Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 19: Đúng vậy, cô muốn ly hôn



Đường Tâm Nhan không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến người đàn ông sẽ chẳng bao giờ gặp lại kia. Tuy hắn giúp cô rút đế giày ra, nhưng hắn đã cưỡng hôn cô, còn sờ soạng cô nữa… Bị hắn ta đụng chạm hết rồi.

Đàn ông đúng là loài động vật chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.

Nằm trên giường trằn trọc một hồi lâu, Đường Tâm Nhan mới từ từ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.

Thể chất cô vốn dĩ đã hơi yếu, hôm qua lại dầm mưa, bây giờ bị cảm lạnh mất rồi. Toàn thân cô nóng bừng, đầu đau như búa bổ rời khỏi giường. Cô tìm được ít thuốc cảm trong tủ thuốc, uống xong hai viên, cô lại mê man chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên có một thau nước lạnh hắt vào mặt Đường Tâm Nhan, đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy hai bóng hình đứng ở đầu giường, cô nheo mắt nhìn.

“Mặt trời sắp lặn tới nơi rồi mà chị còn nằm đây ngủ hả Đường Tâm Nhan? Chị là heo à? Sao có thể lười nhác vậy chứ?” Em chồng Phó Tư Tịnh tay cầm thau nước, sắc mặt tái nhợt trợn mắt nhìn Đường Tâm Nhan.

Trước đây, mối quan hệ giữa Đường Tâm Nhan với Phó Tư Tịnh cũng khá tốt, nhưng kể từ hồi phổ thông, khi vị học trưởng mà Phó Tư Tịnh thích tỏ tình với cô, Phó Tư Tịnh đã xem cô như cái gai trong mắt, luôn cho rằng cô đã mê hoặc vị học trưởng kia.

Còn về phần mẹ chồng Hà Mỹ Quyên, cô thực sự không biết mình đã đắc tội bà chuyện gì. Trong mắt bà, chẳng có việc gì cô làm là đúng cả. Hà Mỹ Quyên dùng tay chọc vào trán Đường Tâm Nhan, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm, mặc kệ dáng vẻ hốc hác nhợt nhạt của cô, nghiêm khắc chất vấn:

“Cô ăn gan hùm gan cọp rồi phải không? Dám không nghe điện thoại của tôi! Tối hôm sinh nhật cô, cô không về nhà lớn cũng không về đây, cô đã đi đâu hả? Có phải lang chạ gì ở ngoài rồi không? Đường Tâm Nhan, sao cô vô liêm sỉ vậy hả?”

Trán của cô bị bà ta chọc thật mạnh, cô chau mày, cô nắm lấy ngón tay của Hà Mỹ Quyên rồi hất ra. Hà Mỹ Quyên không ngờ Đường Tâm Nhan dám động tay, bà ta liền ngớ người, sau khi hoàn hồn, bà ta đã tát cô một cái, ánh mắt sắc bén nói: “Mày đủ lông đủ cánh rồi, giờ còn dám đánh lại phải không?”

“Đường Tâm Nhan, cái loại tiện nhân dám vô lễ với trưởng bối, mày đánh mẹ tao, tao đánh chết mày!” Phó Tư Tịnh ném thau nước, giơ tay định tát cô, nhưng cô né được, Phó Tư Tịnh tát hụt, đang định tát lại đã bị Đường Tâm Nhan tát một bạt tai.

Cô từng quay mấy cảnh phim như này nên cô ra tay rất nhanh, Phó Tư Tịnh không kịp tránh liền nhận lấy một cú tát trời giáng. Cơn đau tê tái ập đến, Phó Tư Tịnh ngẩn người, sau đó trợn trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan, không tin cô lại dám tát lại như vậy.

Cả người Đường Tâm Nhan đều ướt nhẹp từ đầu đến chân, cô lau nước đọng trên mặt, sắc mặt tái nhợt nhưng kiêu ngạo bước xuống giường.

Cô mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, mái tóc ướt dài đến eo buông thả trên vai, mặc dù có chút chật vật, nhưng thần thái của cô lại không như vậy, cô lạnh lùng, điềm tĩnh, lộ ra mấy phần khinh miệt.

Nhìn hai mẹ con kia thảm hại căm hận không thể xé nát cô, Đường Tâm Nhan nhếch miệng, cười lười biếng, giễu cợt, “Tưởng tôi dễ bắt nạt chắc? Muốn hắt nước là hắt nước, muốn tát là tát, muốn chửi là chửi à? Suốt nửa năm nay, tôi cam chịu nhẫn nhịn mấy người là bởi vì tôi quan tâm đến Phó Tư Thần. Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nhịn nữa. Phó Tư Tịnh, bắt đầu từ bây giờ, mẹ cô mà đánh tôi, tôi sẽ trả hết lại cho cô!”

“Sẽ không nhịn?” Hà Mỹ Quyên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ mày muốn ly hôn”

Đường Tâm Nhan lấy tay xoắn sợi tóc bên gò má, thờ ơ cong môi cười nhạt, “Đúng vậy, ly hôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện