Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 206: Chút thủ đoạn mà thôi
“Duyệt Duyệt, sao Bắc Hàn lại đi vội vã như vậy? Bắc Hàn phải về bộ đội sao?” Sáng sớm, Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn phải về Thủ Đô, Tô Mạt Hề cứ hỏi mãi không thôi. Bà rất hy vọng bọn nó có thể nán lại mấy ngày, để người một nhà có thể quây quần bên nhau.
Có điều, Tô Mạt Hề cũng nghĩ thầm, lúc này hai đứa cùng nhau về Thủ Đô, người nhà họ Lăng hẳn là sẽ nói cho hai đứa nó biết sự thật thôi. Con bé Duyệt Duyệt ngay cả nhẫn cưới cũng đã đeo rồi…. Nghĩ tới chuyện rốt cuộc con gái cũng có được hạnh phúc, trong lòng Tô Mạt Hềliền thấy được an ủi, yên lòng.
Bàn tay nhỏ bé của Úc Tử Duyệt nắm thật chặt bàn tay của Lăng Bắc Hàn, nói dối cha mẹ, dù sao trong lòng cô cũng thấy chột dạ, khẩn trương, có điềuLăng Bắc Hànđã nói, cô nên cẩn thận kiểm tra lại trước đã, tránh để bọn họ lo lắng.
Lăng Bắc Hàn cảm thấy Úc Tử Duyệt đang khẩn trương, nhìn cô an ủi, rồi lễ phép mở miệng: “Ba, mẹ! Chúng con định trở về chuẩn bị chuyện tái hôn! Ba, bốn ngày nã con cũng phải trở lại doanh trại!” Lăng Bắc Hàn nói chuyện rất ngọt, còn chưa tái hôn với Úc Tử Duyệt, đã khôi phục xưng hô với vợ chồng nhà họ Úc rồi.
“Bắc Hàn…” Lời nói của anh khiến cho Úc Tử Duyệt nóng nảy, cô còn chưa đồng ý tái hôn mà! Nếu cô thật sự không thể mang thai, vậy phải làm thế nào? Kéo cổ tay anh, cô nhỏ giọng nói.
Bộ dáng này của Úc Tử Duyệt trong mắt người nhà họ Úc là đang xấu hổ, bọn họ cười cười: “Duyệt Duyệt, càng ngày em càng làm cao rồi! Thật không giống em nha!” Úc Tử Mặc vừa mới kết hôn tiến lên, trêu ghẹo em gái.
Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, thở phì phò, vừa nhìn về phía Lệ Huyên Huyên, theo bản năng nhìn bụng cô ấy một cái, mặc dù chưa có nhô lên, nhưng nghĩ tới người ta đã mang thai, trong lòng cô lại không nhịn được mà thấy hâm mộ…..
“Duyệt Duyệt của chúng ta không phải gọi là làm cao, mà là càng ngày càng giống cô gái nhỏ rồi! Ha ha…” Tô Mạt Hề cười nói, thấy Duyệt Duyệt quả thật có chút không giống với trước kia. Nó đã hiểu chuyện, chín chắn hơn rất nhiều, không còn bộ dạng hùng hùng hổ hổ, không biết lớn nhỏ như trước kia nữa.
Tóm lại là, đã trưởng thành rồi!
“Mẹ nói đúng!” Lăng Bắc Hàn ôm lấy bả vai của Úc Tử Duyệt, cười nói, anh bảo vệ cô như thế khiến cho Úc Tử Duyệt thấy rất hạnh phúc. Sau đó, hai người cùng nhau lên xe của nhà họÚc trở về Thủ đô.
Chiếc xe này rất sang trọng, buồng lái và buồng sau xe tách ra, cho hai người một khoảng không gian không lớn không nhỏ. Úc Tử Duyệt buồn bã vùi người trong ngực Lăng Bắc Hàn, tâm trạng thấp thỏm.
