Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 458: Bái kiến Doãn lão phu nhân
Mộc Nhược Na cùng Mặc Tử Huyên lôi kéo Hề Hề trốn ra một góc.
Mộc Nhược Na liền dặn dò Hề Hề: "Tên Kiều Kỳ kia hay nói nhảm lắm, đừng có trả lời gì anh ta hết!"
Mặc Tử Huyên cũng tán thành, tiếp lời: "Anh ta là công tử phong lưu chính hiệu, trên đời chẳng có người phụ nữ nào chịu được đâu. Cậu đó, tốt nhất là từ đầu đừng có tiếp xúc quá nhiều với anh ta."
Nghe hai cô bạn thi nhau kể lại lịch sử sát gái của Kiều Kỳ mà Hề Hề bất đắc dĩ nói: "Hai cậu lo lắng cái gì vậy? Tôi đâu có thích kiểu người như anh ta."
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đồng thanh: "Chúng tôi chỉ lo cậu bị anh ta dụ đi làm chuyện gì xấu thôi, cậu đừng có nhìn vẻ ngoài, cái miệng của anh ta là nói từ chết thành sống, từ sống thành chết đều được đấy. Khi anh ta nhờ cái gì thì cậu nhớ là tuyệt đối không làm, biết chưa?"
Ồ, ra là hai người họ lo chuyện này? Mà lo cũng phải, bởi vì cô là người dễ mềm lòng, lại hiếm khi nói lời cự tuyệt yêu cầu giúp đỡ của người khác.
"Vậy nên, nhớ là phải giữ khoảng cách với anh ta!" Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên lại cùng nói lời chốt.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cho đến khi Hề Hề gật gật đầu liên tục thì hai người mới chịu bỏ qua.
Ba người phụ nữ đứng cạnh nhau, bản thân mỗi người là một bông hoa nở rộ tạo nên thần thái riêng, khung cảnh thật mỹ lệ, đó là chưa nhắc đến thân phận thần bí của họ.
Mặc Tử Huyên thân là Mặc gia đại tiểu thư, nhưng thật ra số lần cô chính thức lộ diện trước mặt công chúng rất ít. Hơn nữa trông bề ngoài cô lại khá yếu đuối, thân hình mảnh mai liễu yếu đào tơ, càng dễ dàng làm người ta xem nhẹ năng lực và gia thế của cô.
Còn Mộc Nhược Na thì trời sinh gương mặt mị hoặc mê người, đây không phải sự lựa chọn của cô, nhưng có thể khác được sao? Thậm chí là thân hình nảy nở cùng bộ ngực cúp G khủng bố kia cũng tạo hóa tự nhiên, thân thể là cha mẹ sinh ra, không thể thay đổi. Từ trước đến nay cô luôn bị người khác hiểu lầm là tiểu tam hoặc là tình nhân của những đại gia, riết rồi cô đã quen với ánh mắt thiên hạ.
Cuối cùng là Hề Hề?
Được rồi, suốt ba năm qua thì tất cả mọi người đều chưa từng gặp lại cô. Cho nên bây giờ dù có người cảm thấy trông cô quen mắt thì họ vẫn không nhận ra được cô chính là Cố Hề Hề của ba năm trước. Hơn nữa, ba năm trước đây Cố Hề Hề trước mặt mọi người là một bà bầu bụng to mũm mĩm, còn Hề Hề bây giờ vóc dáng hao gầy không ít, dáng người thon thả nhỏ xinh, khuôn mặt trái xoan với má lúm đồng tiền, kiểu tóc đã thay đổi, khí chất lại bất đồng.
Cho nên trong các danh môn thục viện đến đây hôm nay thì ba người phụ nữ này thật sự nổi bật, bởi vì đơn giản là chẳng ai nhận ra họ. Nếu biết được thân phận của họ thì hẳn sẽ có rất nhiều người vây đến lân la làm quen để chiếm thiện cảm.
Mục đích của Hề Hề và Mộc Nhược Na đến đây hôm nay là để mở rộng quan hệ trong giới thượng lưu, bởi vậy nên cả ba người họ sẽ không thể bám dính lấy nhau, mà phải chủ động tách ra để chào hỏi mọi người.
Không đợi Hề Hề mở miệng chào hỏi thì đã có người tìm đến cô: "Vân nhị tiểu thư, lão phu nhân cho mời." Nữ quản gia đến trước mặt cung kính hành lễ, sau đó mở miệng nói.
"Lão phu nhân tìm tôi?" Hề Hề ngẩn ra, rồi đặt ly rượu cocktail xuống khay của người hầu, trả lời: "Nếu vậy thì xin dẫn đường."
Hề Hề không biết vì sao lão phu nhân lại muốn gặp cô trước khi bắt đầu buổi tiệc đại thọ, bất quá nếu bà đã chủ động thì khẳng định có chuyện cần nói. Vậy nên cô cũng không nghĩ gì khác, mà liền đi theo nữ quản gia.
Trong một góc tối ở nơi khuất của sảnh tiệc, có hai đôi mắt âm trầm dõi theo bóng dáng của Hề Hề. Từng người trong số họ đến đây đều mang theo mục đích khác nhau, nhưng có một điểm chung, chính là không để Cố Hề Hề được sống tốt lành! Nếu không phải bởi vì địa vị hiện tại thấp kém, thì họ đã lộ diện để làm cho Cố Hề Hề phải khổ sở!
Hề Hề đi theo nữ quản gia rời khỏi sảnh tiệc, hai người đi qua một dãy hành lang dài, qua cả một hoa viên rộng lớn mới đến nơi. Hôm nay đại trạch của Doãn gia tiếp đón không ít khách quý, nên mỗi khu vực trong đại trạch đều được trang trí thành từng hội trường nhỏ, mỗi hội trường đều có vách tường lớn kèm màn hình LED.
Cảm giác cứ như là đang lạc vào lễ hội mùa xuân vậy, hội trường chính ở đại sảnh Doãn gia đã đầy hoa, còn thêm mấy hội trường nhỏ nữa, ai bảo khách đến đây hôm nay quá nhiều nên Doãn gia phải trang hoàng đại trạch thật lộng lẫy.
Hề Hề vừa vào cửa thì nhìn thấy Doãn lão phu nhân đang ngồi trước một bàn trà nhỏ, bên cạnh là một cô gái trẻ đang châm trà cho bà.
"Lão phu nhân, người tìm con?" Hề Hề tiến đến chào hỏi.
Doãn lão phu nhân đưa tay hướng về chỗ ngồi đối diện, nói với Hề Hề: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Hề Hề không chần chừ, bước đến ngồi xuống trước mặt bà, cô gái trẻ bên cạnh cũng rót cho cô một ly trà. Sau đó Doãn lão phu nhân mới vẫy vẫy tay, ra hiệu cô gái kia rời khỏi.
"Ta gọi con một mình đến đây là có vài câu muốn hỏi." Doãn lão phu nhân nói đến đây thì dừng lại một chút, tựa như có gì khó nói, bà liếc nhìn thoáng qua Hề Hề, thở dài một tiếng: "Con bé này, nếu đã về nước sao lại không trở về nhà?"
Hề Hề lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào tầm mắt của bà, nhẹ nhàng nói: "Lão phu nhân, chuyện trước đây con không nhớ rõ gì cả. Con không biết mình có nên tiếp tục cuộc sống trước đây hay không. Thật ra cuộc sống hiện tại của con không tệ, không phải sao?"
Khoé miệng Doãn lão phu nhân nhếch lên ý cười: "Chứ không phải là con không tin cháu trai của ta thật lòng với con?"
Đáy lòng Hề Hề thầm than một tiếng, Doãn lão phu nhân quả nhiên minh mẫn nhạy bén, mặc kệ cô nghĩ gì, băn khoăn thế nào thì bà đều nhận ra.
"Bất quá thì con nghĩ vậy cũng không phải kỳ lạ." Doãn lão phu nhân tiếp tục nói: "Điều đó chứng minh con là người có đầu óc, có chính kiến, không phải người nông nỗi. Năm đó lần đầu tiên gặp con thì ta đã cảm thấy con khác với những cô gái khác, cho nên mới sắp xếp cuộc hôn nhân của con với Tư Thần. Đúng là con không làm ta thất vọng, chỉ là do Doãn gia chúng ta có lỗi với con, con có băn khoăn khúc mắc thì vẫn là điều bình thường."
Hề Hề cắn môi không trả lời.
"Lần đầu thấy con thì ta đã rất kinh ngạc, trên thế giới này không thể có sự trùng hợp đến như vậy. Về sau mới biết đây không phải trùng hợp, mà là số mệnh. Mặc dù con được gả vào Doãn gia với cái tên Cố Hề Hề, nhưng con vẫn là Vân gia nhị tiểu thư, điều này là không thể nghi ngờ. Chính vì vậy nên năm xưa Doãn gia không có quyền ngăn cản Vân gia mang con rời khỏi. Chuyện năm đó đúng sai thế nào, ta không có quyền phán xét, con nên tự mình nhận định." Doãn lão phu nhân từ tốn nói tiếp: "Chỉ cần con nhớ kỹ một điều, dù con thừa nhận hay không, thì trên gia phả của Doãn gia, con vẫn là mẹ của Ngự Hàm, là thiếu phu nhân của Doãn gia. Nơi này luôn chào đón con, con có thể đến bất kỳ lúc nào."
"Thật sự có thể chứ?" Hề Hề bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập mong chờ: "Con thật sự có thể đến gặp con trai cùng.. những người khác sao?"
Thời điểm nói từ 'những người khác' thì thanh âm Hề Hề hơi cứng nhắc bối rối.
Lão phu nhân không để bụng, bà gật gật đầu nói: "Ta sợ con suy nghĩ quá nhiều, nên mới cho người gọi con đến nói chuyện riêng."
Hề Hề cảm kích nhìn bà: "Cảm ơn lão phu nhân."
"Cả con trai ta cũng đã tán thành con, ta là bà nội thì có lý do gì để ngăn cản? Huống chi cái nhà này từ lâu đã không phải do ta làm chủ nữa rồi." Doãn lão phu nhân than nhẹ một tiếng: "Ta đã tám mươi, đã già rồi, không còn gì để bận tâm nữa. Chỉ muốn tranh thủ những năm tháng cuối đời nhìn chắt trai lớn lên từng ngày, vậy thì không còn gì tiếc nuối. Nếu có thể nhìn thấy con vì Doãn gia mà sinh thêm một mụn con nữa, chính là phúc khí của Doãn gia."
Nghe đến câu cuối thì Hề Hề liền đỏ mặt.
Cô thừa nhận hiện tại cô thật không thể kháng cự được mị lực của Doãn Tư Thần. Nhưng không kháng cự, cũng không có nghĩa cô sẽ phục hôn với anh và sinh cho anh thêm một đứa con! Hơn nữa cô từng kiểm tra sức khoẻ, thân thể của cô rất yếu, sẽ không dễ dàng mang thai, trước kia cô không biết vì sao lại như vậy, giờ thì cô đã biết là do thời điểm sinh ra Doãn Ngự Hàm thì bị trúng độc xuất huyết.
"Được rồi, ở đây không còn chuyện gì nữa. Ta chỉ muốn dặn dò con vài câu như vậy thôi." Doãn lão phu nhân nâng tách trà lên, nói: "Hạo nhi đã tán thành con, ta đây cũng tán thành con."
Hề Hề thấy vậy thì lễ phép đáp: "Vậy con xin phép đi trước."
Doãn lão phu nhân gật gật đầu, nhìn cô rời khỏi.
Hề Hề quay trở lại dãy hành lang vừa rồi, trên đường đi ngẫm nghĩ lại lời của Doãn lão phu nhân mà tâm trí trở nên rối loạn, mải mê suy nghĩ nên cô đi lạc đến một khuôn viên xa lạ. Đến lúc nhận ra mình bị lạc, đang loay hoay tìm đường quay lại thì nghe được một đoạn đối thoại kỳ lạ.
"Cô là ai? Sao lại phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt này?" Một giọng phụ nữ sắc bén vang lên, tuy đã cố gắng nói nhỏ nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
"Tôi là ai thì liên quan gì đến cô?" Một giọng nữ khác cất tiếng cười lạnh lẽo: "Doãn Tuyết Mạt, cô bất quá chỉ là một con chó của Doãn gia thôi! Cô tưởng mình là Doãn gia đại tiểu thư thật sao? Chậc chậc chậc, thật đáng buồn, kể cả người đàn ông mà cô thích thì anh ta cũng chẳng thèm liếc nhìn đến cô một cái!"
"Sao cô lại biết? Rốt cuộc cô là ai?" Thanh âm Doãn Tuyết Mạt càng thêm oán độc.
Hề Hề áp tai vào vách tường, cô vốn không phải người thích nghe lén người khác, nhưng câu nói tiếp theo của đối phương đã giữ chân cô lại.
"Có phải cô xuất hiện ở đây hôm nay là muốn nhìn thấy Cố Hề Hề bị chê cười, là muốn hủy hoại Cố Hề Hề?" Đối phương lên tiếng cười nhạo: "Cố Hề Hề đã trở lại, có phải ngoài dự đoán của cô không?"
Doãn Tuyết Mạt tức thì trừng mắt nhìn đối phương, cô ta biết có không ít người chán ghét Cố Hề Hề, nhưng chưa từng có ai lại có dung mạo giống Cố Hề Hề đến vậy. Người này rõ ràng cố ý đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mục đích là nhắm vào ai? Không lẽ là nhắm vào Doãn Tư Thần? Nếu là vậy thì quả là sắp có trò vui!
Cô ta không muốn Cố Hề Hề được sống an lành, nếu một người phụ nữ có dung mạo giống Cố Hề Hề đoạt lấy Doãn Tư Thần thì cô ta sẽ rất vui mừng! Chỉ là tại sao người phụ nữ này lại nhìn cô ta tràn ngập địch ý như vậy, cô ta rõ ràng không có hứng thú gì với Doãn Tư Thần cả!
Doãn Tuyết Mạt thấp giọng nói: "Tôi mặc kệ cô là ai, nhưng hình như cô cũng không thích Cố Hề Hề và muốn cô ta phải xấu hổ nhục nhã, vậy cô có muốn hợp tác với tôi không?"
Đối phương hừ lạnh một tiếng: "Nếu muốn làm chuyện ngu xuẩn thì cô đi làm một mình được rồi, không cần lôi tôi vào! Trước kia ngu xuẩn có thể nói là tuổi trẻ bồng bột, đến hiện tại vẫn còn ngu xuẩn thì chỉ có thể là trời sinh ngu si! Cáo từ!"
Mộc Nhược Na liền dặn dò Hề Hề: "Tên Kiều Kỳ kia hay nói nhảm lắm, đừng có trả lời gì anh ta hết!"
Mặc Tử Huyên cũng tán thành, tiếp lời: "Anh ta là công tử phong lưu chính hiệu, trên đời chẳng có người phụ nữ nào chịu được đâu. Cậu đó, tốt nhất là từ đầu đừng có tiếp xúc quá nhiều với anh ta."
Nghe hai cô bạn thi nhau kể lại lịch sử sát gái của Kiều Kỳ mà Hề Hề bất đắc dĩ nói: "Hai cậu lo lắng cái gì vậy? Tôi đâu có thích kiểu người như anh ta."
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đồng thanh: "Chúng tôi chỉ lo cậu bị anh ta dụ đi làm chuyện gì xấu thôi, cậu đừng có nhìn vẻ ngoài, cái miệng của anh ta là nói từ chết thành sống, từ sống thành chết đều được đấy. Khi anh ta nhờ cái gì thì cậu nhớ là tuyệt đối không làm, biết chưa?"
Ồ, ra là hai người họ lo chuyện này? Mà lo cũng phải, bởi vì cô là người dễ mềm lòng, lại hiếm khi nói lời cự tuyệt yêu cầu giúp đỡ của người khác.
"Vậy nên, nhớ là phải giữ khoảng cách với anh ta!" Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên lại cùng nói lời chốt.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cho đến khi Hề Hề gật gật đầu liên tục thì hai người mới chịu bỏ qua.
Ba người phụ nữ đứng cạnh nhau, bản thân mỗi người là một bông hoa nở rộ tạo nên thần thái riêng, khung cảnh thật mỹ lệ, đó là chưa nhắc đến thân phận thần bí của họ.
Mặc Tử Huyên thân là Mặc gia đại tiểu thư, nhưng thật ra số lần cô chính thức lộ diện trước mặt công chúng rất ít. Hơn nữa trông bề ngoài cô lại khá yếu đuối, thân hình mảnh mai liễu yếu đào tơ, càng dễ dàng làm người ta xem nhẹ năng lực và gia thế của cô.
Còn Mộc Nhược Na thì trời sinh gương mặt mị hoặc mê người, đây không phải sự lựa chọn của cô, nhưng có thể khác được sao? Thậm chí là thân hình nảy nở cùng bộ ngực cúp G khủng bố kia cũng tạo hóa tự nhiên, thân thể là cha mẹ sinh ra, không thể thay đổi. Từ trước đến nay cô luôn bị người khác hiểu lầm là tiểu tam hoặc là tình nhân của những đại gia, riết rồi cô đã quen với ánh mắt thiên hạ.
Cuối cùng là Hề Hề?
Được rồi, suốt ba năm qua thì tất cả mọi người đều chưa từng gặp lại cô. Cho nên bây giờ dù có người cảm thấy trông cô quen mắt thì họ vẫn không nhận ra được cô chính là Cố Hề Hề của ba năm trước. Hơn nữa, ba năm trước đây Cố Hề Hề trước mặt mọi người là một bà bầu bụng to mũm mĩm, còn Hề Hề bây giờ vóc dáng hao gầy không ít, dáng người thon thả nhỏ xinh, khuôn mặt trái xoan với má lúm đồng tiền, kiểu tóc đã thay đổi, khí chất lại bất đồng.
Cho nên trong các danh môn thục viện đến đây hôm nay thì ba người phụ nữ này thật sự nổi bật, bởi vì đơn giản là chẳng ai nhận ra họ. Nếu biết được thân phận của họ thì hẳn sẽ có rất nhiều người vây đến lân la làm quen để chiếm thiện cảm.
Mục đích của Hề Hề và Mộc Nhược Na đến đây hôm nay là để mở rộng quan hệ trong giới thượng lưu, bởi vậy nên cả ba người họ sẽ không thể bám dính lấy nhau, mà phải chủ động tách ra để chào hỏi mọi người.
Không đợi Hề Hề mở miệng chào hỏi thì đã có người tìm đến cô: "Vân nhị tiểu thư, lão phu nhân cho mời." Nữ quản gia đến trước mặt cung kính hành lễ, sau đó mở miệng nói.
"Lão phu nhân tìm tôi?" Hề Hề ngẩn ra, rồi đặt ly rượu cocktail xuống khay của người hầu, trả lời: "Nếu vậy thì xin dẫn đường."
Hề Hề không biết vì sao lão phu nhân lại muốn gặp cô trước khi bắt đầu buổi tiệc đại thọ, bất quá nếu bà đã chủ động thì khẳng định có chuyện cần nói. Vậy nên cô cũng không nghĩ gì khác, mà liền đi theo nữ quản gia.
Trong một góc tối ở nơi khuất của sảnh tiệc, có hai đôi mắt âm trầm dõi theo bóng dáng của Hề Hề. Từng người trong số họ đến đây đều mang theo mục đích khác nhau, nhưng có một điểm chung, chính là không để Cố Hề Hề được sống tốt lành! Nếu không phải bởi vì địa vị hiện tại thấp kém, thì họ đã lộ diện để làm cho Cố Hề Hề phải khổ sở!
Hề Hề đi theo nữ quản gia rời khỏi sảnh tiệc, hai người đi qua một dãy hành lang dài, qua cả một hoa viên rộng lớn mới đến nơi. Hôm nay đại trạch của Doãn gia tiếp đón không ít khách quý, nên mỗi khu vực trong đại trạch đều được trang trí thành từng hội trường nhỏ, mỗi hội trường đều có vách tường lớn kèm màn hình LED.
Cảm giác cứ như là đang lạc vào lễ hội mùa xuân vậy, hội trường chính ở đại sảnh Doãn gia đã đầy hoa, còn thêm mấy hội trường nhỏ nữa, ai bảo khách đến đây hôm nay quá nhiều nên Doãn gia phải trang hoàng đại trạch thật lộng lẫy.
Hề Hề vừa vào cửa thì nhìn thấy Doãn lão phu nhân đang ngồi trước một bàn trà nhỏ, bên cạnh là một cô gái trẻ đang châm trà cho bà.
"Lão phu nhân, người tìm con?" Hề Hề tiến đến chào hỏi.
Doãn lão phu nhân đưa tay hướng về chỗ ngồi đối diện, nói với Hề Hề: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Hề Hề không chần chừ, bước đến ngồi xuống trước mặt bà, cô gái trẻ bên cạnh cũng rót cho cô một ly trà. Sau đó Doãn lão phu nhân mới vẫy vẫy tay, ra hiệu cô gái kia rời khỏi.
"Ta gọi con một mình đến đây là có vài câu muốn hỏi." Doãn lão phu nhân nói đến đây thì dừng lại một chút, tựa như có gì khó nói, bà liếc nhìn thoáng qua Hề Hề, thở dài một tiếng: "Con bé này, nếu đã về nước sao lại không trở về nhà?"
Hề Hề lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào tầm mắt của bà, nhẹ nhàng nói: "Lão phu nhân, chuyện trước đây con không nhớ rõ gì cả. Con không biết mình có nên tiếp tục cuộc sống trước đây hay không. Thật ra cuộc sống hiện tại của con không tệ, không phải sao?"
Khoé miệng Doãn lão phu nhân nhếch lên ý cười: "Chứ không phải là con không tin cháu trai của ta thật lòng với con?"
Đáy lòng Hề Hề thầm than một tiếng, Doãn lão phu nhân quả nhiên minh mẫn nhạy bén, mặc kệ cô nghĩ gì, băn khoăn thế nào thì bà đều nhận ra.
"Bất quá thì con nghĩ vậy cũng không phải kỳ lạ." Doãn lão phu nhân tiếp tục nói: "Điều đó chứng minh con là người có đầu óc, có chính kiến, không phải người nông nỗi. Năm đó lần đầu tiên gặp con thì ta đã cảm thấy con khác với những cô gái khác, cho nên mới sắp xếp cuộc hôn nhân của con với Tư Thần. Đúng là con không làm ta thất vọng, chỉ là do Doãn gia chúng ta có lỗi với con, con có băn khoăn khúc mắc thì vẫn là điều bình thường."
Hề Hề cắn môi không trả lời.
"Lần đầu thấy con thì ta đã rất kinh ngạc, trên thế giới này không thể có sự trùng hợp đến như vậy. Về sau mới biết đây không phải trùng hợp, mà là số mệnh. Mặc dù con được gả vào Doãn gia với cái tên Cố Hề Hề, nhưng con vẫn là Vân gia nhị tiểu thư, điều này là không thể nghi ngờ. Chính vì vậy nên năm xưa Doãn gia không có quyền ngăn cản Vân gia mang con rời khỏi. Chuyện năm đó đúng sai thế nào, ta không có quyền phán xét, con nên tự mình nhận định." Doãn lão phu nhân từ tốn nói tiếp: "Chỉ cần con nhớ kỹ một điều, dù con thừa nhận hay không, thì trên gia phả của Doãn gia, con vẫn là mẹ của Ngự Hàm, là thiếu phu nhân của Doãn gia. Nơi này luôn chào đón con, con có thể đến bất kỳ lúc nào."
"Thật sự có thể chứ?" Hề Hề bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập mong chờ: "Con thật sự có thể đến gặp con trai cùng.. những người khác sao?"
Thời điểm nói từ 'những người khác' thì thanh âm Hề Hề hơi cứng nhắc bối rối.
Lão phu nhân không để bụng, bà gật gật đầu nói: "Ta sợ con suy nghĩ quá nhiều, nên mới cho người gọi con đến nói chuyện riêng."
Hề Hề cảm kích nhìn bà: "Cảm ơn lão phu nhân."
"Cả con trai ta cũng đã tán thành con, ta là bà nội thì có lý do gì để ngăn cản? Huống chi cái nhà này từ lâu đã không phải do ta làm chủ nữa rồi." Doãn lão phu nhân than nhẹ một tiếng: "Ta đã tám mươi, đã già rồi, không còn gì để bận tâm nữa. Chỉ muốn tranh thủ những năm tháng cuối đời nhìn chắt trai lớn lên từng ngày, vậy thì không còn gì tiếc nuối. Nếu có thể nhìn thấy con vì Doãn gia mà sinh thêm một mụn con nữa, chính là phúc khí của Doãn gia."
Nghe đến câu cuối thì Hề Hề liền đỏ mặt.
Cô thừa nhận hiện tại cô thật không thể kháng cự được mị lực của Doãn Tư Thần. Nhưng không kháng cự, cũng không có nghĩa cô sẽ phục hôn với anh và sinh cho anh thêm một đứa con! Hơn nữa cô từng kiểm tra sức khoẻ, thân thể của cô rất yếu, sẽ không dễ dàng mang thai, trước kia cô không biết vì sao lại như vậy, giờ thì cô đã biết là do thời điểm sinh ra Doãn Ngự Hàm thì bị trúng độc xuất huyết.
"Được rồi, ở đây không còn chuyện gì nữa. Ta chỉ muốn dặn dò con vài câu như vậy thôi." Doãn lão phu nhân nâng tách trà lên, nói: "Hạo nhi đã tán thành con, ta đây cũng tán thành con."
Hề Hề thấy vậy thì lễ phép đáp: "Vậy con xin phép đi trước."
Doãn lão phu nhân gật gật đầu, nhìn cô rời khỏi.
Hề Hề quay trở lại dãy hành lang vừa rồi, trên đường đi ngẫm nghĩ lại lời của Doãn lão phu nhân mà tâm trí trở nên rối loạn, mải mê suy nghĩ nên cô đi lạc đến một khuôn viên xa lạ. Đến lúc nhận ra mình bị lạc, đang loay hoay tìm đường quay lại thì nghe được một đoạn đối thoại kỳ lạ.
"Cô là ai? Sao lại phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt này?" Một giọng phụ nữ sắc bén vang lên, tuy đã cố gắng nói nhỏ nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
"Tôi là ai thì liên quan gì đến cô?" Một giọng nữ khác cất tiếng cười lạnh lẽo: "Doãn Tuyết Mạt, cô bất quá chỉ là một con chó của Doãn gia thôi! Cô tưởng mình là Doãn gia đại tiểu thư thật sao? Chậc chậc chậc, thật đáng buồn, kể cả người đàn ông mà cô thích thì anh ta cũng chẳng thèm liếc nhìn đến cô một cái!"
"Sao cô lại biết? Rốt cuộc cô là ai?" Thanh âm Doãn Tuyết Mạt càng thêm oán độc.
Hề Hề áp tai vào vách tường, cô vốn không phải người thích nghe lén người khác, nhưng câu nói tiếp theo của đối phương đã giữ chân cô lại.
"Có phải cô xuất hiện ở đây hôm nay là muốn nhìn thấy Cố Hề Hề bị chê cười, là muốn hủy hoại Cố Hề Hề?" Đối phương lên tiếng cười nhạo: "Cố Hề Hề đã trở lại, có phải ngoài dự đoán của cô không?"
Doãn Tuyết Mạt tức thì trừng mắt nhìn đối phương, cô ta biết có không ít người chán ghét Cố Hề Hề, nhưng chưa từng có ai lại có dung mạo giống Cố Hề Hề đến vậy. Người này rõ ràng cố ý đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mục đích là nhắm vào ai? Không lẽ là nhắm vào Doãn Tư Thần? Nếu là vậy thì quả là sắp có trò vui!
Cô ta không muốn Cố Hề Hề được sống an lành, nếu một người phụ nữ có dung mạo giống Cố Hề Hề đoạt lấy Doãn Tư Thần thì cô ta sẽ rất vui mừng! Chỉ là tại sao người phụ nữ này lại nhìn cô ta tràn ngập địch ý như vậy, cô ta rõ ràng không có hứng thú gì với Doãn Tư Thần cả!
Doãn Tuyết Mạt thấp giọng nói: "Tôi mặc kệ cô là ai, nhưng hình như cô cũng không thích Cố Hề Hề và muốn cô ta phải xấu hổ nhục nhã, vậy cô có muốn hợp tác với tôi không?"
Đối phương hừ lạnh một tiếng: "Nếu muốn làm chuyện ngu xuẩn thì cô đi làm một mình được rồi, không cần lôi tôi vào! Trước kia ngu xuẩn có thể nói là tuổi trẻ bồng bột, đến hiện tại vẫn còn ngu xuẩn thì chỉ có thể là trời sinh ngu si! Cáo từ!"
Bình luận truyện