Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 426: Vương tổng đến từ đế đô



Hề Hề mờ mịt nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mắt.

Trợ lý của ông ta bước đến bên cạnh, thấp giọng nói: "Vương tổng, chúng ta phải đi mau nếu không sẽ không kịp!"

Vương tổng lúc này mới nhìn Hề Hề bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, lại nói: "Không biết tôi có thể mời cô dùng một bữa cơm không?"

Hề Hề cảnh giác liếc mắt nhìn đối phương: "Không cần đâu, đa tạ ý tốt của ông. Tạm biệt!"

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Cửa thang máy mở ra lần nữa, Hề Hề vội vàng rời khỏi, hoàn toàn không muốn dây dưa với người đàn ông xa lạ này. Cô đã làm công việc biên phiên dịch nhiều năm, gặp không ít đối tượng là kiểu đàn ông chủ động tấn công, mỗi lần như vậy cô đều rất cảnh giác. Mà đừng nói là một ông già trung niên, cho dù là một thanh niên cực kỳ đẹp trai đứng trước mặt thì chưa chắc cô đã để tâm.

Ngày nào cũng nhìn thấy trai đẹp riết cô đã no cả mắt rồi!

Chờ Hề Hề nhấn nút thang máy rời khỏi, Vương tổng mới quay sang nói với trợ lý bên cạnh: "Điều tra cho tôi về người phụ nữ này, cô ta quả thật rất giống người đó, thật sự quá giống.."

"Vâng, Vương tổng." Trợ lý lập tức trả lời: "Vương tổng, chúng ta nên đi thôi!"

Vương tổng gật gật đầu, cũng không chần chừ gì nữa, nhanh chóng rời đi.

Hề Hề ra khỏi thang máy, bước đến một quán cà phê ở tầng trệt khách sạn, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại tĩnh tâm một chút. Quả nhiên không gian này sẽ giúp cô nghỉ ngơi hiệu quả hơn là căn phòng ngột ngạt kia. Ngồi nghỉ một chút, cô liền lấy di động ra gọi về nhà mình, quyết định kể rõ tình hình hiện tại.

Ngoài dự đoán của cô, vợ chồng Vân lão gia chỉ trầm mặc một lúc, cuối cùng chỉ dặn dò cô một câu: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận."

Cúp điện thoại, Hề Hề ngẫm nghĩ lại lời của ba mẹ, rõ ràng có ẩn ý khác.

Rốt cuộc thì hai người họ đang che giấu cô điều gì?

Thôi không nghĩ nữa, nếu cô đã trở về thì phải tự mình tìm hiểu chân tướng sự việc ba năm trước đây!

Ngón tay nhẹ nhàng miết muỗng khuấy ly cà phê, dòng suy tư của Hề Hề càng lúc càng xa xăm, ngay lúc cô đang mơ màng thì một bóng cao lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, sau đó ngồi xuống đối diện mà chẳng cần quan tâm đến sự đồng ý của cô.

Hề Hề ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt nghiêm nghị lãnh đạm, ngũ quan có phần thô cứng, đối phương đồng thời đang cúi đầu nhìn cô.

"Anh là?" Hề Hề hơi ngờ ngợ không chắc chắn, hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi.

"Rốt cuộc cô đã trở lại." Tiêu Hằng lập tức nói thẳng vào vấn đề chính: "Tôi đến để đưa cho cô vài món đồ."

Nói xong, Tiêu Hằng lấy ra một phong thư để lên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Hề Hề tức khắc đưa tay chặn lại, nghi hoặc nhìn đối phương: "Đây là gì?"

Tầm mắt Tiêu Hằng không rời khỏi gương mặt của Hề Hề, hình ảnh của cô bây giờ thay đổi khá nhiều so với lần đầu Tiêu Hằng gặp cô. Lúc trước vì mang thai nên trông cô rất mũm mĩm đẫy đà, gương mặt khi ấy khá tròn trịa, còn bây giờ vóc dáng cô thon thả hơn nhiều, khuôn mặt trái xoan vừa phải, cằm hơi nhọn một chút.

Cô vẫn là cô, nhưng lại không phải Cố Hề Hề mà Tiêu Hằng gặp gỡ ba năm trước đây.

"Một số tiền mặt đủ dùng, thẻ ngân hàng, di động kèm thẻ sim có sẵn, chìa khóa biệt thự, chìa khóa ô tô." Tiêu Hằng nói năng không chút kiêng dè: "Cô vừa về nước, chắc chắn chưa chuẩn bị gì cả, những thứ này là để cho cô dùng."

Hề Hề ngẩn người, sao người ta hay thích cho cô tiền và đồ để xài vậy nhỉ?

"Chúng ta.. biết nhau sao?" Thời điểm nói câu này, ánh mắt Hề Hề mờ mịt khiến tâm Tiêu Hằng thật sự cảm thấy đau xót.

"Có quen biết." Tiêu Hằng nhanh chóng dời tầm mắt, rõ ràng đáy mắt ẩn chứa sự đau lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Cô gầy quá."

Hề Hề vô thức đưa tay sờ sờ lên mặt mình, khá cân đối mà, gầy đâu mà gầy?

"Được rồi, dù chúng ta có quen biết thì tôi vẫn không thể nhận.." Hề Hề vừa nói vừa đưa tay đẩy phong thư ngược lại về hướng đối phương, nào ngờ Tiêu Hằng chẳng chờ cô nói hết câu thì đã đứng phắt dậy, xoay người rời khỏi!

Cả một cơ hội để cự tuyệt cũng không cho phép Hề Hề nói ra!

Hề Hề sửng sốt thật lâu cho đến khi bóng dáng Tiêu Hằng khuất hẳn ở ngoài cửa thì cô vẫn chưa kịp phản ứng lại được tình huống kỳ dị này.. Thật khó hiểu nha!

Cầm phong thư trong tay mà Hề Hề cảm thấy thật rối rắm khó hiểu, cô chỉ vừa về nước chưa kịp hành động gì, nhưng đã có hai người chủ động xuất hiện đưa tiền, biệt thự, xe và đồ đạc cho cô sử dụng, mà chẳng có món nào trong đó là giá trị nhỏ cả!

Nếu là người phụ nữ khác thì chắc đã sung sướng ngất trời, cười híp mắt đến mức không thấy nổi mặt trời? Bất quá thì thật may mắn, cô không phải người không hiểu sự đời mà dễ bị lung lạc tâm trí vì những vật này. Chỉ là cô thật sự hiếu kỳ, người đàn ông vừa rồi vì sao lại cho cô những thứ này?

Đây toàn là tài sản có giá trị, Hề Hề dù không nhận thì cũng không thể để mặc phong bì ở đây, vậy nên cô đành tạm cất giữ, chờ cơ hội thích hợp sẽ trả lại cho đối phương.

Một lúc sau, uống xong ly cà phê thì cô chuẩn bị rời khỏi, chưa kịp đứng dậy thì lại có thêm một người nữa xuất hiện.

"Xin hỏi, cô là Vân Hề tiểu thư?" Đối phương thẳng thắn nói rõ: "Tôi là trợ lý của Vương tổng, có thể nói đôi lời không?"

Trợ lý của Vương tổng? Là người đàn ông trung niên vừa rồi?

Hề Hề tức khắc nhíu mày, muốn cự tuyệt.

Đối phương lập tức nói tiếp: "Mong Vân Hề tiểu thư đừng hiểu lầm, Vương tổng chỉ muốn gặp cô, không có ý gì khác. Hiện giờ Vương tổng đang có cuộc họp gấp, mong tiểu thư có thể chờ tầm mười phút, được không? Bởi vì chuyện này có liên quan đến chị của cô, cũng có thể là liên quan đến chính cô."

Hề Hề ngẩn người, liên quan đến chị? Vân Nặc? Ông ta biết Vân Nặc?

