Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch
Chương 45: Cuộc gặp gỡ của Linh Nhi
“Ngụy tỷ tỷ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
“Muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu.”
“Linh Nhi nhớ ca ca, muốn về nhà…”
“Về nhà, muội chỉ có thể ở trong phủ cả ngày, không được nhìn sông nhìn núi, không được nếm các món ngon khắp nơi, không được vui chơi thế này, muội có chắc chắn muốn về không?”
“Vậy… Thôi đi thêm một hời gian ngắn nữa xem sao.”
“…” Ha, Thu Hàn Nguyệt, ngươi cũng có ngày này!
Vào ngày đại hôn của Thu Hàn Nguyệt, Ngụy Di Phương nghe Thu Quan Vân nói tới việc bế quan nửa năm, khi ấy đã nảy sinh ý định muốn đưa thê tử của người ta đi rồi. Lần này gặp cơ hội, đương nhiên phải thực hiện ngay. Nàng ta đưa Linh Nhi rời khỏi thành Phi Hồ, đi về phía Nam rồi vòng một vòng cung rộng, lại vòng đi về hướng kinh thành, đi cũng gần một tháng rồi. Trong một tháng này, có cảnh đẹp để ngắm, có người đẹp để ngắm, thỉnh thoảng lại có cái miệng nhỏ xíu của mĩ nhân nhắc nhở nàng ta về nỗi đau khổ mà Thu Hàn Nguyệt đang phải chịu đựng, vui sướng quá.
Hôm nay, họ đến trấn Thái Bình, trấn này là một trấn quan trọng trên đường vào kinh, phố phường tấp nập, mọi thứ đều rất đầy đủ, lại có phần náo nhiệt. Linh Nhi thích xem, Ngụy Di Phương cũng muốn được mở rộng tầm mắt, thế là họ bèn tìm một quán trọ để ngủ lại.
“Ngụy tỷ tỷ, bây giờ ca ca còn giận Linh Nhi nữa không?” Trong phòng, đợi ăn uống no say xong rồi, hàng ngày Linh Nhi đều bắt đầu nỗi nhớ nhung của mình.
“Nếu hắn không giận nữa, thì nhất định sẽ đuổi theo.”
“… Ca ca không đuổi theo, bởi vì còn đang giận?”
“Có thể là như thế.” Chỉ là có thể, tiểu mĩ nhân, coi như tỷ tỷ không lừa gạt gì muội cả.
Cái đầu nhỏ xinh đẹp cúi gằm. “Ca ca xấu, giận gì mà lâu như thế, Linh Nhi không thích ca ca nữa…”
“Ngoan, bảo bối, ca ca không thương muội nữa, Ngụy tỷ tỷ thương muội.” Ngụy Di Phương bẹo cái má hồng phấn mịn màng của Linh Nhi, rồi giơ tay ra vỗ vỗ. “Đi, Ngụy tỷ tỷ đưa muội ra phố, nghe hát kịch.”
“Được!” Cái đầu nhỏ lại hào hứng ngẩn phắt lên, ánh mắt lấp lánh.
Tình này cảnh này, Ngụy Di phương lại muốn cười thầm điên cuồng trong lòng, bao nhiêu năm nay nàng ta phải chịu nhiều ấm ức từ tên tiểu tử Thu Hàn Nguyệt kia, giờ là lúc giải tỏa.
Trước cửa quán trọ, Linh Nhi háo hức cắm đầu cắm cổ lao ra ngoài như một mũi tên, đâm cả vào người một khách nhân đang bước vào quán trọ, chiếc mũ màu hồng chụp trên đầu vì cú va chạm đó mà rơi xuống đất, khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng, thuần khiết như hoa bách hợp lồ lộ trước mắt bao người, thu hút bao ánh mắt ngẩn ngơ, và cả những tiếng xuýt xoa.
“Ngụy tỷ tỷ nói không được làm rơi mũ, rơi rồi sẽ gặp phiền phức, Linh Nhi không muốn gặp phiền phức…” Linh Nhi lầm bầm, rồi nhặt mũ lên, đang định đội lên đầu, vành mũ bỗng bị hai ngón tay thon dài giữ chặt lại.
“Cảnh sắc đẹp thế này lại dùng thứ đó để che mắt lại, làm vậy thật uổng phí quá?”
“… Hả?” Đôi lông mi dài và dày ngước lên, hai con mắt tròn xoe trong leo lẻo nhìn đối phương, cười tươi tắn. “Ngươi là ai? Linh Nhi không quen ngươi.”
“Đôi môi xinh hé mở, cặp mắt đẹp long lanh, một vẻ đẹp như thế, thật đáng cảm thán.” Người kia khẽ lẩm nhẩm như ngâm thơ.
“… Linh Nhi!” Ngụy Di Phương đuổi tới nơi, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa nàng và người lạ, rồi xù lông bảo vệ nàng như gà mẹ bảo vệ gà con, ánh mắt lạnh lẽo: “Vị huynh đài này, xin…” tự trọng.
Hai từ phía sau, sau khi nhìn kĩ ngũ quan của người đứng trước mặt bỗng dưng không sao thốt ra được. “Ngươi…”
“… Nàng?” Người kia cũng ngẩn ra, rất nhanh, thay vào dáng vẻ ngượng ngùng ấy là một nụ cười đầy ẩn ý. “Ta tưởng là ai, thì ra lại là vị phu nhân vô duyên đã tháo hôn bỏ nhà đi của mình.”
“Thái… các hạ nhầm người rồi, người tháo hôn không phải là ta, mà là đường tỷ của ta.” Người đứng trước mặt thân phận tôn quý, dù tùy tiện như Ngụy Di Phương cũng phải giữ vài phần lễ nghĩa. “Người đông tai mắt nhiều, xin thứ lỗi cho Di Phương không thể kiến lễ ngài… Di Phương cáo từ.” Ngụy Di Phương dắt theo Linh Nhi, vội vội vàng vàng lách qua người quý nhân kia.
“Lệnh tôn vẫn đang rất quan tâm tới hành tung của Ngụy tiểu thư.”
Lời nói nhẹ nhàng đượm ý cười ấy, đã thành công ngăn được bước chân đang định bỏ đi kia. Nàng ta quay đầu lại, cười ngượng ngùng. “Ta nghĩ, các hạ có lẽ sẽ không muốn gia phụ biết được hành tung của Di Phương đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người mà các hạ muốn lấy không phải là ta, gia phụ biết được hành tung của ta có bắt ta về thì cũng làm được gì, các hạ không lẽ lại không hiểu.”
“Nàng đã quên thân phận của ta rồi sao? Cho dù ta muốn hay không, thì có một vài người vẫn cứ phải lấy.”
“Ngài…” Ngụy Di Phương chẳng biết phải nói gì. “Ý của các hạ là…”
“Ta chẳng có ý gì cả, có điều mời mọc cũng chẳng thể sánh được với ngẫu nhiên tương ngộ, nếu nàng và ta đã gặp nhau ở đây, điều đó cho thấy chúng ta có duyên, sao không làm bạn đồng hành?”
“… Làm bạn đồng hành?”
“Đúng thế. Ra ngoài nhờ bạn bè, có nhiều bạn không phải việc xấu, không phải thế ư?”
Nàng và hắn trở thành bạn của nhau từ bao giờ? Ngụy Di Phương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy Linh Nhi, đột nhiên hiểu ra. Thế là trái tim đang treo cao đầy cảnh giác của nàng bỗng như trút được gánh nặng, tư duy nhanh nhạy lại hoạt động bình thường, nàng đáp: “Nếu trong lòng các hạ đang nghĩ đúng như Di Phương đoán, thì Di Phương khuyên các hạ, tốt nhất nên sớm dừng lại.”
Quý nhân khum tay: “Mong Ngụy tiểu thư chỉ giáo.”
“Ngài có biết nàng ấy là người thế nào…”
“Ngụy tỷ tỷ.” Linh Nhi đợi lâu sốt ruột. “Đừng đứng ở đây mãi nữa, Linh Nhi muốn đi xem kịch, đi thôi ~ ~.”
“Linh Nhi?” Quý nhân cười điềm đạm, cất bước lại gần, nhìn vào đôi mắt sóng sánh long lanh ấy, trên thế gian này sao lại có một đô mắt ngây thơ thuần khiết đến vậy. “Linh Nhi thích xem kịch gì?”
“… Ngươi là ai?”
“Minh Hạo.”
“Minh Hạo?” Linh Nhi cau mày suy nghĩ. “Linh Nhi không quen ngươi, ca ca không cho Linh Nhi nói chuyện với người lạ.”
Người tự xưng là Minh Hạo kia thoáng ngẩn ra, cảm giác dường như tiểu mĩ nhân này có chỗ nào đó rất khác lạ. “Ca ca của nàng không cho nàng nói chuyện với người lạ, nhưng chúng ta đã quen nhau rồi, nên có vấn đề gì đâu?”
“… Quen rồi ư?”
“Biết được tên của nhau là coi như đã quen, ta biết nàng là Linh Nhi, nàng biết ta là Minh Hạo, đúng không?”
“… Ừm?” Là thế ư?
“Đi thôi, Linh Nhi, ta đưa nàng đi xem kịch.” Đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Nhi, dắt nàng bước đi. Còn Linh Nhi, cũng tò mò quan sát khuôn mặt tinh anh tuấn tú của người đàn ông mới quen, ngây ngô đi theo hắn.
Việc này…
Ngụy Di Phương vừa lo vừa bực, đưa Linh Nhi bỏ đi khiến Thu Hàn Nguyệt lo sốt vó lên là một chuyện, nhưng để thê tử của người ta bị người đàn ông khác dụ dỗ đi mất lại là chuyện khác, nếu là việc đầu tiên, nàng ta có thể an nhàn tự tại tận hưởng cơn giận của Thu Hàn Nguyệt, nhưng để việc sau đó xảy ra thì… không, nàng ta không dám nghĩ nữa, cũng không gánh nổi tội.
“Thái… Minh công tử, ngài hãy thả Linh Nhi ra! Linh Nhi, muội là đồ ngốc, mau đứng lại cho ta!”
“Muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu.”
“Linh Nhi nhớ ca ca, muốn về nhà…”
“Về nhà, muội chỉ có thể ở trong phủ cả ngày, không được nhìn sông nhìn núi, không được nếm các món ngon khắp nơi, không được vui chơi thế này, muội có chắc chắn muốn về không?”
“Vậy… Thôi đi thêm một hời gian ngắn nữa xem sao.”
“…” Ha, Thu Hàn Nguyệt, ngươi cũng có ngày này!
Vào ngày đại hôn của Thu Hàn Nguyệt, Ngụy Di Phương nghe Thu Quan Vân nói tới việc bế quan nửa năm, khi ấy đã nảy sinh ý định muốn đưa thê tử của người ta đi rồi. Lần này gặp cơ hội, đương nhiên phải thực hiện ngay. Nàng ta đưa Linh Nhi rời khỏi thành Phi Hồ, đi về phía Nam rồi vòng một vòng cung rộng, lại vòng đi về hướng kinh thành, đi cũng gần một tháng rồi. Trong một tháng này, có cảnh đẹp để ngắm, có người đẹp để ngắm, thỉnh thoảng lại có cái miệng nhỏ xíu của mĩ nhân nhắc nhở nàng ta về nỗi đau khổ mà Thu Hàn Nguyệt đang phải chịu đựng, vui sướng quá.
Hôm nay, họ đến trấn Thái Bình, trấn này là một trấn quan trọng trên đường vào kinh, phố phường tấp nập, mọi thứ đều rất đầy đủ, lại có phần náo nhiệt. Linh Nhi thích xem, Ngụy Di Phương cũng muốn được mở rộng tầm mắt, thế là họ bèn tìm một quán trọ để ngủ lại.
“Ngụy tỷ tỷ, bây giờ ca ca còn giận Linh Nhi nữa không?” Trong phòng, đợi ăn uống no say xong rồi, hàng ngày Linh Nhi đều bắt đầu nỗi nhớ nhung của mình.
“Nếu hắn không giận nữa, thì nhất định sẽ đuổi theo.”
“… Ca ca không đuổi theo, bởi vì còn đang giận?”
“Có thể là như thế.” Chỉ là có thể, tiểu mĩ nhân, coi như tỷ tỷ không lừa gạt gì muội cả.
Cái đầu nhỏ xinh đẹp cúi gằm. “Ca ca xấu, giận gì mà lâu như thế, Linh Nhi không thích ca ca nữa…”
“Ngoan, bảo bối, ca ca không thương muội nữa, Ngụy tỷ tỷ thương muội.” Ngụy Di Phương bẹo cái má hồng phấn mịn màng của Linh Nhi, rồi giơ tay ra vỗ vỗ. “Đi, Ngụy tỷ tỷ đưa muội ra phố, nghe hát kịch.”
“Được!” Cái đầu nhỏ lại hào hứng ngẩn phắt lên, ánh mắt lấp lánh.
Tình này cảnh này, Ngụy Di phương lại muốn cười thầm điên cuồng trong lòng, bao nhiêu năm nay nàng ta phải chịu nhiều ấm ức từ tên tiểu tử Thu Hàn Nguyệt kia, giờ là lúc giải tỏa.
Trước cửa quán trọ, Linh Nhi háo hức cắm đầu cắm cổ lao ra ngoài như một mũi tên, đâm cả vào người một khách nhân đang bước vào quán trọ, chiếc mũ màu hồng chụp trên đầu vì cú va chạm đó mà rơi xuống đất, khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng, thuần khiết như hoa bách hợp lồ lộ trước mắt bao người, thu hút bao ánh mắt ngẩn ngơ, và cả những tiếng xuýt xoa.
“Ngụy tỷ tỷ nói không được làm rơi mũ, rơi rồi sẽ gặp phiền phức, Linh Nhi không muốn gặp phiền phức…” Linh Nhi lầm bầm, rồi nhặt mũ lên, đang định đội lên đầu, vành mũ bỗng bị hai ngón tay thon dài giữ chặt lại.
“Cảnh sắc đẹp thế này lại dùng thứ đó để che mắt lại, làm vậy thật uổng phí quá?”
“… Hả?” Đôi lông mi dài và dày ngước lên, hai con mắt tròn xoe trong leo lẻo nhìn đối phương, cười tươi tắn. “Ngươi là ai? Linh Nhi không quen ngươi.”
“Đôi môi xinh hé mở, cặp mắt đẹp long lanh, một vẻ đẹp như thế, thật đáng cảm thán.” Người kia khẽ lẩm nhẩm như ngâm thơ.
“… Linh Nhi!” Ngụy Di Phương đuổi tới nơi, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa nàng và người lạ, rồi xù lông bảo vệ nàng như gà mẹ bảo vệ gà con, ánh mắt lạnh lẽo: “Vị huynh đài này, xin…” tự trọng.
Hai từ phía sau, sau khi nhìn kĩ ngũ quan của người đứng trước mặt bỗng dưng không sao thốt ra được. “Ngươi…”
“… Nàng?” Người kia cũng ngẩn ra, rất nhanh, thay vào dáng vẻ ngượng ngùng ấy là một nụ cười đầy ẩn ý. “Ta tưởng là ai, thì ra lại là vị phu nhân vô duyên đã tháo hôn bỏ nhà đi của mình.”
“Thái… các hạ nhầm người rồi, người tháo hôn không phải là ta, mà là đường tỷ của ta.” Người đứng trước mặt thân phận tôn quý, dù tùy tiện như Ngụy Di Phương cũng phải giữ vài phần lễ nghĩa. “Người đông tai mắt nhiều, xin thứ lỗi cho Di Phương không thể kiến lễ ngài… Di Phương cáo từ.” Ngụy Di Phương dắt theo Linh Nhi, vội vội vàng vàng lách qua người quý nhân kia.
“Lệnh tôn vẫn đang rất quan tâm tới hành tung của Ngụy tiểu thư.”
Lời nói nhẹ nhàng đượm ý cười ấy, đã thành công ngăn được bước chân đang định bỏ đi kia. Nàng ta quay đầu lại, cười ngượng ngùng. “Ta nghĩ, các hạ có lẽ sẽ không muốn gia phụ biết được hành tung của Di Phương đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người mà các hạ muốn lấy không phải là ta, gia phụ biết được hành tung của ta có bắt ta về thì cũng làm được gì, các hạ không lẽ lại không hiểu.”
“Nàng đã quên thân phận của ta rồi sao? Cho dù ta muốn hay không, thì có một vài người vẫn cứ phải lấy.”
“Ngài…” Ngụy Di Phương chẳng biết phải nói gì. “Ý của các hạ là…”
“Ta chẳng có ý gì cả, có điều mời mọc cũng chẳng thể sánh được với ngẫu nhiên tương ngộ, nếu nàng và ta đã gặp nhau ở đây, điều đó cho thấy chúng ta có duyên, sao không làm bạn đồng hành?”
“… Làm bạn đồng hành?”
“Đúng thế. Ra ngoài nhờ bạn bè, có nhiều bạn không phải việc xấu, không phải thế ư?”
Nàng và hắn trở thành bạn của nhau từ bao giờ? Ngụy Di Phương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy Linh Nhi, đột nhiên hiểu ra. Thế là trái tim đang treo cao đầy cảnh giác của nàng bỗng như trút được gánh nặng, tư duy nhanh nhạy lại hoạt động bình thường, nàng đáp: “Nếu trong lòng các hạ đang nghĩ đúng như Di Phương đoán, thì Di Phương khuyên các hạ, tốt nhất nên sớm dừng lại.”
Quý nhân khum tay: “Mong Ngụy tiểu thư chỉ giáo.”
“Ngài có biết nàng ấy là người thế nào…”
“Ngụy tỷ tỷ.” Linh Nhi đợi lâu sốt ruột. “Đừng đứng ở đây mãi nữa, Linh Nhi muốn đi xem kịch, đi thôi ~ ~.”
“Linh Nhi?” Quý nhân cười điềm đạm, cất bước lại gần, nhìn vào đôi mắt sóng sánh long lanh ấy, trên thế gian này sao lại có một đô mắt ngây thơ thuần khiết đến vậy. “Linh Nhi thích xem kịch gì?”
“… Ngươi là ai?”
“Minh Hạo.”
“Minh Hạo?” Linh Nhi cau mày suy nghĩ. “Linh Nhi không quen ngươi, ca ca không cho Linh Nhi nói chuyện với người lạ.”
Người tự xưng là Minh Hạo kia thoáng ngẩn ra, cảm giác dường như tiểu mĩ nhân này có chỗ nào đó rất khác lạ. “Ca ca của nàng không cho nàng nói chuyện với người lạ, nhưng chúng ta đã quen nhau rồi, nên có vấn đề gì đâu?”
“… Quen rồi ư?”
“Biết được tên của nhau là coi như đã quen, ta biết nàng là Linh Nhi, nàng biết ta là Minh Hạo, đúng không?”
“… Ừm?” Là thế ư?
“Đi thôi, Linh Nhi, ta đưa nàng đi xem kịch.” Đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Nhi, dắt nàng bước đi. Còn Linh Nhi, cũng tò mò quan sát khuôn mặt tinh anh tuấn tú của người đàn ông mới quen, ngây ngô đi theo hắn.
Việc này…
Ngụy Di Phương vừa lo vừa bực, đưa Linh Nhi bỏ đi khiến Thu Hàn Nguyệt lo sốt vó lên là một chuyện, nhưng để thê tử của người ta bị người đàn ông khác dụ dỗ đi mất lại là chuyện khác, nếu là việc đầu tiên, nàng ta có thể an nhàn tự tại tận hưởng cơn giận của Thu Hàn Nguyệt, nhưng để việc sau đó xảy ra thì… không, nàng ta không dám nghĩ nữa, cũng không gánh nổi tội.
“Thái… Minh công tử, ngài hãy thả Linh Nhi ra! Linh Nhi, muội là đồ ngốc, mau đứng lại cho ta!”
Bình luận truyện