Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 438: Chương 438





Bên trong khu vui chơi.

Tông Chính Ngự giúp Mộ An An mua đồ uống trở về, thì nhìn thấy thiếu niên trượt ván vừa rồi bị Mộ An An đập tơi bời, đang ôm ván trượt đứng cùng một chỗ với Mộ An An.

Thiếu niên trượt ván nắm tóc, cười ngại ngùng: “Chuyện là, động tác vừa rồi của em thật sạch sẽ gọn gàng, em luyện tập trượt ván lâu chưa?”
Thái độ Mộ An An cũng tạm: “Hồi nhỏ thích chơi.


Thiếu niên trượt ván có chút đần độn cười ngây ngô “hì hì”.

Mộ An An liếc mắt nhìn người này,vừa rồi lại đây chào hỏi, liền hỏi hai câu, sau đó liền cười ngây ngô “hì hì”.

Mộ An An rất lo lắng, vừa rồi ngã thảm như vậy, có phải bị ngã đến vỡ não rồi không.

“À, đúng rồi.

” -Thiếu niên trượt ván đột nhiên kêu lên, sau đó cười ngượng ngùng lấy điện thoại ra.

Bởi vì đứng gần nhau, nên Mộ An An có thể nhìn thấy tay của người thiếu niên có hơi run.


Cậu ta nói: “Bên anh có mấy nhóm đều chơi trượt ván, chúng ta thêm Wechat đi, sau này cùng chơi với nhau.


“Không rảnh.

” – Lời này không phải là Mộ An An nói, mà là Thất gia!
Mộ An An kinh ngạc quay đầu lại, mới biết Thất gia đang ở phía sau lưng mình.

Thiếu niên trượt ván vừa thấy Thất gia, liền có chút căng thẳng, lập tức cúi đầu: “Chào ba.


Thất gia: …
Mộ An An vốn đang uống đồ uống, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.

Cô lén ngửa đầu nhìn Thất gia liếc mắt một cái.

Nếu như không phải thấy biểu cảm hiện tại của Thất gia quá khó coi, cô thật sự cũng muốn hét lên theo một câu.

Mà thiếu niên trượt ván hiển nhiên không có tầm nhìn, cậu ta nói:
“Chúng cháu chơi trượt ván, cho nên muốn tìm bạn, rất nhiều nhóm.


Nói xong, còn sợ Tông Chính Ngự không tin, liền mở màn hình lên.

Tiêu đề của các nhóm VVeChat đều là trượt ván.

Mà biểu cảm của Tông Chính Ngự vẫn lạnh lùng như trước, trực tiếp ném ra một câu: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Khí tức này quá mạnh, thiếu niên trượt ván có chút sợ hãi.

Tông Chính Ngự không còn lời nào khác mà chỉ cho thiếu niên trượt ván
một ánh mắt.

Thiếu niên trượt ván liền cảm giác kia ánh mắt kia rất giết người, lần đầu tiên nhìn thấy một người có khí tức mạnh mẽ như vậy, cậu ta thậm chí không dám nói thêm gì nữa.

Lặng lẽ lùi lại phía sau, run lẩy bẩy nói: “Đã, đã quấy rầy rồi.



Nói xong liền nhanh chóng trượt ván chuồn đi, lúc đó cậu ta suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.

Mộ An An không kiềm chế được nữa, liền ngồi ở một bên, ôm đồ uống bắt đầu uống mãnh liệt.

Tông Chính Ngự đưa tay ra nắm lấy cái lổ tai của cô.

Mộ An An liền lập tức cầu xin tha thứ: “Con sai rồi, ba ba,con sai rồi.


“Mộ An An.


“Thất gia, cháu thực sự sai rồi.

” – Mộ An An vội vã sửa miệng, nhưng nụ cười lại lại vô cùng rực rỡ, cô dụi đầu vào khuỷu tay của Thất gia: “Thất gia, chúng ta đi chơi tàu lượn đi, được không?”
Cọ khuỷu tay xong rồi,Mộ An An liền trộm ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.

‘Thất gia? An An?
Tông Chính Ngự còn chưa đáp lại Mộ An An, xa xa liền truyền tới một tiếng kinh hô bất ngờ.

Mộ An An vừa nghe thấy giọng nói này, liền có ác cảm.

Nụ cười ở trên mặt trong nháy mắt liền biến mất.

Tông Chính Ngự dỗ cả một ngày, đứa nhỏ này mới cười vui vẻ.


Lúc này nụ cười nói mất liền biến mất, Tông Chính Ngự tự nhiên liền không vui.

Nâng mắt, liền thất Đường Mật đang dắt một bé gái bảy tám tuổi đi về phía
bên này.

Đường Mật thay đổi cách ăn mặc của một tiểu thư quyền quý trước đây, lúc này cô ta mặc đồ thể thao và buộc tóc đuôi ngựa, trông thuần khiết hơn so với trước đây rất nhiều.

Đường Mật giả bộ làm quen: “Tôi còn tưởng mình nhận sai người, không nghĩ tới thật sự là Thất gia và An An, tôi thì dẫn em gái đến đây.


“Em gái, chào hỏi đi.

” – Đường tiểu muội ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào Thất gia hảo, chào chị.


Đường Mật tự nhiên nhận thấy Thất gia và Mộ An An đều có biểu hiện khó
chịu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện