Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 373: Nhận nuôi Cố Miểu
Doãn Tư Thần đã lên tiếng thì Cố Hề Hề không còn bất luận kiêng kỵ gì nữa. Cô liền xoa xoa đầu cậu nhóc: "Nếu con và nhà chúng ta có duyên phận, vậy thì sẽ để con làm con nuôi của mẹ, mẹ họ Cố, vậy con theo họ của mẹ nhé. Con kháu khỉnh đáng yêu như vậy, lớn lên nhất định sẽ là một soái ca đẹp trai, không biết con và em trai con thì ai đẹp trai hơn nhỉ?"
Tiểu gia hỏa trong bụng Cố Hề Hề tức thì tung chân đạp một cái, cô ôm bụng kêu lên: "Ai nha nha, em trai của con không vui rồi, ha ha! Mẹ đặt tên con là Cố Miểu, được không Cố Miểu, con thích tên này không?"
Vẻ mặt Mộc Nhược Na tràn đầy hưởng ứng: "Cố Miểu, Tiểu Miêu Miêu, tên này được đó!"
Lúc này hai cô nàng vô tư chắc chẳng bao giờ nghĩ đến đứa con trai mà họ vô tình nhận nuôi, tương lai sau này sẽ mang đến thành tựu làm kinh ngạc cả thế giới!
Cố Miểu đã có tên của mình, cậu nhóc vui vẻ múa may tay chân, vẻ mặt rất hạnh phúc. Vì phải trải qua một thời gian dài ăn uống không đầy đủ dinh dưỡng nên sự phát triển của Cố Miểu đã bị ảnh hưởng, hiện tại rốt cuộc đã có thể an nhàn nên cậu nhóc ăn ngon ngủ yên, đa phần là thức một chút rồi lại ngủ ngon lành. Cố Hề Hề đã bố trí hai người hầu chuyên phụ trách chăm lo sinh hoạt hằng ngày của Cố Miểu.
Mặc Tử Huyên nghe nói Mộc Nhược Na tìm cho Cố Hề Hề một đứa con trai nuôi, tức khắc cao hứng gọi điện thoại hẹn ngày đến thành phố N để xem hình dáng 'con voi con'. Đây đúng là bi kịch của Cố Miểu mà, bị người ta xem sạch sành sanh chưa nói, giờ còn bị một người thương nhớ đặt lịch hẹn đòi xem..
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Mặc Tử Huyên mở di động ra, đăng nhập vào nhóm trò chuyện trực tuyến và buông lời than vãn oán trách ông anh của mình.
Mặc Tử Hân và Doãn Tư Thần hiện tại đang ở thành phố S để xử lý hạng mục lấp biển mở đất, chính vì vậy mọi công việc dở dang của dự án khai thác nguồn năng lượng đều đè lên vai Mặc Tử Huyên, làm cô có muốn đến thành phố N cũng không có cơ hội.
Cả ba người chỉ kịp trò chuyện một chút thì Mặc Tử Huyên phải tiếp tục công việc, cô thật sự là bận đến bù đầu tóc rối.
Mộc Nhược Na sau khi bàn giao củ khoai lang Cố Miểu cho Cố Hề Hề thì coi như đã xong việc, cũng vỗ mông bỏ của chạy lấy người.
Cố Hề Hề hiện tại không có việc gì làm, nên chỉ quanh quẩn ở nhà chăm sóc bé con, nhìn Cố Miểu hồi phục từng ngày, thân hình gầy gò từ từ trở nên sổ sữa và múp máp, Cố Hề Hề ngày càng cảm thấy yêu thích cậu nhóc này.
Cô vừa đùa nghịch với ngón tay tròn trịa mũm mĩm của Cố Miểu, một tay còn lại vừa vuốt ve bụng, nhẹ nhàng mở miệng: "Con trai ngoan, sau này con sẽ cùng làm bạn với anh hai, về sau hai đứa sẽ ở cạnh nhau, cùng lớn lên, cùng đi học, cùng tán gái, và cả cùng đánh nhau với người ta nữa!"
Thím Trương bưng trà vào phòng, đúng thời điểm nghe được những lời này, bà nhịn không được mỉm cười và khẽ đằng hắng một tiếng, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, quần áo của con nít thường không mặc lâu được vì chúng lớn rất nhanh. Chốc lát nữa tôi sẽ cho người đi mua quần áo cho tiểu thiếu gia Cố Miểu, ở trong nhà chỉ mới chuẩn bị quần áo cho trẻ sơ sinh thôi, trẻ bảy tám tháng sẽ không mặc vừa quần áo đó."
"Vậy thím Trương gọi tài xế chuẩn bị giúp tôi đi, nửa tiếng nữa thì chờ tôi ở cửa, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, tôi sẽ đi trung tâm mua sắm để mua quần áo cho Cố Miểu. Tôi đã nhận nó còn làm con trai thì tôi sẽ đích thân chăm sóc nó." Cố Hề Hề cười nói: "Có nhiều người đi theo tôi như vậy, tất nhiên sẽ không lo lắng có chuyện gì cả."
Thím Trương đáp một tiếng, để khay trà lại trên bàn rồi ra ngoài chuẩn bị.
Thân thể bất tiện nên hiện tại Cố Hề Hề không thể bồng em bé, vì vậy cô đã an bài một bảo mẫu ở bên cạnh chuyên bế Cố Miểu, mọi người cùng nhau đi đến trung tâm mua sắm gần đó.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài nặng nề của Cố Hề Hề mà nghĩ cô yếu đuối, thật ra trong khoảng thời gian mang thai thì cô luôn thường xuyên chạy ngược chạy xuôi, chưa có lúc nào ở yên trong nhà quá một tháng, cho nên bây giờ thể lực của cô vẫn rất tốt.
Cố Hề Hề đi ở phía trước, cô thấy mẫu quần áo nào hợp mắt thì sẽ nói nhân viên bán hàng gói lại. Đây chính là trung tâm mua sắm của Mặc Tử Hân, Cố Hề Hề lại có thẻ hội viên kim cương nên dù mua nhiều hay ít thì đều được được miễn phí. Không sai, chính là miễn phí! Đây là chút đáp lễ của Mặc gia, hai nhà Doãn – Mặc đã hợp tác hai công trình và dự án hạng mục cực kỳ lớn, phần lợi nhuận mà Doãn gia nhường cho Mặc gia đã đủ mua đứt cả mấy trung tâm mua sắm. Cho nên Cố Hề Hề cứ vậy mà thong thả đi dạo mua sắm, Cố Miểu được bảo mẫu bồng theo sau cũng hào hứng xem náo nhiệt.
Chỉ cần chốc lát không nhìn thấy bóng dáng Cố Hề Hề thì Cổ Miểu sẽ quơ tay múa chân kêu lên: "Mama, mama!"
Cố Hề Hề nhịn không được nói: "Đứa bé này thông minh quá, đa số các em bé cỡ này đã biết mở miệng gọi ê a, nhưng hầu như là đều không nhận ra được sự khác biệt của từng người."
Tiểu Vương cười hì hì một tiếng, cô định nựng nịu khuôn mặt nhỏ của Cố Miểu, đáng tiếc là ngoại trừ Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ra thì cậu nhóc chả chịu nhìn đến ai cả.
"Quả nhiên là con nuôi của thiếu phu nhân." Thím Trương ở bên cạnh cười nói: "Nếu không đủ thông minh ưu tú thì sao có thể làm thủ tịch trợ lý của tiểu thiếu gia. Năm đó khi thiếu gia còn nhỏ thì Tiêu Hằng cũng đi theo bên cạnh như thế này, hai người cũng là cùng nhau lớn lên, thiếu gia là người cực kỳ thông minh trí tuệ cho nên Tiêu Hằng mới bị hào quang của thiếu gia che khuất. Người khác đều cho rằng Tiêu Hằng ngốc, thật ra không phải, Tiêu Hằng chỉ là biết cách che giấu bản thân."
Nghe được thím Trương đánh giá Tiêu Hằng như vậy, Tiểu Vương tức thì nhìn bà với ánh mắt cảm kích.
Cố Hề Hề cười nói: "Đúng vậy, Tiêu Hằng không ngốc, tôi ở trong mắt anh ta mới bị xem là ngốc."
Ngay lúc này, đột nhiên có một người cúi gầm mặt xuống đi theo hướng ngược lại của Cố Hề Hề, thời điểm đi lướt qua người Cố Hề Hề thì đối phương còn đụng vào người cô một chút.
Tiểu Vương phản ứng rất nhanh, lập tức tiến đến đẩy đối phương ra: "Cô đi mà không nhìn đường sao?"
Đối phương không ngẩng đầu, chỉ cúi xuống không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Cố Hề Hề chỉ là bị đụng nhẹ, không có trở ngại gì, liền nói: "Thôi bỏ đi, cô ấy không phải cố ý. Chúng ta đi thôi, đi mua thêm cho Cố Miểu mấy đôi giày vải nữa, một cậu bé đẹp trai sao lại không có giày đẹp để mang chứ?"
Cố Miểu tựa như nghe hiểu lời của Cố Hề Hề, tức khắc múa may tay chân vui vẻ.
Cố Hề Hề đi cùng trợ lý, bảo mẫu và vệ sĩ tiếp tục tiến đến các quầy hàng khác. Khi họ đã hoàn toàn rời khỏi thì người vừa đụng phải Cố Hề Hề mới ngẩng đầu lên, dung nhan tái nhợt tiều tụy hiện lên sát khí đáng sợ.
Người này không ai khác, chính là Tưởng Huy Âm, người đang sống và 'làm việc' trong một hang ổ lang sói. Tưởng Huy Âm của trước kia là bộ dáng cao cao tại thượng ngạo khí, còn lúc này đây cô ta chỉ là một thân mang theo hơi thở âm lãnh, đôi mắt như rắn độc, lạnh băng thị huyết.
Bàn tay của Tưởng Huy Âm gắt gao siết chặt lại.
"Cố Hề Hề, cô đúng là người không biết an phận, anh hai và anh họ đều bị cô dùng gương mặt giả nhân giả nghĩa đó lừa gạt! Còn tôi đã xem đủ rồi, cô đã hủy hoại tôi, sao tôi có thể buông tha cho cô?" Gương mặt vặn vẹo của Tưởng Huy Âm chậm rãi nở nụ cười thâm độc, mặt mày cực kỳ khả ố: "Cố Hề Hề, cứ chờ xem! Không bao lâu nữa tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá thật đắt!"
Cố Hề Hề bước đi, cảm thấy phía sau có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.. nhưng cô đã quay lại nhiều lần đều không phát hiện ra gì bất thường. Trong vô thức cô lấy tay xoa lên ngực trái, cảm nhận được trái tim mình đập nhanh một cách bất an, cứ như linh cảm báo trước chuyện gì sắp xảy ra..
Chẳng lẽ vì đang mang thai nên cô mới thất thần thế này.. phải rồi, nhất định là vậy! Mọi chuyện rõ ràng đang rất tốt đẹp, sao tim lại đập nhanh bất an cơ chứ? Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi mà!
Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Di động trong tay Tiểu Vương vang lên, cô nhìn xuống dãy số thì lập tức đưa cho Cố Hề Hề: "Là tổng giám đốc gọi."
Cố Hề Hề bỏ qua hết cảm giác bất an tim đập nhanh để nhận được thoại: "Alo, Tư Thần."
"Vợ này, mấy ngày rồi không gặp anh thì có nhớ anh không?" Thanh âm trầm thấp sủng nịch của Doãn Tư Thần truyền đến làm Cố Hề Hề đỏ mặt, cô vẫn luôn như vậy mỗi khi anh nói lời âu yếm dù hai người đã kết hôn hơn nửa năm.
"Đừng rộn nữa, em đang ở bên ngoài." Cố Hề Hề hờn dỗi nói: "Em đang đi mua đồ cho Cố Miểu."
"Việc này để quản gia và thím Trương làm là được rồi, cần gì em phải tự mình đi?" Doãn Tư Thần nhướng mày nói.
"Em là mẹ nuôi, sao lại mặc kệ con để người khác chăm được? Em cũng là được nhận nuôi mà, tình cảm này sao có thể vì huyết thống mà thay đổi?" Cố Hề Hề cười nói: "Anh là ba nuôi thì có phải nên bày tỏ thành ý gì một chút không?"
Đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng cười ấm áp: "Đúng đúng đúng, phu nhân giáo huấn quả là không sai, hôm nay anh sẽ trở về mang cho con quà gặp mặt, được không?"
"Được." Cố Hề Hề nghe nói Doãn Tư Thần sắp về, tức thì vui vẻ nói: "Em sẽ ở nhà chờ anh."
Hai người nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Cố Hề Hề quay sang nói với Tiểu Vương: "Ngài tổng giám đốc của em cuối cùng đã xong việc và chịu về nhà. Từ lúc có kết quả đấu thầu hạng mục tới giờ cũng hơn nửa tháng, gần hết tháng giêng rồi anh ấy mới có thời gian trở về. Chúng ta mua đồ nhanh lên rồi về sớm một chút.
Cố Hề Hề đưa tay nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Miểu:" Cố Miểu này, ba của con sắp về rồi, con có vui không nào? "
Hai bàn tay múp tròn của Cố Miểu nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Cố Hề Hề, cậu nhóc nhếch môi nở nụ cười vui vẻ. Do thời gian trước dinh dưỡng không tốt nên mặc dù đã bảy tám tháng nhưng hàm răng chỉ lưa thưa, cả răng cửa cũng chưa mọc. Cố Hề Hề đã chọn loại sữa bột tốt nhất để bồi bổ dinh dưỡng để cậu nhóc mau chóng hồi phục và phát triển tốt.
Đến buổi tối, quả nhiên Doãn Tư Thần trở về với một thân phong trần mệt mỏi.
Cả hai vợ chồng đã lâu không gặp, vừa gặp nhau tự nhiên có rất nhiều chuyện hàn huyên tâm sự không dứt. Bởi vì Cố Hề Hề đã nhận nuôi Cố Miểu, nên thái độ của anh đối với cậu nhóc cũng không tệ.
Cố Miểu lần đầu thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, tức khắc ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ quơ tay múa chân. Chà.. mới còn nhỏ mà đã biết phân biệt ai đẹp để mà thích!
Doãn Tư Thần hơi thoáng sửng sốt, mặc dù đã sắp trở thành ba nhưng đây là lần đầu anh tiếp xúc và ôm một cục bông mềm mại thế này.
" Thiếu gia, ngài ôm một cái đi, xem như là luyện tập trước, để khi tiểu thiếu gia sinh ra thì sẽ không lóng ngóng. "Thím Trương thấy ánh mắt giãy giụa của Doãn Tư Thần, bà không nói gì cả, liền nhét Cố Miểu vào lòng anh.
Cố Miểu gần gũi trong lòng Doãn Tư Thần, lập tức vùi đầu vào lồng ngực anh, mơ hồ kêu lên:" Ba ba, ba ba! "
Ánh mắt Doãn Tư Thần loé lên sự kích động, ngay sau đó hiện lên ý cười ôn nhu.
" Được, vì một tiếng ba này của con, ba sẽ nhận con làm con nuôi. "Doãn Tư Thần bồng Cố Miểu hướng lên trên:" Đây là Cố Miểu, con cháu của Doãn gia chúng ta!"
Tiểu gia hỏa trong bụng Cố Hề Hề tức thì tung chân đạp một cái, cô ôm bụng kêu lên: "Ai nha nha, em trai của con không vui rồi, ha ha! Mẹ đặt tên con là Cố Miểu, được không Cố Miểu, con thích tên này không?"
Vẻ mặt Mộc Nhược Na tràn đầy hưởng ứng: "Cố Miểu, Tiểu Miêu Miêu, tên này được đó!"
Lúc này hai cô nàng vô tư chắc chẳng bao giờ nghĩ đến đứa con trai mà họ vô tình nhận nuôi, tương lai sau này sẽ mang đến thành tựu làm kinh ngạc cả thế giới!
Cố Miểu đã có tên của mình, cậu nhóc vui vẻ múa may tay chân, vẻ mặt rất hạnh phúc. Vì phải trải qua một thời gian dài ăn uống không đầy đủ dinh dưỡng nên sự phát triển của Cố Miểu đã bị ảnh hưởng, hiện tại rốt cuộc đã có thể an nhàn nên cậu nhóc ăn ngon ngủ yên, đa phần là thức một chút rồi lại ngủ ngon lành. Cố Hề Hề đã bố trí hai người hầu chuyên phụ trách chăm lo sinh hoạt hằng ngày của Cố Miểu.
Mặc Tử Huyên nghe nói Mộc Nhược Na tìm cho Cố Hề Hề một đứa con trai nuôi, tức khắc cao hứng gọi điện thoại hẹn ngày đến thành phố N để xem hình dáng 'con voi con'. Đây đúng là bi kịch của Cố Miểu mà, bị người ta xem sạch sành sanh chưa nói, giờ còn bị một người thương nhớ đặt lịch hẹn đòi xem..
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Mặc Tử Huyên mở di động ra, đăng nhập vào nhóm trò chuyện trực tuyến và buông lời than vãn oán trách ông anh của mình.
Mặc Tử Hân và Doãn Tư Thần hiện tại đang ở thành phố S để xử lý hạng mục lấp biển mở đất, chính vì vậy mọi công việc dở dang của dự án khai thác nguồn năng lượng đều đè lên vai Mặc Tử Huyên, làm cô có muốn đến thành phố N cũng không có cơ hội.
Cả ba người chỉ kịp trò chuyện một chút thì Mặc Tử Huyên phải tiếp tục công việc, cô thật sự là bận đến bù đầu tóc rối.
Mộc Nhược Na sau khi bàn giao củ khoai lang Cố Miểu cho Cố Hề Hề thì coi như đã xong việc, cũng vỗ mông bỏ của chạy lấy người.
Cố Hề Hề hiện tại không có việc gì làm, nên chỉ quanh quẩn ở nhà chăm sóc bé con, nhìn Cố Miểu hồi phục từng ngày, thân hình gầy gò từ từ trở nên sổ sữa và múp máp, Cố Hề Hề ngày càng cảm thấy yêu thích cậu nhóc này.
Cô vừa đùa nghịch với ngón tay tròn trịa mũm mĩm của Cố Miểu, một tay còn lại vừa vuốt ve bụng, nhẹ nhàng mở miệng: "Con trai ngoan, sau này con sẽ cùng làm bạn với anh hai, về sau hai đứa sẽ ở cạnh nhau, cùng lớn lên, cùng đi học, cùng tán gái, và cả cùng đánh nhau với người ta nữa!"
Thím Trương bưng trà vào phòng, đúng thời điểm nghe được những lời này, bà nhịn không được mỉm cười và khẽ đằng hắng một tiếng, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, quần áo của con nít thường không mặc lâu được vì chúng lớn rất nhanh. Chốc lát nữa tôi sẽ cho người đi mua quần áo cho tiểu thiếu gia Cố Miểu, ở trong nhà chỉ mới chuẩn bị quần áo cho trẻ sơ sinh thôi, trẻ bảy tám tháng sẽ không mặc vừa quần áo đó."
"Vậy thím Trương gọi tài xế chuẩn bị giúp tôi đi, nửa tiếng nữa thì chờ tôi ở cửa, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, tôi sẽ đi trung tâm mua sắm để mua quần áo cho Cố Miểu. Tôi đã nhận nó còn làm con trai thì tôi sẽ đích thân chăm sóc nó." Cố Hề Hề cười nói: "Có nhiều người đi theo tôi như vậy, tất nhiên sẽ không lo lắng có chuyện gì cả."
Thím Trương đáp một tiếng, để khay trà lại trên bàn rồi ra ngoài chuẩn bị.
Thân thể bất tiện nên hiện tại Cố Hề Hề không thể bồng em bé, vì vậy cô đã an bài một bảo mẫu ở bên cạnh chuyên bế Cố Miểu, mọi người cùng nhau đi đến trung tâm mua sắm gần đó.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài nặng nề của Cố Hề Hề mà nghĩ cô yếu đuối, thật ra trong khoảng thời gian mang thai thì cô luôn thường xuyên chạy ngược chạy xuôi, chưa có lúc nào ở yên trong nhà quá một tháng, cho nên bây giờ thể lực của cô vẫn rất tốt.
Cố Hề Hề đi ở phía trước, cô thấy mẫu quần áo nào hợp mắt thì sẽ nói nhân viên bán hàng gói lại. Đây chính là trung tâm mua sắm của Mặc Tử Hân, Cố Hề Hề lại có thẻ hội viên kim cương nên dù mua nhiều hay ít thì đều được được miễn phí. Không sai, chính là miễn phí! Đây là chút đáp lễ của Mặc gia, hai nhà Doãn – Mặc đã hợp tác hai công trình và dự án hạng mục cực kỳ lớn, phần lợi nhuận mà Doãn gia nhường cho Mặc gia đã đủ mua đứt cả mấy trung tâm mua sắm. Cho nên Cố Hề Hề cứ vậy mà thong thả đi dạo mua sắm, Cố Miểu được bảo mẫu bồng theo sau cũng hào hứng xem náo nhiệt.
Chỉ cần chốc lát không nhìn thấy bóng dáng Cố Hề Hề thì Cổ Miểu sẽ quơ tay múa chân kêu lên: "Mama, mama!"
Cố Hề Hề nhịn không được nói: "Đứa bé này thông minh quá, đa số các em bé cỡ này đã biết mở miệng gọi ê a, nhưng hầu như là đều không nhận ra được sự khác biệt của từng người."
Tiểu Vương cười hì hì một tiếng, cô định nựng nịu khuôn mặt nhỏ của Cố Miểu, đáng tiếc là ngoại trừ Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ra thì cậu nhóc chả chịu nhìn đến ai cả.
"Quả nhiên là con nuôi của thiếu phu nhân." Thím Trương ở bên cạnh cười nói: "Nếu không đủ thông minh ưu tú thì sao có thể làm thủ tịch trợ lý của tiểu thiếu gia. Năm đó khi thiếu gia còn nhỏ thì Tiêu Hằng cũng đi theo bên cạnh như thế này, hai người cũng là cùng nhau lớn lên, thiếu gia là người cực kỳ thông minh trí tuệ cho nên Tiêu Hằng mới bị hào quang của thiếu gia che khuất. Người khác đều cho rằng Tiêu Hằng ngốc, thật ra không phải, Tiêu Hằng chỉ là biết cách che giấu bản thân."
Nghe được thím Trương đánh giá Tiêu Hằng như vậy, Tiểu Vương tức thì nhìn bà với ánh mắt cảm kích.
Cố Hề Hề cười nói: "Đúng vậy, Tiêu Hằng không ngốc, tôi ở trong mắt anh ta mới bị xem là ngốc."
Ngay lúc này, đột nhiên có một người cúi gầm mặt xuống đi theo hướng ngược lại của Cố Hề Hề, thời điểm đi lướt qua người Cố Hề Hề thì đối phương còn đụng vào người cô một chút.
Tiểu Vương phản ứng rất nhanh, lập tức tiến đến đẩy đối phương ra: "Cô đi mà không nhìn đường sao?"
Đối phương không ngẩng đầu, chỉ cúi xuống không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Cố Hề Hề chỉ là bị đụng nhẹ, không có trở ngại gì, liền nói: "Thôi bỏ đi, cô ấy không phải cố ý. Chúng ta đi thôi, đi mua thêm cho Cố Miểu mấy đôi giày vải nữa, một cậu bé đẹp trai sao lại không có giày đẹp để mang chứ?"
Cố Miểu tựa như nghe hiểu lời của Cố Hề Hề, tức khắc múa may tay chân vui vẻ.
Cố Hề Hề đi cùng trợ lý, bảo mẫu và vệ sĩ tiếp tục tiến đến các quầy hàng khác. Khi họ đã hoàn toàn rời khỏi thì người vừa đụng phải Cố Hề Hề mới ngẩng đầu lên, dung nhan tái nhợt tiều tụy hiện lên sát khí đáng sợ.
Người này không ai khác, chính là Tưởng Huy Âm, người đang sống và 'làm việc' trong một hang ổ lang sói. Tưởng Huy Âm của trước kia là bộ dáng cao cao tại thượng ngạo khí, còn lúc này đây cô ta chỉ là một thân mang theo hơi thở âm lãnh, đôi mắt như rắn độc, lạnh băng thị huyết.
Bàn tay của Tưởng Huy Âm gắt gao siết chặt lại.
"Cố Hề Hề, cô đúng là người không biết an phận, anh hai và anh họ đều bị cô dùng gương mặt giả nhân giả nghĩa đó lừa gạt! Còn tôi đã xem đủ rồi, cô đã hủy hoại tôi, sao tôi có thể buông tha cho cô?" Gương mặt vặn vẹo của Tưởng Huy Âm chậm rãi nở nụ cười thâm độc, mặt mày cực kỳ khả ố: "Cố Hề Hề, cứ chờ xem! Không bao lâu nữa tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá thật đắt!"
Cố Hề Hề bước đi, cảm thấy phía sau có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.. nhưng cô đã quay lại nhiều lần đều không phát hiện ra gì bất thường. Trong vô thức cô lấy tay xoa lên ngực trái, cảm nhận được trái tim mình đập nhanh một cách bất an, cứ như linh cảm báo trước chuyện gì sắp xảy ra..
Chẳng lẽ vì đang mang thai nên cô mới thất thần thế này.. phải rồi, nhất định là vậy! Mọi chuyện rõ ràng đang rất tốt đẹp, sao tim lại đập nhanh bất an cơ chứ? Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi mà!
Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Di động trong tay Tiểu Vương vang lên, cô nhìn xuống dãy số thì lập tức đưa cho Cố Hề Hề: "Là tổng giám đốc gọi."
Cố Hề Hề bỏ qua hết cảm giác bất an tim đập nhanh để nhận được thoại: "Alo, Tư Thần."
"Vợ này, mấy ngày rồi không gặp anh thì có nhớ anh không?" Thanh âm trầm thấp sủng nịch của Doãn Tư Thần truyền đến làm Cố Hề Hề đỏ mặt, cô vẫn luôn như vậy mỗi khi anh nói lời âu yếm dù hai người đã kết hôn hơn nửa năm.
"Đừng rộn nữa, em đang ở bên ngoài." Cố Hề Hề hờn dỗi nói: "Em đang đi mua đồ cho Cố Miểu."
"Việc này để quản gia và thím Trương làm là được rồi, cần gì em phải tự mình đi?" Doãn Tư Thần nhướng mày nói.
"Em là mẹ nuôi, sao lại mặc kệ con để người khác chăm được? Em cũng là được nhận nuôi mà, tình cảm này sao có thể vì huyết thống mà thay đổi?" Cố Hề Hề cười nói: "Anh là ba nuôi thì có phải nên bày tỏ thành ý gì một chút không?"
Đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng cười ấm áp: "Đúng đúng đúng, phu nhân giáo huấn quả là không sai, hôm nay anh sẽ trở về mang cho con quà gặp mặt, được không?"
"Được." Cố Hề Hề nghe nói Doãn Tư Thần sắp về, tức thì vui vẻ nói: "Em sẽ ở nhà chờ anh."
Hai người nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Cố Hề Hề quay sang nói với Tiểu Vương: "Ngài tổng giám đốc của em cuối cùng đã xong việc và chịu về nhà. Từ lúc có kết quả đấu thầu hạng mục tới giờ cũng hơn nửa tháng, gần hết tháng giêng rồi anh ấy mới có thời gian trở về. Chúng ta mua đồ nhanh lên rồi về sớm một chút.
Cố Hề Hề đưa tay nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Miểu:" Cố Miểu này, ba của con sắp về rồi, con có vui không nào? "
Hai bàn tay múp tròn của Cố Miểu nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Cố Hề Hề, cậu nhóc nhếch môi nở nụ cười vui vẻ. Do thời gian trước dinh dưỡng không tốt nên mặc dù đã bảy tám tháng nhưng hàm răng chỉ lưa thưa, cả răng cửa cũng chưa mọc. Cố Hề Hề đã chọn loại sữa bột tốt nhất để bồi bổ dinh dưỡng để cậu nhóc mau chóng hồi phục và phát triển tốt.
Đến buổi tối, quả nhiên Doãn Tư Thần trở về với một thân phong trần mệt mỏi.
Cả hai vợ chồng đã lâu không gặp, vừa gặp nhau tự nhiên có rất nhiều chuyện hàn huyên tâm sự không dứt. Bởi vì Cố Hề Hề đã nhận nuôi Cố Miểu, nên thái độ của anh đối với cậu nhóc cũng không tệ.
Cố Miểu lần đầu thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, tức khắc ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ quơ tay múa chân. Chà.. mới còn nhỏ mà đã biết phân biệt ai đẹp để mà thích!
Doãn Tư Thần hơi thoáng sửng sốt, mặc dù đã sắp trở thành ba nhưng đây là lần đầu anh tiếp xúc và ôm một cục bông mềm mại thế này.
" Thiếu gia, ngài ôm một cái đi, xem như là luyện tập trước, để khi tiểu thiếu gia sinh ra thì sẽ không lóng ngóng. "Thím Trương thấy ánh mắt giãy giụa của Doãn Tư Thần, bà không nói gì cả, liền nhét Cố Miểu vào lòng anh.
Cố Miểu gần gũi trong lòng Doãn Tư Thần, lập tức vùi đầu vào lồng ngực anh, mơ hồ kêu lên:" Ba ba, ba ba! "
Ánh mắt Doãn Tư Thần loé lên sự kích động, ngay sau đó hiện lên ý cười ôn nhu.
" Được, vì một tiếng ba này của con, ba sẽ nhận con làm con nuôi. "Doãn Tư Thần bồng Cố Miểu hướng lên trên:" Đây là Cố Miểu, con cháu của Doãn gia chúng ta!"
Bình luận truyện