Chương 70: Chương 70
Giang Anh Tuấn nghĩ đến NhanKiến Định thì mới từ từ khom lưng cúi đầu xuống, vừa khóc vừa cười, miệng thì lẩm bẩm một mình không biết là đang nói những gì.
Lâm Tiến Quân biết mình có nói gì cũng vô dụng, anh ta thở dài một hơi, giúp Giang Anh Tuấn thu dọn sơ rồi đứng dậy và đi ra ngoài.
Ba ngày rồi, anh chỉ uống rượu mà không ăn uống gì, dù Lâm Tiến Quân có lo lắng thì cũng chỉ có thể để trong lòng.
Ông chủ của anh ta là người như thế nào thì mấy năm nay cũng có thể nói là anh ta đã hiểu được đôi phần, nếu anh có thể nghe người khác khuyên thì cũng không đến nỗi bao năm qua vẫn không thể tháo gỡ được nút thắt trong lòng với cô Nhã Quỳnh.
Trong đầu Lâm Tiến Quân nghĩ vô số chuyện nhưng anh ta lại không biểu hiện gì ra mặt.
Anh ta đứng ở cửa và quyết định chờ thêm một ngày nữa.
Nếu không được thì anh ta chỉ có thể mạnh dạn một lần, đánh ngất anh rồi đưa anh đi.
Đến giờ cơm trưa, Lâm Tiến Quân đang suy nghĩ nên kiếm thứ gì đó ăn được đưa vào trong thì Trần Nhật Linh đã dắt theo một tốp người tiến vào.
Mặc dù trong lòng không thích nhưng Lâm Tiến Quân vẫn lập tức mỉm cười, nói: “Sao quản gia Sơn và cô Nhật Linh lại đến đây ạ?”
Muốn biết được Giang Anh Tuấn ở Thiên Đường rất đơn giản bởi vì đã có rất nhiều người nhìn thấy anh, nhưng quản gia Sơn rất cẩn trọng khi tìm đến đây vì dù sao thì ai cũng biết mấy ngày trước Giang Anh Tuấn vừa mới đại náo nhà họ Giang.
“Ông chủ căn dặn phải đưa cậu chủ về nhà, hi vọng trợ lý Lâm hỗ trợ”
Hai người họ cũng xem như bạn bè lâu năm, quản gia Sơn vừa mở lời thì Lâm Tiến Quân đã biết không ổn, chắc là ông cụ đã khỏe lại, muốn tìm tổng giám đốc để tính sổ đây.
“Tổng giám đốc đã căn dặn không cho phép ai vào, xin quản gia Sơn đừng làm khó tôi nữa, ông cũng biết tôi chẳng qua chỉ là một trợ lý, nếu tôi không làm tốt được chuyện mà tổng giám đốc căn dặn thì tôi sẽ phải nghỉ việc sớm”
Anh ta mỉm cười vui vẻ nhưng trong đôi mắt đen huyền lại không có chút ý cười, chỉ lạnh lùng dứt khoát từ chối.
Trần Nhật Linh tiến lên một bước, cản quản gia Sơn đang còn định nói thêm lại: “Chẳng qua ông cụ muốn được gặp cháu mình thôi, trợ lý Lâm việc gì phải làm ra vẻ như chúng tôi sắp hại anh không bằng vậy, ông nội Chánh vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, về tình về lý thì anh Anh Tuấn cũng nên trở về thăm ông cụ chứ!”
Cô ta liếc quản gia Sơn ở phía sau một cái rồi nói tiếp: “Chắc anh cũng không muốn đợi đến sau này anh Anh Tuấn hối hận rồi sẽ lại đến gây rắc rối cho anh phải không?”
Lâm Tiến Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng là không phải chuyện gì †o tát nhưng tôi phải hỏi tổng giám đốc trước rồi mới có thể trả lời cô”
Anh ta nói xong thì quay người, đi vào bên trong căn phòng phía sau lưng.
Cửa phòng vừa mới được mở ra thì mùi rượu nồng nặc đã xộc ra ngoài, trong mùi rượu còn lẫn rất nhiều mùi kì lạ, không thể diễn tả được là mùi gì, nhưng rất khó chịu.
Trần Nhật Linh bụm mũi, vội vã lùi về sau hai bước thì mới cảm thấy mùi đó đỡ được phần nào.
Cô ta căn bản không thể nào ngờ một người nghiêm chỉnh như anh mà bây giờ lại thành ra bộ dạng như thế này.
Trần Nhật Linh hận không thể xông vào trong mà kéo anh ra ngoài, nắm lấy cổ áo anh để hỏi thử rốt cuộc bản thân có chỗ nào không bằng Nhan Nhã Quỳnh mà anh hết đào hôn lại làm loạn nhà họ Giang, thậm chí bây giờ còn say xỉn bê tha đến mức độ này.
Bình luận truyện