Kiến Phong lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía máy vi tính, giọng nói hờ hững: “Chỗ đó, ban đầu cũng không nên tồn tại.” Nhà tổ.

Bà cụ Anh chống gậy, ngồi ngay ngắn trên ghế salon, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Vợ chồng Hoắc Phương Nam ngồi trên ghế salon phía bên phải bà cụ, hai anh em Hoắc Tuấn Tú và Hoắc Tuấn Nghĩa ngồi bên trái ghế salon.

Biết hầm rắn xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều ngồi ngay thẳng chở chỉ thị của bà cụ. Chỉ có một mình Hoắc Vân Hạo ngồi lệch người trên ghế salon, ôm điện thoại di động chơi trò chơi.

Dì Mẫn đứng bên cạnh bà cụ, thấp giọng báo cáo: “Còn thiếu cậu ba nữa.” Bà ấy vừa dứt lời đã thấy Ngô Đức Cường đẩy Hoặc Kiến Phong đi vào, vì thế bèn vội vàng sửa lời nói: “Cậu ba cũng đã đến rồi.” Hoắc Vân Hạo ngồi ngay thẳng lại, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong thì lập tức để điện thoại di động xuống: “Chú ba, trễ như vậy chú mới đến, chẳng lẽ có tật giật mình sao?” Người đàn ông giống như không nghe thấy lời nói của anh ta, ngay cả ánh mắt cũng không liếc sang nhìn lại, chỉ thẳng hướng chào hỏi người lớn trong nhà.

Hoäc Vân Hạo tức giận, âm thầm căn chặt răng: “Chú ba, chú không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận rồi. Cháu cũng biết bởi vì hôm qua cháu đùa giốn một chút với thím ba ở cấm địa nên trong lòng chú đã thầm mang oán hận, độc chết những con rắn quý kia.” Ánh mắt lạnh băng của Hoắc Kiến Phong rơi lên người Hoắc Vân Hạo, vô cùng sắc bén.

Đôi mắt đen láy thâm thúy tựa như sóng cuốn kinh hoàng, khiến người khác đều cuốn vào trong đó.

Bỗng nhiên, Hoắc Vân Hạo cảm thấy rùng mình, bả vai không tự chủ được hơi co rút lại, vội vàng sửa lời nói: “Cháu… cháu chỉ tùy tiện đoán bừa một chút mà thôi, dù sao thì hôm qua chú ra mặt thay cho thím ba, mọi người cũng đều nhìn thấy cả mà. Hơn nữa những con rắn kia, nhiều năm nay đều có người chuyên trông coi, vẫn luôn sống rất tốt, làm sao lại chết hết trong vòng một đêm chứ…

Tầm mắt mọi người rơi trên người Hoắc Kiến Phong, trông có vẻ như ai nấy đều bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng mỗi người lại không giống nhau.

Vũ Tuyết Như nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo âu và nghỉ ngờ.

Hoắc Vân Hạo nói như vậy hình như cũng có lý.

Nhưng mà xưa nay tính tình của Kiến Phong luôn rất tốt, làm sao có thể ra tay ác độc như vậy được chứ.

Hơn nữa, còn lại vì con nhóc ngu ngốc kial Chắc chắn không đáng để làm vậy rồi.

Hoắc Phương Nam lạnh lùng mở miệng: “Đủ rồi, Vân Hạo. Những con rắn kia chưa chắc sẽ chết đâu, bây giờ mười mấy vị chuyên gia và bác sĩ thú y đang toàn lực cấp cứu. Chúng ta là người trong nhà, không nên tự loạn trước, nghi ngờ lẫn nhau như vậy.” “Cháu…” Hoäc Vân Hạo còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Hoäc Phương Nam đảo qua, không cam lòng nuốt lại những lời định nói.

Bà cụ Anh vuốt ve đầu rồng của cây gậy, thở dài: “Haizz, thật là tạo nghiệp mà. Những con rắn đó, tuy nói rằng không nên xuất hiện trong nhà nhưng dù sao cũng là năm đó ông già kia để lại. Bà còn nhớ trước khi ra đi, ông ấy còn kéo tay bà, luôn luôn căn dặn nói rằng đó là phong thủy của cả nhà họ Hoắc. Phải có chín trăm chín mươi chín con rắn độc trấn áp thì nhà họ Hoắc chúng ta mới có thể mưa thuận gió hòa, bình an vô sự.” “Cho đến bây giờ, hầm rắn kia đã được xây hơn bốn mươi năm rồi, cũng coi như cùng tuổi với nhà chúng ta. Giữa chừng, những con rắn kia cũng có bị bệnh chết nhưng cũng có con mới thêm vào, toàn bộ quá trình đều thay thế cho nhau, vẫn luôn duy trì theo quy luật. Lần này, tại sao toàn bộ lại chết hết như vậy chứ?” Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.

Bây giờ bọn họ cũng rất muốn biết đáp án này.

Bà cụ Anh dừng một chút, sâu xa nói: “Sợ rằng chuyện này không phải là điềm tốt, nhà họ Hoắc của chúng ta có lẽ sắp xảy ra biến cố lớn rồi.” Những con rắn kia đều là di vật của ông cụ, đáng lẽ phải bảo vệ thật tốt.

Bà cụ thở dài một lần nữa, buồn bã nói: “Chỉ mong có thể cứu được, nếu không đến khi bà xuống dưới kia cũng không biết làm sao có thể giao phó với ông già kia nữa.” Thấy bà cụ lo lắng, Hoắc Phương Nam vội vàng cất giọng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy mà. Có lẽ đây chính là bất ngờ khác thì sao, cho dù thật sự có người muốn nhằm vào nhà họ Hoắc chúng ta đi nữa, cố ý phá hoại thì nhà họ Hoắc chúng ta cũng đã cây lớn rễ sâu như vậy rồi, không phải người ngoài muốn phá hoại thì có thể phá hoại được.” “Đúng vậy! Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, những chuyên gia kia đều là tốt nhất rồi, nhất định sẽ có cách mà.” Vũ Tuyết Như phụ họa khuyên giải an ủi.

“Nhắc đến mới nhớ, cháu luôn cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái.” Hoắc Tuấn Tú vẫn luôn im lặng không mở miệng, bỗng nhiên lên tiếng: “Trên lý thuyết là nói thì lấy độc trị độc, những con rắn độc này đều là kịch độc, theo đạo lý thì những loại độc có thể làm ảnh hưởng đến chúng không nhiều lắm. Những con rắn trong hầm rắn kia đều thuộc các chủng loại khác nhau từ các quốc gia, nếu như thật sự bị người khác hạ độc thì người hạ độc kia chẳng những tinh thông dược lý mà còn khá quen thuộc với tình hình trong nhà nữa.” “Anh cả nói rất đúng.” Hoắc Tuấn Nghĩa nghe xong bèn gật đầu liên tục: “Chuyện này chắc chắn đã có âm mưu từ trước.” Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Kiến Phong hơi híp lại, thế nhưng đã nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng như trước kia.

Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như đối mặt nhìn nhau, không nói tiếng nào.

Nếu như thật sự như vậy, chẳng phải đang có người muốn gây bất lợi cho nhà họ Hoắc sao? Hoắc Vân Hạo lười biếng tựa vào ghế salon: “Dù sao cháu cũng cảm thấy chuyện này thì chú ba và thím ba là có tình nghỉ lớn nhất. Cho dù có điềm xấu thì cũng là do thím ba mang tới, dù sao thì trước khi thím ấy về đây, cả nhà chúng ta đều rất tốt đẹp. Hơn nữa, gương mặt của thím ấy lại xấu xí như vậy, vừa nhìn đã cảm thấy cả người không dễ chịu rồi, nhất định là một người không may mắn.

Trong lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Hoắc Kiến Phong nhưng lời nói lại mang tính công kích vô cùng mãnh liệt.

Ở điểm này, Hoắc Tuấn Nghĩa cũng đồng cảm.

Anh ta tán thành gật đầu, có vẻ đồng tình liếc mắt nhìn Hoắc Kiến Phong đang ngồi trên xe lăn: “Chậc chậc, tướng mạo của em dâu thật đúng là ảnh hưởng đến khẩu vị mà.

Có may mắn hay không thì khoan hãy nói tới, nhưng nếu tiếp tục để em ấy ở nhà thì tương lai nhất định sẽ ảnh hưởng đến gen của nhà họ Hoắc chúng ta đấy.” Tuy nhiên, Hoäc Kiến Phong giống như không nghe thấy vậy, gương mặt không hề thể hiện cảm xúc.

Hoắc Vân Hạo thấy tìm được đồng minh thì lập tức hưng phấn hẳn lên.

Anh ta để điện thoại di động trong tay xuống rồi hai tay giơ ngón cái lên với Hoắc Tuấn Nghĩa: “Vẫn là chú hai có mắt nhìn xa trông rộng.” “lm miệng.” Bà cụ Anh xoa xoa đầu rồng của cây gậy trong tay, giọng nói vô cùng nghiêm nghị: “Càn quấy, một người hai người càng nói càng thấy không được mà. Những lễ nghi mà các cháu đã từng học đi đâu mất hết rồi? Nếu như Thục Nhi đã kết hôn với Kiến Phong thì con bé chính là người của nhà họ Hoäc, sau này các cháu không được nói như vậy nữa.

Hoắc Tuấn Nghĩa và Hoắc Vân Hạo nhìn nhau, ngượng ngùng đáp lại một tiếng.

Ánh mắt mờ mờ của bà cụ Anh hơi chuyển động, giọng nói hòa hoãn hơn mấy phần: “Kiến Phong, chuyện này cháu cảm thấy thế nào?” Hoắc Kiến Phong thoải mái ngồi dựa người trên xe lăn, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm: “Bà nội, đã nhiều năm như vậy rồi, hầm rắn kia vốn dĩ không cần thiết phải tồn tại.” “Hừ!” Hoặc Vân Hạo nhẹ cười một tiếng: “Bà cố, bà xem kìa, lộ đuôi hồ ly ra rồi.” Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong quét qua.

Hoäc Vân Hạo hoảng sợ lùi sát về ghế salon, giả vờ xem điện thoại di động.

Hoäc Kiến Phong thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Người sát sinh đương nhiên có tội nhưng mà cho dù là ai ra tay đối với những con rắn này thì đối với toàn bộ nhà họ Hoắc mà nói, cũng không đến mức gây ra điềm xấu.” “Kiến Phong, bố biết con không tin quỷ thần nhưng mà truyền thống của nhà họ Hoắc không thể không tôn trọng được.” Hoặc Phương Nam mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ uy nghiêm: “Vị trí của hầm rắn là do năm đó ông nội con đã mời cao nhân chỉ điểm, có thể nói rằng đây là vị trí có tương quan đến toàn bộ những cảnh vật trong nhà.

Con không hiểu rõ chuyện năm đó thì không thể tùy tiện đưa ra ý kiến đâu.” Vũ Tuyết Như cau mày, trừng mắt nhìn Hoắc Phương Nam như thầm nói: Ngay trước mắt mọi người, tại sao anh có thể nói con trai như vậy chứ.

Bà ta quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, thay đổi bằng giọng điệu dịu dàng: “Kiến Phong, chuyện này cũng đáng tin. Hơn nữa, trong những năm nay nhà họ Hoắc đều kinh doanh rất vững mạnh, vẫn nên đừng thay đổi chuyện gì thì hơn.” Nghe đến đây, trong lòng Hoắc Vân Hạo mừng thầm, yên lòng mở điện thoại di động ra chơi trò chơi.

Ngay cả bố mẹ anh đều không bênh vực chuyện này, để xem anh còn có thể làm sao! Hoắc Kiến Phong thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt của bọn họ, từ đầu đến cuối giọng nói đều rất lãnh đạm: “Bố mẹ, mọi người nói không sai, vị trí của cấm địa quả thật đã được xem phong thủy rồi mới quyết định.” Anh dừng lại một chút, sau đó chuyển giọng: “Nhưng vị trí của hầm rắn vốn dĩ là chỗ trũng, cộng thêm lại đào phòng ngầm dưới đất nên âm càng thêm âm.” Ngô Đức Cường bừng tỉnh gật đầu, nói tiếp: “Tôi nghe nói rắn thuộc thủy, trong ngũ hành cũng thuộc âm. Khó trách ngay cả mùa hè đi ngang hầm rắn cũng có thể cảm giác rùng mình, hơn nữa hầm rắn lại bị đọng nước nghiêm trọng, cho dù là đã dùng bằng hệ thống thoát nước tân tiến nhất thì hằng năm vẫn phải thay mới.” Dừng một chút, Ngô Đức Cường gãi đầu khó hiểu nói: “Cậu ba, có phải chuyện này chứng minh nếu như trấn gia thì vị trí kia nên được lấp đầy, đệm lên cao mới có tác động tốt hơn được đúng không?” “Không sai.” Hoắc Kiến Phong tán thưởng hất cằm, ánh mắt bình tĩnh quét qua mọi người: “Còn những con rắn độc kia, năm đó ông nội chỉ vì uy hiếp người bên ngoài muốn đột nhập mà thôi. Bây giờ quốc thái dân an, đâu đâu cũng có hệ thống an ninh đứng đầu quốc tế, không cần phải giữ chúng lại nữa” Ngô Đức Cường ra vẻ hiểu rõ, liên tục gật đầu: “Nhiều rắn độc như vậy, nuôi phí công phí sức không nói, lỡ như ngày nào đó chạy ra ngoài hoặc là bị người nào đó cố ý lợi dụng lấy đi hại người thì còn có thể sẽ xảy ra chuyện lớn nữa đấy.” Hai người chủ tớ nói rất có lý, hơn nữa đều là những vấn đề thông thường.

Hoắc Phương Nam nhíu chặt mày lại, theo bản năng nhìn về phía bà cụ.

Bà cụ Anh cầm lấy quải trượng, vẻ mặt nghiêm túc trầm tư.

Bỗng chốc, không gian yên tĩnh hẳn lại.

Trò chơi trong tay Hoắc Vân Hạo cũng không chơi được nữa.

“Chú ba, sao chú có thể nói như vậy được.” Anh ta nhìn bà cụ một chút, lại nhìn sang Hoắc Phương Nam rồi vội vàng nói: “Bà cố, ông hai, nếu như chú ba thật sự cảm thấy hầm rằn có vấn đề thì tại sao nhiều năm như vậy chú ấy không nói ra chứ? Bây giờ hầm rắn vừa xảy ra vấn đề thì chú ấy lập tức nói cái này không đúng, cái kia không đúng. Rõ ràng là muốn làm loạn mọi người để giúp bản thân thoát tội mà, chuyện này chắc chắn là do chú ấy làm” “Cậu Vân Hạo, chẳng lẽ vết sẹo còn chưa lành thì cậu đã quên đau rồi sao?” Giọng nói Ngô Đức Cường vô cùng cung kính, thế nhưng lời nói lại càng sắc bén hơn: “Hôm qua cậu vừa mới bị phạt mà hôm nay lại dám nói loạn à?” “Anh!” Hoắc Vân Hạo tức giận, đứng bật dậy xuống đất muốn ra tay xung đột.

Trên mặt Ngô Đức Cường vẫn duy trì nụ cười mỉm lễ phép nho nhã, đứng cách nửa bước sau xe lăn của Hoäc Kiến Phong.

Chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đáng của người đàn ông, Hoắc Vân Hạo chỉ có thể yên lặng đè nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, đặt mông ngã lên ghế salon.

Bỗng nhiên Hoắc Tuấn Nghĩa đứng dậy, một tay nâng cằm nghiêm túc nói: “Ừm, cháu cẩn thận suy nghĩ lại cũng cảm thấy lời của Kiến Phong rất có lý. Nếu không thì tại sao những ngọn tháp hay miếu chùa này kia đều được lao tâm lao lực xây cất trên núi chứ? Chắc chắn là ở nơi cao mới có thể trấn áp được!” Bà cụ Anh ảo não lắc đầu: “Đạo lý này thì ai cũng biết nhưng suy cho cùng thì đây cũng là do ông già kia để lại, bà không muốn đến khi mình xuống dưới lại không thể giao phó được.” Hoäc Phương Nam trấn an nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Cho dù không thể cứu được những con rắn kia thì con cũng sẽ tu sửa lại hầm rắn cho mẹ một lần nữa.” Ánh mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú cũng dịu dàng hơn, giọng nói ân cần: “Đúng vậy bà nội, bà phải giữ gìn sức khỏe. Cháu cũng sẽ bảo quản gia dẫn người thăm dò, hệ thống an ninh nhà chúng ta hoàn thiện như vậy, tin chắc nhất định có thể tìm được ai là người ra tay hạ độc. Đến lúc đó sẽ dẫn người đến trước mặt bà, bà muốn trừng phạt thế nào thì trừng phạt thế đấy, cũng coi như có thể giao phó với ông nội rồi.” Bà cụ Anh nghe vậy, sắc mặt hơi dịu lại: “Ừm, chuyện này làm như thế cũng được” “Bà nội, hung thủ nhất định phải bắt nhưng những con rắn kia thì cháu đề nghị đừng nuôi nữa.” Hoắc Kiến Phong mở miệng lần nữa: “Mọi vật đều có linh tính, những động vật hoang dã thế này nên thích hợp ở trong môi trường tự nhiên hơn. Chúng ta bắt những con vật đó nuôi dưỡng ở đây, cho dù đã có thức ăn và môi trường tốt nhất những suy cho cùng cũng là đoạt lấy tự do của chúng mà thôi. Trong đạo Phật cũng từng nói phóng sinh tích phúc đức, bà nói có đúng không?” Bà cụ Anh do dự một chút: “Vậy ông nội cháu…” “Mẹ, mẹ cứ coi như phóng sinh để cầu phúc cho bọn nhỏ đi, con tin rằng bố cũng sẽ không trách mẹ đâu.” Vũ Tuyết Như lo lắng hai người sẽ tranh chấp, vội vàng giảng hòa nói: “Hơn nữa, mẹ còn sống hơn trăm tuổi mà. Chi bằng cứ để yên quan sát một chút, nếu như thật sự có ảnh hưởng xấu đến vận may của cả nhà thì chúng ta sẽ tu sửa lại hầm rắn cũng không muộn.” Bà ta nháy mắt với Hoắc Phương Nam mấy cái: “Chồng ơi, anh nói xem như vậy được không?” Hoắc Phương Nam hiểu ý, gật đầu rồi nói với bà cụ: “Mẹ, dù sao thì tìm rắn cũng cần phải có thời gian mà, chi bằng chúng ta đặt trọng tâm vào việc tìm hung thủ đi.” Việc đã đến nước này, bà cụ Anh đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Được, vậy chuyện này giao cho ai tới giải quyết đây?” “Bà cố, nếu như chú ba đã có bản lĩnh như vậy thì chi bằng giao cho chú ba đi? Đến lúc đó sẽ để chú ba tự mình giao hung thủ ra trước mặt bà, để mặc cho bà xử trí. Như vậy cũng vừa hay chứng minh được chú ba trong sạch!” Hoắc Vân Hạo tích cực đề cử.

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, cười nhạt: “Chú ba, chú dám đồng ý không?” Anh ta kết luận Hoäc Kiến Phong chính là hung thủ hạ độc, anh ta càng kết luận Hoäc Kiến Phong sẽ không đồng ý.

Bởi vì sẽ không ai tự bắt bản thân mình cả.

“Được!” Đơn giản một chữ, vô cùng kiên định.

Hoäc Vân Hạo sửng sốt, trong nháy mắt vẻ mặt càng phức tạp hơn: “Chú nghĩ kỹ rồi sao?” Hoắc Kiến Phong lãnh đạm liếc nhìn anh †a: “Suy cho cùng thì chuyện này cũng có liên quan đến… thím ba của cậu, nếu như không phải do cô ấy phát sinh tranh chấp với cậu thì làm sao cậu lại bắt cô ấy đến hầm rắn, chọc đến những con rắn kia chứ? Thân là chồng cô ấy, chú ba của cậu, tôi có trách nhiệm giải quyết tốt.” Hoäc Vân Hạo hoàn toàn không nghe ra trong lời nói của anh có mang hàm ý, khoái trá khích lệ nói: “Chú ba quả nhiên là chú ba, thật có tính tự giác mà.” Trong lòng anh ta thầm đắc ý: Lúc này có kịch hay để xem rồi, tôi sẽ xem thử làm sao người tàn phế như ông có thể diễn một màn lấy đá đập lên chân mình.

Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Hoắc Tuấn Tú hơi nheo lại.

Kiến Phong chính là Kiến Phong, từng câu từng chữ nghe thấy đều giống như quở trách em dâu nhưng rõ ràng đang nói do Vân Hạo kiếm chuyện nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Thấy bà cụ chậm chạp không tỏ thái độ, anh ấy cong môi đề nghị: “Bà nội, cháu cũng cảm thấy chuyện này để cho Kiến Phong điều tra là thích hợp nhất. Thời gian ở nhà của em ấy dài, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng quen thuộc nhất nên chuyện tìm hung thủ cũng không quá khó đâu. Hơn nữa, nếu như muốn xây lại hầm rắn thì chỉ bằng chờ cháu tìm một sư thầy hỏi thăm một chút, đến lúc đó mới quyết định sau đi.” Bà cụ Anh giơ tay đè lên huyệt thái dương: “Đứa bé ngoan, cháu có lòng rồi.

Nhưng mà chuyện sư thầy cũng không cần cháu phải lo lăng, bà nội biết một vị thần tiên đức cao vọng trọng, sẽ mời ông ấy đến đây xem thử. Còn hung thủ, nếu như mọi người cùng đều đề nghị Kiến Phong, vậy thì chuyện này cứ giao cho Kiến Phong giải quyết đi.” Bà cụ men theo phương hướng phát ra âm thanh, ánh mắt mờ mờ khẽ chuyển lên người Hoắc Kiến Phong, trịnh trọng nói: “Kiến Phong, chuyện này cực khổ cho cháu rồi, bà nội muốn nhìn thấy kết quả sớm nhất.

Bất kể là ai, cho dù là người của nhà họ Hoắc cũng tuyệt đối không thể làm như vậy được, nhất định phải nghiêm trị.” “Vâng ạ.” Hoắc Kiến Phong gật đầu đồng Bà cụ Anh mệt mỏi khoát tay: “Bà mệt rồi, tất cả mọi người giải tán đi.” Dì Mãn thấy vậy bèn vội vàng tiến lên, đỡ bà cụ lên lầu.

Mọi người cũng lần lượt rời đi.

Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong, vừa mới đi ra khỏi cửa thì Hoắc Vân Hạo đã đuổi theo sau.

“Chú ba, cháu nghe nói thím ba trúng độc hôn mê, đã vào phòng ICU rồi đúng không?” Bề ngoài anh ta thể hiện ân cần, nhưng trên thực tế đáy mắt đã tràn ngập vui mừng không thể che giấu được.

Ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông nhìn về phía trước giống như không hề nghe thấy có người đang nói chuyện vậy.

Ngô Đức Cường hiểu ý, vẻ mặt không thay đổi đẩy xe lăn đi về phía trước.

Hừ, tên tàn phế đáng chết, dám coi thường tôi! Ánh mắt Hoắc Vân Hạo vô cùng lạnh lẽo, bước lên hai bước, tay phải nắm vào tay vịn xe lăn ngăn cản bọn họ rời đi, tiếp tục giễu cợt nói: “Chú ba, xem ra thím ba ở trường học cũng không phải yếu đuối nhỉ. Chậc chậc, ngay cả ở trong nhà vệ sinh mà còn có thể bị trúng độc nữa, có thể thấy được ngày thường tính tình quá kém, kẻ thù quá nhiều.

Chú ở bên cạnh một người phụ nữ như vậy…” Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong rơi vào bàn tay kia, bỗng nhiên sắc mặt tối sầm xuống.

Anh đưa tay bấu vào cổ tay của Hoắc Vân Hạo, hơi dùng sức một chút. Ngay lập tức nghe thấy tiếng “răng rắc”, bàn tay Hoắc Vân Hạo rã rời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện