Chương 1930
CHƯƠNG 1930
Xâu hạt châu này của đảo Xích Lê, có lẽ nó cũng từng là của cô. Lâm Từ chợt tiếp nhận cách giải thích này.
“Cô nói cái gì?” Lịch ngạc nhiên nhìn Lâm Từ, người xung quanh cũng đầy vẻ khiếp sợ. Nhà họ Mặc là người của đảo Xích Lê ư?
“Mấy người không nghe lầm đâu. Tôi nói có lẽ nhà họ Mặc chính là một chi rời đi, bị gọi là kẻ phản đồ, không được chết tử tế trước kia.” Lâm Từ từ tốn giải thích.
Không ai biết từ lâu lắm rồi, trên gia phả đã nhắc tới đảo Xích Lê, còn về lời nguyền rủa thì nửa chữ cũng không đề cập tới.
Lâm Từ suy đoán, có lẽ là bởi vì nhà họ Mặc rời đi khiến đảo Xích Lê bị chấn động, nhưng vì các trưởng lão cũng nhúng tay vào, cho nên theo thời gian lâu dài, lời nói dối ở trong mắt quá nhiều người cũng đã biến thành sự thật.
Người chung quanh bỗng nhiên chấn động: “Cô, cô dựa vào đâu mà nói như vậy?” Đại trưởng lão nhảy dựng lên. Làm sao có thể, người phụ nữ này đang nói bậy để lừa gạt mọi người thôi, chuyện trước giờ cô chưa từng biết! Người này cũng giống như Mặc Địch năm đó, đều muốn lừa gạt mọi người ở đây.
“Chuỗi hạt châu này được làm bằng chất liệu giống như của tôi nhỉ?” Lâm Từ giơ tay lên, chuỗi hạt châu màu đỏ trên cổ tay cô sáng rực dưới ánh lửa. Lâm Từ tháo một sợi dây chuyền trên cổ xuống, không nhìn rõ có hoa văn gì, nhưng khi đặt cùng chỗ với hạt châu thì chúng có độ bóng giống hệt nhau, khiến người ta phải sinh lòng nghi ngờ.
“Chuỗi hạt châu này là do Linh đưa cho tôi, còn cái này là do tôi mang từ nhà họ Mặc đến. Tôi nghĩ, những thứ ở trên đảo Xích Lê sẽ không vô cớ lưu lạc ra bên ngoài đâu.” Nếu quả thật có thứ là truyền thừa huyết mạch thì cô là gì? Lâm Từ nghi hoặc trong lòng nhưng giờ phút này cô không có thời gian để truy cứu đến cùng.
“Bây giờ trên đảo Xích Lê ngày càng có nhiều trẻ sơ sinh không hoàn chỉnh. Mọi người chưa từng nghĩ tới là vì sao ư?” Con người sẽ chỉ nghĩ suy nghĩ kỹ nếu có liên quan đến điều họ quan tâm nhất. Họ không quá quan tâm đến việc nhà họ Mặc có phải đến từ đảo Xích Lê hay không, nhưng họ sẽ để ý đến chuyện của mình.
Lịch và đại trưởng lão liếc nhìn nhau. Bây giờ, dân số trên đảo Xích Lê rất ít, chẳng lẽ vì còn có nguyên nhân khác.
Mặc Thành cảm thấy khó xử, Lâm Từ chỉ nói một câu là anh ta hiểu ngay, nhưng đi giải thích cho người khác thì thật sự là… phiền phức.
“Điều duy nhất tôi có thể nói là những chuyện này không phải do Xích Lê gây ra, mà là tội nghiệt do chính các người gây ra. Thần của Xích Lê đã bảo vệ mọi người từ rất lâu rồi.” Người dân ở đảo Xích Lê thờ phụng Xích Lê, nên cô không dám phủ nhận đột ngột, vậy thì cô sẽ nói theo cách khác. Hơn nữa, bây giờ đảo Xích Lê cũng đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài rồi, dù sao thì họ cũng sẽ nghe được một số cách nói khác mà phải không?
“Biết đâu sự xuất hiện của tôi là điềm báo thần của Xích Lê gửi đến cho mọi người thì sao?” Lâm Từ không muốn nói đến điều khác nữa, dứt khoát dựa theo cách nói của đảo Xích Lê.
Lịch có hơi do dự. Quả thật, trước đó đã có dự đoán rằng sẽ có người nhà họ Mặc đến phá đảo Xích Lê, nên họ luôn đề phòng trước. Mà người phụ nữ trước mặi lại tự mình đến chứ không phải do họ đưa tới. Vậy nên người nhà họ Mặc đã được định sẵn sẽ xuất hiện ở đây sao?
“Thật sao? Đáng tiếc lời tiên tri hồi đó nói là một cô bé nhỏ, chứ không phải người tầm tuổi cô.” Đại trưởng lão nhìn Lâm Từ, tại sao từ lúc cô xuất hiện bà ta đã cảm thấy có nhiều chuyện không đúng rồi?
“Bảy năm trước tôi đã tính được sẽ có một cô bé nhà họ Mặc đến đảo Xích Lê và phá hủy hòn đảo này. Đáng tiếc, người đó không phải là cô.” Đại trưởng lão nói với vẻ hung ác. Cô gái này muốn làm mọi người trên đảo bị dao động sao?
“Không phải, người đó xuất hiện rồi. Có điều, không phải con gái, cũng không phải người nhà họ Mặc.” Lâm Từ cười bất đắc dĩ, trong lòng chua xót.
“Chắc hẳn mọi người đã gặp Đường Minh Hạo rồi phải không?” Lâm Từ nói khẳng định. Ai có thể báo trước được số phận chứ? Nhưng mọi thứ đôi khi rất kỳ lạ, đi vòng quanh một vòng, cuối cùng vẫn chỉ là mấy người đó.
“Em ấy nói em ấy không phải người nhà họ Mặc.” Linh ở bên cạnh nói. Đã có lúc cô bé cũng cho rằng Đường Minh Hạo sẽ là người đó, nhưng không phải cậu. Có điều, có vẻ như cậu cũng khá đặc biệt nên mới khiến cô tìm được chuỗi hạt châu này, lại còn có thể an toàn rời khỏi chỗ này nữa.
“Đại trưởng lão có tin có một số chuyện vốn đã được định sẵn từ trong cõi u minh không?” Lâm Từ cười hỏi. Cô sẽ từ từ tính sổ chuyện họ giết anh của cô! Bây giờ thì hãy để cô phá vỡ niềm tin của họ từng chút một đã: “Thằng bé không phải người họ Mặc, nhưng em gái sinh đôi của nó đã từng là người nhà họ Mặc.”
Bình luận truyện