Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 14: Nhà mới
Sau khi hỏi không ít người đi đường, Dương Thần mới từ từ đến Long Cảnh Uyển. Khi vừa đến nơi, hắn mới hiểu tài lực của bà xã xinh đẹp hùng hậu cỡ nào.
Long Cảnh Uyển chính là khu biệt thự xa hoa ở khu ngoại ô. Mỗi biệt thự cách nhau ít nhất một dặm, bao quanh bốn phía là lầu các với nước trong xanh, bày trí theo phong cách châu Âu cổ điển, rất tao nhã.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dương Thần, bảo vệ tỏ ra nghi ngờ, tò mò rằng kẻ đó có tiền như thế nào mà lại vào được đây. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ vest đắt giá của Dương Thần, cũng không ngăn cản nhiều, khiến cho hắn không phải tốn nhiều sức lực để giải thích.
Sau khi vào bên trong long cảnh uyển, Dương Thần còn phải đi bộ 2km mới đến biệt thự số 89. Toàn bộ biệt thự chiếm hơn 400 mét vuông không tính bể bơi ngoài trời và chỗ đỗ xe. Biệt thự của Baroque được xây từ đá cẩm thạch vừa dày vừa nặng, rất khó tưởng tượng được chí phí là bao nhiêu.
Sau khi ấn chuông, cửa gỗ lim với hoa văn điêu khắc tinh xảo được mở ra. Mở cửa là một người phụ nữ mang tạp dề, khuôn mặt hằn dấu vết thời gian, nhưng chăm nom không tồi, cũng tầm 40-50 tuổi. Vừa thấy Dương Thần, mắt ánh lên vẻ vui mừng nói:
- Là cậu sao, tiểu thư đã nói hôm nay cậu sẽ đến, mau vào đi.
Nhìn thấy bộ dạng không sợ người lạ của người phụ nữ, Dương Thần thả lỏng người, bước vào cửa hỏi:
- Chị tên gọi thế nào?
- Tôi là Vương Ngọc Lan, gọi tôi là vú Vương được rồi.
Vú Vương mặt mày tươi cười nói:
- Cậu gọi tôi là chị sao được, tôi chăm sóc tiểu thư từ nhỏ, gọi là thím còn được.
- Vú Vương không già chút nào, đi trên đường chắc chắn mê hoặc đàn ông.
Dương Thần nói từ tận đáy lòng.
Không có người phụ nữ nào không thích được khen đẹp. Vú Vương không quá già, đương nhiên cũng không ngoại lệ, nghe xong càng hài lòng. Sau khi Dương Thần ngồi xuống, khoái trá nói:
- Cậu ngồi một lát, tôi vào bếp chuẩn bị cho xong để đón tiếp cậu. Chỉ tiếc tiểu thư phải đi họp, không biết khi nào về.
- Vú Vương, nhà này chỉ có bà và Lâm…a…Nhược Khê ở thôi sao?
Dương Thần nhìn xung quanh, toàn bộ biệt thự phân 3 tầng, mọi thứ trong nhà hiện đại hóa, ghế tràng kỷ da trắng tinh, nền nhà đá cẩm thạch màu đen, bộ bàn ghế gỗ lim, trên tường còn treo mấy bức tranh to có nhỏ có của các họa sĩ nổi tiếng, mấy chậu hoa lan nở rộ đong đưa bên cửa sổ, có vẻ đơn giản mà cao nhã. Nhưng cửa phòng lầu 2 lầu 3 mở ra, hắn cảm thấy trống trải kinh khủng.
Bà Vương rầu rĩ thở dài:
- Đúng như vậy, hai người phụ nữ chúng tôi ở rất lạnh lẽo buồn tẻ, tiểu thư lại bận đi làm, cả ngày không ở nhà, thường ngày thì một mình tôi trông coi cái phòng lớn như vậy, nhưng giờ thì tốt rồi, tiểu thư giờ có cậu, nhà chúng ta có đàn ông rồi, như vậy mới là nhà chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của vú Vương, Dương Thần không khỏi hiếu kỳ:
- Vú Vương, bà không cảm thấy kì lạ khi Lâm Nhược Khê đột nhiên kết hôn với tôi à?
- Ha ha.
Vú Vương cười:
- Cậu chủ, tôi nuôi tiểu thư lớn, từ nhỏ đến lớn tiểu thư chưa từng có bạn trai, đàn ông bên ngoài theo đuổi cô ấy không ít, song tiểu thư không vừa ý. Nhưng hôm nay nếu đã kết hôn với cậu, nhất định cậu không giống người bình thường. Tiểu thư thông minh như vậy, tôi tin vào con mắt của cô ấy, có gì kì lạ.
Dương Thần gật gật đầu đã hiểu. Tuy nhiên trong lòng lại nói thầm:
- Vú Vương làm sao nghĩ được đến chuyện hôn nhân giữa mình và Lâm Nhược Khê chỉ là hợp đồng chứ.
Ăn cơm trưa xong, Dương Thần ợ một cái, xoa tròn bụng cười:
- Tay nghề cuả vú thật tuyệt, ngon hơn so với những quán ăn lớn.
Niềm vui hiện lên khóe mắt vú Vương:
- Thật không, vậy sau này cậu về nhà ăn cơm thường xuyên nhé, tiểu thư luôn có việc đột xuất không về nhà, tôi làm cơm xong không ai ăn, đổ đi thì rất tiếc.
- Thật phung phí, không cần phải để ý tới cô ấy, sau này bà làm cơm ngon cho tôi ăn là được rồi.
Dương Thần vỗ ngực.
Biết Dương Thần nói giỡn, vú Vương vui vẻ gật đầu nhận lời.
Dọn dẹp xong, vú Vương cởi tạp dề, nói:
- Tôi dẫn cậu đi xem phòng ngủ, có gì cần mua thì nói tôi nhé.
- Phòng ngủ của tôi?
Dương Thần sửng sốt, nhớ tới mình đã đồng ý không ngủ cùng Lâm Nhược Khê.
Vú Vương vừa dẫn đường vừa nói:
- Cậu chủ, tiểu thư vì cậu mà nghĩ rất chu đáo, cô ấy nói cậu có thói quen ngủ một mình, cho nên sớm chuẩn bị cho cậu phòng riêng, còn mua không ít quần áo để bên trong.
- Thật không? Ừ…Nhược Khê đúng là chu đáo.
Dương Thần sờ sờ cái mũi, cảm thấy lời nói này của mình rất giả.
- Đúng như vậy, tôi còn không thấy tiểu thư để tâm người đàn ông nào như thế. Cô ấy nói bây giờ công việc của cậu rất bận, đăng kí kết hôn trước, đợi sau này rãnh rỗi lại làm tiệc chiêu đãi, đều nghĩ cho cậu.
Vú Vương cười tủm tỉm.
Dương Thần bỗng đổ mồ hôi, hóa ra cô nàng đã sớm phòng bị với vú Vương rồi, chuyện gì cũng tự lo liệu, bán thịt dê xiên nướng có gì là bận rộn đâu?
Đi vào phòng mình, Dương Thần cảm thấy hơi bất ngờ, phòng này quả nhiên đặc biệt, diện tích lớn hơn phòng trọ của hắn nhiều, cửa sổ sát đất màu trắng, giường King thấp phẳng, tivi Sony màn hình Led 42 inch, bên đầu giường còn có máy tính hiệu Apple, đèn bàn trang trí cổ điển, ánh sáng làm cảm nhận được sàn nhà gỗ. Lại hướng góc tường nhìn lại, trong tủ quần áo hai tầng to lớn treo đầy quần áo, cà-vạt, giày da mới tinh.
Dương Thần hiểu ý cười, bà xã xinh đẹp kia không đối xử tệ với hắn, trang phục và đạo cụ diễn kịch đều đã chuẩn bị đầy đủ.
- Thế nào, cậu vừa lòng chứ.
Vú Vương sốt sắng hỏi thăm.
- Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, so với tôi tưởng thì thật là tốt nhiều lắm, cảm ơn bà nhiều.
Dương Thần gật gật đầu.
- Phải cảm ơn tiểu thư chứ, tôi cũng có lo gì đâu.
Bà Vương đã bắt đầu thích tình cảm của đôi vợ chồng này.
Dương Thần biết suy nghĩ của vú Vương, cũng không nói ra:
- Vú Vương, tôi có vài thứ còn để ở chỗ ở cũ, tôi phải đi lấy một chút, tôi đi trước nhé.
- Cái đó cũng phải, luôn có vài thứ đồ đã quen dùng rồi.
- Tuy nhiên…
Dương Thần có chút xấu hổ nói:
- Vú Vương, trong nhà nhà còn có phương tiện giao thông gì không?
Long Cảnh Uyển chính là khu biệt thự xa hoa ở khu ngoại ô. Mỗi biệt thự cách nhau ít nhất một dặm, bao quanh bốn phía là lầu các với nước trong xanh, bày trí theo phong cách châu Âu cổ điển, rất tao nhã.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dương Thần, bảo vệ tỏ ra nghi ngờ, tò mò rằng kẻ đó có tiền như thế nào mà lại vào được đây. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ vest đắt giá của Dương Thần, cũng không ngăn cản nhiều, khiến cho hắn không phải tốn nhiều sức lực để giải thích.
Sau khi vào bên trong long cảnh uyển, Dương Thần còn phải đi bộ 2km mới đến biệt thự số 89. Toàn bộ biệt thự chiếm hơn 400 mét vuông không tính bể bơi ngoài trời và chỗ đỗ xe. Biệt thự của Baroque được xây từ đá cẩm thạch vừa dày vừa nặng, rất khó tưởng tượng được chí phí là bao nhiêu.
Sau khi ấn chuông, cửa gỗ lim với hoa văn điêu khắc tinh xảo được mở ra. Mở cửa là một người phụ nữ mang tạp dề, khuôn mặt hằn dấu vết thời gian, nhưng chăm nom không tồi, cũng tầm 40-50 tuổi. Vừa thấy Dương Thần, mắt ánh lên vẻ vui mừng nói:
- Là cậu sao, tiểu thư đã nói hôm nay cậu sẽ đến, mau vào đi.
Nhìn thấy bộ dạng không sợ người lạ của người phụ nữ, Dương Thần thả lỏng người, bước vào cửa hỏi:
- Chị tên gọi thế nào?
- Tôi là Vương Ngọc Lan, gọi tôi là vú Vương được rồi.
Vú Vương mặt mày tươi cười nói:
- Cậu gọi tôi là chị sao được, tôi chăm sóc tiểu thư từ nhỏ, gọi là thím còn được.
- Vú Vương không già chút nào, đi trên đường chắc chắn mê hoặc đàn ông.
Dương Thần nói từ tận đáy lòng.
Không có người phụ nữ nào không thích được khen đẹp. Vú Vương không quá già, đương nhiên cũng không ngoại lệ, nghe xong càng hài lòng. Sau khi Dương Thần ngồi xuống, khoái trá nói:
- Cậu ngồi một lát, tôi vào bếp chuẩn bị cho xong để đón tiếp cậu. Chỉ tiếc tiểu thư phải đi họp, không biết khi nào về.
- Vú Vương, nhà này chỉ có bà và Lâm…a…Nhược Khê ở thôi sao?
Dương Thần nhìn xung quanh, toàn bộ biệt thự phân 3 tầng, mọi thứ trong nhà hiện đại hóa, ghế tràng kỷ da trắng tinh, nền nhà đá cẩm thạch màu đen, bộ bàn ghế gỗ lim, trên tường còn treo mấy bức tranh to có nhỏ có của các họa sĩ nổi tiếng, mấy chậu hoa lan nở rộ đong đưa bên cửa sổ, có vẻ đơn giản mà cao nhã. Nhưng cửa phòng lầu 2 lầu 3 mở ra, hắn cảm thấy trống trải kinh khủng.
Bà Vương rầu rĩ thở dài:
- Đúng như vậy, hai người phụ nữ chúng tôi ở rất lạnh lẽo buồn tẻ, tiểu thư lại bận đi làm, cả ngày không ở nhà, thường ngày thì một mình tôi trông coi cái phòng lớn như vậy, nhưng giờ thì tốt rồi, tiểu thư giờ có cậu, nhà chúng ta có đàn ông rồi, như vậy mới là nhà chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của vú Vương, Dương Thần không khỏi hiếu kỳ:
- Vú Vương, bà không cảm thấy kì lạ khi Lâm Nhược Khê đột nhiên kết hôn với tôi à?
- Ha ha.
Vú Vương cười:
- Cậu chủ, tôi nuôi tiểu thư lớn, từ nhỏ đến lớn tiểu thư chưa từng có bạn trai, đàn ông bên ngoài theo đuổi cô ấy không ít, song tiểu thư không vừa ý. Nhưng hôm nay nếu đã kết hôn với cậu, nhất định cậu không giống người bình thường. Tiểu thư thông minh như vậy, tôi tin vào con mắt của cô ấy, có gì kì lạ.
Dương Thần gật gật đầu đã hiểu. Tuy nhiên trong lòng lại nói thầm:
- Vú Vương làm sao nghĩ được đến chuyện hôn nhân giữa mình và Lâm Nhược Khê chỉ là hợp đồng chứ.
Ăn cơm trưa xong, Dương Thần ợ một cái, xoa tròn bụng cười:
- Tay nghề cuả vú thật tuyệt, ngon hơn so với những quán ăn lớn.
Niềm vui hiện lên khóe mắt vú Vương:
- Thật không, vậy sau này cậu về nhà ăn cơm thường xuyên nhé, tiểu thư luôn có việc đột xuất không về nhà, tôi làm cơm xong không ai ăn, đổ đi thì rất tiếc.
- Thật phung phí, không cần phải để ý tới cô ấy, sau này bà làm cơm ngon cho tôi ăn là được rồi.
Dương Thần vỗ ngực.
Biết Dương Thần nói giỡn, vú Vương vui vẻ gật đầu nhận lời.
Dọn dẹp xong, vú Vương cởi tạp dề, nói:
- Tôi dẫn cậu đi xem phòng ngủ, có gì cần mua thì nói tôi nhé.
- Phòng ngủ của tôi?
Dương Thần sửng sốt, nhớ tới mình đã đồng ý không ngủ cùng Lâm Nhược Khê.
Vú Vương vừa dẫn đường vừa nói:
- Cậu chủ, tiểu thư vì cậu mà nghĩ rất chu đáo, cô ấy nói cậu có thói quen ngủ một mình, cho nên sớm chuẩn bị cho cậu phòng riêng, còn mua không ít quần áo để bên trong.
- Thật không? Ừ…Nhược Khê đúng là chu đáo.
Dương Thần sờ sờ cái mũi, cảm thấy lời nói này của mình rất giả.
- Đúng như vậy, tôi còn không thấy tiểu thư để tâm người đàn ông nào như thế. Cô ấy nói bây giờ công việc của cậu rất bận, đăng kí kết hôn trước, đợi sau này rãnh rỗi lại làm tiệc chiêu đãi, đều nghĩ cho cậu.
Vú Vương cười tủm tỉm.
Dương Thần bỗng đổ mồ hôi, hóa ra cô nàng đã sớm phòng bị với vú Vương rồi, chuyện gì cũng tự lo liệu, bán thịt dê xiên nướng có gì là bận rộn đâu?
Đi vào phòng mình, Dương Thần cảm thấy hơi bất ngờ, phòng này quả nhiên đặc biệt, diện tích lớn hơn phòng trọ của hắn nhiều, cửa sổ sát đất màu trắng, giường King thấp phẳng, tivi Sony màn hình Led 42 inch, bên đầu giường còn có máy tính hiệu Apple, đèn bàn trang trí cổ điển, ánh sáng làm cảm nhận được sàn nhà gỗ. Lại hướng góc tường nhìn lại, trong tủ quần áo hai tầng to lớn treo đầy quần áo, cà-vạt, giày da mới tinh.
Dương Thần hiểu ý cười, bà xã xinh đẹp kia không đối xử tệ với hắn, trang phục và đạo cụ diễn kịch đều đã chuẩn bị đầy đủ.
- Thế nào, cậu vừa lòng chứ.
Vú Vương sốt sắng hỏi thăm.
- Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, so với tôi tưởng thì thật là tốt nhiều lắm, cảm ơn bà nhiều.
Dương Thần gật gật đầu.
- Phải cảm ơn tiểu thư chứ, tôi cũng có lo gì đâu.
Bà Vương đã bắt đầu thích tình cảm của đôi vợ chồng này.
Dương Thần biết suy nghĩ của vú Vương, cũng không nói ra:
- Vú Vương, tôi có vài thứ còn để ở chỗ ở cũ, tôi phải đi lấy một chút, tôi đi trước nhé.
- Cái đó cũng phải, luôn có vài thứ đồ đã quen dùng rồi.
- Tuy nhiên…
Dương Thần có chút xấu hổ nói:
- Vú Vương, trong nhà nhà còn có phương tiện giao thông gì không?
Bình luận truyện