Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 393: Nhân vật chính của bữa tiệc
Câu nói của Doãn Tư Thần đã khiến tâm Hề Hề chấn động, đáy mắt cô tức thì run rẩy, sau đó kịp thời bình tĩnh trở lại.
"Tất cả mọi người đều đang chờ, chúng ta nên đi nhanh lên." Hề Hề hoảng hốt rời tầm mắt của mình đi, cô thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ rằng bản thân mình sẽ trầm luân trong đôi mắt đó.
Bởi vì đôi mắt đó đầy nhu tình, và quá đỗi trịnh trọng, đến mức cô thật sự cho rằng anh đang nghiêm túc..
Doãn Tư Thần biết mình không thể sốt ruột, anh thấy cô lảng tránh nên cũng không nói gì khác, xoay người tiếp tục tiến về phía trước, vẫn nhẹ nhàng dắt tay Hề Hề bước đi chậm rãi. Nhìn ngoài mặt cả hai người rất điềm tĩnh, thực chất đã sóng to gió lớn gào thét trong lòng.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cả một quãng đường khá dài cuối cùng đã kết thúc, thời điểm hai người vừa bước chân vào hội trường thì tức khắc nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Hề Hề đương nhiên biết sự chào đón nồng nhiệt này là dành cho Doãn Tư Thần, vì cô là bạn gái dự tiệc đêm nay của anh nên mới được hưởng thơm lây mà thôi.
Doãn Tư Thần xưa nay không miễn cưỡng xã giao với bất kỳ ai, nụ cười của anh luôn luôn chỉ dành cho một người. Và đêm nay vẫn không ngoại lệ, anh đơn thuần chỉ hướng về các vị quan khách khác mà gật gật đầu, gương mặt tuyệt nhiên không có biểu cảm gì đặc biệt.
Hiển nhiên mặc kệ nét mặt không cảm xúc của anh thì tất cả vị khách của yến tiệc cũng đã đủ kích động phát cuồng rồi. Đối với họ mà nói, được tham dự chung một bữa tiệc với chủ tịch tập đoàn Doãn thị Doãn Tư Thần là một vinh dự sâu sắc. Tất cả bọn họ đều nhao nhao giành lấy cơ hội thể hiện để có thể tiếp cận anh.
Trong đám đông đang tưng bừng, hiển nhiên có khá nhiều ánh mắt hướng về phía Hề Hề, một giọng nói khe khẽ vang lên: "Người phụ nữ bên cạnh Doãn chủ tịch là vợ của anh ta sao?"
"Đương nhiên không phải! Cô ấy là phiên dịch viên đi theo hỗ trợ Doãn chủ tịch thôi, mà sao cô lại nghĩ vậy?" Một người khác lập tức phủ nhận câu nghi vấn trên.
Đối phương nghi hoặc nói: "Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Trước giờ tôi rất hâm mộ Doãn chủ tịch nên thường theo dõi trang weibo của anh ta, tuy hiện tại thì hình như anh ta đã xóa hết tất cả hình của người vợ trước, nhưng tôi chắc chắn mình không nhớ lầm, người vợ trước của anh ta và cô bạn gái dự tiệc hôm nay quả thật giống nhau như đúc!"
Những người đứng gần đó nghe vậy cũng hóng chuyện, không hẹn mà cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Hề Hề.
Ngay sau đó một người hốt hoảng lên tiếng: "Ôi cô nói tôi mới nhận ra, đúng là cô ấy trông rất quen mắt nha, đặc biệt là trong bộ lễ phục đó, hình như tôi đã thấy hình ảnh này ở đâu rồi?"
Càng ngày càng có nhiều người trong buổi yến tiệc cùng nhau nhìn Hề Hề và bị thu hút bởi cô, dẫu sao cô chính là xuất thân từ Vân gia, một thân lễ nghi hoàn mỹ không thể bắt bẻ, từng cử chỉ đều đúng mực, tiến thoái ung dung trang nhã.
Mặc cho Doãn Tư Thần khí tràng cường đại, thì ngược lại Hề Hề mang theo phong thái khoan thai thanh tao vẫn lôi cuốn mọi người.
Lời qua tiếng lại xã giao, thái độ của Doãn Tư Thần nhàn nhạt hờ hững, mọi lời khen của người khác lọt vào tai này của anh thì đã theo tai kia mà đi ra, từ đầu đến cuối anh chỉ toàn tâm chú ý đến một mình cô.
Trước kia mỗi lần Hề Hề tham gia các buổi tiệc, vì sức khoẻ của bé yêu nên cô chỉ uống nước trái cây hoặc sữa, lúc này thì cô đã tự do mà uống một ly champagne.
Men cồn đã làm gương mặt nhỏ xinh hơi hơi ửng đỏ, đôi mắt khẽ mơ màng dụ hoặc.
Đây là một hình ảnh khác Cố Hề Hề mà Doãn Tư Thần chưa từng được thấy. Anh không nghĩ chuột đồng nhỏ của anh khi uống rượu lại mê người đến như vậy, khoé mắt hẹp dài hơi mị mị, yết hầu giật giật, anh tức khắc đảo mắt một vòng quanh hội trường.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy những người đàn ông khác đang nhìn Hề Hề, ánh mắt của họ không đơn thuần mang ý nghĩa xã giao, mà là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, lập tức khiến trong lòng anh rất khó chịu.
Gương mặt mê hoặc lòng người đó tuyệt đối không thể để bất kỳ người đàn ông nào khác nhìn thấy!
Anh liền đặt ly rượu trong tay xuống, nói với Hề Hề: "Em uống nhiều rồi, tôi sẽ dẫn em đi nghỉ ngơi một chút."
Hề Hề ngẩn người, cô uống nhiều khi nào cơ chứ?
Champagne này có độ cồn rất thấp, cô thậm chí chỉ mới uống được vài hớp, như thế nào mà bảo là cô uống nhiều? Nhưng tất nhiên không để Hề Hề có cơ hội từ chối thì cô đã bị anh nắm lấy tay kéo đi rồi.
"Doãn chủ tịch, có gì cần sai bảo?"
"Doãn chủ tịch, xin hỏi có điều gì chúng tôi chưa chu toàn?"
"Doãn chủ tịch?"
Một nhóm người thấy sắc mặt Doãn Tư Thần có vẻ không vui, tức thì hoảng hốt lên tiếng dò hỏi.
"Hề Hề hơi mệt, tôi muốn tìm phòng để cô ấy nghỉ ngơi một chút." Thanh âm Doãn Tư Thần lạnh lùng vang lên.
Chủ tiệc vội vàng sai phục vụ đưa Doãn Tư Thần và Hề Hề đến phòng nghỉ.
Vừa bước vào phòng thì Doãn Tư Thần đã kéo Hề Hề ngồi xuống ghế sofa, anh liền ngồi xổm xuống đích thân cởi giày cao gót cho cô.
Hề Hề bị động tác bất thình lình này của anh làm cho sợ hãi!
Tình huống này là sao đây?
Rõ ràng cô đang trò chuyện cùng mọi người, chưa nói được mấy câu đã bị lôi vào phòng nghỉ?
Cô yêu cầu nghỉ ngơi hồi nào chứ? Cô đâu có thấy mệt chỗ nào đâu?
Cả vị chủ tịch này nữa, tự nhiên khi không lại ngồi xuống cởi giày cho cô?
Hề Hề cảm thấy tim mình bị dọa đến hồn bay phách tán rồi, cô lập tức đưa tay ngăn cản động tác của Doãn Tư Thần: "Doãn chủ tịch, ngài đây là?"
"Nếu đi giày cao gót không thoải mái, sau này không cần mang nữa." Tầm mắt Doãn Tư Thần nhìn vào đôi chân nhỏ của Hề Hề, trong đáy mắt hơi hơi đau lòng.
Ba năm trước đây vì mang thai Doãn Ngự Hàm nên Hề Hề thường xuyên mang giày đế bằng, hiện tại đột nhiên nhìn thấy cô mang giày cao gót lại khiến anh thấy xót xa. Dĩ nhiên anh không phủ nhận phụ nữ mang giày cao gót nhìn rất quyến rũ và đẹp mắt, nhưng đó là những người phụ nữ khác.