Mặc dù hơi do dự một chút, nhưng Hề Hề vẫn quyết định ngồi lại, để xem Vương tổng này rốt cuộc muốn nói gì.

Quả nhiên chưa đến mười phút sau thì Vương tổng chật vật chạy đến, người còn đổ đầy mồ hôi, chứng tỏ ông ta đã rất vội vã để có mặt tại đây. Sự khẩn trương của ông ta khiến Hề Hề rất ngạc nhiên, đối phương muốn gặp cô chung quy là vì cái gì?

Vương tổng nhìn thấy Hề Hề còn đợi ở đây thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta mở miệng nói: "Thật xin lỗi đã để cô chờ lâu."

Hề Hề lễ phép chào hỏi: "Không sao, xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì?"

Vương tổng gọi phục vụ tới kêu hai ly cà phê, lần nữa mời Hề Hề ngồi xuống rồi nói: "Xin phép tự giới thiệu một chút, tôi là Vương Trấn, đến từ đế đô."

Hề Hề gật gật đầu: "Tôi là Vân Hề."

"Cô là người của Vân gia?" Ánh mắt Vương tổng sáng ngời.

Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng."

"Thảo nào.." Vương tổng thầm than một tiếng.

Hề Hề kinh ngạc: "Nói vậy là có ý tứ gì? Xin lỗi nhưng tôi chưa hiểu ý của ngài?"

"Đây là danh thiếp của tôi, không biết liệu tôi có cơ hội mời cô đến đế đô một chuyến?" Vương tổng đưa một tấm danh thiếp về hướng của Hề Hề, gương mặt tràn ngập chờ mong.

Hề Hề cảm thấy kỳ quái, cô không phải kỳ nữ tài danh hay người nổi tiếng gì, nhưng sao đối phương lại nhiệt tình quá đỗi như thế này?

"À xin đừng hiểu lầm, tôi không có bất kỳ ý định quá phận." Vương tổng có vẻ bất an xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, vẻ mặt lo lắng nhìn Hề Hề: "Chỉ là con trai của tôi một lòng ngưỡng mộ Vân gia từ lâu, nhưng chưa có được cơ hội nào gặp mặt người của Vân gia. Bây giờ có duyên tình cờ gặp Vân tiểu thư, đúng là ông trời tác hợp mà!"

Hề Hề cười nhạt: "Ngài quá khen rồi."

Di động trong tay trợ lý của Vương tổng reo lên, trợ lý liền thấp giọng nói nhỏ bên cạnh Vương tổng: "Là điện thoại của thiếu gia."

Đôi mắt Vương tổng thoáng vui mừng, chẳng màng hình tượng ở trước mặt Hề Hề mà vội vàng bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói bực bội gắt gỏng: "Ba, con không thể làm theo ý ba được, con hoàn toàn không có hứng thú gì với việc kinh doanh cả! Con còn rất nhiều công trình nghiên cứu phải thực hiện! Luận văn tiến sĩ còn chưa hoàn tất, con phải.."

Vương tổng lập tức ngắt lời: "Ba đã tìm được Vân gia tiểu thư!"

Phía bên kia đột nhiên im bặt, vài giây sau là một thanh âm dồn dập kinh ngạc: "Cô ấy.. cô ấy ở đâu?"

"Đang ở ngay trước mặt ba." Vương tổng bình tĩnh trả lời.

Giây tiếp theo trong điện thoại truyền đến một tiếng 'ẦM' vang dội, nghe có vẻ như tiếng ngã trên mặt đất và đồ đạc bị va chạm, sau đó là một tiếng đóng cửa thật mạnh! Thanh âm rõ ràng ồn ào đến mức Hề Hề ngồi ở đối diện vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Hề Hề hơi xấu hổ, cô và đối phương chỉ là người lạ nhưng họ lại phản ứng quá kịch liệt thế này, có phải khoa trương quá mức rồi không?

Thấy Vương tổng cúp điện thoại, Hề Hề hơi cúi đầu nói: "Nếu ngài không có gì khác cần nói, tôi xin phép đi trước."

Hề Hề cầm lấy túi xách, xoay người muốn rời khỏi. Chỉ là dường như hôm nay là một ngày kỳ lạ rập khuôn, cứ mỗi lần cô muốn bỏ đi thì sẽ có người ngăn cản, lần này cũng không ngoại lệ!

Lúc cô bước đến cửa quán cà phê, thiếu chút nữa đã bị một người vội vàng chạy xộc vào xô ngã.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi.." Người đụng phải Hề Hề không ngừng lên tiếng xin lỗi, nhưng câu cuối cùng thì hung hăng bị nghẹn lại, không thể nói trọn vẹn.

"Không sao." Hề Hề nhẹ nhàng gật gật đầu, quay người định rời đi.

Bỗng nhiên đối phương đưa tay ngăn cản, Hề Hề giật mình trợn tròn mắt!

Đây là một người đàn ông dáng người tầm thước, cao tầm 1m78, mang một cặp kính cận khá dày, tuy ngũ quan không phải quá sắc sảo, nhưng khí chất ưu tú nho nhã, vẻ ngoài trí thức. Một người như vậy hẳn sẽ được vô số phụ nữ để mắt.

Đáng tiếc là thẩm mỹ của Hề Hề đã sớm bị dung nhan của Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân điều chỉnh thành một tiêu chuẩn quá khắt khe, vậy nên đa số những người đàn ông khác trong thiên hạ khó mà được cô cho điểm cao.

"Nặc Nặc.." Đối phương nhìn Hề Hề với ánh mắt si mê, ngây dại kêu lên: "Cuối cùng tôi lại được gặp em rồi.."

Hề Hề tức thì hiểu rõ hết nguyên nhân câu chuyện.. thì ra là một người trồng cây si cho chị của cô!

"Xin lỗi, tôi không phải Vân Nặc, đó là chị của tôi." Hề Hề điềm đạm lùi lại, giữ khoảng cách và lễ phép gật đầu nói: "Tôi là Vân Hề."

"Không phải Nặc Nặc.." Người đàn ông nghe được câu này, lập tức hoảng hốt, đôi mắt buồn bã rũ xuống, không khó để nhận sự nuối tiếc trên gương mặt ôn nhu. Nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy chị của cô.."

"Chị tôi đã qua đời năm năm trước." Hề Hề thành thật trả lời: "Phần mộ của chị ấy không được chôn cất ở Trung Quốc, đây là chuyện riêng của gia đình tôi nên không thể nói với anh, thật xin lỗi."

Lúc này, Vương tổng và trợ lý cũng chạy đến, ông ta liền mở miệng nói: "Vương Vũ, không được thất lễ với Vân tiểu thư."

Vương Vũ ngẩng đầu nhìn Vương tổng, nói: "Ba.. chuyện này.."

Hề Hề dĩ nhiên không có thời gian, càng không có hứng thú ở đây xem một màn phụ tử tình thâm, tức khắc gật gật đầu nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước!"

Dứt lời, Hề Hề vội vã bỏ đi, để lại ánh mắt si ngốc của Vương Vũ vẫn nhìn theo bóng dáng cô thật lâu, thật lâu..

"Chỉ là rất giống mà thôi, không phải sao?" Vương Vũ nghiêm mặt nhìn Vương tổng: "Đây là sự bồi thường của ba đối với con sao?"

"Vương vũ!" Nét mặt Vương tổng biến sắc.

"Hiện tại hẳn là ba đang rất đắc ý đúng không, vậy còn cần đến đứa con trai này làm gì? Con phải trở về tiếp tục công việc nghiên cứu của mình, còn công ty của ba, tài sản và việc kinh doanh của ba, con hoàn toàn không có hứng thú, ba muốn giao cho ai thì tùy!" Vương Vũ nói xong, lập tức cất bước rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện