Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 317: Nhiễm Tịch Vi lén lút



Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ một chút, nhắn một tin cho Tiểu A: "Nói người hầu trong nhà nấu món canh Hề Hề thích uống, nấu nhiều một chút."

Tiểu A trả lời tin nhắn rất nhanh: "Vâng, tổng tài, đã nấu hai nồi lớn, vẫn luôn được giữ ấm."

Doãn Tư Thần cảm thấy thật khó để duy trì tư thế này, nếu cứ tiếp tục thì đêm nay anh sẽ không nhịn được mà muốn cô. Anh vội vàng điều chỉnh lại chỗ ngồi, an tĩnh nhìn ra sắc trời bên ngoài đang tối dần.

Nhìn lại đồng hồ, giờ này hẳn Nhiễm Tịch Vi sắp tới rồi.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Quả nhiên chưa tới mười phút sau, một chiếc xe hơi màu trắng chậm rãi tiến về đây. Xe vừa dừng lại ở cổng làng du lịch thì bảo vệ nhận được một cuộc điện thoại, sau đó mở cổng cho xe đi vào.

Doãn Tư Thần lúc này mới khởi động xe tiến vào. Nếu những người khác cần xác nhận thân phận, thì máy rà quét chỉ lướt qua dung nhan Doãn Tư Thần là cổng làng du lịch đã mở cửa!

Cố Hề Hề mơ màng tỉnh dậy, mở to mắt ra đã thấy xung quanh là màn đêm đen như mực.

"Dậy rồi à?" Doãn Tư Thần vừa lái xe theo sau xe của Nhiễm Tịch Vi, vừa thấp giọng nói: "Nhiễm Tịch Vi đã xuất hiện."

Nghe đến đây, Cố Hề Hề lập tức tỉnh táo ngồi lại ngay ngắn, cô phát hiện có một tấm chăn nhỏ trên người cô, hiển nhiên cô biết ai đã đắp chăn cho cô, nhưng bây giờ không phải lúc để ý chuyện này.

Cố Hề Hề chăm chú nhìn vào xe ô tô ở trước mắt, đây đúng là xe của Nhiễm Tịch Vi, lúc ở đoàn phim cô đã nhìn thấy vài lần.

"Cô ta muốn đi đâu?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.

"Hừ, em đoán thử xem?" Tâm tình Doãn Tư Thần có vẻ không tệ.

Cố Hề Hề liếc nhìn Doãn Tư Thần một cái, rồi nói: "Không phải đi gặp đổng sự Chu sao?"

"Nhiễm Tịch Vi không phải ngu ngốc." Doãn Tư Thần nhàn nhạt trả lời: "Đổng sự Chu cũng không phải kẻ bất cẩn."

"Nghĩa là ý tứ gì?" Cố Hề Hề nhất thời khó hiểu.

Doãn Tư Thần quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, khoé mắt hiện lên ý cười: "Hai kẻ chuyên lừa đảo gặp nhau, em nói họ sẽ làm gì trước?"

"Sẽ giấu con át chủ bài ở nơi an toàn, sau đó đưa hàng giả ra cho đối phương?" Cố Hề Hề lấy ngón tay phải xoa xoa chóp mũi của mình, nhìn chằm chằm vào xe ô tô ở phía trước, thuận miệng nói tiếp: "Hoặc là hai kẻ đó sẽ đều thử xem đối phương có lừa mình không?"

Doãn Tư Thần thấy vẻ suy luận ngây ngô của Cố Hề Hề, quả thật là yêu đến tận xương tủy, chuột đồng nhỏ của anh chính là luôn đáng yêu như vậy.

"Vậy sao?" Ý cười của Doãn Tư Thần càng lớn hơn, giọng nói mang theo sự sủng nịch: "Mục tiêu của Nhiễm Tịch Vi là cổ phần của tập đoàn Doãn thị, số cổ phần trong tay đổng sự Chu không hề ít, ông ta tuy là kẻ háo sắc nhưng thừa hiểu đạo lý việc kinh doanh tuyệt đối không dính đến loại đàn bà ưa dùng nhan sắc. Cho nên đêm nay bọn họ hẹn gặp nhau, xem như định sẵn là lấy giỏ tre múc nước, chỉ là công dã tràng mà thôi."

"Sao anh lại khẳng định vậy?" Cố Hề Hề kinh ngạc.

Hàng chân mày của Doãn Tư Thần nhíu lại, nhưng khoé miệng tươi cười: "Bởi vì chiều này đã có người nhắc nhở đổng sự Chu, nếu mất đi số cổ phần 10% đó thì ông ta sẽ phải rời khỏi hội đồng quản trị." Doãn Tư Thần ý vị thâm trường: "Em nói xem, đối với một người đàn ông đã hai thứ tóc như ông ta, sự nghiệp đã leo được đến đây, thì một người phụ nữ không rõ thân thế quan trọng, hay là cổ phần quan trọng?"

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, liền hỏi: "Nói vậy thì Nhiễm Tịch Vi là mất công dụ dỗ mà không được gì?"

"Không hẳn là không được gì, đổng sự Chu tuy rằng chưa chắc sẽ cho Nhiễm Tịch Vi cổ phần, nhưng có thể cho cô ta một số tiền." Doãn Tư Thần nở một nụ cười kỳ lạ: "Còn số tiền đó được bao nhiêu, vẫn khó nói trước được."

"Nếu giao dịch của họ bất thành, vì cái gì mà chúng ta còn phải theo dõi họ?" Cố Hề Hề nhịn không được tiếp tục hỏi.

Đáy mắt Doãn Tư Thần hiện lên tia sắc bén lãnh huyến, nhàn nhạt trả lời: "Bởi vì anh muốn đạt được cổ phần của tên đổng sự Chu đó!"

Cố Hề Hề kinh ngạc, Doãn Tư Thần là vậy, anh làm gì luôn có tính toán riêng mà không giải thích với bất kỳ ai. Trước đây việc mở bán cổ phiếu của tập đoàn Doãn thị có ưu điểm cho việc huy động vốn từ nhiều nguồn, nhưng xem ra đã đến lúc thu lại để khống chế và tập trung quyền lực.

Cố Hề Hề không biết Doãn Tư Thần còn sắp xếp chuyện gì khác nữa, cô đành an tĩnh ngồi yên.

Không lâu sau xe của Nhiễm Tịch Vi đã dừng lại, đến khi chắc chắn xung quanh không có ai thì cô ta mới xuống xe, kéo cao cổ áo khoác, lấy khăn quàng che kín cổ, kéo thấp vành nón rồi mới đi vào.

Cố Hề Hề tức thì quay sang hỏi: "Chúng ta không đi vào sao?"

"Không cần, đợi ở đây là được." Doãn Tư Thần lười biếng nói: "Đã có người vào thay chúng ta."

Cố Hề Hề ngẩng đầu lên, quả nhiên có vài bóng đen di chuyển thoăn thoắt đã tiến vào trong.

Doãn Tư Thần lấy một chiếc máy tính bảng ra, mang tai nghe vào, trên màn hình đã hiển thị hình ảnh bên trong ngôi nhà. Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần đã trang bị đủ mọi thứ thì có chút giận dỗi, cô còn tưởng anh một thân một mình đi theo dõi, hóa ra anh đã an bài hết thảy.

Doãn Tư Thần có vẻ tập trung xem hình ảnh trên máy tính bảng, Cố Hề Hề nhịn không được liền tháo một bên tai nghe của anh, và nhét vào lỗ tai của mình. Tâm của Doãn Tư Thần bị hành động làm cho mềm nhũn.

Bởi vì chiều dài của dây tai nghe có hạn, cho nên hai người phải dựa sát vào nhau mà nghe. Cố Hề Hề thấp giọng nói: "Nghe rõ thật đó!"

Đâu chỉ là rõ, ngay cả tiếng đôi giày cao gót của Nhiễm Tịch Vi chạm trên tấm thảm lót sàn còn nghe được. Nhiễm Tịch Vi nhìn trái nhìn phải, đến khi không thấy ai thì mới tiến đến một căn phòng, đưa tay gõ cửa.

Không lâu sau, cửa phòng đã mở ra, một người đàn ông cởi trần nửa thân trên xuất hiện, lập tức kéo Nhiễm Tịch Vi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Cố Hề Hề đang tiếc nuối cho rằng không thể tiếp tục theo dõi thì một giây sau hình ảnh đã thay đổi, màn hình chuyển qua cảnh tượng trong phòng.

Đôi mắt Cố Hề Hề mở to trân trối: "A a a.. đây là bên trong.. bên trong?"

Doãn Tư Thần nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Cố Hề Hề, thì tức khắc cười: "Đúng vậy, là hình ảnh bên trong phòng."

Cố Hề Hề há hốc mồm, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Sao lại làm được như vậy?"

"Bởi vì có đến vài cái camera!" Doãn Tư Thần càng ngày càng cảm thấy chuột đồng nhỏ của anh rất đáng yêu.

Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, rốt cuộc mới phản ứng được: "Anh đã sớm chuẩn bị từ lâu?". ngôn tình hài

Doãn Tư Thần cười thay cho câu trả lời.

"Vậy là anh vốn đã muốn đối phó với đổng sự Chu?" Đôi mắt Cố Hề Hề lần nữa trân trối nhìn.

"Chỉ cần ông ta an phận yên ổn ở vị trí một thành viên hội đồng quản trị, dĩ nhiên anh sẽ không đụng đến ông ta. Nhưng đây là do ông ta đã nhen nhóm ý niệm không nên có, vậy thì đừng trách anh không niệm tình, không nói đạo nghĩa." Dung nhan tà mị của Doãn Tư Thần hiện lên tia lạnh băng, đáy mắt tỏa ra sát khí: "Cả gan cấu kết với người ngoài để âm mưu phá hoại tập đoàn Doãn thị, đừng trách sao anh không để lại cho ông ta thậm chí một cái quan tài để chôn thân?"

"Thì ra anh đã sớm nghi ngờ đổng sự Chu!" Cố Hề Hề chớp chớp mắt, càng tiếp xúc nhiều với Doãn Tư Thần, cô càng cảm thấy anh là một người thâm sâu khó lường.

Doãn Tư Thần đưa tay xoa xoa đầu Cố Hề Hề: "Người đàn ông của em, nếu đến cả những việc thế này còn làm không được, thì nói gì đến việc cầm quyền khống chế tập đoàn Doãn thị?"

Cố Hề Hề im lặng không nói gì.

"Như thế nào? Em sợ?" Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề im lặng, liền đưa mắt nhìn cô.

Cô cũng không biết mình đang cảm thấy gì? Nói sợ? Trước giờ cô chưa từng có ý nghĩ sợ hãi khi ở bên cạnh anh. Nói không sợ? Không hẳn, chỉ vì cảm giác cô chưa thể hiểu hết con người anh làm cô ít nhiều cảm thấy bất an.

"Em yên tâm, cả cuộc đời anh có thể dùng thủ đoạn đối phó với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không phải em!" Doãn Tư Thần đưa tay nhéo gò má bầu bĩnh của Cố Hề Hề: "Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh là được."

Lúc này tai nghe truyền đến tiếng thở dốc kịch liệt, Cố Hề Hề không phải cô nữ sinh ngốc nghếch, cô tự nhiên hiểu bên trong phòng đang xảy ra chuyện gì, dù mắt không nhìn màn hình thì mặt cô đã đỏ bừng lên.

Không ngờ lần đầu tiên xem phim người lớn lại trong hoàn cảnh này, ở bên cạnh Doãn Tư Thần.. mà suy nghĩ lại, nếu cùng Doãn Tư Thần xem loại phim này thì không làm cô cảm thấy có gì kháng cự à nha..

Chợt nghĩ đến gì đó, Cố Hề Hề lập tức lấy tay che mắt Doãn Tư Thần lại.

Anh không ngăn cản động tác của cô, chỉ hơi khó hiểu hỏi một câu: "Sao vậy?"

"Dáng người của Nhiễm Tịch Vi có phải rất đẹp không?" Cố Hề Hề tưởng tượng đến hình ảnh của Nhiễm Tịch Vi bên trong căn phòng, lại nhớ đến thời điểm ở thôn Viễn Sơn, Nhiễm Tịch Vi từng cởi hết quần áo đứng trước mặt Doãn Tư Thần, tức thì trong lòng cô đã nổi lên men chua.

Giờ thì cô bất chấp chuyện hai người còn đang cãi nhau hay là chiến tranh lạnh, cô chỉ không muốn Doãn Tư Thần nhìn thấy bộ dáng khỏa thân của Nhiễm Tịch Vi.

Doãn Tư Thần tức khắc hiểu ra, anh bật cười một tiếng, lồng ngực tuấn mỹ khẽ chấn động, tiếng cười của anh khiến Cố Hề Hề giận dỗi định thu tay về.

Chính là không đợi Cố Hề Hề rút tay, Doãn Tư Thần đột nhiên nắm lấy tay cô, giọng điệu lười biếng lại có vẻ nghiêm túc: "Nếu không thích anh nhìn, thì cứ để tay che mắt anh đi, anh muốn em ngăn cản như vậy."

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, lúng túng không biết nên làm gì, tiếp tục che không được, rút tay cũng không, hai người cứ vậy bất động.

Bất quá, màn kịch liệt của hai nhân vật trong phòng đã kết thúc rất nhanh, không làm Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần giằng co quá lâu.

Trận chiến mới bắt đầu đã kết thúc, ạch.. chưa đến chợ đã hết tiền chăng?

"Anh Chu này, anh xem, em đã đến đây với tất cả thành ý, vậy chuyện cổ phần.." Giọng nói nũng nịu của Nhiễm Tịch Vi vang lên từ trong phòng.

Cố Hề Hề liếc mắt nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi và đổng sự Chu nằm ở trên giường, lúc này mới rút tay về.

Doãn Tư Thần cười như không cười, nhìn Cố Hề Hề một cái, tầm mắt tiếp tục theo dõi màn hình máy tính bảng.

Ánh mắt đổng sự Chu hiện lên tia giảo hoạt, hỏi lại Nhiễm Tịch Vi: "Tịch Vi à, anh làm sao không hiểu? Chỉ là anh thắc mắc, em vì cái gì mà muốn cổ phần của anh? Em thật sự có đủ tiền để mua sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện