Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 450: Vương Vũ cầu tình giúp đỡ
Sau cuộc họp với các nhân viên trong công ty về việc kinh doanh, Hề Hề vừa định ra ngoài thì trợ lý đã gõ cửa: "Vân tổng, có người tên Vương Vũ muốn gặp cô."
Vương Vũ?
Hề Hề lấy tay xoa xoa chân mày, sao anh ta lại ở đây?
Hơn nữa sao lại biết cô đang làm việc ở công ty Danny?
Đột nhiên tìm cô chẳng lẽ có chuyện, hay là về chiếc xe kia?
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Đúng rồi, cô bỗng dưng quên khuấy đi mất, ngày hôm đó rời khỏi cùng Doãn Tư Thần xong thì không để ý có ai đưa xe trả về không. Mà thôi đằng nào cuộc họp đã kết thúc, cũng nên đi gặp mặt một chút.
Hề Hề tức khắc gật đầu nói: "Mời đến phòng khách đi."
Trợ lý nhận lệnh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Lát sau thì Hề Hề đã đứng dậy bước tới phòng khách.
Vừa bước vào cửa thì đã thấy Vương Vũ đứng ngồi không yên, vẻ mặt lo lắng, trên người vẫn là bộ quần áo trắng của các nhà thí nghiệm trong phòng nghiên cứu khoa học.
Vương Vũ nhìn thấy Hề Hề thì ánh mắt liền sáng ngời, vẻ mặt tràn ngập mong chờ.
Hề Hề nhớ đến ơn giúp đỡ của Vương Vũ ngày hôm đó nên không muốn anh phải chờ lâu, cô tiến đến đưa tay ngỏ ý bắt tay đối phương: "Vương thiếu gia, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây tìm tôi?"
Vương Vũ nhẹ nhàng bắt tay Hề Hề, thời điểm buông tay thì đáy lòng anh hơi lưu luyến, chút cảm giác ấm áp cùng mùi hương nhè nhẹ vương vấn đầu ngón tay làm anh nhịn không được mà tim đập dồn dập.
Vương Vũ đưa tay đẩy tròng kính cận, bộ dáng hơi thẹn thùng nói: "Vân nhị tiểu thư, tôi đến là có chuyện mong cô giúp đỡ."
Thấy Vương Vũ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, Hề Hề cũng ngồi xuống ghế đối diện anh, gật gật đầu nói: "Chỉ cần có thể làm được, tôi sẽ không từ chối."
Vương Vũ gục đầu xuống, bộ dáng thất bại thảm hại, thấp giọng nói: "Có thể nhờ cô nói một lời can ngăn Doãn chủ tịch của tập đoàn Doãn thị buông tha cho ba tôi được không? Tôi biết ông ấy là người rất khốn nạn, nhưng lần này quả thật ông ấy đã bị trừng phạt đích đáng rồi. Tập đoàn Doãn thị không chỉ nuốt sạch các công ty con của Vương gia ở thành phố N, mà cả tổng bộ ở đế đô cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tuy tôi không thích ông ấy, càng chán ghét những việc ông ấy đã làm, nhưng dù thế nào đó vẫn là ba của tôi.."
"Vương tổng nói anh tới đây?" Hề Hề nghe Vương Vũ nói xong, thần trí lập tức phản ứng lại, nháy mắt suy nghĩ rất cẩn thận.
Vương Vũ ủ rũ trả lời: "Ba tôi nói nếu tôi không thể làm cho Doãn chủ tịch ngừng lại việc công kích này, ông ấy sẽ hủy hoại các công trình nghiên cứu của tôi."
Nghe câu trả lời này, Hề Hề bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Người đàn ông tên Vương Vũ này kỳ thật khá thú vị, cả đời chỉ đam mê nghiên cứu khoa học, ngay cả sản nghiệp của gia đình cũng thờ ơ. Quả thật người như vậy không thể kế thừa Vương gia được, bởi vì chí lớn của anh không đặt ở nơi này.
Hề Hề suy đoán có lẽ tên Vương Trấn lúc này đã sứt đầu mẻ trán cùng đường, thử hết mọi cách đều vô dụng mới hậu tri hậu giác nghĩ đến con trai của ông ta. Ha hả, thật khôi hài, lúc trước bắt cóc cô, giờ lại đến cầu cạnh, chắc chuyện tốt xấu trong thiên hạ ông ta đều làm đủ cả rồi!
Bất quá thì Vương Vũ đã từng cứu cô, cô không thể không mang ơn người ta. Tuy người cha chính là tên khốn kiếp, nhưng con trai ông ta lại là người tốt, chuyện này xem chừng cô không thể mặc kệ.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Hề Hề trịnh trọng trả lời: "Được, tôi sẽ giúp anh."
Nhận được câu đồng ý của Hề Hề, ánh mắt Vương Vũ kinh hỉ mừng rỡ.
"Yên tâm, chuyện này tôi sẽ nói lại với Doãn chủ tịch." Thanh âm Hề Hề nhẹ nhàng và nhu hòa, chỉ là cô không biết thần thái bản thân lúc này chính là sự dung hòa không thể phân biệt so với Vân Nặc.
Vương Vũ ngơ ngác nhìn Hề Hề đến mức ngây người.
Hề Hề khá bận rộn nên không có nhiều thời gian, bởi vậy không thể giữ Vương Vũ ở lại, sau khi tiễn Vương Vũ rời khỏi văn phòng thì cô liền lấy di động gọi cho Doãn Tư Thần. Đầu dây bên kia chỉ reo lên hai hồi chuông thì đã có người bắt máy.
Thời điểm Doãn Tư Thần thấy màn hình hiển thị tên người gọi, chỉ trong nháy mắt thì cả tâm can đều run rẩy.
Gọi rồi, đã gọi rồi, rốt cuộc đã chịu gọi cho anh rồi!
Anh chờ lâu như vậy, cuối cùng đã chờ được một cuộc điện thoại của cô!
Cuộc gọi gần nhất Hề Hề gọi cho anh, anh chưa kịp nói câu nào thì cô đã bị bắt cóc..
Lần này nhất định sẽ có thể nói chuyện được!
Không biết Hề Hề định nói gì với anh đây?
Là định nói cô muốn khôi phục ký ức nên cần anh trợ giúp?
Hay là cô muốn làm bạn gái dự tiệc của anh để tham dự lễ đại thọ của bà nội?
Hay là cô nhớ con trai nên muốn đến Doãn gia thăm bọn nhỏ?
Tuy hiện tại đã không còn danh phận, nhưng anh tuyệt đối không ngại dẫn cô trở về thăm hai bánh bao nhỏ.
Ngay lúc Doãn Tư Thần còn đang miên man suy nghĩ, thì thanh âm nhu hòa của Hề Hề đã vang lên: "Doãn chủ tịch không biết có thời gian gặp tôi không?"
Tới rồi tới rồi, chuột đồng nhỏ của anh rốt cuộc đã chịu chủ động đòi gặp anh!
Ừm, vậy câu tiếp theo có phải cô sẽ tỏ vẻ đang nhớ nhung anh không?
Doãn Tư Thần còn đang háo hức thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng nói êm ái: "Tôi có việc muốn nhờ cậy anh, là về Vương tổng ở đế đô."
RĂNG RẮC!
Cây bút trong tay Doãn Tư Thần đã bị bẻ đôi không thương tiếc.
Cái gì chứ? Vương tổng ở đế đô? Là lão gia Vương Trấn đó?
Chuột đồng nhỏ của anh vì lão gia đê tiện kia mà nhờ anh giúp đỡ? Giúp cái gì mà giúp?
Khoan đã.. Đây chính là lần đầu tiên sau ba năm dài, chuột đồng nhỏ chủ động mở lời cầu tình muốn anh giúp đỡ. Một thời cơ hiếm có như vậy mà lại cự tuyệt, chẳng phải sẽ mất đi cơ hội để gần gũi riêng tư với cô sao, xem ra nên đồng ý trước đã, để xem cuối cùng chuột đồng nhỏ muốn làm gì rồi hẵng tính sau.
Hề Hề nói xong thì trầm mặc, bất an chờ đối phương trả lời. Nhưng đáp lại vẫn là sự an tĩnh khó hiểu, khiến cô bắt đầu không tự tin. Cô trở nên do dự, liệu việc đi nhờ vả Doãn Tư Thần thế này có thích hợp hay không? Nếu bị từ chối thì cô nên thuyết phục anh như thế nào? Dẫu sao thì Vương Vũ đã có ơn với cô, cô nhận lời giúp Vương Vũ cũng là hợp đạo lý.
Chỉ là cô và Doãn Tư Thần hiện tại không còn quan hệ gì, tùy tiện mở lời yêu cầu giúp đỡ thì có bị cự tuyệt cũng đúng. Làm sao bây giờ? Có phải cô nên năn nỉ anh chân thành hơn hay không?
Trong lúc nội tâm Hề Hề đang bị dày vò thì thanh âm trầm thấp của Doãn Tư Thần đã truyền qua điện thoại: "Được, vậy trưa nay cùng ăn một bữa cơm đi."
Nghe được Doãn Tư Thần đồng ý, Hề Hề mới thở phào nhẹ nhõm: "Được, vậy ăn ở đâu?"
Giọng nói vui vẻ của Hề Hề quả thật làm Doãn Tư Thần không vui, chuột đồng nhỏ của anh sao lại vì người đàn ông khác mà cầu cạnh anh.
Doãn Tư Thần nghiến răng khó chịu, bất quá vẫn trả lời cô: "Đến nhà ăn của công ty đi, trước kia em thường hay dùng cơm ở chỗ này." Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Hề Hề cầm di động một lúc lâu mà vẫn chưa định thần lại được.
Có ý tứ gì chứ? Nói cô đến nhà ăn ở tập đoàn Doãn thị để ăn cơm sao?
Được rồi, trưa này ăn gì thì cô đều không ngại, nhưng câu nói kia của anh, trước kia cô thường xuyên dùng cơm ở nhà ăn tập đoàn Doãn thị, vậy cô từng là nhân viên của tập đoàn Doãn thị sao? Trong trí nhớ của cô không hề có chút gì liên quan đến việc này..
Không chỉ có tình cảm bị thiếu hụt, mà cả ký ức cũng thiếu hụt.
Hề Hề thở dài một tiếng, thôi đã lựa chọn thì phải chịu đối mặt với các hậu quả có thể xảy ra. Cô không chần chừ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dặn trợ lý nói lại với Mộc Nhược Na một tiếng rồi liền lấy xe đến tòa nhà văn phòng của tập đoàn Doãn thị.
Tuy thành phố N không phải nơi đặt tổng bộ của tập đoàn Doãn thị, nhưng họ vẫn có hẳn riêng một tòa nhà độc lập để sử dụng. Ở ngay cả các thành phố khác cũng vậy, thế mới biết quyền lực và quy mô của tập đoàn này lớn đến như thế nào, chỉ là một chi nhánh thôi mà đã chiếm cứ cả một tòa nhà rộng lớn.
Hề Hề bước vào cổng lớn của tập đoàn, một khắc khi toàn bộ nhân viên nhìn thấy cô thì đều ngơ ngác, sau đó run rẩy mở miệng: "Xin chào thiếu phu nhân!"
Vốn dĩ Hề Hề định giải thích, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, ở đây nhiều người như vậy, cô không thể đứng đó nói rõ với từng người được. Nghĩ vậy nên đành mặc kệ cách xưng hô của họ, cô chỉ đơn giản gật đầu chào lại, sau đó dò hỏi lễ tân đường đi đến nhà ăn.
Lễ tân nơm nớp lo sợ, cung kính chỉ cho Hề Hề đường đi, nhưng cô chưa kịp đến thang máy thì Tiểu A đã xuất hiện tiếp đón.
"Chủ tịch dặn tôi đến đón cô, chủ tịch nói cô đã ba năm không đến, cảm thấy lạ lẫm là khó tránh, về sau tới thường xuyên thì sẽ quen dần." Tiểu A đem nguyên lời của Doãn Tư Thần thuật lại.
Hề Hề méo miệng, cười gượng gạo..
Còn bảo tới thường xuyên? Cô không có việc thì tới đây làm gì?
Tiểu A dẫn đường Hề Hề đi bằng thang máy chuyên dụng đến thẳng tầng lầu có nhà ăn. Hai người vừa rời khỏi thì các nhân viên ở tầng trệt gần khu vực lễ tân đều sốt sắng nhìn theo.
Thiếu phu nhân đã trở lại? Phu nhân của chủ tịch đã trở lại rồi?
Dường như khí chất của thiếu phu nhân đã thay đổi rất nhiều, so với ba năm trước thì càng ưu nhã đoan trang, thiếu phu nhân trở về thì đám phụ nữ oanh oanh yến yến đang vây lấy chủ tịch chẳng là gì nữa!
Tin tức phu nhân chủ tịch tập đoàn Doãn thị trở về như một cơn gió, trong nháy mắt quét qua thành phố N, khiến những người phụ nữ vọng tưởng trèo cao đều phải khóc thảm mà từ bỏ người đàn ông trong mơ của họ.
Hề Hề đi theo Tiểu A đến tầng cao nhất, bước vào căn phòng lớn nhất. Vừa tiến vào thì cô tức khắc choáng ngợp bởi sự ảo diệu, nơi này tuy mang tiếng là nhà ăn của công ty, nhưng chẳng khác gì một nhà hàng hạng sang chuẩn sáu sao, mọi thứ trang trí bày biện đều tinh xảo lộng lẫy.
"Mời ngồi, chủ tịch sẽ đến ngay." Tiểu A cung kính nói với Hề Hề. Gương mặt Tiểu A cực kỳ vui vẻ, bởi vì cậu biết thiếu phu nhân trở về thì chủ tịch sẽ vui, mà chủ tịch vui thì cấp dưới như cậu cũng vui.
Hề Hề gật gật đầu, ngồi xuống, tiếp theo đã có người bưng trà đến. Cô nâng tách trà lên, chỉ nhẹ nhàng nghe hương trà đã biết đây là loại trà hoa cô yêu thích. Vốn tinh thông trà đạo, nên cô lập tức nhận ra loại trà này là thượng đẳng, giá trị không thấp.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chân nhẹ nhàng, không lâu sau là giọng nói của Tiểu A: "Chủ tịch, thiếu phu nhân đã ở bên trong chờ ngài."
"Ừ." Thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên, mang theo chút cảm giác vui vẻ nhộn nhạo.
Hề Hề nghe thấy thì liền đứng lên, chuẩn bị nghênh đón Doãn Tư Thần.
Vương Vũ?
Hề Hề lấy tay xoa xoa chân mày, sao anh ta lại ở đây?
Hơn nữa sao lại biết cô đang làm việc ở công ty Danny?
Đột nhiên tìm cô chẳng lẽ có chuyện, hay là về chiếc xe kia?
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Đúng rồi, cô bỗng dưng quên khuấy đi mất, ngày hôm đó rời khỏi cùng Doãn Tư Thần xong thì không để ý có ai đưa xe trả về không. Mà thôi đằng nào cuộc họp đã kết thúc, cũng nên đi gặp mặt một chút.
Hề Hề tức khắc gật đầu nói: "Mời đến phòng khách đi."
Trợ lý nhận lệnh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Lát sau thì Hề Hề đã đứng dậy bước tới phòng khách.
Vừa bước vào cửa thì đã thấy Vương Vũ đứng ngồi không yên, vẻ mặt lo lắng, trên người vẫn là bộ quần áo trắng của các nhà thí nghiệm trong phòng nghiên cứu khoa học.
Vương Vũ nhìn thấy Hề Hề thì ánh mắt liền sáng ngời, vẻ mặt tràn ngập mong chờ.
Hề Hề nhớ đến ơn giúp đỡ của Vương Vũ ngày hôm đó nên không muốn anh phải chờ lâu, cô tiến đến đưa tay ngỏ ý bắt tay đối phương: "Vương thiếu gia, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây tìm tôi?"
Vương Vũ nhẹ nhàng bắt tay Hề Hề, thời điểm buông tay thì đáy lòng anh hơi lưu luyến, chút cảm giác ấm áp cùng mùi hương nhè nhẹ vương vấn đầu ngón tay làm anh nhịn không được mà tim đập dồn dập.
Vương Vũ đưa tay đẩy tròng kính cận, bộ dáng hơi thẹn thùng nói: "Vân nhị tiểu thư, tôi đến là có chuyện mong cô giúp đỡ."
Thấy Vương Vũ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, Hề Hề cũng ngồi xuống ghế đối diện anh, gật gật đầu nói: "Chỉ cần có thể làm được, tôi sẽ không từ chối."
Vương Vũ gục đầu xuống, bộ dáng thất bại thảm hại, thấp giọng nói: "Có thể nhờ cô nói một lời can ngăn Doãn chủ tịch của tập đoàn Doãn thị buông tha cho ba tôi được không? Tôi biết ông ấy là người rất khốn nạn, nhưng lần này quả thật ông ấy đã bị trừng phạt đích đáng rồi. Tập đoàn Doãn thị không chỉ nuốt sạch các công ty con của Vương gia ở thành phố N, mà cả tổng bộ ở đế đô cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tuy tôi không thích ông ấy, càng chán ghét những việc ông ấy đã làm, nhưng dù thế nào đó vẫn là ba của tôi.."
"Vương tổng nói anh tới đây?" Hề Hề nghe Vương Vũ nói xong, thần trí lập tức phản ứng lại, nháy mắt suy nghĩ rất cẩn thận.
Vương Vũ ủ rũ trả lời: "Ba tôi nói nếu tôi không thể làm cho Doãn chủ tịch ngừng lại việc công kích này, ông ấy sẽ hủy hoại các công trình nghiên cứu của tôi."
Nghe câu trả lời này, Hề Hề bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Người đàn ông tên Vương Vũ này kỳ thật khá thú vị, cả đời chỉ đam mê nghiên cứu khoa học, ngay cả sản nghiệp của gia đình cũng thờ ơ. Quả thật người như vậy không thể kế thừa Vương gia được, bởi vì chí lớn của anh không đặt ở nơi này.
Hề Hề suy đoán có lẽ tên Vương Trấn lúc này đã sứt đầu mẻ trán cùng đường, thử hết mọi cách đều vô dụng mới hậu tri hậu giác nghĩ đến con trai của ông ta. Ha hả, thật khôi hài, lúc trước bắt cóc cô, giờ lại đến cầu cạnh, chắc chuyện tốt xấu trong thiên hạ ông ta đều làm đủ cả rồi!
Bất quá thì Vương Vũ đã từng cứu cô, cô không thể không mang ơn người ta. Tuy người cha chính là tên khốn kiếp, nhưng con trai ông ta lại là người tốt, chuyện này xem chừng cô không thể mặc kệ.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Hề Hề trịnh trọng trả lời: "Được, tôi sẽ giúp anh."
Nhận được câu đồng ý của Hề Hề, ánh mắt Vương Vũ kinh hỉ mừng rỡ.
"Yên tâm, chuyện này tôi sẽ nói lại với Doãn chủ tịch." Thanh âm Hề Hề nhẹ nhàng và nhu hòa, chỉ là cô không biết thần thái bản thân lúc này chính là sự dung hòa không thể phân biệt so với Vân Nặc.
Vương Vũ ngơ ngác nhìn Hề Hề đến mức ngây người.
Hề Hề khá bận rộn nên không có nhiều thời gian, bởi vậy không thể giữ Vương Vũ ở lại, sau khi tiễn Vương Vũ rời khỏi văn phòng thì cô liền lấy di động gọi cho Doãn Tư Thần. Đầu dây bên kia chỉ reo lên hai hồi chuông thì đã có người bắt máy.
Thời điểm Doãn Tư Thần thấy màn hình hiển thị tên người gọi, chỉ trong nháy mắt thì cả tâm can đều run rẩy.
Gọi rồi, đã gọi rồi, rốt cuộc đã chịu gọi cho anh rồi!
Anh chờ lâu như vậy, cuối cùng đã chờ được một cuộc điện thoại của cô!
Cuộc gọi gần nhất Hề Hề gọi cho anh, anh chưa kịp nói câu nào thì cô đã bị bắt cóc..
Lần này nhất định sẽ có thể nói chuyện được!
Không biết Hề Hề định nói gì với anh đây?
Là định nói cô muốn khôi phục ký ức nên cần anh trợ giúp?
Hay là cô muốn làm bạn gái dự tiệc của anh để tham dự lễ đại thọ của bà nội?
Hay là cô nhớ con trai nên muốn đến Doãn gia thăm bọn nhỏ?
Tuy hiện tại đã không còn danh phận, nhưng anh tuyệt đối không ngại dẫn cô trở về thăm hai bánh bao nhỏ.
Ngay lúc Doãn Tư Thần còn đang miên man suy nghĩ, thì thanh âm nhu hòa của Hề Hề đã vang lên: "Doãn chủ tịch không biết có thời gian gặp tôi không?"
Tới rồi tới rồi, chuột đồng nhỏ của anh rốt cuộc đã chịu chủ động đòi gặp anh!
Ừm, vậy câu tiếp theo có phải cô sẽ tỏ vẻ đang nhớ nhung anh không?
Doãn Tư Thần còn đang háo hức thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng nói êm ái: "Tôi có việc muốn nhờ cậy anh, là về Vương tổng ở đế đô."
RĂNG RẮC!
Cây bút trong tay Doãn Tư Thần đã bị bẻ đôi không thương tiếc.
Cái gì chứ? Vương tổng ở đế đô? Là lão gia Vương Trấn đó?
Chuột đồng nhỏ của anh vì lão gia đê tiện kia mà nhờ anh giúp đỡ? Giúp cái gì mà giúp?
Khoan đã.. Đây chính là lần đầu tiên sau ba năm dài, chuột đồng nhỏ chủ động mở lời cầu tình muốn anh giúp đỡ. Một thời cơ hiếm có như vậy mà lại cự tuyệt, chẳng phải sẽ mất đi cơ hội để gần gũi riêng tư với cô sao, xem ra nên đồng ý trước đã, để xem cuối cùng chuột đồng nhỏ muốn làm gì rồi hẵng tính sau.
Hề Hề nói xong thì trầm mặc, bất an chờ đối phương trả lời. Nhưng đáp lại vẫn là sự an tĩnh khó hiểu, khiến cô bắt đầu không tự tin. Cô trở nên do dự, liệu việc đi nhờ vả Doãn Tư Thần thế này có thích hợp hay không? Nếu bị từ chối thì cô nên thuyết phục anh như thế nào? Dẫu sao thì Vương Vũ đã có ơn với cô, cô nhận lời giúp Vương Vũ cũng là hợp đạo lý.
Chỉ là cô và Doãn Tư Thần hiện tại không còn quan hệ gì, tùy tiện mở lời yêu cầu giúp đỡ thì có bị cự tuyệt cũng đúng. Làm sao bây giờ? Có phải cô nên năn nỉ anh chân thành hơn hay không?
Trong lúc nội tâm Hề Hề đang bị dày vò thì thanh âm trầm thấp của Doãn Tư Thần đã truyền qua điện thoại: "Được, vậy trưa nay cùng ăn một bữa cơm đi."
Nghe được Doãn Tư Thần đồng ý, Hề Hề mới thở phào nhẹ nhõm: "Được, vậy ăn ở đâu?"
Giọng nói vui vẻ của Hề Hề quả thật làm Doãn Tư Thần không vui, chuột đồng nhỏ của anh sao lại vì người đàn ông khác mà cầu cạnh anh.
Doãn Tư Thần nghiến răng khó chịu, bất quá vẫn trả lời cô: "Đến nhà ăn của công ty đi, trước kia em thường hay dùng cơm ở chỗ này." Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Hề Hề cầm di động một lúc lâu mà vẫn chưa định thần lại được.
Có ý tứ gì chứ? Nói cô đến nhà ăn ở tập đoàn Doãn thị để ăn cơm sao?
Được rồi, trưa này ăn gì thì cô đều không ngại, nhưng câu nói kia của anh, trước kia cô thường xuyên dùng cơm ở nhà ăn tập đoàn Doãn thị, vậy cô từng là nhân viên của tập đoàn Doãn thị sao? Trong trí nhớ của cô không hề có chút gì liên quan đến việc này..
Không chỉ có tình cảm bị thiếu hụt, mà cả ký ức cũng thiếu hụt.
Hề Hề thở dài một tiếng, thôi đã lựa chọn thì phải chịu đối mặt với các hậu quả có thể xảy ra. Cô không chần chừ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dặn trợ lý nói lại với Mộc Nhược Na một tiếng rồi liền lấy xe đến tòa nhà văn phòng của tập đoàn Doãn thị.
Tuy thành phố N không phải nơi đặt tổng bộ của tập đoàn Doãn thị, nhưng họ vẫn có hẳn riêng một tòa nhà độc lập để sử dụng. Ở ngay cả các thành phố khác cũng vậy, thế mới biết quyền lực và quy mô của tập đoàn này lớn đến như thế nào, chỉ là một chi nhánh thôi mà đã chiếm cứ cả một tòa nhà rộng lớn.
Hề Hề bước vào cổng lớn của tập đoàn, một khắc khi toàn bộ nhân viên nhìn thấy cô thì đều ngơ ngác, sau đó run rẩy mở miệng: "Xin chào thiếu phu nhân!"
Vốn dĩ Hề Hề định giải thích, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, ở đây nhiều người như vậy, cô không thể đứng đó nói rõ với từng người được. Nghĩ vậy nên đành mặc kệ cách xưng hô của họ, cô chỉ đơn giản gật đầu chào lại, sau đó dò hỏi lễ tân đường đi đến nhà ăn.
Lễ tân nơm nớp lo sợ, cung kính chỉ cho Hề Hề đường đi, nhưng cô chưa kịp đến thang máy thì Tiểu A đã xuất hiện tiếp đón.
"Chủ tịch dặn tôi đến đón cô, chủ tịch nói cô đã ba năm không đến, cảm thấy lạ lẫm là khó tránh, về sau tới thường xuyên thì sẽ quen dần." Tiểu A đem nguyên lời của Doãn Tư Thần thuật lại.
Hề Hề méo miệng, cười gượng gạo..
Còn bảo tới thường xuyên? Cô không có việc thì tới đây làm gì?
Tiểu A dẫn đường Hề Hề đi bằng thang máy chuyên dụng đến thẳng tầng lầu có nhà ăn. Hai người vừa rời khỏi thì các nhân viên ở tầng trệt gần khu vực lễ tân đều sốt sắng nhìn theo.
Thiếu phu nhân đã trở lại? Phu nhân của chủ tịch đã trở lại rồi?
Dường như khí chất của thiếu phu nhân đã thay đổi rất nhiều, so với ba năm trước thì càng ưu nhã đoan trang, thiếu phu nhân trở về thì đám phụ nữ oanh oanh yến yến đang vây lấy chủ tịch chẳng là gì nữa!
Tin tức phu nhân chủ tịch tập đoàn Doãn thị trở về như một cơn gió, trong nháy mắt quét qua thành phố N, khiến những người phụ nữ vọng tưởng trèo cao đều phải khóc thảm mà từ bỏ người đàn ông trong mơ của họ.
Hề Hề đi theo Tiểu A đến tầng cao nhất, bước vào căn phòng lớn nhất. Vừa tiến vào thì cô tức khắc choáng ngợp bởi sự ảo diệu, nơi này tuy mang tiếng là nhà ăn của công ty, nhưng chẳng khác gì một nhà hàng hạng sang chuẩn sáu sao, mọi thứ trang trí bày biện đều tinh xảo lộng lẫy.
"Mời ngồi, chủ tịch sẽ đến ngay." Tiểu A cung kính nói với Hề Hề. Gương mặt Tiểu A cực kỳ vui vẻ, bởi vì cậu biết thiếu phu nhân trở về thì chủ tịch sẽ vui, mà chủ tịch vui thì cấp dưới như cậu cũng vui.
Hề Hề gật gật đầu, ngồi xuống, tiếp theo đã có người bưng trà đến. Cô nâng tách trà lên, chỉ nhẹ nhàng nghe hương trà đã biết đây là loại trà hoa cô yêu thích. Vốn tinh thông trà đạo, nên cô lập tức nhận ra loại trà này là thượng đẳng, giá trị không thấp.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chân nhẹ nhàng, không lâu sau là giọng nói của Tiểu A: "Chủ tịch, thiếu phu nhân đã ở bên trong chờ ngài."
"Ừ." Thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên, mang theo chút cảm giác vui vẻ nhộn nhạo.
Hề Hề nghe thấy thì liền đứng lên, chuẩn bị nghênh đón Doãn Tư Thần.
Bình luận truyện