Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 43: Dạy em tiếng Hàn
Ngón tay Doãn Tư Thần dừng lại, đôi mắt hẹp dài ngẩng lên, gương mặt anh tuấn tà mị bừng sáng.
Lá gan con chuột đồng nhỏ này càng ngày càng lớn, dám không mời tự đến ngồi đối diện mình mà ăn uống.
Cố Hề Hề ăn một miếng, ngẩng đầu liền đón lấy tầm mắt của Doãn Tư Thần. Cô lập tức làm bộ dạng nịnh nọt lấy một bộ đồ ăn, dùng thìa mới múc một thìa nước canh đưa đến bên miệng Doãn Tư Thần.
Cô muốn xúc cơm cho anh ăn sao?
Đáy mắt Doãn Tư Thần lập tức cân nhắc, như thế nào đây, còn không phải nhịn không được mà nhờ anh dạy tiếng Hàn cho cô sao?
Cố Hề Hề tràn ngập chờ mong nhìn Doãn Tư Thần, chiếc thìa trong tay đặt bên khóe miệng anh.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Đôi mắt Doãn Tư Thần rung rung, hàng mi dài cụp xuống, uống hết thìa nước canh Cố Hề Hề múc cho.
Nhìn anh uống hết canh mình múc, nhất thời Cố Hề Hề như được ủng hộ, lại lấy cái này lấy cái kia cho anh ăn.
Cố Hề Hề đút một hồi liền nghĩ: Hiện tại cũng dỗ xong rồi phải không? Mình có thể cầu xin sau khi chủ tịch Hàn quốc và phu nhân tới, mình chỉ mỉm cười mà không nói chuyện có được không?
Cố Hề Hề vừa muốn mở miệng thì thấy Doãn Tư Thần lại tiếp tục cúi đầu làm việc. Cô thấy anh không thèm để ý mình, cũng xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ ăn gì đó.
"Canh." Đột nhiên Doãn Tư Thần mở miệng.
Nhất thời Cố Hề Hề không phản ứng kịp, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần. Ánh mắt anh nhìn vào bát canh trước mặt cô, lúc này cô mới phản ứng ra là anh muốn uống nước canh!
Đúng thật là, chẳng lẽ anh ta không có tay hay sao? Còn muốn cô múc cho? Bất quá trong lòng oán thầm nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dùng thìa múc canh đưa đến miệng anh.
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn, khóe miệng nhếch lên ý cười khó thấy: Cố Hề Hề quên đổi thìa, đó chính là thìa của cô.
Doãn Tư Thần cúi đầu uống hết: "Lại thêm một thìa nũa."
Cố Hề Hề khẩn trương tiếp tục múc canh cho anh uống. Uống xong canh, cô muốn mở miệng nói, thì Doãn Tư Thần đã bắt đầu gọi điện thoại: "Phương án thu mua công ty Hoa Đằng ra sao rồi? Một kế hoạch nho nhỏ còn làm không được, làm không tốt thì cút đi!"
Cúp điện thoại, Doãn Tư Thần tiếp tục gọi cuộc gọi thứ hai: "Sáng ngày mai tôi không thấy kết quả phân công phòng thí nghiệm mới, tất cả các người nghỉ hết đi!"
"Ai thiết kế như vậy? Đường đường là tập đoàn tài chính Doãn thị ngay cả trình độ thiết kế cũng chỉ đến mức này?"
"Nói cho giám đốc của các người, ngày mai anh ta có thể lĩnh tiền hưu rồi!"
* * *
Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thần ra mệnh lệnh xong chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thôi vậy, xem ra tối nay mình không có cơ hội đưa ra ý kiến, vẫn nên yên lặng mà học tiếng Hàn vậy.
Cố Hề Hề khép nép ngồi trên ghế sofa, ôm cuốn sách tiếng Hàn sơ cấp khó khăn đọc: "An nhon ha se yo.. cam sa ham ni ta.. oppa! Sa rang he yo." (Phiên âm từ tiếng Hàn, nghĩa là: "Xin chào.. cám ơn.. anh! Em yêu anh.")
Ngón tay đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Hề Hề nhắm mắt cố gắng đọc sách tiếng Hàn sơ cấp.
Đúng là con chuột đồng nhỏ quật cường! Rõ ràng là muốn mình dạy cô tiếng Hàn vậy mà lại kìm nén đến chết cũng không chịu nói! Nghe xem đang đọc cái gì? Lộn tùng phèo như thế có chỗ nào là tiếng Hàn chứ?
Thôi, nhìn cô múc thức ăn cho mình liền chủ động dạy cô một lần vậy!
Cố Hề Hề đang hết sức cố gắng, đột nhiên có một bàn tay lớn cướp sách trong tay cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
Doãn Tư Thần trực tiếp dùng tiếng Hàn nói với Cố Hề Hề: "Ai dạy em phát âm như vậy? Nói ra lại làm tôi xấu mặt! Đến đây, sửa phát âm cho đúng như tôi."
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, anh.. làm gì vậy? Anh đang muốn dạy cô tiếng Hàn sao?
Trời ạ, đúng là khó tin mà! Chỉ cần anh đồng ý để mình không phải mở miệng là tốt rồi!
Ngay sau đó, Doãn Tư Thần bắt đầu dùng tiếng Hàn chuẩn đối thoại với Cố Hề Hề.
Từ từ đã, anh vừa nói gì? Này, anh nói chậm một chút, tôi nghe không hiểu, này!
Nhìn Cố Hề Hề lần này đến lần khác dùng ánh mắt con chuột đồng nhỏ nhìn mình, Doãn Tư Thần cảm thấy có gì đó kích thích muốn tự tay bóp mặt cô.
"Tôi nói, vì không muốn em ra ngoài tự làm xấu mặt mình, tôi sẽ dạy tiếng Hàn cho em." Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, thân mình cao lớn lập tức tiếp sát cô, tràn đầy khí thế bức người, trong nháy mắt bẻ gãy mọi giác quan của cô.
Cố Hề Hề cảm thấy cổ họng khô khốc. Khí thế bức người cường đại như vậy ngồi bên cạnh, sao có thể không ảnh hưởng?
Cố Hề Hề cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, mà dường như Doãn Tư Thần không cảm giác như vậy. Ngược lại anh còn lại gần cô thêm một chút nữa..
"Còn thất thần làm gì? Bắt đầu đọc theo tôi." Khóe mắt Doãn Tư Thần liếc nhìn biểu tình ngu ngơ của Cố Hề Hề, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lúc này Cố Hề Hề mới hoàn hồn, được rồi, cô không muốn học cũng không được đúng không?
Cố Hề Hề khó khăn đọc theo Doãn Tư Thần. Thời gian từng chút trôi qua, hai cái đầu càng ngày càng dựa gần vào nhau.
Cuối cùng, Doãn Tư Thần trực tiếp nắm lấy ngón tay của Cố Hề Hề chỉ vào chữ trên sách: "Em chú ý một chút có được không? Chưa thấy ai ngốc như vậy, những câu này có ý là.."
Hai người lập tức phản ứng lại. Nhiệt độ từ ngón tay truyền đến làm cho trái tim hai người đập lỡ một nhịp.
Cố Hề Hề lập tức rút ngón tay lại, máu toàn thân điên cuồng kêu gào, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, không dám nhìn Doãn Tư Thần nữa.
Đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, yết hầu lên xuống cũng bán đứng tâm tình luống cuống lúc này của anh.
Cố Hề Hề không biết vì sao lại như vậy, ngay lúc Doãn Tư Thần cầm lấy ngón tay của cô, cả người cô không nhịn được mà run rẩy! Loại cảm giác như có dòng điện chạy qua như vậy làm cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cố Hề Hề không dám nhúc nhích, theo bản năng rút ngón tay của mình ra khỏi bàn tay của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần cảm tháy ngón tay mềm mại từ trong lòng bàn tay mình bị rút ra, đáy lòng cảm thấy mất mát. Loại cảm giác bị mất mát này thực sự không dễ chịu chút nào.
"Tôi.. có phải tôi ngu dốt lắm không.. tôi sẽ tự mình từ từ học cũng được." Cố Hề Hề hoảng hốt đứng lên, không đợi Doãn Tư Thần trả lời liền bối rối xoay người rời khỏi thư phòng.
Nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, bất quá khóe miệng lại nhếch lên.
Cố Hề Hề chạy về phòng lập tức ngồi lên giường, một lúc sau vẫn chưa lấy tại tinh thần.
Cố Hề Hề, chuyện gì vậy? Mày có cảm giác khác thường với người đàn ông kia sao?
Không phải mày đã tuyệt vọng với tình yêu rồi sao? Làm sao mày lại có cảm giác với người đàn ông dùng tiền để mua mày chứ?
Cố Hề Hề lại cảnh báo bản thân thầm trong lòng, cô và Doãn Tư Thần chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi, không hơn không kém.
Không ngừng củng cố lại tâm lý của mình mười mấy lần, Cố Hề Hề mới có thể bình tĩnh lại.
Thôi, không học nữa, đi ngủ thôi.
Cố Hề Hề rầu rĩ lên giường chuẩn bị đi ngủ. Không đợi đến lúc cô tắt đèn đi ngủ liền nghe thấy cửa phòng mở ra, một giây sau bóng dáng cao lớn của Doãn Tư Thần xuất hiện trong phòng.
Cố Hề Hề nhất thời kinh hãi ngồi dậy, lắp bắp nói: "Anh.. anh muốn làm gì?"
Doãn Tư Thần vừa đi tới vừa cởi quần áo. Cần cổ thon dài như thiên nga cùng với cơ ngực khỏe mạnh sáng bóng rất kích thích thị giác, cơ bụng sáu múi cùng với đường cong trong lớp quần áo như ẩn như hiện.
Cố Hề Hề không nhịn được mà nuốt nước miếng. Mặc kệ cô ở trong lòng củng cố lại tâm lý bản thân, nhưng vẫn như cũ, không thể không thừa nhận Doãn Tư Thần đúng là quá mức hoàn mỹ.
Không chỉ dung nhan không tỳ vết, sự nghiệp không tỳ vết, khí chất không tỳ vết, giáo dưỡng không tỳ vết mà thể năng.. Cũng không tỳ vết, ngoại trừ tính cách hơi cổ quái thì đúng là hoàn hảo vô khuyết.
Nhưng mà người đàn ông hoàn mỹ không tỳ vết như vậy chạy vào phòng mình, còn ở trước mặt mình cởi áo.. muốn làm gì vậy?
Doãn Tư Thần không bỏ qua đáy mắt chợt lóe sự kinh diễm rồi biến mất của Cố Hề Hề.
Cho tới bây giờ anh không thèm để ý vẻ bề ngoài của mình. Chỉ là có rất nhiều người phụ nữ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh, làm cho anh vô cùng chán ghét.
Sở dĩ anh tôn trộng Dina vài phần chỉ vì Dina là cô gái duy nhất không bày ra vẻ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh.
Bất quá hiện tại hình như anh không ngại chuyện con chuột đồng trên giường bày ra vẻ mặt kinh hãi còn chảy nước miếng trước dáng người của anh.
Cố Hề Hề nuốt từng ngụm nước miếng, cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, khẩn trương nhìn Doãn Tư Thần: "Tôi.. tôi muốn đi nghỉ."
"Đương nhiên là muốn thay quần áo, nếu không em cho là gì." Doãn Tư Thần lập tức đi vào phòng thay quần áo, mở tủ ra, bên trong bày một bộ tây trang Armani thủ công chế tác còn mới.
Thay quần áo? Buổi tối thì thay quần áo gì? Cố Hề Hề ngẩn người: "Anh muốn ra ngoài sao?"
Doãn Tư Thần đưa lưng về phía cô, khoảng cách khá xa, Cố Hề Hề chỉ nhìn thấy tấm lưng Doãn Tư Thần, lại không nhìn thấy ánh mắt và tâm tình tốt đẹp của anh.
"Ừ, tôi ra ngoài xã giao." Doãn Tư Thần nhanh chóng thay quần áo.
Nghe nói anh muốn ra ngoài, nháy mắt Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm. Nếu không cô thật sự không biết nên ở chung một phòng với Doãn Tư Thần như thế nào.
"Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt.
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ: "À.. uống ít rượu, sớm về nhà một chút."
Tuy lời nói bình thường nhưng rơi vào tai Doãn Tư Thần lại trở nên êm tai.
"Biết rồi." Doãn Tư Thần từ trong phòng thay quần áo đi ra, gương mặt rạng rỡ hẳn lên, thần thái phấn chấn làm cho Cố Hề Hề nhìn mà muốn mù mắt.
Trong lòng Cố Hề Hề theo bản năng chua xót: Ăn mặc đẹp trai như vậy, bộ dáng cao hứng như vậy xem ra là đi gặp người quan trọng phải không?
"Em đi ngủ sớm một đi." Doãn Tư Thần nghe cô dặn dò, đáy lòng thầm nở hoa. Cho nên nói chuyện với cũng ôn hòa hơn.
Cố Hề Hề ngây ngốc gật đầu, thuận theo nằm xuống.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề nghe lời, đáy mắt lóe sáng, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Muốn đi với tôi không?"
Lá gan con chuột đồng nhỏ này càng ngày càng lớn, dám không mời tự đến ngồi đối diện mình mà ăn uống.
Cố Hề Hề ăn một miếng, ngẩng đầu liền đón lấy tầm mắt của Doãn Tư Thần. Cô lập tức làm bộ dạng nịnh nọt lấy một bộ đồ ăn, dùng thìa mới múc một thìa nước canh đưa đến bên miệng Doãn Tư Thần.
Cô muốn xúc cơm cho anh ăn sao?
Đáy mắt Doãn Tư Thần lập tức cân nhắc, như thế nào đây, còn không phải nhịn không được mà nhờ anh dạy tiếng Hàn cho cô sao?
Cố Hề Hề tràn ngập chờ mong nhìn Doãn Tư Thần, chiếc thìa trong tay đặt bên khóe miệng anh.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Đôi mắt Doãn Tư Thần rung rung, hàng mi dài cụp xuống, uống hết thìa nước canh Cố Hề Hề múc cho.
Nhìn anh uống hết canh mình múc, nhất thời Cố Hề Hề như được ủng hộ, lại lấy cái này lấy cái kia cho anh ăn.
Cố Hề Hề đút một hồi liền nghĩ: Hiện tại cũng dỗ xong rồi phải không? Mình có thể cầu xin sau khi chủ tịch Hàn quốc và phu nhân tới, mình chỉ mỉm cười mà không nói chuyện có được không?
Cố Hề Hề vừa muốn mở miệng thì thấy Doãn Tư Thần lại tiếp tục cúi đầu làm việc. Cô thấy anh không thèm để ý mình, cũng xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ ăn gì đó.
"Canh." Đột nhiên Doãn Tư Thần mở miệng.
Nhất thời Cố Hề Hề không phản ứng kịp, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần. Ánh mắt anh nhìn vào bát canh trước mặt cô, lúc này cô mới phản ứng ra là anh muốn uống nước canh!
Đúng thật là, chẳng lẽ anh ta không có tay hay sao? Còn muốn cô múc cho? Bất quá trong lòng oán thầm nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dùng thìa múc canh đưa đến miệng anh.
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn, khóe miệng nhếch lên ý cười khó thấy: Cố Hề Hề quên đổi thìa, đó chính là thìa của cô.
Doãn Tư Thần cúi đầu uống hết: "Lại thêm một thìa nũa."
Cố Hề Hề khẩn trương tiếp tục múc canh cho anh uống. Uống xong canh, cô muốn mở miệng nói, thì Doãn Tư Thần đã bắt đầu gọi điện thoại: "Phương án thu mua công ty Hoa Đằng ra sao rồi? Một kế hoạch nho nhỏ còn làm không được, làm không tốt thì cút đi!"
Cúp điện thoại, Doãn Tư Thần tiếp tục gọi cuộc gọi thứ hai: "Sáng ngày mai tôi không thấy kết quả phân công phòng thí nghiệm mới, tất cả các người nghỉ hết đi!"
"Ai thiết kế như vậy? Đường đường là tập đoàn tài chính Doãn thị ngay cả trình độ thiết kế cũng chỉ đến mức này?"
"Nói cho giám đốc của các người, ngày mai anh ta có thể lĩnh tiền hưu rồi!"
* * *
Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thần ra mệnh lệnh xong chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thôi vậy, xem ra tối nay mình không có cơ hội đưa ra ý kiến, vẫn nên yên lặng mà học tiếng Hàn vậy.
Cố Hề Hề khép nép ngồi trên ghế sofa, ôm cuốn sách tiếng Hàn sơ cấp khó khăn đọc: "An nhon ha se yo.. cam sa ham ni ta.. oppa! Sa rang he yo." (Phiên âm từ tiếng Hàn, nghĩa là: "Xin chào.. cám ơn.. anh! Em yêu anh.")
Ngón tay đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Hề Hề nhắm mắt cố gắng đọc sách tiếng Hàn sơ cấp.
Đúng là con chuột đồng nhỏ quật cường! Rõ ràng là muốn mình dạy cô tiếng Hàn vậy mà lại kìm nén đến chết cũng không chịu nói! Nghe xem đang đọc cái gì? Lộn tùng phèo như thế có chỗ nào là tiếng Hàn chứ?
Thôi, nhìn cô múc thức ăn cho mình liền chủ động dạy cô một lần vậy!
Cố Hề Hề đang hết sức cố gắng, đột nhiên có một bàn tay lớn cướp sách trong tay cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
Doãn Tư Thần trực tiếp dùng tiếng Hàn nói với Cố Hề Hề: "Ai dạy em phát âm như vậy? Nói ra lại làm tôi xấu mặt! Đến đây, sửa phát âm cho đúng như tôi."
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, anh.. làm gì vậy? Anh đang muốn dạy cô tiếng Hàn sao?
Trời ạ, đúng là khó tin mà! Chỉ cần anh đồng ý để mình không phải mở miệng là tốt rồi!
Ngay sau đó, Doãn Tư Thần bắt đầu dùng tiếng Hàn chuẩn đối thoại với Cố Hề Hề.
Từ từ đã, anh vừa nói gì? Này, anh nói chậm một chút, tôi nghe không hiểu, này!
Nhìn Cố Hề Hề lần này đến lần khác dùng ánh mắt con chuột đồng nhỏ nhìn mình, Doãn Tư Thần cảm thấy có gì đó kích thích muốn tự tay bóp mặt cô.
"Tôi nói, vì không muốn em ra ngoài tự làm xấu mặt mình, tôi sẽ dạy tiếng Hàn cho em." Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, thân mình cao lớn lập tức tiếp sát cô, tràn đầy khí thế bức người, trong nháy mắt bẻ gãy mọi giác quan của cô.
Cố Hề Hề cảm thấy cổ họng khô khốc. Khí thế bức người cường đại như vậy ngồi bên cạnh, sao có thể không ảnh hưởng?
Cố Hề Hề cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, mà dường như Doãn Tư Thần không cảm giác như vậy. Ngược lại anh còn lại gần cô thêm một chút nữa..
"Còn thất thần làm gì? Bắt đầu đọc theo tôi." Khóe mắt Doãn Tư Thần liếc nhìn biểu tình ngu ngơ của Cố Hề Hề, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lúc này Cố Hề Hề mới hoàn hồn, được rồi, cô không muốn học cũng không được đúng không?
Cố Hề Hề khó khăn đọc theo Doãn Tư Thần. Thời gian từng chút trôi qua, hai cái đầu càng ngày càng dựa gần vào nhau.
Cuối cùng, Doãn Tư Thần trực tiếp nắm lấy ngón tay của Cố Hề Hề chỉ vào chữ trên sách: "Em chú ý một chút có được không? Chưa thấy ai ngốc như vậy, những câu này có ý là.."
Hai người lập tức phản ứng lại. Nhiệt độ từ ngón tay truyền đến làm cho trái tim hai người đập lỡ một nhịp.
Cố Hề Hề lập tức rút ngón tay lại, máu toàn thân điên cuồng kêu gào, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, không dám nhìn Doãn Tư Thần nữa.
Đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, yết hầu lên xuống cũng bán đứng tâm tình luống cuống lúc này của anh.
Cố Hề Hề không biết vì sao lại như vậy, ngay lúc Doãn Tư Thần cầm lấy ngón tay của cô, cả người cô không nhịn được mà run rẩy! Loại cảm giác như có dòng điện chạy qua như vậy làm cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cố Hề Hề không dám nhúc nhích, theo bản năng rút ngón tay của mình ra khỏi bàn tay của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần cảm tháy ngón tay mềm mại từ trong lòng bàn tay mình bị rút ra, đáy lòng cảm thấy mất mát. Loại cảm giác bị mất mát này thực sự không dễ chịu chút nào.
"Tôi.. có phải tôi ngu dốt lắm không.. tôi sẽ tự mình từ từ học cũng được." Cố Hề Hề hoảng hốt đứng lên, không đợi Doãn Tư Thần trả lời liền bối rối xoay người rời khỏi thư phòng.
Nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, bất quá khóe miệng lại nhếch lên.
Cố Hề Hề chạy về phòng lập tức ngồi lên giường, một lúc sau vẫn chưa lấy tại tinh thần.
Cố Hề Hề, chuyện gì vậy? Mày có cảm giác khác thường với người đàn ông kia sao?
Không phải mày đã tuyệt vọng với tình yêu rồi sao? Làm sao mày lại có cảm giác với người đàn ông dùng tiền để mua mày chứ?
Cố Hề Hề lại cảnh báo bản thân thầm trong lòng, cô và Doãn Tư Thần chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi, không hơn không kém.
Không ngừng củng cố lại tâm lý của mình mười mấy lần, Cố Hề Hề mới có thể bình tĩnh lại.
Thôi, không học nữa, đi ngủ thôi.
Cố Hề Hề rầu rĩ lên giường chuẩn bị đi ngủ. Không đợi đến lúc cô tắt đèn đi ngủ liền nghe thấy cửa phòng mở ra, một giây sau bóng dáng cao lớn của Doãn Tư Thần xuất hiện trong phòng.
Cố Hề Hề nhất thời kinh hãi ngồi dậy, lắp bắp nói: "Anh.. anh muốn làm gì?"
Doãn Tư Thần vừa đi tới vừa cởi quần áo. Cần cổ thon dài như thiên nga cùng với cơ ngực khỏe mạnh sáng bóng rất kích thích thị giác, cơ bụng sáu múi cùng với đường cong trong lớp quần áo như ẩn như hiện.
Cố Hề Hề không nhịn được mà nuốt nước miếng. Mặc kệ cô ở trong lòng củng cố lại tâm lý bản thân, nhưng vẫn như cũ, không thể không thừa nhận Doãn Tư Thần đúng là quá mức hoàn mỹ.
Không chỉ dung nhan không tỳ vết, sự nghiệp không tỳ vết, khí chất không tỳ vết, giáo dưỡng không tỳ vết mà thể năng.. Cũng không tỳ vết, ngoại trừ tính cách hơi cổ quái thì đúng là hoàn hảo vô khuyết.
Nhưng mà người đàn ông hoàn mỹ không tỳ vết như vậy chạy vào phòng mình, còn ở trước mặt mình cởi áo.. muốn làm gì vậy?
Doãn Tư Thần không bỏ qua đáy mắt chợt lóe sự kinh diễm rồi biến mất của Cố Hề Hề.
Cho tới bây giờ anh không thèm để ý vẻ bề ngoài của mình. Chỉ là có rất nhiều người phụ nữ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh, làm cho anh vô cùng chán ghét.
Sở dĩ anh tôn trộng Dina vài phần chỉ vì Dina là cô gái duy nhất không bày ra vẻ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh.
Bất quá hiện tại hình như anh không ngại chuyện con chuột đồng trên giường bày ra vẻ mặt kinh hãi còn chảy nước miếng trước dáng người của anh.
Cố Hề Hề nuốt từng ngụm nước miếng, cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, khẩn trương nhìn Doãn Tư Thần: "Tôi.. tôi muốn đi nghỉ."
"Đương nhiên là muốn thay quần áo, nếu không em cho là gì." Doãn Tư Thần lập tức đi vào phòng thay quần áo, mở tủ ra, bên trong bày một bộ tây trang Armani thủ công chế tác còn mới.
Thay quần áo? Buổi tối thì thay quần áo gì? Cố Hề Hề ngẩn người: "Anh muốn ra ngoài sao?"
Doãn Tư Thần đưa lưng về phía cô, khoảng cách khá xa, Cố Hề Hề chỉ nhìn thấy tấm lưng Doãn Tư Thần, lại không nhìn thấy ánh mắt và tâm tình tốt đẹp của anh.
"Ừ, tôi ra ngoài xã giao." Doãn Tư Thần nhanh chóng thay quần áo.
Nghe nói anh muốn ra ngoài, nháy mắt Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm. Nếu không cô thật sự không biết nên ở chung một phòng với Doãn Tư Thần như thế nào.
"Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt.
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ: "À.. uống ít rượu, sớm về nhà một chút."
Tuy lời nói bình thường nhưng rơi vào tai Doãn Tư Thần lại trở nên êm tai.
"Biết rồi." Doãn Tư Thần từ trong phòng thay quần áo đi ra, gương mặt rạng rỡ hẳn lên, thần thái phấn chấn làm cho Cố Hề Hề nhìn mà muốn mù mắt.
Trong lòng Cố Hề Hề theo bản năng chua xót: Ăn mặc đẹp trai như vậy, bộ dáng cao hứng như vậy xem ra là đi gặp người quan trọng phải không?
"Em đi ngủ sớm một đi." Doãn Tư Thần nghe cô dặn dò, đáy lòng thầm nở hoa. Cho nên nói chuyện với cũng ôn hòa hơn.
Cố Hề Hề ngây ngốc gật đầu, thuận theo nằm xuống.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề nghe lời, đáy mắt lóe sáng, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Muốn đi với tôi không?"
Bình luận truyện