Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 37: Đi dự tiệc cùng Doãn Tư Thần



"Tối nay có tiệc xã giao, đừng làm mất mặt tôi!" Doãn Tư Thần vứt lại một câu, thì đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề như trút được gánh nặng. Không biết tại sao, cô thấy việc mình tiếp tục gia hạn hợp đồng thuê nhà, vốn cũng có thể đường đường chính chính mà nói, nhưng lại có một loại chột dạ khó hiểu nên đành giấu kín. Bản thân cô không biết tại sao mình lại chột dạ, chỉ cảm thấy có gì đó mà không dám đối mặt với Doãn Tư Thần.

Chỉ cần anh không truy hỏi vấn đề hôm nay cô đã đi đâu thì được rồi, còn bữa tiệc xã giao tối nay gì đó..

Chờ đã, anh vừa nói gì vậy? Tối nay có tiệc xã giao? Còn bảo mình đừng làm mất mặt anh? Vậy là anh muốn mình đi cùng? Trời ạ, hiện tại cái gì mình cũng chưa học xong, mình làm sao có thể?

Đến lúc này, Cố Hề Hề mới phục hồi trở lại, muốn đi hỏi Doãn Tư Thần rốt cuộc là tiệc xã giao gì, mình có thể không đi được không, nhưng thật sự bây giờ, cô không có lá gan đó. Hai ngày nay chọc giận anh quá nhiều rồi, tính khí của Doãn Tư Thần thất thường không đoán được, nói tức giận thì tức giận.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Thôi bỏ đi, không hỏi nữa! Chẳng qua chỉ cần ăn là được thôi mà!

Thím Trương đi đến, nói: "Thiếu phu nhân đã về, thiếu gia đã bảo chuyên gia trang điểm lát nữa sẽ đến trang điểm cho thiếu phu nhân, nước trong bồn tắm đã chuẩn bị xong, thiếu phu nhân có thể đi tắm rồi!"

"Tôi biết rồi!" Cố Hề Hề buồn rầu mà bước vào phòng tắm.

Vừa tắm, Cố Hề Hề vừa suy nghĩ: Rốt cuộc Doãn Tư Thần có ý gì vậy? Mình và anh chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, mình chỉ cần bồi dưỡng cơ thể cho thật tốt, sinh đứa bé ra là được rồi.

Chuyện tiệc xã giao, sao còn cần mình chứ? Nếu anh muốn tìm một người phụ nữ bầu bạn, trong công ty có rất nhiều người, ai cũng muốn chen chân để đi cùng anh đó thôi! Ở công ty, mình chỉ là một trợ lý, cấp bậc của mình hình như cũng không đủ cao!.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình |||||

Cố Hề Hề vừa suy nghĩ, vừa nhanh chóng tắm rửa. Kết quả, tóc cô còn chưa được lau khô, chuyên viên trang điểm đã đến rồi. Cố Hề Hề cứ đứng yên tại chỗ như vậy, để mặc cho chuyên viên trang điểm khoa tay múa chân mà chọn váy dạ hội cho mình.

"Không cần phiền phức như vậy, chọn đại một chiếc nào đi!" Cố Hề Hề không hề nhẫn nại nói.

Chuyên viên cũng không nói gì, đã có một giọng nói vang lên từ phía sau cô: "Bữa tiệc tối nay không phải là một bữa tiệc thông thường, em là đại diện cho bộ mặt của tập đoàn Doãn thị!"

Cố Hề Hề quay đầu lại, Doãn Tư Thần đã thay quần áo xong. Bộ âu phục đen được may thủ công vô cùng khéo léo giúp nổi bật vẻ tuấn tú khôi ngô của anh. Mái tóc được chải tao nhã, tôn thêm đôi mắt hẹp dài, mang theo khí thế của một vị đế vương ngang ngược.

"Chiếc này đi!" Doãn Tư Thần chỉ tay về chiếc váy trong tay của chuyên viên: "Cũng không tệ!"

Chuyên viên lập tức lấy chiếc mà Doãn Tư Thần chỉ, mang đến cho Cố Hề Hề thay. Khi lễ phục mặc lên người của Cố Hề Hề, lại phát hiện hơi rộng.

"Thiếu phu nhân, cô gầy quá! Đây là chiếc nhỏ nhất trong bộ sưu tập mới nhất của Chanel, phần eo có hơi rộng, không sao, tôi có thể sửa lại, sẽ rất nhanh!" Chuyên viên là một người phụ nữ mập mạp khoảng bốn mươi tuổi, cô ấy có nụ cười rất hiền hòa, nên Cố Hề Hề cũng mỉm cười mà trả lời: "Được, không sao cả!"

Doãn Tư Thần đứng ở bên cạnh quan sát Cố Hề Hề, tầm mắt lại rơi xuống phần eo của cô. Rõ ràng cô đã mang thai hai tháng, nhưng phần eo lại rất nhỏ. Nếu không phải đã biết rõ cô là phụ nữ có thai, cũng sợ người khác vẫn cho cô là một thiếu nữ!

Chuyên viên lập tức đi tìm một cây kéo, cắt bộ lễ phục để may lại một khóa kéo khác, đúng lúc lại phát hiện mình quên mang theo hộp kim chỉ, quay đầu lại nhìn, trong phòng chỉ có hai người, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.

Người chuyên viên cũng không dám nhờ Doãn Tư Thần đi lấy giúp mình hộp kim chỉ, chỉ có thể nói với Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, làm phiền cô vịn chỗ này giúp tôi, tôi đi lấy một ít kim may."

"À, được!" Cố Hề Hề đưa tay ra sau, vịn lại nơi đó, chuyên viên chạy thật nhanh xuống lầu.

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề đưa tay ra sau, có vẻ khó khăn, theo bản năng liền tiến lên một bước, đưa tay nắm thay cho cô.

"Cảm ơn!" Cố Hề Hề cảm nhận được hơi thở của Doãn Tư Thần, cả người lập tức cứng đờ.

Ánh mắt của Doãn Tư Thần dời xuống thấp hơn, rơi xuống phần cổ trắng nõn mịn màng của Cố Hề Hề, nơi nào đó liền hồng hồng. Dời tầm mắt sang một bên, lại rơi vào vành tai xinh xắn của Cố Hề Hề, nơi nào đó lại thêm hồng.

Từ góc nhìn của Doãn Tư Thần, vừa khéo có thể nhìn thấy được một phần cảnh xuân khá lớn ở trước ngực, khe ngực lúc ẩn lúc hiện lại làm cho ánh mắt của Doãn Tư Thần thay đổi.

Tiểu yêu tinh này.. lại đang xấu hổ?

Có lẽ phát hiện này đã làm Doãn Tư Thần vui thích, anh thấy mái tóc của cô bị cổ áo che khuất, theo bản năng, nâng bàn tay với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo phần tóc ra bên ngoài. Tóc của cô đen óng, rất mềm mại, rất suông, rất đẹp, giống như một dãy gấm làm cho người khác quyến luyến không muốn rời tay.

Cố Hề Hề cảm nhận được hành động của Doãn Tư Thần, cơ thể lại cứng đờ. Doãn Tư Thần này, rốt cuộc muốn làm gì đây?

Anh có biết hành động như thế là vô cùng mập mờ hay không? Bao nhiêu thân mật hay không? Mặc dù mình và anh đã có con, cũng đã kết hôn, nhưng.. nhưng mình và anh.. chỉ là vợ chồng trên hợp đồng.

Sao anh có thể..

Doãn Tư Thần thấy vành tai của Cố Hề Hề đỏ rần lên, trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ: Nếu hôn lên chiếc tai nhỏ này, cô sẽ thế nào đây?

Nhưng, anh còn chưa kịp hành động, Cố Hề Hề đã không chịu đựng nổi nữa!

"Tổng.. giám đốc.. tôi.. tự tôi vịn.. được rồi!" Cố Hề Hề đưa tay che lại phần ngực của mình, kéo xa khoảng cách với Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần cũng không hề phòng bị, bộ lễ phục lập tức tuột khỏi tay anh, một phần lưng trắng nõn lộ ra trước mắt anh. Ánh mắt của Doãn Tư Thần lập tức tối lại. Không ngờ vóc người của tiểu yêu tinh này lại đẹp như vậy!

Thấy phản ứng trốn tránh của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần không hề nổi giận, ngược lại dùng ánh mắt dò xét nhìn Cố Hề Hề. Lúc này, cả người Cố Hề Hề cứng đờ đứng im đó, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn Doãn Tư Thần.

Chết tiệt! Đáng chết!

Khi anh vừa kéo tóc cô ra, cô cảm thấy phần cổ của mình như có một dòng điện chạy qua. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, xảy ra chuyện gì vậy? Trời ạ, trước giờ chưa từng trải qua việc này! Khi mình và Triệu Trạch Cương ở bên nhau, cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này.

Tại sao ngón tay của anh lại có điện? Tệ hại, vừa rồi mình quá mất mặt!

"Bây giờ không phải ở công ty, em gọi tên tôi đi!" Trong giọng nói của Doãn Tư Thần mang theo một loại mê hoặc không thể diễn tả thành lời, vành tai của Cố Hề Hề đỏ rần như muốn phát sốt.

"Doãn.. Doãn Tư Thần!"

"Gọi tôi là Tư Thần!" Doãn Tư Thần lập tức cắt ngang lời cô.

Cố Hề Hề sửng sốt, tại sao lại gọi thân mật như vậy? Thật sự có thể sao? Là vì muốn huấn luyện mình trước sao? Bữa tiệc tối nay, rốt cuộc là mình lấy thân phận gì để đi vậy? Là phu nhân tổng giám đốc? Hay là tổng trợ lý?

"Tư Thần.." mặc dù Cố Hề Hề không hiểu ý của Doãn Tư Thần, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà gọi: "Tôi.. mình tôi ở đây với chuyên viên là được rồi, phòng này nhỏ quá, cũng không có chỗ ngồi.."

Cố Hề Hề nói một cách run rẩy, không dám quay đầu lại nhìn Doãn Tư Thần. Nếu bây giờ cô xoay người lại, cô có thể nhìn thấy được ánh mắt vô cùng động lòng người kia của anh.

Doãn Tư Thần cũng cho rằng tai mình có vấn đề. Tên của anh được vô số người phụ nữ gọi lên, với các giọng khác nhau, nhưng cũng không có ai có thể gọi tên của anh nghe hay như Cố Hề Hề gọi.

Thật kỳ lạ, tại sao chỉ có hai chữ Tư Thần phát ra từ miệng của Cố Hề Hề, lại có thể dễ nghe như vậy?

Lúc này, chuyên viên trang điểm chạy từ dưới lầu lên, vừa đến cửa đã nhìn thấy phần lưng vô cùng đẹp của Cố Hề Hề bị lộ ra, vội vàng chạy đến nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi tìm rất lâu mới tìm được chỉ thêu của Chanel, mỗi một nhãn hiệu chỉ thêu cũng khác nhau, cho nên tôi phải dự phòng chỉ thêu của các nhãn hiệu khác nhau, vậy mới tiện cho việc sửa quần áo."

Chuyên viên vừa vào đến cửa, Doãn Tư Thần đã nhanh chóng xoay người đi khỏi: "Tôi xuống lầu chờ em!" Nói xong câu này, Doãn Tư Thần có vẻ chật vật mà rời đi thật nhanh.

Thấy Doãn Tư Thần đi khỏi phòng, Cố Hề Hề mới thở một hơi thật dài. Phù.. quá căng thẳng, vừa rồi thiếu chút nữa thì căng thẳng đến chết đi rồi!

Tốc độ của chuyên viên trang điểm rất nhanh. Chỉ vài đường may là sửa xong bộ lễ phục rồi. Cố Hề Hề nhìn bộ lễ phục sau khi sửa xong, lập tức thán phục: "Trời ạ, thật không thể tin nổi, sửa không hề khác đi so với bản gốc!"

Người chuyên viên vô cùng hài lòng mà trả lời: "Đương nhiên rồi, mỗi phong cách của từng nhãn hiệu tôi đều nắm rất rõ, tôi sửa nhiều nhất thật ra chính là của Chanel!"

"Sao vậy?" Cố Hề Hề tò mò mà hỏi.

"Không giống như cô, có rất nhiều người phần eo quá to, nên cũng cần phải sửa!" Người chuyên viên nói một cách ngại ngùng: "Giống như tôi vậy!"

Cố Hề Hề mỉm cười nhẹ nhàng.

Sau khi chuyên viên thay xong quần áo cho Cố Hề Hề, thì bắt đầu trang điểm cho Cố Hề Hề. Cô rất phối hợp ngồi im, để cho chuyên viên trang điểm bôi bôi vẽ vẽ cho mình. Qua khoảng ba mươi phút, cuối cùng chuyên viên trang điểm cũng nói: "Xong rồi, cuối cùng cũng xong rồi! Woa, thiếu phu nhân, cô là người đẹp nhất tôi từng trang điểm đó, da của cô căng mịn, chỉ cần thêm một vài món trang sức sẽ vô cùng nổi bật. Không tin thì cô cứ xem thử!"

Cố Hề Hề mở mắt ra nhìn mình trong gương, giống như lại nhìn thấy chính mình vào ngày cưới. Ngày hôm đó mình cũng trang điểm xinh đẹp như vậy, vậy mà lại phát sinh ra chuyện không vui.

Chuyên viên trang điểm cho rằng Cố Hề Hề không hài lòng, vội vàng nói: "Thiếu phu nhân không thích sao, vậy tôi có thể thay.."

Cố Hề Hề lập tức mỉm cười ngắt lời của chuyên viên: "Không phải, tôi chỉ nhớ đến một việc không vui, cô trang điểm rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn cô nhé!"

Nghe được câu trả lời của Cố Hề Hề, chuyên viên trang điểm mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện