Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 47: Đứa Trẻ Của Tôi Nhất Định Phải Đứng Đầu





Mộ An An bị đội y tế cưỡng chế đưa đi.
Bác sĩ Cố sẽ tận dụng cơ hội để rời đi.
Nhưng giọng nói như chết chóc của Thất Gia vang lên từ phía sau, “Cố Thư Khanh ở lại.”
Bác sĩ Cố lập tức run vai, liếc nhìn Mộ An An, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh Tông Chính Ngự ở lại.
Sau khi Mộ An An bị cưỡng chế đem đi, Tông Chính Ngự đã xuống lầu.
Anh trực tiếp ngồi trên sô pha, khoanh chân tao nhã, nóng nảy xé rách cúc áo, xắn tay áo, lộ ra một nửa cánh tay.
Đồng thời không ngừng xoa lông mày.
Bác sĩ Cố đứng bên cạnh, nhìn thấy cử động theo thói quen của Tông Chính Ngự.
Anh ta lập tức hỏi: “Thất Gia, anh đau đầu à?”
Tông Chính Ngự không đáp, xua tay, không bàn đến chủ đề này.
Cùng lúc đó, La Sâm từ bên ngoài mang theo hồ sơ.
La Sâm: “Thất Gia, theo khảo sát, trường y đã bố trí thực tập tại các bệnh viện tâm thần từ 4 năm trước.

Tổng cộng có 189 người, trong đó 180 người đã bỏ học hoặc chuyển đến cơ sở thực tập, 9 người còn lại trở thành bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần.


Khi bác sĩ Cố nghe báo cáo này, ông ấy lập tức hiểu ra.
Thất Gia trước đó đã phản đối việc thực tập của Mộ An An trong bệnh viện tâm thần.
Vừa rồi Mộ An An lại biểu diễn vài điệu nhảy ngớ ngần, trực tiếp chạm vào sợi chỉ trong lòng Tông Chính Ngự.
Bác sĩ Cố nhanh chóng giải thích: “Thất Gia, có thể anh hiểu lầm rồi.


An An tiểu thư thường xuyên phát những đoạn video nhỏ trên mạng.

Tuy nhìn hơi … chơi khá là vui, nhưng thật ra đây là một loại video hài hước.”
Nói xong, bác sĩ Cố nhanh chóng mở điện thoại, đưa tài khoản video của Mộ An An cho Tông Chính Ngự.
Biệt danh của Mộ An An là anh Thất của bạn.
Bốn video ngắn đã được đăng trước đó, đều quay là nữ ăn mặc như nam giới.
Tuy nhiên, độ nỗi tiếng lại rất thảm, có chưa đến 100 người xem, thả tim càng không.
Trong số bốn video, cái này còn ngớ ngắn hơn cả cái trước.
Bác sĩ Cố đã từng nhìn thấy Mộ An An quay clip, lúc trước cho rằng đứa trẻ đã bị ma nhập.
Nhìn một cô tiên nhỏ nghiêm túc như này.
Ai biết được răng trên Internet, đó thực sự là một cây tấu hài.
Tông Chính Ngự lướt điện thoại, xem hết 4 đoạn video, biểu hiện của anh nghiêm trọng hơn, đầu lại bắt đầu đau.
Anh di chuyển ngón giữa và ngón trỏ xoa vào giữa lông mày.
Bác sĩ Cố: ” Thất Gia, đây là một hạng mục thú vị dành cho những người trẻ hiện đại.

Các video sẽ hiển thị hàng chục triệu hoặc thậm chí hàng trăm triệu lượt phát và thả tim.”
Thát Gia: “Tại sao không ai xem con bé?”
Trong đầu bác sĩ Cố nghĩ đến một loạt lời giải thích, chứng tỏ đầu óc Mộ An An không có vấn đề gì, nhưng Thất Gia lại đột nhiên ném ra câu hỏi như vậy, khiến bác sĩ Cố dừng lại ngay lập tức.
Anh ấy chưa nghĩ ra cách trả lời thì La Sâm đã thay mặt anh ấy trả lời: “Không có nhân khí.

Bây giờ các video nhỏ, cần được đẩy lên để khán giả xem, thì chúng nỗi tiếng được.”
“Tại sao không ai xem con bé?”
La Sâm dừng lại, lập tức phản ứng lại, “Thất Gia đừng lo lắng, toàn bộ video trên APP, sẽ đẩy nội dung video của cô An An lên.”
Sau đó, Thất Gia mới hài lòng.
Video đứa trẻ của anh, phải được nhân khí đứng nhất.
Tông Chính Ngự: “Mua tất cả các công ty video ngắn.”
La Sâm: “Vâng!”
Khi nhận được lệnh, La Sâm ngay lập tức rời đi.
Khi La Sâm rời sân, một nhân viên khác của Ngự Viên Loan đã tăng tốc và tiền về phía trước, “Thất gial”
Khi bác sĩ Cố nhìn thấy người đàn ông này, anh ta lập tức căng thẳng.
Người này là nhân viên chịu trách nhiệm của nhà xe Ngự Viên Loan.
Bác sĩ Cố ngay lập tức nghĩ đến chiếc xe mà Mộ An An đã lái.
Các chuyên gia có thể biết những chiếc xe đã sử dụng, khi họ kiểm tra chúng.
Có lẽ nào …
Bác sĩ Cố đang rất căng thẳng, nhưng các nhân viên chỉ đi đến bên tai Tông Chính Ngự, nói nhỏ.
Bác sĩ Cố không thể nghe thấy gì, nhưng chỉ có thể thấy rằng biểu hiện của Tông Chính Ngự có chút khác lạ.
Nhân viên nói xong, anh liền vẫy tay ra hiệu hắn lui ra ngoài.
Nhân viên đã nói gì?

Tông Chính Ngự: “Mua tất cả các công ty video ngắn.”
La Sâm: “Vâng!”
Khi nhận được lệnh, La Sâm ngay lập tức rời đi.
Khi La Sâm rời sân, một nhân viên khác của Ngự Viên Loan đã tăng tốc và tiến về phía trước, “Thất gia!”
Khi bác sĩ Cố nhìn thấy người đàn ông này, anh ta lập tức căng thẳng.
Người này là nhân viên chịu trách nhiệm của nhà xe Ngự Viên Loan.
Bác sĩ Cố ngay lập tức nghĩ đến chiếc xe mà Mộ An An đã lái.
Các chuyên gia có thể biết những chiếc xe đã sử dụng, khi họ kiểm tra chúng.
Có lẽ nào …
Bác sĩ Cố đang rất căng thẳng, nhưng các nhân viên chỉ đi đến bên tai Tông Chính Ngự, nói nhỏ.
Bác sĩ Cố không thể nghe thấy gì, nhưng chỉ có thể thấy rằng biểu hiện của Tông Chính Ngự có chút khác lạ.
Nhân viên nói xong, anh liền vẫy tay ra hiệu hắn lui ra ngoài.
Nhân viên đã nói gì?
khám cho bác sĩ Cô.
Bác sĩ Cố nhìn xung quanh và báo cáo: ” Thất Gia, trong tất cả các kỳ kiểm tra, tình trạng của cô An An đều ở chỉ số bình thường.”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự đầy xót xa, “Cháu chỉ muốn quay một đoạn video, để chú vui vẻ.

Chú nhìn chú nè, chứng bệnh đau đầu lại tái phát, lông mày bị cọ đỏ rồi.


Vừa nói, Mộ An An vừa đưa tay chạm vào lông mày của Tông Chính Ngự.
Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An thực hiện hành động này, Tông Chính Ngự đã hát tay Mộ An An ra như thể anh bị vật gì đó đâm trúng.
Mộ An An hơi ngạc nhiên trước động thái này.
Kể từ khi Tông Chính Ngự đưa cô đến Ngự Viên Loan, Tông Chính Ngự đã không từ chối sự gần gũi của cô.
Đây là lần từ chối đầu tiên.

“Thất, Thất gia… sao vậy?”

“Không sao.”
Tông Chính Ngự thẳng thừng đáp, buông tay Mộ An An, “Giọng nói sao lại khác đi rồi?”
Mộ An An bị mắc kẹt hồi lâu trước, mới phản ứng vấn đề của Tông Chính Ngự.
Cô chạm vào phần nhô ra của cổ họng, sau đó nhấp và kéo ra một hiệu ứng đặc biệt.
“Ò, đây là yết hầu giả mà cháu dùng đạo cụ làm ra, có một thiết bị biến âm thanh bên trong.”
Mộ An An ăn mặc như vậy đeo thêm cái này mỗi khi cô đến đường đua với tư cách là Tông Thát.
Nếu không, ngay khi giọng nói phát ra, người ta sẽ nhận ra cô ấy là nữ.
“Quay một đoạn video nhỏ, còn phải làm như vậy à?” Tông Chính Ngự chơi với bộ thay đổi giọng nói thu nhỏ, ném câu hỏi này một cách tò mò.
Mộ An An chớp chớp mắt, đầu óc nhanh chóng, “Thỉnh thoảng cháu ra ngoài chơi đùa, trêu ghẹo các cô gái nhỏ.”
Tông Chính Ngự nhướng mày liếc xéo Mộ An An.
Rõ ràng là Mộ An An không hài lòng lắm với lời giải thích này.
Bác sĩ Cố ở bên vô cùng căng thẳng.
Luôn nghĩ về nhân viên phụ trách nhà xe.
Mặc dù không biết báo cáo những gì, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, có thê là tình hình về chiếc xe.
Bác sĩ Cố thậm chí còn đoán rằng, lần đua xe này của Mộ An An, khiến xe bị hỏng.
Trước kia Mộ An An trở về, ngoại trừ lần trước bị bắt tại chỗ.
Còn những lúc khác, xe đều được bảo vệ tốt.
Hiện tại chắc là không kịp nữa rồi.
Bác sĩ Gu lo lắng, mà Mộ An An cũng lo lắng không kém.
Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu cảm kiên nhẫn của Tông Chính Ngự…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện