Chương 42: 42: Một Nụ Hôn Thân Mật
Tài xế tỏ ra áy náy rồi quay đầu lại nói “Tôi xin lỗi, thiếu gia và thiếu phu nhân.
”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như xe hỏng rồi.
”
“Vậy sao?” Nghe thấy tài xế trả lời, Tô Nhan Hề ngồi thẳng người “Không phải chứ, xe của Cố gia cũng có thể bị hỏng à?”
“……” Cố Tây Thành tức giận liếc cô một cái nhưng cũng không nói gì
Mà chuyển ánh mắt sang anh tài xế phía trước “Gọi điện thoại kêu người tới đi!”
“Dạ, thiếu gia!” Tài xế nói xong liền xuống xe liên lạc với thợ sửa.
Tô Nhan Hề nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt nhỏ tỏ ra bức bối.
“Vậy chúng ta làm gì đây?”
“Chờ!”
“……” Thế phải chờ bao lâu đây.
Hết nói, hôm nay quả thật không phải ngày tốt.
Tô Nhan Hề ngồi không yên, cũng mở cửa đi xuống xe.
Ánh mắt cô thăm dò vị trí bọn họ đang đứng, bỗng nhiên phát hiện nơi này cách đường Cảnh Trình cũng không xa.
Hơn nữa, có một quán kem rất ngon ở bên kia đường.
Nghĩ đến mùi vị kem thì cô càng đói bụng.
Thế là, cô cúi người, thăm dò nhìn về phía Cố Tây Thành đang ngồi trong xe.
“Tôi mời anh ăn kem.
”
Nói xong, cô vội vã băng qua vỉa hè đi đến bên kia đường.
Cố Tây Thành cũng đi xuống xe.
Lúc tìm được bóng dáng của cô, cô đã đi đến bên kia đường.
Khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng của anh trở nên cứng rắn, người phụ nữ không biết lo nghĩ này!
“Thiếu gia, trợ lý Âu Dương lập tức qua ngay.
” Tài xế nói chuyện điện thoại xong rồi quay lại thông báo.
Cố Tây Thành hơi gật đầu: “Anh ở đây chờ cậu ta!”
Vừa nói xong, anh liền theo bước Tô Nhan Hề vừa đi, cũng đi đến bên kia đường.
Tài xế đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng bọn họ, bất giác mà cảm thán.
Thiếu gia đúng là thương thiếu phu nhân, nửa phút cũng không muốn tách rời, không phải chỉ đi mua kem thôi sao?
Tô Nhan Hề mới vừa đến cửa tiệm kem, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít của một cô bé.
Cô dừng bước, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy, cách đó không xa một cô bé đang đứng lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương nhìn người qua đường, hình như bộ dạng rất bất lực.
Bỗng nhiên, Tô Nhan Hề như nhìn thấy chính mình trước kia.
Bất giác, cô cất bước đi tới.
“Em gái, sao em lại khóc vậy?”
“Hu hu…… Em muốn cha em!” Đôi mắt ngập nước của cô bé nhìn Tô Nhan Hề.
“Em tìm không thấy cha, cha mất tích rồi …… hu hu!”
Tô Nhan Hề bất giác nhíu mày: “Em gái đừng khóc, chị dẫn em đi tìm cha được không?”
“Cha, em muốn cha em ……”
“Được, chúng ta tìm cha!” Cô bé thật đáng thương.
Tô Nhan Hề thấy cô bé khóc đỏ cả hai mắt, trong lòng cũng chua xót.
Thế là, đi lên trước nắm đôi tay nhỏ của cô bé.
“Đừng lo lắng, chị sẽ giúp em tìm được cha em.
”
“Thật không?” Ánh mắt cô bé vô cùng chờ mong.
Tô Nhan Hề cười rồi gật đầu: “Là thật!”.
Bình luận truyện