“Bắc Hàn, em sợ…”Úc Tử Duyệt nhỏ giọng, chua xót nói, giọng nói còn mang theo vẻ làm nũng. Cô sợ kết quả kiểm tra lần này vẫn như thế, cô không dễ mang thai.
“Sợ cái gì! Anh đã hẹn với chuyên gia phụ khoa có uy tín nhất của tổng y viện quân khu rồi, cho dù là thực sự có bệnh, thì bệnh này hiện nay cũng có thể chữa khói được!” Lăng Bắc Hàn ôm chặt hông cô, kéo cô nằm sâu vào lòng mình, nhìn vẻ mặt lo lắng, buồn bã của cô, nhỏ giọng nói.
“Cho dù có trị hết, cũng phải rất lâu… Nếu bà nội và mẹ anh biết được sẽ lại ghét bỏ em…” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, chua xót nói, nước mắt như chực rơi xuống. Cô nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn, dựa vào lồng ngực anh, tâm tình tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.
“Nói bậy! Em xem người nhà họ Lăng bọn anh là người thế nào? Không sai, trước kia bọn họ đối xử với em có chút hà khắc, nhưng mà, hiện giờ bọn họ cũng đã thay đổi, bọn họ đã sớm xem em như một thành viên của nhà họ Lăng rồi! Em cứ yên tâm!” Lăng Bắc Hàn trừng phạt véo chóp mũi nhỏ nhắn, đáng yêu của cô, trầm giọng nói.
Trước kia, anh cũng từng thất vọng với người nhà của mình, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, giống như lời bà nội nói, mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho anh. Chỉ là phương pháp mà họ dùng anh cảm thấy rất hèn mọn, không thể chấp nhận được. Hiện giờ, nhìn thấy Úc Tử Duyệt có thể mang đến niềm vui và hạnh phúc cho anh, bà nội là người khôn khéo như vậy sao có thể không hiểu được.
Về phần mẹ anh, anh tin,bà cũng đã bị ba anh làm cho nghe lời rồi!
“Ừm…….. Nhưng cho dù mọi người không ghét bỏ em, em cũng cảm thấy tự ghét bỏ chính mình!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, vừa đau xót nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực anh, một cái tay nhỏ phủ lên cúc áo trên quân trang của anh, buồn chán vuốt vuốt.
Cô gái nhỏ đáng giận này!
“Bốp!”
“A! Anh…” Lại đánh mông cô! Úc Tử Duyệt bị đau giật mình hô lên, căm hận nhìn anh chằm chằm, nhưng mà lúc này, điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên.
Cô lười động đậy, để mặc Lăng Bắc Hàn lục tìm trong túi xách, lấy di động ra cho cô, là một số lạ, mã thành phố là ở Tô Thành. “Ai vậy?”Úc Tử Duyệt uể oải lên tiếng, không muốn nhận, những lúc ở cùng với Lăng Bắc Hàn, điện thoại của ai cô cũng đều không muốn nhận.
“Tô Thành, số lạ.”Lăng Bắc Hàn nói với Úc Tử Duyệt.
“Anh nhận giúp em đi!” Úc Tử Duyệt uể oải nói, Lăng Bắc Hàn ném cho cô một ánh mắt ‘Em chắc chứ?’
Úc Tử Duyệt gật đầu, lại giấu khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, ngửi thỏa thích hơi thở nam tính mãnh liệt khiến cho cô cảm thấy an tâm. Cho dù thế nào thì, sau khi nói ra hết mọi chuyện với anh, trong lòng cô thực đã nhẹ đi rất nhiều.
Lăng Bắc Hàn không chút chậm trễ giúp cô bắt máy, “Alo, xin chào, xin hỏi là Duyệt Duyệt đúng không?” Thanh âm của Chu Nhiên từ trong điện thoại truyền đến, Lăng Bắc Hàn nhíu chặt lông mày, liếc nhìn Úc Tử Duyệt, “Chu Nhiên, là tôi, cô ấy đang ở toilet, có chuyện gì không?”
Lăng Bắc Hàn lạnh lùng nói, Úc Tử Duyệt vừa nghe nói là Chu Nhiên gọi, vội vàng nhô khuôn mặt nhỏ ra khỏi ngực anh, khẩn trương nhìn Lăng Bắc Hàn, cả người căng thẳng.
Là Chu Nhiên?
Ở đầu kia điện thoại Chu Nhiênnghe thấy Lăng Bắc Hàn trả lời điện thoại liền cả kinh, mấy ngày nay cô vẫn luôn muốn gọi điện cho Úc Tử Duyệt, nhưng mãi vẫn không gọi được, buổi sáng vào hệ thống của bệnh viện tra số điện thoại của Úc Tử Duyệt, mới phát hiện mình nhớ nhầm một số.
“Là A Hàn à, ơ… Là thế này… Cậu nói Duyệt Duyệt quay lại bệnh viện gặp tôi một chuyến, cậu chỉ cần nhắn với cô ấy như vậy là được rồi!” Chu Nhiên ngập ngừng nói vào điện thoại, trong lòng cũng đang đánh trống, không biết rốt cuộc Lăng Bắc Hàn đã biết Úc Tử Duyệt gạt cậu ta chưa?
Nếu như Úc Tử Duyệt có chút tâm kế thì nhất định sẽ gạt anh, chỉ sợ Úc Tử Duyệt này ngốc nghếch…
“Sao? Không phải kết quả phụ khoa của cô ấy không có vấn đề gì sao? Còn tìm cô để làm gì?” Lăng Bắc Hàn trầm giọng hỏi, cũng là đang dò xét Chu Nhiên. Dù là vì Úc Tử Duyệt, giúp cô ấy gạt anh, nhưng một bác sĩ có y đức thì cũng không nên làm chuyện lừa gạt như vậy!
Huống chi, cô ta và Úc Tử Duyệt cũng không thân quen gì, tại sao lại phải giúp cô ấy gạt anh? Anh còn là bạn học cũ của cô ta nữa!
“A… Ơ… Thật ra thì cô ấy…… Cậu đừng hỏi, cứ nhắn lại với cô ấy như vậy là được rồi!” Chu Nhiên ấp úng nói, cố ý làm gợi lên lòng hiếu kỳ của Lăng Bắc Hàn. Cô nói như vậy, hẳn sẽ khiến cậu ta hoài nghi Úc Tử Duyệt đã nói dối cậu ta chuyện gì đó rồi nhỉ?
Nghe Chu Nhiên nói như vậy, Lăng Bắc Hàn mơ hồ hiểu rõ cô đang có ý gì, “Được!” Anh trầm giọng nói.
“A Hàn này, cậu vẫn còn ở Tô Thành à? Hôm nào tôi hẹn mấy bạn học cũ ở Tô Thành, chúng ta cùng họp mặt đi?” Chu Nhiên không vội cúp máy, mà còn rảnh rỗi tán gẫu với Lăng Bắc Hàn, trong đầu lại quay về tình cảnh năm đó.
Trong mắt đám nữ sinh bọn họ, Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Diệp đều là con nhà thế gia, là đối tượng kết hôn chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, nữ sinh nào mà không muốn gả cho nhà có gia cảnh như bọn họ chứ?
Nhưng đáng tiếc, sau đó bọn họ lại cùng thi vào trường quân đội, những nữ sinh các cô ngoài chờ đợi ra thì còn có thể làm gì? Cho dù có đợi được, người ta cũng chưa chắc sẽ coi trọng mình!
Lăng Bắc Hàn nghe câu nói của Chu Nhiên, nhếch môi, mang theo ý cười giễu cợt: “Nói sau đi! Trước cứ vậy đi!” Anh nói xong, quả quyết cúp điện thoại.
“Cô ấy…cô ấy nói gì thế?” Thấy Lăng Bắc Hàn cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt kích động hỏi. Nếu Chu Nhiên nói ngày đó chẩn đoán bệnh sai thì tốt rồi, Úc Tử Duyệt ngốc nghếch thầm nghĩ.
Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn Úc Tử Duyệt, rõ ràng cảm thấy Chu Nhiên lừa cô, trong lòng trở nên kích động, rất có thể cô bình thường. Nghĩ như vậy, bàn tay to của anh lặng lẽ xoa lên bụng cô. Rốt cuộc anh cũng tha thiết hy vọng cô tất cả đều bình thường!
“Cô ta nói bảo em đến bệnh viện gặp cô ta. Không phải là lén trị bệnh cho em đó chứ?”Lăng Bắc Hàn cười lạnh nói, Chu Nhiên này, muốn khích bác bọn họ sao? Chút thủ đoạn nhỏ này….
“Vâng! Có lẽ là vậy! Cô ấy có nói là có quen một người bạn bên trung y…”Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, vội vàng nói. Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, nhéo chóp mũi cô một cái, “Lời của cô ta không thể tin. Sau này đừng nhận điện thoại của cô ta nữa!” Lăng Bắc Hàn nói xong, cài số máy của Chu Nhiên vào danh sách đen trong điện thoại của Úc Tử Duyệt.
“Tại sao chứ? Nói không chừng người bạn đó của cô ấy có thể chữa khỏi cho em!”
Cô gái ngốc này, còn đơn thuần như vậy, dễ mắc lừa, dễ bị gạt như thế, “Úc Tử Duyệt, sau này không được khinh địch, dễ dàng tin tưởng lời của người khác, nhất là những cô gái mơ ước tới chồng của em!” Ngắt cái mũi của cô, anh cười nói.
Úc Tử Duyệt không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh muốn nói gì, “Anh có ý gì? Hơn nữa, em cũng không phát hiện có cô gái nào mơ ước anh mà. Tên đàn ông già như anh ai thèm chứ?”Thuận tiện cười giỡn với anh, Úc Tử Duyệtkiêu ngạo nói.
“Đồ nhóc con đáng đánh đòn!”, Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói, ngay sau đó, đưa tay sờ lên bộ phận nhạy cảm nào đó trên người cô.
“Ha ha….. Ngứa quá đi….. Đừng!” Úc Tử Duyệt nằm trong ngực anh, uốn éo người, vùng vẫy cười lớn.
“Dám nói anh già!” Lăng Bắc Hàn háo sắc đặt tay lên ngực cô, vân vê nói.
“Ha ha……. Em…em nói thật…..mà…..” Úc Tử Duyệt bị anh chọc, tâm tình không tốt cũng tiêu tán, cười nói.
Nghe cô nói thế, Lăng Bắc Hàn càng nổi giận hơn, hận không thể dùng hành động để chứng minh anh còn rất ‘trẻ tuổi’, vật cứng nào đó giữa hai chân chọc vào người cô, anh nhẹ nhàng áp chế, xoa nắn nơi mềm mại của cô, “Chu Nhiên chính là một trong số đó, có hiểu không?” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói.
“Hả” Úc Tử Duyệt kinh ngạc nói.
“Không cần giật mình, em chỉ cần nhớ, chồng của em có giá trị hơn người là được! Từng giây từng phút đều phải phòng bị cho anh!” Lăng Bắc Hàn hả hê nói.
Úc Tử Duyệt còn sững sờ, Chu Nhiên có ý với Lăng Bắc Hàn? Thật không đó?
“Gì chứ? Tất cả những người thích anh đều là mấy người phụ nữ hoa tàn ít bướm(*), đắc ý cái gì chứ!” Im lặng một chút, Úc Tử Duyệt lại lên tiếng trêu chọc anh anh. Sắc mặt của người nào đó trong nháy mắt trầm xuống.
(*)Hoa tàn ít bướm: dùng để ví với người đàn bà già, bị ruồng bỏ, không còn đáng giá.
Có điều, Tô Mạt Hề cũng nghĩ thầm, lúc này hai đứa cùng nhau về Thủ Đô, người nhà họ Lăng hẳn là sẽ nói cho hai đứa nó biết sự thật thôi. Con bé Duyệt Duyệt ngay cả nhẫn cưới cũng đã đeo rồi…. Nghĩ tới chuyện rốt cuộc con gái cũng có được hạnh phúc, trong lòng Tô Mạt Hềliền thấy được an ủi, yên lòng.
Bàn tay nhỏ bé của Úc Tử Duyệt nắm thật chặt bàn tay của Lăng Bắc Hàn, nói dối cha mẹ, dù sao trong lòng cô cũng thấy chột dạ, khẩn trương, có điềuLăng Bắc Hànđã nói, cô nên cẩn thận kiểm tra lại trước đã, tránh để bọn họ lo lắng.
Lăng Bắc Hàn cảm thấy Úc Tử Duyệt đang khẩn trương, nhìn cô an ủi, rồi lễ phép mở miệng: “Ba, mẹ! Chúng con định trở về chuẩn bị chuyện tái hôn! Ba, bốn ngày nã con cũng phải trở lại doanh trại!” Lăng Bắc Hàn nói chuyện rất ngọt, còn chưa tái hôn với Úc Tử Duyệt, đã khôi phục xưng hô với vợ chồng nhà họ Úc rồi.
“Bắc Hàn…” Lời nói của anh khiến cho Úc Tử Duyệt nóng nảy, cô còn chưa đồng ý tái hôn mà! Nếu cô thật sự không thể mang thai, vậy phải làm thế nào? Kéo cổ tay anh, cô nhỏ giọng nói.
Bộ dáng này của Úc Tử Duyệt trong mắt người nhà họ Úc là đang xấu hổ, bọn họ cười cười: “Duyệt Duyệt, càng ngày em càng làm cao rồi! Thật không giống em nha!” Úc Tử Mặc vừa mới kết hôn tiến lên, trêu ghẹo em gái.
Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, thở phì phò, vừa nhìn về phía Lệ Huyên Huyên, theo bản năng nhìn bụng cô ấy một cái, mặc dù chưa có nhô lên, nhưng nghĩ tới người ta đã mang thai, trong lòng cô lại không nhịn được mà thấy hâm mộ…..
“Duyệt Duyệt của chúng ta không phải gọi là làm cao, mà là càng ngày càng giống cô gái nhỏ rồi! Ha ha…” Tô Mạt Hề cười nói, thấy Duyệt Duyệt quả thật có chút không giống với trước kia. Nó đã hiểu chuyện, chín chắn hơn rất nhiều, không còn bộ dạng hùng hùng hổ hổ, không biết lớn nhỏ như trước kia nữa.
Tóm lại là, đã trưởng thành rồi!
“Mẹ nói đúng!” Lăng Bắc Hàn ôm lấy bả vai của Úc Tử Duyệt, cười nói, anh bảo vệ cô như thế khiến cho Úc Tử Duyệt thấy rất hạnh phúc. Sau đó, hai người cùng nhau lên xe của nhà họÚc trở về Thủ đô.
Chiếc xe này rất sang trọng, buồng lái và buồng sau xe tách ra, cho hai người một khoảng không gian không lớn không nhỏ. Úc Tử Duyệt buồn bã vùi người trong ngực Lăng Bắc Hàn, tâm trạng thấp thỏm.
“Bắc Hàn, em sợ…”Úc Tử Duyệt nhỏ giọng, chua xót nói, giọng nói còn mang theo vẻ làm nũng. Cô sợ kết quả kiểm tra lần này vẫn như thế, cô không dễ mang thai.
“Sợ cái gì! Anh đã hẹn với chuyên gia phụ khoa có uy tín nhất của tổng y viện quân khu rồi, cho dù là thực sự có bệnh, thì bệnh này hiện nay cũng có thể chữa khói được!” Lăng Bắc Hàn ôm chặt hông cô, kéo cô nằm sâu vào lòng mình, nhìn vẻ mặt lo lắng, buồn bã của cô, nhỏ giọng nói.
“Cho dù có trị hết, cũng phải rất lâu… Nếu bà nội và mẹ anh biết được sẽ lại ghét bỏ em…” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, chua xót nói, nước mắt như chực rơi xuống. Cô nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn, dựa vào lồng ngực anh, tâm tình tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.
“Nói bậy! Em xem người nhà họ Lăng bọn anh là người thế nào? Không sai, trước kia bọn họ đối xử với em có chút hà khắc, nhưng mà, hiện giờ bọn họ cũng đã thay đổi, bọn họ đã sớm xem em như một thành viên của nhà họ Lăng rồi! Em cứ yên tâm!” Lăng Bắc Hàn trừng phạt véo chóp mũi nhỏ nhắn, đáng yêu của cô, trầm giọng nói.
Trước kia, anh cũng từng thất vọng với người nhà của mình, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, giống như lời bà nội nói, mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho anh. Chỉ là phương pháp mà họ dùng anh cảm thấy rất hèn mọn, không thể chấp nhận được. Hiện giờ, nhìn thấy Úc Tử Duyệt có thể mang đến niềm vui và hạnh phúc cho anh, bà nội là người khôn khéo như vậy sao có thể không hiểu được.
Về phần mẹ anh, anh tin,bà cũng đã bị ba anh làm cho nghe lời rồi!
“Ừm…….. Nhưng cho dù mọi người không ghét bỏ em, em cũng cảm thấy tự ghét bỏ chính mình!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, vừa đau xót nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực anh, một cái tay nhỏ phủ lên cúc áo trên quân trang của anh, buồn chán vuốt vuốt.
Cô gái nhỏ đáng giận này!
“Bốp!”
“A! Anh…” Lại đánh mông cô! Úc Tử Duyệt bị đau giật mình hô lên, căm hận nhìn anh chằm chằm, nhưng mà lúc này, điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên.
Cô lười động đậy, để mặc Lăng Bắc Hàn lục tìm trong túi xách, lấy di động ra cho cô, là một số lạ, mã thành phố là ở Tô Thành. “Ai vậy?”Úc Tử Duyệt uể oải lên tiếng, không muốn nhận, những lúc ở cùng với Lăng Bắc Hàn, điện thoại của ai cô cũng đều không muốn nhận.
“Tô Thành, số lạ.”Lăng Bắc Hàn nói với Úc Tử Duyệt.
“Anh nhận giúp em đi!” Úc Tử Duyệt uể oải nói, Lăng Bắc Hàn ném cho cô một ánh mắt ‘Em chắc chứ?’
Úc Tử Duyệt gật đầu, lại giấu khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, ngửi thỏa thích hơi thở nam tính mãnh liệt khiến cho cô cảm thấy an tâm. Cho dù thế nào thì, sau khi nói ra hết mọi chuyện với anh, trong lòng cô thực đã nhẹ đi rất nhiều.
Lăng Bắc Hàn không chút chậm trễ giúp cô bắt máy, “Alo, xin chào, xin hỏi là Duyệt Duyệt đúng không?” Thanh âm của Chu Nhiên từ trong điện thoại truyền đến, Lăng Bắc Hàn nhíu chặt lông mày, liếc nhìn Úc Tử Duyệt, “Chu Nhiên, là tôi, cô ấy đang ở toilet, có chuyện gì không?”
Lăng Bắc Hàn lạnh lùng nói, Úc Tử Duyệt vừa nghe nói là Chu Nhiên gọi, vội vàng nhô khuôn mặt nhỏ ra khỏi ngực anh, khẩn trương nhìn Lăng Bắc Hàn, cả người căng thẳng.
Là Chu Nhiên?
Ở đầu kia điện thoại Chu Nhiênnghe thấy Lăng Bắc Hàn trả lời điện thoại liền cả kinh, mấy ngày nay cô vẫn luôn muốn gọi điện cho Úc Tử Duyệt, nhưng mãi vẫn không gọi được, buổi sáng vào hệ thống của bệnh viện tra số điện thoại của Úc Tử Duyệt, mới phát hiện mình nhớ nhầm một số.
“Là A Hàn à, ơ… Là thế này… Cậu nói Duyệt Duyệt quay lại bệnh viện gặp tôi một chuyến, cậu chỉ cần nhắn với cô ấy như vậy là được rồi!” Chu Nhiên ngập ngừng nói vào điện thoại, trong lòng cũng đang đánh trống, không biết rốt cuộc Lăng Bắc Hàn đã biết Úc Tử Duyệt gạt cậu ta chưa?
Nếu như Úc Tử Duyệt có chút tâm kế thì nhất định sẽ gạt anh, chỉ sợ Úc Tử Duyệt này ngốc nghếch…
“Sao? Không phải kết quả phụ khoa của cô ấy không có vấn đề gì sao? Còn tìm cô để làm gì?” Lăng Bắc Hàn trầm giọng hỏi, cũng là đang dò xét Chu Nhiên. Dù là vì Úc Tử Duyệt, giúp cô ấy gạt anh, nhưng một bác sĩ có y đức thì cũng không nên làm chuyện lừa gạt như vậy!
Huống chi, cô ta và Úc Tử Duyệt cũng không thân quen gì, tại sao lại phải giúp cô ấy gạt anh? Anh còn là bạn học cũ của cô ta nữa!
“A… Ơ… Thật ra thì cô ấy…… Cậu đừng hỏi, cứ nhắn lại với cô ấy như vậy là được rồi!” Chu Nhiên ấp úng nói, cố ý làm gợi lên lòng hiếu kỳ của Lăng Bắc Hàn. Cô nói như vậy, hẳn sẽ khiến cậu ta hoài nghi Úc Tử Duyệt đã nói dối cậu ta chuyện gì đó rồi nhỉ?
Nghe Chu Nhiên nói như vậy, Lăng Bắc Hàn mơ hồ hiểu rõ cô đang có ý gì, “Được!” Anh trầm giọng nói.
“A Hàn này, cậu vẫn còn ở Tô Thành à? Hôm nào tôi hẹn mấy bạn học cũ ở Tô Thành, chúng ta cùng họp mặt đi?” Chu Nhiên không vội cúp máy, mà còn rảnh rỗi tán gẫu với Lăng Bắc Hàn, trong đầu lại quay về tình cảnh năm đó.
Trong mắt đám nữ sinh bọn họ, Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Diệp đều là con nhà thế gia, là đối tượng kết hôn chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, nữ sinh nào mà không muốn gả cho nhà có gia cảnh như bọn họ chứ?
Nhưng đáng tiếc, sau đó bọn họ lại cùng thi vào trường quân đội, những nữ sinh các cô ngoài chờ đợi ra thì còn có thể làm gì? Cho dù có đợi được, người ta cũng chưa chắc sẽ coi trọng mình!
Lăng Bắc Hàn nghe câu nói của Chu Nhiên, nhếch môi, mang theo ý cười giễu cợt: “Nói sau đi! Trước cứ vậy đi!” Anh nói xong, quả quyết cúp điện thoại.
“Cô ấy…cô ấy nói gì thế?” Thấy Lăng Bắc Hàn cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt kích động hỏi. Nếu Chu Nhiên nói ngày đó chẩn đoán bệnh sai thì tốt rồi, Úc Tử Duyệt ngốc nghếch thầm nghĩ.
Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn Úc Tử Duyệt, rõ ràng cảm thấy Chu Nhiên lừa cô, trong lòng trở nên kích động, rất có thể cô bình thường. Nghĩ như vậy, bàn tay to của anh lặng lẽ xoa lên bụng cô. Rốt cuộc anh cũng tha thiết hy vọng cô tất cả đều bình thường!
“Cô ta nói bảo em đến bệnh viện gặp cô ta. Không phải là lén trị bệnh cho em đó chứ?”Lăng Bắc Hàn cười lạnh nói, Chu Nhiên này, muốn khích bác bọn họ sao? Chút thủ đoạn nhỏ này….
“Vâng! Có lẽ là vậy! Cô ấy có nói là có quen một người bạn bên trung y…”Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, vội vàng nói. Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, nhéo chóp mũi cô một cái, “Lời của cô ta không thể tin. Sau này đừng nhận điện thoại của cô ta nữa!” Lăng Bắc Hàn nói xong, cài số máy của Chu Nhiên vào danh sách đen trong điện thoại của Úc Tử Duyệt.
“Tại sao chứ? Nói không chừng người bạn đó của cô ấy có thể chữa khỏi cho em!”
Cô gái ngốc này, còn đơn thuần như vậy, dễ mắc lừa, dễ bị gạt như thế, “Úc Tử Duyệt, sau này không được khinh địch, dễ dàng tin tưởng lời của người khác, nhất là những cô gái mơ ước tới chồng của em!” Ngắt cái mũi của cô, anh cười nói.
Úc Tử Duyệt không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh muốn nói gì, “Anh có ý gì? Hơn nữa, em cũng không phát hiện có cô gái nào mơ ước anh mà. Tên đàn ông già như anh ai thèm chứ?”Thuận tiện cười giỡn với anh, Úc Tử Duyệtkiêu ngạo nói.
“Đồ nhóc con đáng đánh đòn!”, Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói, ngay sau đó, đưa tay sờ lên bộ phận nhạy cảm nào đó trên người cô.
“Ha ha….. Ngứa quá đi….. Đừng!” Úc Tử Duyệt nằm trong ngực anh, uốn éo người, vùng vẫy cười lớn.
“Dám nói anh già!” Lăng Bắc Hàn háo sắc đặt tay lên ngực cô, vân vê nói.
“Ha ha……. Em…em nói thật…..mà…..” Úc Tử Duyệt bị anh chọc, tâm tình không tốt cũng tiêu tán, cười nói.
Nghe cô nói thế, Lăng Bắc Hàn càng nổi giận hơn, hận không thể dùng hành động để chứng minh anh còn rất ‘trẻ tuổi’, vật cứng nào đó giữa hai chân chọc vào người cô, anh nhẹ nhàng áp chế, xoa nắn nơi mềm mại của cô, “Chu Nhiên chính là một trong số đó, có hiểu không?” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói.
“Hả” Úc Tử Duyệt kinh ngạc nói.
“Không cần giật mình, em chỉ cần nhớ, chồng của em có giá trị hơn người là được! Từng giây từng phút đều phải phòng bị cho anh!” Lăng Bắc Hàn hả hê nói.
Úc Tử Duyệt còn sững sờ, Chu Nhiên có ý với Lăng Bắc Hàn? Thật không đó?
“Gì chứ? Tất cả những người thích anh đều là mấy người phụ nữ hoa tàn ít bướm(*), đắc ý cái gì chứ!” Im lặng một chút, Úc Tử Duyệt lại lên tiếng trêu chọc anh anh. Sắc mặt của người nào đó trong nháy mắt trầm xuống.
(*)Hoa tàn ít bướm: dùng để ví với người đàn bà già, bị ruồng bỏ, không còn đáng giá.
Bình luận truyện