Chương 1: 1: Bắc Tổng Sợ Cưới Vợ
Mẹ anh Thẩm Hà là bà mẹ có quyền lực tối cao trong nhà.
Ngay cả bố anh cũng phải đội bà nên đầu mà sống.
Bắc Khải anh năm nay đã hơn 30 tuổi rồi mà không chịu kết hôn.
Anh cảm thấy phụ nữ thật phiền phức như bố anh đi đâu cũng phải xin phép bà.
Nhìn cảnh của bố anh thì anh cũng ngao ngán muốn lấy vợ.
Bắc Khải anh đang họp.
Thư kí Hứa về phòng làm việc của anh lấy tài liệu, vừa mở cửa phòng thì thư kí Hứa anh hết hồn khi nhìn thấy Phu nhân của anh.
Bà đúng là đại vương giá đáo mà.
- Sếp cậu đâu? nó lại muốn trốn tôi sao?
Tiếng nói của bà đúng là thánh lệnh giáng xuống mà.
ai bảo sếp anh không chịu cưới vợ cơ chứ.
- Dạ thưa phu nhân sếp đang họp ạ.
Phu nhân chờ một chút ạ.
- Cậu bảo nó tôi đang chờ nó về để cưới vợ.
Thư kí Hứa nghe xong thì anh cũng ba hồn bẩy vía lấy tài liệu xong chuồn chuồn tìm sếp của mình.
Anh chạy như ma đuổi đến phòng họp và mở cửa bịch một cái làm cho người trong phòng ai lấy cũng toát mồ hôi hột.
Bắc khải nhìn tên thư kí của anh chẳng có tiền đồ gì.
Vậy sao anh còn chọn hắn làm thư kí cho anh nhỉ?
- Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?
Thư kí Hứa chạy đến chỗ anh vừa thở vừa nói.
- Sếp...!sếp.
.không xong rồi...
- Không xong cái gì? Cậu mau nói rõ.
anh đến bực với tên thư kí này.
Có nói cũng không xong.
- Phu nhân đến bắt anh về cưới vợ.
Bắc khải nghe xong anh cũng nổi hết da gà, tay chân anh đứng không vững mà ngã luôn ra ghế của mình.
Tất cả nhân viên ở đây vừa sợ vừa buồn cười sếp của mình.
Sếp lại sợ có vợ đến vậy? Sếp họ đẹp trai hết mức luôn nhưng nghe đồn là thích trai không thích gái.
- Sếp ...!sếp...!sếp sao vậy.
Thư kí Hứa nhìn thấy anh như vậy thì vô cùng lo sợ mà lay người anh.
Đừng nói sếp sợ lấy vợ đến ngất đi đó chứ.
- Hủy họp...
Tất cả nhân viên thấy mình thoát khỏi được kiếp nạn thì vui mừng không thôi.
Còn ai kia đang không biết phải đối mặt với mẹ mình như nào.
Hai người đi về phòng của anh.
Anh hơi lo sợ mà đẩy cửa bước vào.
Vào trong thấy mẹ anh chân vắt chéo chờ anh rồi.
- Họp xong rồi?
- Mẹ à.
con đã nói rồi mà.
Vợ con phiền phức nắm.
- Ta đến thăm con và bảo con cưới vợ.
Con có ý kiến sao?
Khác hẳn với lúc làm việc và quát nhân viên Bắc Khải anh ái ngại nhìn bà mẹ mình.
Anh bắt đầu ngồi xuống cùng bà mà tay không quên đấm lưng cho bà mẹ của mình.
- Mẹ à.
Duyên con chưa đến nên mẹ cứ để từ từ đã mẹ.
- Mày cứ thế này thì mẹ đau đầu nắm con ơi.
Lấy vợ đi không nói nhiều.
Trong tháng này anh phải cưới vợ.
Còn cưới ai thì anh tìm hoặc tôi chỉ định luôn.
Bắc Khải muốn khóc thét luôn.
Gì mà trong tháng này, tháng này chẳng phải còn 3 ngày nữa sao.
Thư Kí Hứa của anh hắn vậy mà cười bò ra được.
Sếp anh không ngờ lại có điều sợ đến vậy.
- Cậu còn cười được à.
Lo mà tìm vợ cho tôi đi .
- Vợ anh chứ có phải vợ em đâu mà em tìm.
Mẹ anh lườm cho hai thằng này một cái làm chúng im lặng hết.
Mẹ anh đứng dậy tuyên bố luôn.
- Không biết anh làm cách nào có được vợ.
Nếu không lấy vợ thì tốt nhất anh sách vali và ra ngoài đường mà ăn xin.
Nói xong chẳng để anh giải thích bà cầm cặp sách và đi về.
Để lại hai con người đứng bất động nhìn nhau.
Thư kí Hứa nhìn anh mỉm cười, anh cũng không ngại cho hắn một cái lườm.
Anh đang sầu não vì bị mẹ mình bắt lấy vợ mà còn bị nhân viên cười cho.
Anh đúng là muốn bực chết mà.
- Cậu còn cười sao?
Bắc Khải vừa đi về nghế, anh nói với thư kí Hứa.
- Sếp à.
kì này chắc anh không thoát khỏi tay phu nhân rồi.
Anh cũng già rồi chứ còn trẻ đâu.
"Bụp"....!quyển sách không có cánh mà bay thẳng mặt thư kí Hứa luôn.
- Á...!đau em...!em nói đúng chứ bộ.
Thư kí Hứa vừa ôm đầu vừa nói với anh.
Anh cũng mệt mỏi nắm chứ bộ.
Anh chỉ nói đúng thực tế mà.
- Cậu dám chê tôi già sao? Tuy tôi có già thì em nó vẫn hoạt động được.
Mà cậu có khác gì tôi đâu.
- Hì hì..
sếp nói cũng đúng ha.
Nếu em và sếp cùng ế thì chúng ta có khi nào về ở với nhau không?
Gì chứ nghe hắn nói anh cũng nổi cả da gà.
Anh đâu có cong đâu.
Chẳng qua từ ngày anh bị từ chối tình cảm nên anh cũng sợ bị tổn thương mà thôi.
Đó là người con gái đầu tiên khiến anh rung động vậy mà cô ấy lại từ chối anh.
- Cậu nói xem giờ tôi làm thế nào?
- Em cũng chưa rõ nữa sếp.
- Cậu gọi Cẩn Nam đi chúng ta đi uống rượu thôi.
Hai người trầm tư nên muốn uống rượu.
Bạn thân anh là Cẩn Nam ( bộ trước con của Phó Cẩn Hiên).
Trong phòng vip lúc này chỉ có 3 người đàn ông.
Cẩn Nam nên tiếng trước.
- Sao rồi? lại bị bắt đi xem mắt à.
Giọng của Bắc Khải không thể buồn bã nói.
- Đúng rồi đó.
Chẳng như mẹ cậu muốn cho con trai tự do.
Thư Kí Hứa anh nhìn hai người này thì anh cũng nghĩ đến bản thân mình.
Sầu não ghê.
Bình luận truyện