Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 70: Cố gia phụ lòng



Nghe ba Cố nói, Cố Hề Hề không khách sáo cười phá lên. Bà nội, bà thật là thủ đoạn mà, rốt cuộc bà căm ghét mẹ bao nhiêu mà lại ác tâm đưa mẹ vào đường cùng như vậy?

Với ba, thì bà nói dùng tiền này mua nhà bồi thường cho mẹ. Với mẹ, thì bà nói dùng tiền này mua nhà cho hai vợ chồng ba mẹ. Quay đầu với Cố Chân Chân thì bà nói tiền này cho cô ta.

Bà nội, rốt cuộc bà để tiền là muốn cho ai?

"Mấy năm nay ba để dành được tiền sao?" Cố Hề Hề bất thình lình hỏi: "Tại sao mẹ luôn nói tiền kiếm được hằng năm chỉ đủ chi tiêu trong nhà?"

Ba Cố cúi đầu, không dám trả lời Cố Hề Hề.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Ba, nếu ba còn muốn nhận đứa con gái này, tốt nhất nên nói thật." Cố Hề Hề đến giờ phút này thì chút tình cảm mềm yếu còn lại trong lòng đã bị người Cố gia nhẫn tâm hủy hoại sạch sẽ.

"Đừng quên nếu đứa bé trong bụng con không ra đời được, Doãn gia sẽ không đưa tiền cho con. Ba muốn lấy mười triệu quà đính hôn của con, có phải nên hỏi con không?" Cố Hề Hề nhìn thấu tất cả người trong Cố gia, bất luận trai gái già trẻ, tính cách ích kỷ đã ăn sâu tận xương tủy.

Người Cố gia đều phụ lòng. Vốn tưởng mặc dù ba hèn yếu nhưng không mất đi tính người, nhưng.. không phải. Giờ nhìn lại thì ra là cô tự cho rằng ông hiền hòa.

Nghe Cố Hề Hề uy hiếp, ba Cố quả nhiên luống cuống. Nếu không có tiền đính hôn của cô, sao ông có thể tái hôn? Sao ông có thể lập gia đình với người đẹp vừa gặp?

"Hề Hề, con không thể nói vậy. Dù sao ba cũng nuôi con trưởng thành. Con không thể vong ân bội nghĩa." Tim ba Cố đập rộn lên, miệng không ngừng nói: "Chuyện của ba và mẹ, con đừng xen vào, đó là chuyện của người lớn. Con đã đồng ý với bà nội, chờ con sinh đứa bé, con liền đưa tiền cho Cố gia."

Cố Hề Hề nghe ông mở miệng chỉ nhắc tới tiền, không thể che giấu được đau lòng trong đáy mắt. Ông lại dùng công ơn nuôi dưỡng uy hiếp cô?

Ba Cố thấy thất vọng trong mắt Cố Hề Hề, nhất thời biết mình nói sai, hốt hoảng bổ sung: "Không phải vậy, Hề Hề con nghe ba nói. Bất kể ba và mẹ con có ly dị hay không, con vẫn là con gái ba, con vẫn là họ Cố."

Lời ba Cố là càng nói càng sai.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, vào giờ phút này, cô không muốn nói gì. Cô vốn hy vọng ông nhìn thấy cô sẽ biết xấu hổ mà hối hận, thừa nhận sai lầm.

Nhưng cô sai rồi!

Ba không có xấu hổ, không thừa nhận sai lầm! Ba vẫn lưu luyến người đàn bà vừa xem mắt! Hiện tại ba chỉ nghĩ đến số tiền sẽ lấy từ trong tay mình, sau đó ly dị mẹ và tái hôn!

Mẹ, thật xin lỗi, là con hại mẹ! Nếu con không có quà đính hôn lớn như thế, không chừng ba sẽ không quá đáng như vậy. Mẹ, thật xin lỗi, nếu không phải vì con, có lẽ mẹ sẽ hạnh phúc hơn!

Cố Hề Hề vốn định thuyết phục ba Cố hồi tâm chuyển ý, cùng mẹ sống thật tốt qua ngày. Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không cần. Cô mệt mỏi đứng lên muốn rời đi.

Đúng lúc đó, điện thoại ba Cố đột nhiên rung lên. Ông vừa bị lời của Cố Hề Hề làm cho hoảng loạn, điện thoại lập tức rơi trên bàn. Không biết chuyện gì, ba Cố muốn lập tức nhận điện thoại. Quỷ thần xui khiến sao mà Cố Hề Hề lại nhanh tay lẹ mắt ấn nút nghe.

Một giây kế tiếp, giọng nói một người đàn bà từ trong điện thoại vọng ra: "Ông xã, khi nào anh về ăn cơm? Em làm cơm tối chờ anh!"

Vừa nghe giọng người đàn bà này, sắc mặt mọi người tại chỗ trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi. Giọng nói này tuyệt đối không phải của mẹ! Là một đàn bà xa lạ!

Cố Hề Hề tức giận ngẩng đầu nhìn ba Cố, rốt cuộc ông ở bên ngoài có bao nhiêu đàn bà? Ba Cố không biết nên giải thích cú điện thoại này thế nào.

Cố Hề Hề nhìn ba hất càm nói: "Trả lời đi! Đang gọi ba đó!"

Người đàn bà trong điện thoại nghe có giọng phụ nữ khác lập tức trở nên sừng sộ: "Ai? Là ai? Cố Gia Cường, ông lập tức trở về giải thích rõ cho tôi, tại sao có giọng phụ nữ?"

Cố Gia Cường chính là tên đầy đủ của ba Cố.

Trên mặt ba Cố hết tái xanh lại đỏ bừng, hôm nay ông quá mất thể diện. Nhất là bị con gái và con rể bắt gặp. "Bà đừng có đoán mò." Ba Cố rốt cuộc hướng về điện thoại gắt lên: "Đó là.. con gái tôi.."

Đối phương ngẩn ra, lửa giận trong nháy mắt tiêu tan. Một giây kế tiếp, điện thoại đột nhiên cúp.

Thân thể Cố Hề Hề lảo đảo, nếu không phải kịp thời vịn vào bàn, e là cô đã té lăn trên mặt đất. Hôm nay cô thật sự mở rộng tầm mắt rồi!

Cô cho rằng ba chỉ ra ngoài xem mắt, không ngờ lại có thêm một gia đình khác bên ngoài. Cô không muốn cho ba mẹ tiếp tục sống chung, như vậy đối với mẹ thật sự rất không công bằng.

"Chúng ta đi." Cố Hề Hề nhìn ông một lát, rồi xoay người nói với Doãn Tư Thần.

Suốt quá trình Doãn Tư Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay Cố Hề Hề, không tiếng động mà an ủi và ủng hộ cô.

Cố Hề Hề cảm kích nhìn anh, người đàn ông này chỉ cùng mình ký hợp đồng hôn nhân mà còn tốt hơn ba gấp nhiều lần. Ít nhất Doãn Tư Thần đi thẳng vào vấn đề với cô, hôn nhân của họ chỉ là hợp đồng.

Còn ba? Ông dùng danh nghĩa tình yêu mà cầm tù mẹ cả đời, để bà ở Cố gia làm trâu làm ngựa, còn bản thân thì đi tìm hạnh phúc ở gia đình nhỏ bên ngoài.

Khó trách tiền kiếm được hằng năm chỉ đủ chi tiêu, thì ra tiền của ông dành nuôi gia đình bên ngoài. Ba Cố thấy Cố Hề Hề rời đi, nhất thời luống cuống: "Hề Hề, con đừng hiểu lầm, ba chỉ mới quen. Trước đây ba không biết.."

Càng nói càng sai.

Cố Hề Hề không muốn tiếp tục nghe ông giải thích, kéo tay Doãn Tư Thần nhanh chóng rời đi.

Ba Cố đứng tại chỗ, ngây người như phỗng. Làm thế nào? Nên làm gì bây giờ? Ông sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần, lập tức gọi điện thoại về nhà. Phải nhanh chóng nói chuyện vừa xảy ra cho mẹ già. Nói không chừng mẹ già sẽ nghĩ ra cách ứng phó.

Quả nhiên, sau khi ba Cố kể đầu đuôi chuyện xảy ra cho bà Cố, liền bị bà Cố không ngừng mắng: "Con không cẩn thận, tại sao có thể để cho Cố Hề Hề phát hiện? Không phải đã nói với con nhất định phải cẩn thận sao? Chờ người đàn bà kia mang thai rồi mới thừa nhận sao? Bây giờ Cố Hề Hề biết chuyện này, sau này làm sao đòi tiền nó nữa?"

Quả nhiên Cố gia không có tình người. Đến lúc này bà Cố vẫn như cũ, chỉ nghĩ đến việc đòi tiền từ Cố Hề Hề.

"Mẹ, vậy mẹ nói con nên làm gì đây?" Ba Cố e dè hỏi, ông không có một chủ ý nào.

"Về nhà trước. Về rồi nghĩ cách." Bà Cố tức giận nói: "Đến lúc đó tới chết không thừa nhận. Vợ con đối với con tuyệt đối nghe lời, chỉ cần chúng ta chết không thừa nhận, vợ con chưa chắc tin lời Cố Hề Hề."

Chủ ý này của bà Cố cực kì vô liêm sỉ. Nhưng vào tai ba Cố, đó nhất định là thần cơ diệu toán. Có mẹ già làm quân sư, ba Cố bảo sao làm vậy không sai.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần lên xe, lái xe trở về.

"Em định xử lý chuyện này thế nào?" Doãn Tư Thần vừa rồi không nói câu nào, anh là tôn trọng Cố Hề Hề, dù sao cũng là chuyện nhà của cô.

"Tôi cũng không biết." Cố Hề Hề lấy tay chà mặt, tự động viên tinh thần nói: "Tư Thần, tôi rất hối hận, nếu lúc đầu không phải vì tôi, có phải mẹ sẽ có kết cục khác không?"

"Đừng suy nghĩ lung tung." Doãn Tư Thần trầm ngâm chốc lát: "Hay là tối nay em thăm dò ý mẹ trước rồi quyết định tiếp. Ngoài ra, nếu như em muốn họ ly hôn, tôi có thể thu thập chứng cứ."

"Được, cảm ơn anh." Cố Hề Hề vô cùng nghiêm túc nói với Doãn Tư Thần.

Nghe Cố Hề Hề nói cảm ơn, đáy lòng Doãn Tư Thần mơ hồ có chút không vui. Anh làm tất cả những chuyện này, không phải vì muốn nghe câu cảm ơn từ cô. Anh chỉ hy vọng, cô không xem anh là người ngoài.

Đợi chút, tại sao anh đột nhiên có suy nghĩ như vậy?

Doãn Tư Thần khẽ nheo mắt, lông mi khẽ run, nén kinh hãi trong lòng. Anh có suy nghĩ này từ lúc nào? Tại sao thời điểm suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, lại trót lọt không trở ngại chút nào?

Lòng Cố Hề Hề đang rối bời, căn bản không phát hiện Doãn Tư Thần khác thường. Hiện tại trong lòng cô chỉ có một ý muốn: Ba mẹ ly dị!

Nhưng cô mở miệng với mẹ thế nào đây? Sao mẹ có thể chịu được đả kích này? Nên làm gì bây giờ? Cô nên nói thế nào, làm gì?

Cố Hề Hề gọi điện cho mẹ: "A lô, mẹ, mẹ đang ở đâu?"

"Ở căn hộ con thuê, không phải con nói mẹ nghỉ ngơi sao?" Mẹ Cố cười nói: "Thế nào? Sao nghe giọng con uể oải vậy?"

Ánh mắt Cố Hề Hề buồn bã: "À, không có gì. Mẹ, mẹ có đói bụng không? Con dẫn mẹ đi ăn?"

Mẹ Cố do dự một lát, nói: "Mẹ vừa nhận điện thoại của Chân Chân, nó cũng đang ở đây. Nói mẹ đi đón nó."

Cố Chân Chân? Sao cô ta tới đây? Cô ta tới làm gì?

Đối với đứa con gái này của chú thím, Cố Hề Hề không có chút ấn tượng. Cô quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, ánh mắt cầu khẩn khiến anh không đành lòng cự tuyệt.

Doãn Tư Thần khẽ gật đầu.

"Mẹ, mẹ đừng đi. Để con và Tư Thần đón là được, đúng lúc anh ấy đang lái xe. Con có chuyện muốn nói với mẹ, có người khác không tiện." Cố Hề Hề dứt khoát nói: "Mẹ, mẹ ở nhà chờ con, con về liền."

Nói xong, Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, nói với Doãn Tư Thần: "Nhờ anh đi đón Cố Chân Chân, tôi phải nói chuyện này cho mẹ. Tôi tuyệt đối không thể ngồi yên. Bà nội và ba thật quá đáng. Mẹ quá hiền lành nên lần lượt bị bọn họ chà đạp ức hiếp, tôi không thể nhịn nổi nữa."

Doãn Tư Thần mặt không có biểu tình gì, gật đầu: "Được."

Xe dừng lại, Cố Hề Hề xuống xe đi vào căn hộ. Tầm mắt Doãn Tư Thần nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, khóe mắt hẹp dài che giấu tình cảm khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện