Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 737: Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ sống cùng em
Ý của anh là gì? Lẽ nào anh muốn bước vào nhà cô bất cứ lúc nào sao?
“Mặc Trì Úy, tên khốn kiếp nhà anh.”
Đường Tâm Nhan sau khi hiểu ra ý của Mặc Trì Úy, cô giận dữ mắng chửi.
Đối mặt với lời mắng chửi của cô, Mặc Trì Úy chỉ cười vô cùng bình thản.
“Cô gái, em sẽ đánh thức cục cưng dậy đó.”
Nghe những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chợt nhớ đến con trai vẫn đang ngủ trong phòng.
“Anh… mau cút khỏi đây cho tôi.” Đường Tâm Nhan chỉ vào cánh cửa vẻ mặt tức giận, tuy rằng đã hạ thấp giọng, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp của cô lại lóe lên ngọn lửa tức giận, dường như muốn thiêu rụi hoàn toàn Mặc Trì Úy.
“Được rồi, tối nay đến đây thôi, ngày mai anh lại tới.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp đi ra cửa, nhưng vừa ra đến cửa, anh liền dừng lại.
“Đừng cố gắng chạy trốn. Nếu như em chạy trốn, đợi đến lúc anh bắt được em về cũng chính là lúc em và con trai phải xa nhau đấy.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh là cái đồ… cái đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ.” Nghe thấy lời đe dọa của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nôn ra máu, cô cầm chiếc gối trên tay đập mạnh về phía anh.
“Cô gái, ngày mai anh lại tới nhé.”
Mặc Trì Úy đặt chiếc gối anh bắt được sang một bên, rồi mới mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Chết tiệt, phải làm sao đây? Từ khi nào mà người đàn ông xấu xa này lại trở nên mặt dày như vậy?
Ngay khi Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi phòng, anh liền nhìn thấy Trình Tử Thanh bước ra khỏi thang máy.
Trình Tử Thanh nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt anh ta lập tức xanh mặt, trực tiếp lao tới trước mặt anh.
“Mặc Trì Úy, anh đã làm cái gì rồi?” Trình Tử Thanh tức giận xanh mặt hỏi.
Nụ cười ranh mãnh như hồ ly lướt qua đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Trình Tử Thanh, mấy năm trước anh không phải là đối thủ của tôi, bây giờ cũng giống vậy, anh chấp nhận số phận đi, anh… lần này sẽ chẳng còn gì cả.”
Mặc Trì Úy cười nói, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, đôi mắt hoa đào như chim ưng của anh nhuộm một tầng khát máu.
“Anh đã hủy hoại thế lực của tôi, Mặc Trì Úy, anh không sợ tôi sẽ hủy hoại người phụ nữ của anh à?”
Trước sự đe dọa, uy hiếp của Trình Tử Thanh, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười sâu xa.
“Nếu như… anh dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến anh… sống không bằng chết.”
Lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn từng chữ một bật ra từ môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Cứ chờ đấy rồi xem.” Trình Tử Thanh vừa nói xong, đột nhiên chạy tới cầu thang.
Chết tiệt, Mặc Trì Úy không ngờ Trình Tử Thanh đột nhiên bỏ chạy khiến sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, anh lập tức gọi điện thoại cho Lục Tử Thâm.
“Cậu mau cho người ngăn Trình Tử Thanh lại.”
Mặc Trì Úy ra lệnh.
Cúp điện thoại xong anh nhanh chóng đến thang máy, xuống lầu.
“Người đâu?” Nhìn thấy Lục Tử Thâm dẫn theo hai người khác đứng dưới tòa chung cư, nhưng không thấy Trình Tử Thanh đâu, lông mày Mặc Trì Úy nhíu chặt.
Lục Tử Thâm thở dài một hơi.
“Để anh ta chạy mất rồi.”
“Chết tiệt!” Sau khi nghe anh ta nói, Mặc Trì Úy buông ra một câu chửi thề.
“Sự tồn tại của Trình Tử Thanh chính là một quả bom hẹn giờ. Có thể ngay phút tiếp theo, anh ta sẽ làm ra những điều điên rồ. Tử Thâm, mau phái tất cả người đến đây, lập tức truy tìm tung tích của anh ta.”
Mặc Trì Úy phân phó.
“Yên tâm đi, tôi đã cho người đi tìm anh ta rồi.”
Mặc Trì Úy gật đầu, lập tức bấm gọi số của Trì Chi Hành, để cậu ta cho người đến bảo vệ mẹ con Đường Tâm Nhan càng nhanh càng tốt.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, anh mới rời khỏi chung cư trở về biệt thự.
Đêm hôm sau, Mặc Trì Úy lại đến trước cửa nhà Đường Tâm Nhan.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, trên mặt Đường Tâm Nhan lướt qua một tia châm chọc, không cần đoán, cô cũng có thể chắc chắn người đứng bên ngoài là Mặc Trì Úy.
Cứ để anh gõ cửa, chị đây quyết không mở cửa cho anh.
Đường Tâm Nhan đang chơi với con trai trong phòng khách, cố tình bơ đi tiếng gõ cửa kia.
Mặc Trì Úy đứng ở ngoài cửa chờ, nhưng đợi một hồi cũng không có kết quả gì.
Không còn cách nào khác anh đành phải bấm một dãy số điện thoại.
Cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô cứ nghĩ rằng Mặc Trì Úy hẳn là đã thất vọng rời đi nên trong lòng cô tràn đầy vui mừng, nhưng khi đang chuẩn bị bữa tối cho con trai, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Cái quái gì vậy?
Đường Tâm Nhan theo bản năng quét mắt về phía cửa.
“Anh …” Đường Tâm Nhan kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy vênh váo, kênh kiệu đi vào phòng, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại.
“Anh… anh đang đột nhập vào nhà riêng của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan trực tiếp cầm điện thoại lên
“Cô gái này, anh đã mở cửa bằng chìa khóa. Em thử nghĩ xem anh đã lấy chìa khóa bằng cách nào nhỉ?” Đường Tâm Nhan còn chưa kịp bấm gọi đi, bên tai đã vang lên giọng nói đầy từ tính của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy chiếc chìa khóa móc ở trên ngón tay anh, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.
Chìa khóa nhà chỉ có cô và chủ nhà mới có. Chìa khóa của cô thì để ở trong phòng, chẳng lẽ chủ nhà đã đưa chìa khóa cho anh sao?
Chủ nhà dựa vào cái gì mà đưa chìa khóa cho người khác chứ?
Đường Tâm Nhan lập tức bấm gọi cho chủ nhà.
“Tại sao lại giao chìa khóa cho người ngoài?” Ngay khi chủ nhà bắt máy, Đường Tâm Nhan hỏi thẳng luôn.
Rõ ràng, chủ nhà dường như đã đoán trước được Đường Tâm Nhan sẽ gọi điện cho mình, nên khi nhận được cuộc gọi của cô, anh ta không hề hoảng loạn.
“Cô Đường, tôi đã chuyển nhượng tòa nhà cho anh Mặc, vậy nên, bây giờ anh ấy chính là chủ nhà của cô.”
Những lời nói của chủ nhà khiến khuôn mặt của Đường Tâm Nhan kinh hãi, còn suýt nữa chết sặc bởi nước bọt của chính mình.
“Anh… tại sao anh lại bán nhà cho người khác trong khi tôi đang sống ở đây? Anh thử nói xem, anh làm vậy có quá đáng không?” Đường Tâm Nhan tức giận, giậm chân bình bịch.
“Theo hợp đồng mà chúng ta đã ký lúc đầu, tôi có quyền bán căn nhà trong thời gian cô đang sống. Cô Đường, chẳng qua chỉ có mỗi chủ nhà của cô thay đổi thôi, tiền thuê nhà sẽ không thay đổi. Nếu sau này cô có bất cứ vấn đề gì thì cứ gọi thẳng cho tổng giám đốc Mặc nhé. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây, chào cô.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp trả lời lại thì chủ nhà đã cúp điện thoại.
Chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.
“Yên tâm đi, anh sẽ không ép em làm những việc mà em không thích, vì vậy… bắt đầu từ đêm nay, anh sẽ sống ở đây. Em có thể dọn một phòng cho anh, hoặc anh ngủ sô pha, đều được hết.”
Nói xong lời này, Mặc Trì Úy trực tiếp kéo va li vào phòng.
“Mặc Trì Úy, tên khốn kiếp nhà anh.”
Đường Tâm Nhan sau khi hiểu ra ý của Mặc Trì Úy, cô giận dữ mắng chửi.
Đối mặt với lời mắng chửi của cô, Mặc Trì Úy chỉ cười vô cùng bình thản.
“Cô gái, em sẽ đánh thức cục cưng dậy đó.”
Nghe những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chợt nhớ đến con trai vẫn đang ngủ trong phòng.
“Anh… mau cút khỏi đây cho tôi.” Đường Tâm Nhan chỉ vào cánh cửa vẻ mặt tức giận, tuy rằng đã hạ thấp giọng, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp của cô lại lóe lên ngọn lửa tức giận, dường như muốn thiêu rụi hoàn toàn Mặc Trì Úy.
“Được rồi, tối nay đến đây thôi, ngày mai anh lại tới.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp đi ra cửa, nhưng vừa ra đến cửa, anh liền dừng lại.
“Đừng cố gắng chạy trốn. Nếu như em chạy trốn, đợi đến lúc anh bắt được em về cũng chính là lúc em và con trai phải xa nhau đấy.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh là cái đồ… cái đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ.” Nghe thấy lời đe dọa của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nôn ra máu, cô cầm chiếc gối trên tay đập mạnh về phía anh.
“Cô gái, ngày mai anh lại tới nhé.”
Mặc Trì Úy đặt chiếc gối anh bắt được sang một bên, rồi mới mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Chết tiệt, phải làm sao đây? Từ khi nào mà người đàn ông xấu xa này lại trở nên mặt dày như vậy?
Ngay khi Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi phòng, anh liền nhìn thấy Trình Tử Thanh bước ra khỏi thang máy.
Trình Tử Thanh nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt anh ta lập tức xanh mặt, trực tiếp lao tới trước mặt anh.
“Mặc Trì Úy, anh đã làm cái gì rồi?” Trình Tử Thanh tức giận xanh mặt hỏi.
Nụ cười ranh mãnh như hồ ly lướt qua đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Trình Tử Thanh, mấy năm trước anh không phải là đối thủ của tôi, bây giờ cũng giống vậy, anh chấp nhận số phận đi, anh… lần này sẽ chẳng còn gì cả.”
Mặc Trì Úy cười nói, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, đôi mắt hoa đào như chim ưng của anh nhuộm một tầng khát máu.
“Anh đã hủy hoại thế lực của tôi, Mặc Trì Úy, anh không sợ tôi sẽ hủy hoại người phụ nữ của anh à?”
Trước sự đe dọa, uy hiếp của Trình Tử Thanh, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười sâu xa.
“Nếu như… anh dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến anh… sống không bằng chết.”
Lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn từng chữ một bật ra từ môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Cứ chờ đấy rồi xem.” Trình Tử Thanh vừa nói xong, đột nhiên chạy tới cầu thang.
Chết tiệt, Mặc Trì Úy không ngờ Trình Tử Thanh đột nhiên bỏ chạy khiến sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, anh lập tức gọi điện thoại cho Lục Tử Thâm.
“Cậu mau cho người ngăn Trình Tử Thanh lại.”
Mặc Trì Úy ra lệnh.
Cúp điện thoại xong anh nhanh chóng đến thang máy, xuống lầu.
“Người đâu?” Nhìn thấy Lục Tử Thâm dẫn theo hai người khác đứng dưới tòa chung cư, nhưng không thấy Trình Tử Thanh đâu, lông mày Mặc Trì Úy nhíu chặt.
Lục Tử Thâm thở dài một hơi.
“Để anh ta chạy mất rồi.”
“Chết tiệt!” Sau khi nghe anh ta nói, Mặc Trì Úy buông ra một câu chửi thề.
“Sự tồn tại của Trình Tử Thanh chính là một quả bom hẹn giờ. Có thể ngay phút tiếp theo, anh ta sẽ làm ra những điều điên rồ. Tử Thâm, mau phái tất cả người đến đây, lập tức truy tìm tung tích của anh ta.”
Mặc Trì Úy phân phó.
“Yên tâm đi, tôi đã cho người đi tìm anh ta rồi.”
Mặc Trì Úy gật đầu, lập tức bấm gọi số của Trì Chi Hành, để cậu ta cho người đến bảo vệ mẹ con Đường Tâm Nhan càng nhanh càng tốt.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, anh mới rời khỏi chung cư trở về biệt thự.
Đêm hôm sau, Mặc Trì Úy lại đến trước cửa nhà Đường Tâm Nhan.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, trên mặt Đường Tâm Nhan lướt qua một tia châm chọc, không cần đoán, cô cũng có thể chắc chắn người đứng bên ngoài là Mặc Trì Úy.
Cứ để anh gõ cửa, chị đây quyết không mở cửa cho anh.
Đường Tâm Nhan đang chơi với con trai trong phòng khách, cố tình bơ đi tiếng gõ cửa kia.
Mặc Trì Úy đứng ở ngoài cửa chờ, nhưng đợi một hồi cũng không có kết quả gì.
Không còn cách nào khác anh đành phải bấm một dãy số điện thoại.
Cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô cứ nghĩ rằng Mặc Trì Úy hẳn là đã thất vọng rời đi nên trong lòng cô tràn đầy vui mừng, nhưng khi đang chuẩn bị bữa tối cho con trai, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Cái quái gì vậy?
Đường Tâm Nhan theo bản năng quét mắt về phía cửa.
“Anh …” Đường Tâm Nhan kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy vênh váo, kênh kiệu đi vào phòng, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại.
“Anh… anh đang đột nhập vào nhà riêng của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan trực tiếp cầm điện thoại lên
“Cô gái này, anh đã mở cửa bằng chìa khóa. Em thử nghĩ xem anh đã lấy chìa khóa bằng cách nào nhỉ?” Đường Tâm Nhan còn chưa kịp bấm gọi đi, bên tai đã vang lên giọng nói đầy từ tính của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy chiếc chìa khóa móc ở trên ngón tay anh, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.
Chìa khóa nhà chỉ có cô và chủ nhà mới có. Chìa khóa của cô thì để ở trong phòng, chẳng lẽ chủ nhà đã đưa chìa khóa cho anh sao?
Chủ nhà dựa vào cái gì mà đưa chìa khóa cho người khác chứ?
Đường Tâm Nhan lập tức bấm gọi cho chủ nhà.
“Tại sao lại giao chìa khóa cho người ngoài?” Ngay khi chủ nhà bắt máy, Đường Tâm Nhan hỏi thẳng luôn.
Rõ ràng, chủ nhà dường như đã đoán trước được Đường Tâm Nhan sẽ gọi điện cho mình, nên khi nhận được cuộc gọi của cô, anh ta không hề hoảng loạn.
“Cô Đường, tôi đã chuyển nhượng tòa nhà cho anh Mặc, vậy nên, bây giờ anh ấy chính là chủ nhà của cô.”
Những lời nói của chủ nhà khiến khuôn mặt của Đường Tâm Nhan kinh hãi, còn suýt nữa chết sặc bởi nước bọt của chính mình.
“Anh… tại sao anh lại bán nhà cho người khác trong khi tôi đang sống ở đây? Anh thử nói xem, anh làm vậy có quá đáng không?” Đường Tâm Nhan tức giận, giậm chân bình bịch.
“Theo hợp đồng mà chúng ta đã ký lúc đầu, tôi có quyền bán căn nhà trong thời gian cô đang sống. Cô Đường, chẳng qua chỉ có mỗi chủ nhà của cô thay đổi thôi, tiền thuê nhà sẽ không thay đổi. Nếu sau này cô có bất cứ vấn đề gì thì cứ gọi thẳng cho tổng giám đốc Mặc nhé. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây, chào cô.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp trả lời lại thì chủ nhà đã cúp điện thoại.
Chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.
“Yên tâm đi, anh sẽ không ép em làm những việc mà em không thích, vì vậy… bắt đầu từ đêm nay, anh sẽ sống ở đây. Em có thể dọn một phòng cho anh, hoặc anh ngủ sô pha, đều được hết.”
Nói xong lời này, Mặc Trì Úy trực tiếp kéo va li vào phòng.
Bình luận truyện