Cô Vợ Mất Trí Của Tổng Tài Độc Ác
Chương 3: Chuyến Đi Paris Bí Ẩn 2
Không khí lạnh làm cơ thể cô chợt co rúm lại.
Đôi mắt nai xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp rồi mở hẳn ra.
Đầu cô thật sự rất đau, giống như bị ai đó đánh rất mạnh vào.
Cảm giác chống mặt hòa quyện vào làm cơ thể cô dường như không còn chút sức lực nào, cô cảm thấy bản thân mình lúc này yếu đuối không thể tả được
Chợt...Cô trợn to mắt rồi từ từ nhận thức bản thân mình đang ở đâu.
Dù rất mệt nhưng cô vẫn rất kiên quyết bật dậy.
Căn phòng tối om, cô không thể nhìn thấy rõ cái gì ở trong căn phòng này.
Chỉ thấy một chút ánh sáng từ ánh trăng sáng cao rọi vào cánh cửa sổ sát đất đối diện chiếc giường rộng rãi cô đang ngồi.
Căn phòng này vô cùng xa lạ đối với cô, không gian như lắng đọng vì nó vô cùng yên ắng.
Cô thật sự không biết bản thân mình đang ở đâu
Định bước xuống mở điện cho sáng khắp căn phòng rồi tiếp tục tìm cách liên lạc với ông bà Đường thì cô lại nghe được 1 âm thanh khiến trái tim đập rộn lên
....Cạch...!Tiếng cửa phòng mở ra.
Tiếp sau đó là tiếng bước chân trầm ổn khiến con người ta yên lòng nhưng cô lại sợ đến phát điên
Tối quá!!! Cô không thể thấy được cái gì.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần tới chỗ cô.
Cô cũng muốn bước xuống bật đèn xem rõ là ai nhưng cô lại cảm thấy rất bất an, rất sợ.
Tay chân lạnh tựa băng khiến cô khó mà nhút nhích
Rồi một vật gì đó rất nặng đè lên cả cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô.
Đến lúc này cô mới cảm giác được nguy hiểm đến gần với bản thân của mình.
Cô hét toáng lên làm không khí trong căn phòng chợt thay đổi
- Ai??? Ai đè lên tôi thế này.
Có phải nhầm rồi không_ cô la lên.
Tiếng la xen lẫn sự run rẩy đến đáng thương
- Câm miệng!!!_ giọng người đàn ông tựa chừng trầm ổn lại lớn tiếng quát tháo
- Tôi xin lỗi nhưng có lẽ anh nhầm rồi.
Anh...anh...xin anh thận trọng với hành động của mình.
Đợi tôi bật đèn rồi giải quyết được không?_ cô hớt hải nói
Hahaha.....tiếng cười ẩn chứa sự khinh bỉ
- Cô không cần giả vờ ngây thơ trong sáng làm cái gì! Loại phụ nữ như cô tôi thừa biết rồi.
Tiểu thư nhà giàu thì lạ gì những chuyện gần gũi thân mật này_ nói dứt câu thì tay hắn cũng dần có những hành động thô bạo
Hắn xé toạt chiếc váy cô đang mặc trên người.
Dưới ánh sáng mập mờ vẫn thấy được làn da trắng đẹp của cô.
Cơ thể làm đàn ông điên đảo mà cô sở hữu.
Nhưng hắn kiên quyết không cho bản thân rung động trước vẻ đẹp này của cô.
Tuyệt đối sẽ không có sự thương xót hay thương hoa tiếc ngọc gì đó
- Anh làm cái gì vậy.
Buông tôi ra.
Xin đừng làm hại tôi mà_ cô vừa buông lời van xin vừa tuôn trào nước mắt thể hiện rõ sự uất nghẹn không nói nên lời
Trong mắt hắn giờ này.
Lời van xin chỉ là sự giả tạo.
Cơ thể tuyệt đẹp này chưa chắc vẫn còn thanh sạch.
Chỉ là dàn cảnh để anh phải dịu dàng thích thú sao? Thật nhàm chán!!!
Anh không quan tâm đến tiếng cầu xin của cô gái dưới thân mình mà thô bạo hôn lên đôi môi đang la lối của cô.
Đôi môi mềm mại ngọt ngào đột ngột bị chiếm lấy.
Những gì cô đã và đang muốn nói đều bị nuốt ngược vào trong.
Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi tạo nên hình ảnh uất hận nghẹn ngào
Đôi mắt nai xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp rồi mở hẳn ra.
Đầu cô thật sự rất đau, giống như bị ai đó đánh rất mạnh vào.
Cảm giác chống mặt hòa quyện vào làm cơ thể cô dường như không còn chút sức lực nào, cô cảm thấy bản thân mình lúc này yếu đuối không thể tả được
Chợt...Cô trợn to mắt rồi từ từ nhận thức bản thân mình đang ở đâu.
Dù rất mệt nhưng cô vẫn rất kiên quyết bật dậy.
Căn phòng tối om, cô không thể nhìn thấy rõ cái gì ở trong căn phòng này.
Chỉ thấy một chút ánh sáng từ ánh trăng sáng cao rọi vào cánh cửa sổ sát đất đối diện chiếc giường rộng rãi cô đang ngồi.
Căn phòng này vô cùng xa lạ đối với cô, không gian như lắng đọng vì nó vô cùng yên ắng.
Cô thật sự không biết bản thân mình đang ở đâu
Định bước xuống mở điện cho sáng khắp căn phòng rồi tiếp tục tìm cách liên lạc với ông bà Đường thì cô lại nghe được 1 âm thanh khiến trái tim đập rộn lên
....Cạch...!Tiếng cửa phòng mở ra.
Tiếp sau đó là tiếng bước chân trầm ổn khiến con người ta yên lòng nhưng cô lại sợ đến phát điên
Tối quá!!! Cô không thể thấy được cái gì.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần tới chỗ cô.
Cô cũng muốn bước xuống bật đèn xem rõ là ai nhưng cô lại cảm thấy rất bất an, rất sợ.
Tay chân lạnh tựa băng khiến cô khó mà nhút nhích
Rồi một vật gì đó rất nặng đè lên cả cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô.
Đến lúc này cô mới cảm giác được nguy hiểm đến gần với bản thân của mình.
Cô hét toáng lên làm không khí trong căn phòng chợt thay đổi
- Ai??? Ai đè lên tôi thế này.
Có phải nhầm rồi không_ cô la lên.
Tiếng la xen lẫn sự run rẩy đến đáng thương
- Câm miệng!!!_ giọng người đàn ông tựa chừng trầm ổn lại lớn tiếng quát tháo
- Tôi xin lỗi nhưng có lẽ anh nhầm rồi.
Anh...anh...xin anh thận trọng với hành động của mình.
Đợi tôi bật đèn rồi giải quyết được không?_ cô hớt hải nói
Hahaha.....tiếng cười ẩn chứa sự khinh bỉ
- Cô không cần giả vờ ngây thơ trong sáng làm cái gì! Loại phụ nữ như cô tôi thừa biết rồi.
Tiểu thư nhà giàu thì lạ gì những chuyện gần gũi thân mật này_ nói dứt câu thì tay hắn cũng dần có những hành động thô bạo
Hắn xé toạt chiếc váy cô đang mặc trên người.
Dưới ánh sáng mập mờ vẫn thấy được làn da trắng đẹp của cô.
Cơ thể làm đàn ông điên đảo mà cô sở hữu.
Nhưng hắn kiên quyết không cho bản thân rung động trước vẻ đẹp này của cô.
Tuyệt đối sẽ không có sự thương xót hay thương hoa tiếc ngọc gì đó
- Anh làm cái gì vậy.
Buông tôi ra.
Xin đừng làm hại tôi mà_ cô vừa buông lời van xin vừa tuôn trào nước mắt thể hiện rõ sự uất nghẹn không nói nên lời
Trong mắt hắn giờ này.
Lời van xin chỉ là sự giả tạo.
Cơ thể tuyệt đẹp này chưa chắc vẫn còn thanh sạch.
Chỉ là dàn cảnh để anh phải dịu dàng thích thú sao? Thật nhàm chán!!!
Anh không quan tâm đến tiếng cầu xin của cô gái dưới thân mình mà thô bạo hôn lên đôi môi đang la lối của cô.
Đôi môi mềm mại ngọt ngào đột ngột bị chiếm lấy.
Những gì cô đã và đang muốn nói đều bị nuốt ngược vào trong.
Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi tạo nên hình ảnh uất hận nghẹn ngào
Bình luận truyện