Còn người phụ nữ của anh thì không cần!
Người phụ nữ của anh chỉ cần thoải mái dễ chịu là được!
Chỉ cần cô thích và vui vẻ, thì anh sẽ thích!
Việc gì phải tự tra tấn mình để làm đẹp và lấy lòng người đàn ông khác?
Doãn Tư Thần nhớ lại ánh mắt những người đàn ông trong bữa tiệc nhìn Hề Hề, tức khắc khó chịu bứt rứt tựa như bảo bối trân quý của mình đang bị người khác mơ ước, trong lòng cực kỳ không vui.
Hề Hề nghe Doãn Tư Thần nói vậy, đáy lòng lại cảm thấy xốn xang.. thử hỏi phụ nữ có ai không đi giày cao gót? Đối với cô thì một chút này chỉ giống như một bữa ăn sáng!
Chẳng lẽ sắc mặt anh khó coi, rồi vội vã lôi kéo cô vào đây nghỉ, chỉ là vì nhìn thấy cô mang giày cao gót, tưởng cô vất vả? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Hề Hề lần nữa lấy tay ngăn cản Doãn Tư Thần: "Tôi không có việc gì đâu Doãn chủ tịch, một chút này đối với tôi không là gì cả. Còn điều này nữa Doãn chủ tịch, có phải ngài đang hiểu lầm gì không hay là đang ngộ nhận gì đó?"
Bàn tay thon dài của Doãn Tư Thần hơi khựng lại, đáy mắt loé lên trong giây lát, sau cùng vẫn dứt khoát cởi giày của Hề Hề, dù vậy giọng điệu có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Nếu đã vào đây thì dù mệt hay không, em cũng ngồi nghỉ một chút đi."
Đôi mắt ôn nhu dừng ở bàn chân trắng nõn, vẫn xinh đẹp mềm mại như trước đây, sự xúc động khiến Doãn Tư Thần nhịn không được khẽ nuốt nước miếng.
Anh nhớ thời gian anh và Cố Hề Hề vừa kết hôn, một buổi sáng trở về sau chuyến công tác dài đã nhìn thấy cô đang tung tăng tưới hoa ngoài vườn, khi đó cô đi chân trần, trên người chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi của anh. Mặc dù đã trôi qua bốn năm, nhưng từng ký ức ở trong lòng anh đều rõ ràng như chỉ mới ngày hôm qua.
Hề Hề bỗng dưng cảm thấy ái ngại, cô liền tìm đại một cái cớ: "Tôi.. tôi đi rót ly nước đã."
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười nhàn nhạt, anh chậm rãi vươn người đứng lên và ngồi xuống ghế sofa, tầm mắt không rời khỏi đôi bàn chân nhỏ kia.
Hề Hề quả thật bị dọa cho đến nao lòng mà, vị đại thần này rốt cuộc bị gì vậy?
Hôm nay là một ngày thật kỳ quái, mọi lời nói đều kỳ quái, cả chuyện xảy ra cũng kỳ quái!
Không phải tất cả đều đồn đại rằng người đàn ông này luôn lãnh khốc cao ngạo, chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh sao? Vậy vì cái gì anh lại cư xử khác thường như thế này? Chẳng lẽ là.. để ý coi trọng cô?
Hề Hề lập tức bị chính ý niệm này làm cho kinh sợ!
Sao có thể? Chủ tịch tập đoàn Doãn thị là người như thế nào chứ?
Anh và cô sao có thể liên quan gì?
Hề Hề chậm rãi rót cho mình một ly nước, cô hơi do dự một chút rồi rót tiếp một ly khác cho Doãn Tư Thần, sau đó quay lại ghế sofa.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lả lướt trên tấm thảm mềm mại, càng khiến lòng người mơ màng.
Doãn Tư Thần thấy Hề Hề rót nước cho anh thì ý cười càng sâu, ánh mắt trở nên tà mị.
Hề Hề luôn luôn nhớ rõ nhiệm vụ, cô nhẹ nhàng đặt ly nước trước mặt Doãn Tư Thần, hơi hơi bất an, nhẹ giọng dò hỏi: "Doãn chủ tịch có gì không hài lòng với yến tiệc hôm nay sao?"
"Em nói thử xem?" Ngón tay thon dài đưa lên hơi tháo lỏng nút thắt cà vạt, thuận tay cởi bỏ một nút ở cổ áo, sau đó tùy ý dựa lưng vào sofa, cả thân hình cao lớn phút chốc trở nên lười biếng thả lòng, khoé mắt hẹp dài nheo lại ma mị, toàn thân toát ra phong tình vạn chủng.
Hề Hề nhịn không được khẽ nuốt nước miếng.. người đàn ông yêu nghiệt này cố tình quyến rũ cô sao?
"Nếu Doãn chủ tịch cảm thấy hài lòng, vậy việc hợp tác.." Một câu này của Hề Hề chưa kịp nói trọn vẹn thì đã bị Doãn Tư Thần ngắt lời.
"Lại đây ngồi." Ngón tay thon dài chỉ về vị trí bên cạnh mình, Doãn Tư Thần đưa cằm hướng về phía Hề Hề.
Cô hơi do dự một chút, trong lòng tự mắng bản thân thật là thiếu chí khí, chỉ là trai đẹp thôi mà, sợ gì mà sợ?
Hề Hề chậm rãi đứng lên bước qua, thuận theo Doãn Tư Thần mà ngồi xuống cạnh anh, trí óc đang vặn vẹo suy nghĩ hết mọi từ ngữ phù hợp để hỏi rõ ràng về quyết định hợp tác.
Ừm, hiện tại cô không có nhiều tiền cho lắm, nếu hợp tác lần này thành công thì công ty nhất định sẽ trọng thưởng cho cô, thôi thì tươi cười nào. Nghĩ gì nói đó, Hề Hề lập tức mở miệng: "Doãn chủ tịch.." thì lại lần nữa bị ngắt lời.
"Gọi tôi là Doãn Tư Thần, hoặc là Tư Thần." Lời nói nhẹ nhàng, mà chẳng khác gì một mệnh lệnh cực kỳ khí phách.
Hề Hề há miệng ngơ ngác nhìn.
Cô và đối phương tính từ lúc gặp nhau đến giờ còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng, vậy mà lại chủ động nói cô gọi anh bằng tên, có thể không khiến cô suy nghĩ nhiều sao?
"Chúng ta cứ vậy mà rời khỏi bữa tiệc thì có ổn không?" Hề Hề thở dài một tiếng hỏi.
Rõ ràng yến tiệc này là vì hoan nghênh anh mới được tổ chức nha!
"Trong mắt em chỉ nhìn đến bữa tiệc mà không nhìn đến tôi ư?" Doãn Tư Thần nhướng mày nhìn Hề Hề.
"Hả?" Vẻ mặt Hề Hề tiếp tục mờ mịt.
Đáy mắt Doãn Tư Thần tức khắc sáng lên.
Đúng! Chính là ánh mắt này, đã ba năm rồi anh không nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của chuột đồng nhỏ!
Doãn Tư Thần đột nhiên nở nụ cười: "Có phải em rất muốn xúc tiến hợp tác lần này?"
Hề Hề theo bản năng gật gật đầu.
Đương nhiên muốn rồi! Nếu không thì sao cô lại phải vất vả đóng vai bạn gái dự tiệc bất đắc dĩ làm gì? Nếu hoàn thành nhiệm vụ này, cô không những đạt được phần thưởng của công ty, lại còn có một cảm giác thành công nữa chứ!
Thân thể Doãn Tư Thần đột nhiên ngả về phía Hề Hề, trong khoảnh khắc khuôn mặt anh tuấn kia đã phóng đại trong tầm mắt của cô.
Hề Hề giật mình, nhớ đến hình ảnh ngày hôm qua lúc ở trong chiếc xe Aston Martin thì liền đỏ mặt, cả mang tai đều ửng đỏ lên. Cô cứ như vậy thẫn thờ nhìn Doãn Tư Thần, thậm chí quên mất là mình nên lùi lại về phía sau.
"Tất cả mọi người đều đang chờ, chúng ta nên đi nhanh lên." Hề Hề hoảng hốt rời tầm mắt của mình đi, cô thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ rằng bản thân mình sẽ trầm luân trong đôi mắt đó.
Bởi vì đôi mắt đó đầy nhu tình, và quá đỗi trịnh trọng, đến mức cô thật sự cho rằng anh đang nghiêm túc..
Doãn Tư Thần biết mình không thể sốt ruột, anh thấy cô lảng tránh nên cũng không nói gì khác, xoay người tiếp tục tiến về phía trước, vẫn nhẹ nhàng dắt tay Hề Hề bước đi chậm rãi. Nhìn ngoài mặt cả hai người rất điềm tĩnh, thực chất đã sóng to gió lớn gào thét trong lòng.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cả một quãng đường khá dài cuối cùng đã kết thúc, thời điểm hai người vừa bước chân vào hội trường thì tức khắc nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Hề Hề đương nhiên biết sự chào đón nồng nhiệt này là dành cho Doãn Tư Thần, vì cô là bạn gái dự tiệc đêm nay của anh nên mới được hưởng thơm lây mà thôi.
Doãn Tư Thần xưa nay không miễn cưỡng xã giao với bất kỳ ai, nụ cười của anh luôn luôn chỉ dành cho một người. Và đêm nay vẫn không ngoại lệ, anh đơn thuần chỉ hướng về các vị quan khách khác mà gật gật đầu, gương mặt tuyệt nhiên không có biểu cảm gì đặc biệt.
Hiển nhiên mặc kệ nét mặt không cảm xúc của anh thì tất cả vị khách của yến tiệc cũng đã đủ kích động phát cuồng rồi. Đối với họ mà nói, được tham dự chung một bữa tiệc với chủ tịch tập đoàn Doãn thị Doãn Tư Thần là một vinh dự sâu sắc. Tất cả bọn họ đều nhao nhao giành lấy cơ hội thể hiện để có thể tiếp cận anh.
Trong đám đông đang tưng bừng, hiển nhiên có khá nhiều ánh mắt hướng về phía Hề Hề, một giọng nói khe khẽ vang lên: "Người phụ nữ bên cạnh Doãn chủ tịch là vợ của anh ta sao?"
"Đương nhiên không phải! Cô ấy là phiên dịch viên đi theo hỗ trợ Doãn chủ tịch thôi, mà sao cô lại nghĩ vậy?" Một người khác lập tức phủ nhận câu nghi vấn trên.
Đối phương nghi hoặc nói: "Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Trước giờ tôi rất hâm mộ Doãn chủ tịch nên thường theo dõi trang weibo của anh ta, tuy hiện tại thì hình như anh ta đã xóa hết tất cả hình của người vợ trước, nhưng tôi chắc chắn mình không nhớ lầm, người vợ trước của anh ta và cô bạn gái dự tiệc hôm nay quả thật giống nhau như đúc!"
Những người đứng gần đó nghe vậy cũng hóng chuyện, không hẹn mà cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Hề Hề.
Ngay sau đó một người hốt hoảng lên tiếng: "Ôi cô nói tôi mới nhận ra, đúng là cô ấy trông rất quen mắt nha, đặc biệt là trong bộ lễ phục đó, hình như tôi đã thấy hình ảnh này ở đâu rồi?"
Càng ngày càng có nhiều người trong buổi yến tiệc cùng nhau nhìn Hề Hề và bị thu hút bởi cô, dẫu sao cô chính là xuất thân từ Vân gia, một thân lễ nghi hoàn mỹ không thể bắt bẻ, từng cử chỉ đều đúng mực, tiến thoái ung dung trang nhã.
Mặc cho Doãn Tư Thần khí tràng cường đại, thì ngược lại Hề Hề mang theo phong thái khoan thai thanh tao vẫn lôi cuốn mọi người.
Lời qua tiếng lại xã giao, thái độ của Doãn Tư Thần nhàn nhạt hờ hững, mọi lời khen của người khác lọt vào tai này của anh thì đã theo tai kia mà đi ra, từ đầu đến cuối anh chỉ toàn tâm chú ý đến một mình cô.
Trước kia mỗi lần Hề Hề tham gia các buổi tiệc, vì sức khoẻ của bé yêu nên cô chỉ uống nước trái cây hoặc sữa, lúc này thì cô đã tự do mà uống một ly champagne.
Men cồn đã làm gương mặt nhỏ xinh hơi hơi ửng đỏ, đôi mắt khẽ mơ màng dụ hoặc.
Đây là một hình ảnh khác Cố Hề Hề mà Doãn Tư Thần chưa từng được thấy. Anh không nghĩ chuột đồng nhỏ của anh khi uống rượu lại mê người đến như vậy, khoé mắt hẹp dài hơi mị mị, yết hầu giật giật, anh tức khắc đảo mắt một vòng quanh hội trường.
Thời điểm Doãn Tư Thần nhìn thấy những người đàn ông khác đang nhìn Hề Hề, ánh mắt của họ không đơn thuần mang ý nghĩa xã giao, mà là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, lập tức khiến trong lòng anh rất khó chịu.
Gương mặt mê hoặc lòng người đó tuyệt đối không thể để bất kỳ người đàn ông nào khác nhìn thấy!
Anh liền đặt ly rượu trong tay xuống, nói với Hề Hề: "Em uống nhiều rồi, tôi sẽ dẫn em đi nghỉ ngơi một chút."
Hề Hề ngẩn người, cô uống nhiều khi nào cơ chứ?
Champagne này có độ cồn rất thấp, cô thậm chí chỉ mới uống được vài hớp, như thế nào mà bảo là cô uống nhiều? Nhưng tất nhiên không để Hề Hề có cơ hội từ chối thì cô đã bị anh nắm lấy tay kéo đi rồi.
"Doãn chủ tịch, có gì cần sai bảo?"
"Doãn chủ tịch, xin hỏi có điều gì chúng tôi chưa chu toàn?"
"Doãn chủ tịch?"
Một nhóm người thấy sắc mặt Doãn Tư Thần có vẻ không vui, tức thì hoảng hốt lên tiếng dò hỏi.
"Hề Hề hơi mệt, tôi muốn tìm phòng để cô ấy nghỉ ngơi một chút." Thanh âm Doãn Tư Thần lạnh lùng vang lên.
Chủ tiệc vội vàng sai phục vụ đưa Doãn Tư Thần và Hề Hề đến phòng nghỉ.
Vừa bước vào phòng thì Doãn Tư Thần đã kéo Hề Hề ngồi xuống ghế sofa, anh liền ngồi xổm xuống đích thân cởi giày cao gót cho cô.
Hề Hề bị động tác bất thình lình này của anh làm cho sợ hãi!
Tình huống này là sao đây?
Rõ ràng cô đang trò chuyện cùng mọi người, chưa nói được mấy câu đã bị lôi vào phòng nghỉ?
Cô yêu cầu nghỉ ngơi hồi nào chứ? Cô đâu có thấy mệt chỗ nào đâu?
Cả vị chủ tịch này nữa, tự nhiên khi không lại ngồi xuống cởi giày cho cô?
Hề Hề cảm thấy tim mình bị dọa đến hồn bay phách tán rồi, cô lập tức đưa tay ngăn cản động tác của Doãn Tư Thần: "Doãn chủ tịch, ngài đây là?"
"Nếu đi giày cao gót không thoải mái, sau này không cần mang nữa." Tầm mắt Doãn Tư Thần nhìn vào đôi chân nhỏ của Hề Hề, trong đáy mắt hơi hơi đau lòng.
Ba năm trước đây vì mang thai Doãn Ngự Hàm nên Hề Hề thường xuyên mang giày đế bằng, hiện tại đột nhiên nhìn thấy cô mang giày cao gót lại khiến anh thấy xót xa. Dĩ nhiên anh không phủ nhận phụ nữ mang giày cao gót nhìn rất quyến rũ và đẹp mắt, nhưng đó là những người phụ nữ khác.
Còn người phụ nữ của anh thì không cần!
Người phụ nữ của anh chỉ cần thoải mái dễ chịu là được!
Chỉ cần cô thích và vui vẻ, thì anh sẽ thích!
Việc gì phải tự tra tấn mình để làm đẹp và lấy lòng người đàn ông khác?
Doãn Tư Thần nhớ lại ánh mắt những người đàn ông trong bữa tiệc nhìn Hề Hề, tức khắc khó chịu bứt rứt tựa như bảo bối trân quý của mình đang bị người khác mơ ước, trong lòng cực kỳ không vui.
Hề Hề nghe Doãn Tư Thần nói vậy, đáy lòng lại cảm thấy xốn xang.. thử hỏi phụ nữ có ai không đi giày cao gót? Đối với cô thì một chút này chỉ giống như một bữa ăn sáng!
Chẳng lẽ sắc mặt anh khó coi, rồi vội vã lôi kéo cô vào đây nghỉ, chỉ là vì nhìn thấy cô mang giày cao gót, tưởng cô vất vả? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Hề Hề lần nữa lấy tay ngăn cản Doãn Tư Thần: "Tôi không có việc gì đâu Doãn chủ tịch, một chút này đối với tôi không là gì cả. Còn điều này nữa Doãn chủ tịch, có phải ngài đang hiểu lầm gì không hay là đang ngộ nhận gì đó?"
Bàn tay thon dài của Doãn Tư Thần hơi khựng lại, đáy mắt loé lên trong giây lát, sau cùng vẫn dứt khoát cởi giày của Hề Hề, dù vậy giọng điệu có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Nếu đã vào đây thì dù mệt hay không, em cũng ngồi nghỉ một chút đi."
Đôi mắt ôn nhu dừng ở bàn chân trắng nõn, vẫn xinh đẹp mềm mại như trước đây, sự xúc động khiến Doãn Tư Thần nhịn không được khẽ nuốt nước miếng.
Anh nhớ thời gian anh và Cố Hề Hề vừa kết hôn, một buổi sáng trở về sau chuyến công tác dài đã nhìn thấy cô đang tung tăng tưới hoa ngoài vườn, khi đó cô đi chân trần, trên người chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi của anh. Mặc dù đã trôi qua bốn năm, nhưng từng ký ức ở trong lòng anh đều rõ ràng như chỉ mới ngày hôm qua.
Hề Hề bỗng dưng cảm thấy ái ngại, cô liền tìm đại một cái cớ: "Tôi.. tôi đi rót ly nước đã."
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười nhàn nhạt, anh chậm rãi vươn người đứng lên và ngồi xuống ghế sofa, tầm mắt không rời khỏi đôi bàn chân nhỏ kia.
Hề Hề quả thật bị dọa cho đến nao lòng mà, vị đại thần này rốt cuộc bị gì vậy?
Hôm nay là một ngày thật kỳ quái, mọi lời nói đều kỳ quái, cả chuyện xảy ra cũng kỳ quái!
Không phải tất cả đều đồn đại rằng người đàn ông này luôn lãnh khốc cao ngạo, chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh sao? Vậy vì cái gì anh lại cư xử khác thường như thế này? Chẳng lẽ là.. để ý coi trọng cô?
Hề Hề lập tức bị chính ý niệm này làm cho kinh sợ!
Sao có thể? Chủ tịch tập đoàn Doãn thị là người như thế nào chứ?
Anh và cô sao có thể liên quan gì?
Hề Hề chậm rãi rót cho mình một ly nước, cô hơi do dự một chút rồi rót tiếp một ly khác cho Doãn Tư Thần, sau đó quay lại ghế sofa.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lả lướt trên tấm thảm mềm mại, càng khiến lòng người mơ màng.
Doãn Tư Thần thấy Hề Hề rót nước cho anh thì ý cười càng sâu, ánh mắt trở nên tà mị.
Hề Hề luôn luôn nhớ rõ nhiệm vụ, cô nhẹ nhàng đặt ly nước trước mặt Doãn Tư Thần, hơi hơi bất an, nhẹ giọng dò hỏi: "Doãn chủ tịch có gì không hài lòng với yến tiệc hôm nay sao?"
"Em nói thử xem?" Ngón tay thon dài đưa lên hơi tháo lỏng nút thắt cà vạt, thuận tay cởi bỏ một nút ở cổ áo, sau đó tùy ý dựa lưng vào sofa, cả thân hình cao lớn phút chốc trở nên lười biếng thả lòng, khoé mắt hẹp dài nheo lại ma mị, toàn thân toát ra phong tình vạn chủng.
Hề Hề nhịn không được khẽ nuốt nước miếng.. người đàn ông yêu nghiệt này cố tình quyến rũ cô sao?
"Nếu Doãn chủ tịch cảm thấy hài lòng, vậy việc hợp tác.." Một câu này của Hề Hề chưa kịp nói trọn vẹn thì đã bị Doãn Tư Thần ngắt lời.
"Lại đây ngồi." Ngón tay thon dài chỉ về vị trí bên cạnh mình, Doãn Tư Thần đưa cằm hướng về phía Hề Hề.
Cô hơi do dự một chút, trong lòng tự mắng bản thân thật là thiếu chí khí, chỉ là trai đẹp thôi mà, sợ gì mà sợ?
Hề Hề chậm rãi đứng lên bước qua, thuận theo Doãn Tư Thần mà ngồi xuống cạnh anh, trí óc đang vặn vẹo suy nghĩ hết mọi từ ngữ phù hợp để hỏi rõ ràng về quyết định hợp tác.
Ừm, hiện tại cô không có nhiều tiền cho lắm, nếu hợp tác lần này thành công thì công ty nhất định sẽ trọng thưởng cho cô, thôi thì tươi cười nào. Nghĩ gì nói đó, Hề Hề lập tức mở miệng: "Doãn chủ tịch.." thì lại lần nữa bị ngắt lời.
"Gọi tôi là Doãn Tư Thần, hoặc là Tư Thần." Lời nói nhẹ nhàng, mà chẳng khác gì một mệnh lệnh cực kỳ khí phách.
Hề Hề há miệng ngơ ngác nhìn.
Cô và đối phương tính từ lúc gặp nhau đến giờ còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng, vậy mà lại chủ động nói cô gọi anh bằng tên, có thể không khiến cô suy nghĩ nhiều sao?
"Chúng ta cứ vậy mà rời khỏi bữa tiệc thì có ổn không?" Hề Hề thở dài một tiếng hỏi.
Rõ ràng yến tiệc này là vì hoan nghênh anh mới được tổ chức nha!
"Trong mắt em chỉ nhìn đến bữa tiệc mà không nhìn đến tôi ư?" Doãn Tư Thần nhướng mày nhìn Hề Hề.
"Hả?" Vẻ mặt Hề Hề tiếp tục mờ mịt.
Đáy mắt Doãn Tư Thần tức khắc sáng lên.
Đúng! Chính là ánh mắt này, đã ba năm rồi anh không nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của chuột đồng nhỏ!
Doãn Tư Thần đột nhiên nở nụ cười: "Có phải em rất muốn xúc tiến hợp tác lần này?"
Hề Hề theo bản năng gật gật đầu.
Đương nhiên muốn rồi! Nếu không thì sao cô lại phải vất vả đóng vai bạn gái dự tiệc bất đắc dĩ làm gì? Nếu hoàn thành nhiệm vụ này, cô không những đạt được phần thưởng của công ty, lại còn có một cảm giác thành công nữa chứ!
Thân thể Doãn Tư Thần đột nhiên ngả về phía Hề Hề, trong khoảnh khắc khuôn mặt anh tuấn kia đã phóng đại trong tầm mắt của cô.
Hề Hề giật mình, nhớ đến hình ảnh ngày hôm qua lúc ở trong chiếc xe Aston Martin thì liền đỏ mặt, cả mang tai đều ửng đỏ lên. Cô cứ như vậy thẫn thờ nhìn Doãn Tư Thần, thậm chí quên mất là mình nên lùi lại về phía sau.
Bình luận truyện